Chương 19: Gặp lại
Trái đất vẫn quay quanh trục của nó, xoay hết một vòng lớn sẽ lại quay tiếp một vòng khác. Mói thứ vẫn luôn tiếp diễn như một quy luật muôn thuở.
Có những người lướt qua ta một lần, lại một lần nữa lướt qua.
Cớ sao, người ta muốn nhìn thấy lại không thể nhìn thấy.
Có một vài người sẽ đến trong cuộc đời ta và rồi sẽ đi. Có một người vài người sẽ ở lại mãi trong lòng ta như một dấu ấn của cuộc đời.
Đôi khi yêu một người thật đau lòng.
Tố Bạch đi dạo quanh con đường bán thức ăn, ở đây nổi tiếng là chợ thức ăn nhanh ngon nhất. Khi ánh nắng gay gắt dần biến mất, khu chợ sẽ bắt đầu được bày bán, người qua kẻ lại thật náo nhiệt.
Cô quàng một chiếc khăn len màu đỏ quanh cổ, mặc chiếc áo khoác màu kem rất dày, quần bò mang giày thể thao.
Thời tiết đã có chút lạnh lẽo của mùa đông rồi. Hai tay bỏ vào túi áo, vừa đi vừa nhìn khung cảnh lung linh này.
Một quán rượu ven đường, với túp lều nho nhỏ được dựng lên. Mùi thơm của thức ăn vờn quanh mũi Tố Bạch khiến cô không kiềm được mà bước tới.
“ Bà chủ cho tôi một phần “.
“ Có ngay, có ngay", tiếng nói của người phụ nữ trung niên vang lên.
Ngồi một mình trong quán rượu, cô bỗng nhớ đến một người. Người mà cô yêu đến đau lòng, cô nhớ khoảng thời gian tươi đẹp mà anh mang đến cho cô, nhớ đến sự ấm áp của anh. Cô muốn được vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của anh, muốn được ôm anh từ phía sau.
Tố Bạch uống cạn ly rượu, môi anh đào cười thật xinh đẹp cũng thật bi thương.
Ánh đèn neon hắt hiu trên con phố, soi xuống mặt đất lại phản phất bóng hình cô độc của cô.
Tố Bạch đứng lặng yên ở đó, đôi mi dài yên tĩnh khép lại. Cô lắng nghe tiếng bước chân của người đi đường, cô hít thở không khí nơi đây. Trái tim vẫn tĩnh lặng như vậy, cô ó thể ngửi thất mùi thơm của thức ăn hòa vào không khí nhưng cớ sao không ngửi thấy mùi hương của anh, cô nghe thấy tiếng bước chân người qua đường lại không thể nghe thấy tiếng bước chân anh.
“ Cô gái, trời không còn sớm “.
Một giọng nói nam tính vang lên, mùi hương xa lạ khiến cô thức tỉnh. Tố Bạch mở đôi mắt long lanh nhìn người sau lưng mình.
“ Là anh?”
Trần Anh Triệu hơi mỉm cười, nói:” Phải, chúng ta thật có duyên".
Tố Bạch cười gật đầu đáp:” Phải “.
Trần Anh Triệu mặc đồ vest màu xanh sẫm, vóc dáng cao ngất của anh sẽ khiến nhiều cô gái phải say mê. Khuôn mặt khá là tuấn tú cộng thêm khí chất vừa nguội vừa ấm của anh cũng đủ làm người khác điên đảo rồi.
“ Cô Bạch, cô đã uống rượu sao?”
Tố Bạch hơi ngượng ngùng, má có chút hồng cúi đầu đáp:” Chỉ uống một chút cho ấm bụng".
“ À “.
Không gian có chút yên lặng, khiến cho Tố Bạch có chút không tự nhiên. Hai người cứ như vậy sóng vai bước đi trên con đường đá.
“ Trễ như vậy, anh mới tan ca sao?”.
“ Ừm “.
“ Anh làm gì?”
“ Là tạp vụ cao cấp".
Tố Bạch ngạc nhiên hỏi lại:” Tạp vụ?”
Anh cúi đầu nhìn cô, cười lộ ra hàm răng trắng đều nhau.
Trong đầu cô liền hiện lên một hình ảnh “ Bình yên như cơn gió thu “, còn khi nghĩ đến Tiên Y cô lại liên tưởng về “ Cơn gió mùa hạ đầy ấm áp". Chỉ duy nhất một người khiến cô liên tưởng đến bốn mùa gió thét gào.
“ Tôi đùa đấy, vì công việc có chút lạ lẫm. Tôi cần sắp xếp lại theo cách của mình “.
“ À! Thì ra người giàu có lúc nào cũng bận rộn"’, Tố Bạch gật gù nói.
“ Còn cô?”, anh hiếu kỳ hỏi.
Tố Bạch cười đến đôi mắt cũng cong
thành vầng trăng thật đáng yêu” Tôi á? Công việc rất bận rộn nha".
Cô vừa đi vừa suy tư nói:” Mỗi ngày tôi đều phải hỏi chính mình: Hôm nay, mình làm gì? Ăn gì? Hay là đi đâu nhỉ?”.
“ Đó cũng là công việc sao?”, Trần Anh Triệu ngạc nhiên hỏi.
Tố Bạch gật đầu chắc chắn nói:” Tất nhiên rồi, nhà tôi rất giàu, giàu đến nổi tôi không cần đi làm và cũng không ai cần tôi đi làm".
Trần Anh Triệu không nói, chỉ im lặng bước đi. Khuôn mặt tuấn tú rất bình thản lắng nghe cô nói. Anh có thể cảm nhận được tâm tình của cô, mặc dù cô đang cười nhưng anh vẫn cảm nhận được trong đó có chút là lạ.
“ Anh Triệu, sắp tới đường về nhà tôi rồi. Nhà anh ở đâu?”.
“ Ở gần đây, đã khuya rồi để tôi đưa cô về".
Tố Bạch cuời không đáp, hai người tiếp tục im lặng đi bên nhau.
Con đường trong đêm tối với màn sương mù giăng kín lối làm lòng người có chút lạnh lẽo.
Tố Bạch dừng là nhìn Anh Triệu cười mỉm nói:” Cám ơn đã đưa tôi về".
“ Chúc cô ngủ ngon", anh cười đôi mắt như màn đêm đen hun hút nhìn cô dịu dàng, rồi quay lưng đi.
Một chiếc xe mang thương hiệu
Mecerdes màu đen lặng lẽ đậu trước cổng nhà cô. Một người đàn ông cao ngất đứng tựa người vào xe, bộ dáng quyến rũ lạnh lùng mà kiêu ngạo. Hai tay bỏ hờ vào túi quần, yên tĩnh đứng ở đó lại tao nên một khung cảnh ma mị làm tim cô đập liên hồi.
“ Phong “, giọng nói yếu ớt của cô vang lên.
Tố Bạch chạy đến trước mắt Mặc Phong, hai tay vòng qua eo anh ôm chặt lấy thân hình vững chắc ấy.
“ Tên đó là ai?”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tố Bạch hơi sững người, cô cười gian manh nói:” Sao? Anh hỏi người đàn ông nào? Em có rất nhiều người đàn ông".
Đôi mày rậm hơi nhướn lên, ánh mắt nhìn cô như nhọn lửa chỉ muốn thiêu chín cô
. Tố Bạch lè lười, nhón chân ôm lấy cô Mặc Phong hôn một cái chụt lên môi anh:” Là người bạn mới quen, vô tình gặp trên đường nên anh ấy đưa em về.”
“ Bạn?”, giọng nói có chút dịu xuống nhưng vẫn pha lẫn mùi giấm chua.
“ Anh ghen sao?”, cô vui vẻ nhìn khuôn mặt của anh.
“ Vô vị", Mặc Phong lạnh lùng đáp.
Tố Bạch mím môi, nhún vai lùi ra sau một bước nói:” Vậy em về đây, anh cũng về đi".
Tố Bạch xoay người, bước chân chưa kịp đi đã bị bàn tay to lớn của anh kéo vào lòng ngực săn chắc. Tố Bạch ngửa đầu nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt tay chân có chút bủn rủn.
Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn như sự chừng phạt không hơn không kém. Bàn tay to lớn ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, hôn đến mãnh liệt.
“ Tôi sắp qua Pháp “, anh nói.
Tố Bạch hơi kinh ngạc nhìn anh:” À!”.
“ Em đi với tôi chứ?”, anh nhìn cô nói.
Tố Bạch gật đầu cười:” Em sẽ đi. Cho dù, anh không nói muốn em đi chung. Em cũng sẽ đi theo anh đến đó”.
Bờ môi lạnh lẽo ấy,cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng lướt qua. Tố Bạch mỉm cười đầy mãn nguyện, chỉ cần anh vui là đủ rồi.