Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giấc Mơ Triệu Phú

Chương 20: C20: Khảo sát cửa hàng buôn bán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Kiệt bắt xe buýt đến Nam Hồ cách đó 3 km.

Khu đô thị mới Nam Hồ đặt trụ sở tại Nam Hồ.

Có một con đường chính chạy thẳng đến Hoa Nông.

Khu đô thị mới không lớn.

Khu thương mại cũng rất nhỏ.

Dân số ở đây chỉ khoảng 50000 người.

Nơi đây chủ yếu do một số con đường chính tạo thành.

Phía Bắc giáp với khu nội thành trung tâm Hán Xương, bị ngăn cách bởi một tuyến đường sắt và vài hệ thống cống nước, đây là vùng đệm, ít người sinh sống.

Phía Tây giáp đập Bách Thái, đập Bách Thái là cửa nam của Hán Xương, nơi đây chủ yếu do người từ nơi khác đến sinh sống.

Vào thời điểm năm 2007, khu vực đập Bách Thái vẫn chưa giàu có, bất luận là giao thông hay môi trường ở khu đô thị Nam Hồ bên cạnh cũng không tốt hơn là bao.

Phía Đông Nam giáp Nam Hồ, là khu tập trung nhiều tòa nhà cao tầng và biệt thự.

Trước mắt đây là giải đất sầm uất, phồn hoa nhất khu đô thị mới Nam Hồ.

Trường học, bệnh viện, nhà hàng, nhà sách, khách sạn… đều ăn sâu cắm rễ ở đây.

Phía Nam khai hoang muộn nhất.

Lại tiếp giáp với đồng ruộng.

Môi trường kinh doanh buôn bán kém phát triển nhất.

Vậy thì mảnh đất lý tưởng trong lòng Tần Kiệt đương nhiên là phía Đông Nam rồi.

Bởi vì anh muốn mở một khu vui chơi thể thao.

Nếu không phải ban nãy anh nhìn thấy xe lắc trẻ em và máy chơi game con hổ ở quầy bán đồ ăn vặt, căn bản anh sẽ không nghĩ đến lối đi này.

Anh đã quen thuộc với thế hệ tương lai, động một tí là đến công viên giải trí rộng hàng nghìn mét vuông và khu vui chơi thể thao.

Lúc này, anh mới nhận ra rằng hiện tại vẫn là năm 2007.

Khu đô thị mới Nam Hồ vừa mới xây dựng được chưa bao lâu.

Dân số ít, các loại thiết bị vui chơi giải trí kiểu mới vẫn chưa hoàn thiện.

Nhất là một sân chơi rộng lớn như khu vui chơi thể thao vốn chỉ xuất hiện ở thế hệ trẻ sau này lại càng vắng bóng.

Mở khu vui chơi thể thao có thể kiếm được tiền hay không?

Chắc chắn là kiếm được.

Ở kiếp trước, chưa đầy 5 năm sau Thế vận hội, nhiều khu vui chơi thể thao mọc lên như nấm trong các trung tâm thương mại lớn ở thành phố Hán.

Bên trong có dán các vận động thể dục thể thao miễn phí phục vụ cho Thế vận hội Olympic.

Dự án mở khu vui chơi thể thao đã trở thành dự án vui chơi giải trí mới nhất của người dân thành phố Hán.

Chỉ cần anh mở một chiếc, lưu lượng khách thế nào cũng sẽ đông nghịt, công việc kinh doanh nhất đinh sẽ phát triển vượt bậc.

Căn bản là không lo không có khách đến.

Bây giờ ở khu đô thị mới Nam Hồ mới chỉ có một số khu vui chơi với quy mô nhỏ dành cho trẻ em.

Nếu nhập cuộc sớm hơn, là người đầu tiên mở được khu vui chơi thể thao, chắc chắn anh sẽ trở thành người đầu tiên ăn được con cá lớn.

Không phải là vì Tần Kiệt cảm thấy mình giỏi hơn người khác, mà anh chỉ cần rập khuôn theo phong cách thiết kế, cách quản lý, phục vụ ở thế hệ tương lai thì không lo không thành công.

Để thành công, bước đầu tiên là phải chọn được mặt bằng tốt.

Môi trường phía Đông Nam là thích hợp nhất.

Trong trí nhớ của anh, cùng với sự phát triển của các đô thị, sau này phía Đông Nam quả thực là nơi dẫn đầu xu hướng ở khu đô thị mới Nam Hồ.

Mỗi khi đến cuối tuần, biển người đông nghìn nghịt, chen chúc không có chỗ thở.

Tuy nhiên hiện tại vẫn đang là năm 2007, diện tích cửa hàng buôn bán ở phía Đông Nam vẫn nhỏ hơn rất hiều so với thế hệ tương lai, anh cũng cảm thấy không thích bố cục và cấu trúc nơi đây, muốn cải tạo phải bỏ ra rất nhiều tiền, Tần Kiệt không hài lòng cho lắm.

Đôi mắt Tần Kiệt sáng lên khi anh bước đến một khu trung tâm thương mại cỡ lớn mới xây ở cạnh cánh đồng phía Nam.

Tòa nhà thương mại ở trước quảng trường, tổng cộng có 7 tầng, kết cấu dàn giáo, vẫn chưa lát gạch tráng men, nhìn có vẻ rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều so với các cửa hàng buôn bán ở phía Đông Nam.

Xung quanh có các tòa nhà dân cư, một số đã được lát gạch, một số vẫn đang lát.

Tần Kiệt nhớ rằng ở kiếp trước, sau này nơi đây sẽ trở thành trung tâm thương mại mới của khu đô thị mới Nam Hồ.

Mặc dù nơi đây tiếp giáp cánh đồng phía Nam, nhưng lại rất gần Hoa Nông, đại học công nghiệp Hồ, đại học công nghệ nam Hoa Hạ.

Con đường chính vắt ngang một bên, kéo dài đến rìa trái Hoa Nông.

Rìa phải là các trường chi nhánh của đại học công nghiệp Hồ và Hoa Công.

Thu hút rất nhiều sinh viên đại học đến mua sắm.

Dưới sự lôi kéo của học sinh sinh viên, nội thành phía Nam không ngừng được mở rộng, dần dần kéo dài đến vùng lân cận của các trường đại học lớn như đại học công nghiệp Hồ, Hoa Công…

Nó đã trở thành giải đất trung tâm sầm uất, phồn hoa nhất khu vực Nam Hồ thành phố Hán.

Ngoài ra, từ phía Nam, phía Đông Nam đến đây không tính là quá xa.

Giá cả thuê nhà ở thời kì này cũng rẻ hơn rất nhiều.

Có thể nói đây là giải đất tuyệt vời.

Quyết ở đây đi.

Trong nháy mắt Tần Kiệt đã hạ quyết tâm.

Giao thông thuận lợi, lại là trung tâm thương mại trong tương lai, diện tích đủ lớn, không có nơi nào ở khu đô thị mới Nam Hồ thích hợp hơn ở đây

Tần Kiệt dạo qua một vòng, anh tìm thấy một biển cho thuê nhà sau đó gọi đến số theo thông tin liên hệ dán bên trên.

“Xin chào, giám đốc Tả phải không?”

“Đúng, tôi muốn thuê nhà, anh có rảnh không? Nếu có, bây giờ anh có thể ra ngoài chúng ta nói chuyện, tôi đang ở cửa Hạ Môn tòa nhà Thái Tử!”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt đứng đợi ở cửa, 15 phút sau có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng thân hình gầy yếu, xách theo một chiếc cặp đi tới.

Nhìn xung quanh, thấy gần đó chỉ có một mình Tần Kiệt, người đàn ông trung niên nhíu mày lại, không xác định được người gọi điện thoại cho mình rốt cuộc có phải là Tần Kiệt không.

Bởi vì nhìn Tần Kiệt còn quá trẻ.

Tần Kiệt cũng nhận ra điều gì đó, anh bước tới cươi cười chào hỏi: “Xin chào, anh là giám đốc Tả đúng không, vừa rồi là tôi gọi điện thoại cho anh!”

“Hả?”, người đàn ông trung niên ngạc nhiên, vẻ mặt bất ngờ, sau khi lấy lại tinh thần liên vươn tay ra bắt tay Tần Kiệt.

“Xin chào, tôi tên Tả Kỳ. Xin hỏi cậu tên gì?”

“Tôi họ Tần, tên Kiệt! Hai nghìn năm trước, nói không chừng chúng ta còn là người một nhà đó!”, Tần Kiệt tự giới thiệu bản thân.

“Hả?”, Tả Kỳ không hiểu ý của Tần Kiệt.

Anh ta họ Tả, Tần Kiệt họ Tần, hai nghìn năm trước bọn họ sao có thể là người một nhà được.

“Ha ha, là như thế này. Tôi ấy mà, rất quan tâm đ ến họ của người Hoa Hạ, cũng đã nghiên cứu qua. Tần và Tả đều có nguồn gốc từ Đế quốc Đại Tần. Sau khi Tần Nhị Thế diệt quốc, vì để giữ lại nòi giống sau này người trong tộc Doanh thị đã mai danh ẩn tích, di cư đến các nơi, có người chuyển thành họ Tần, có người chuyển thành họ Tả…”, Tần Kiệt khéo léo kể lại lịch sử của dòng họ.

Tả Kỳ nghe xong gật đầu lia lịa.

Chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được đề tài để nói chuyện với Tần Kiệt.

Qua vài lần giao lưu nói chuyện, Tả Kỳ phần nào đã hiểu được tính cách của Tần Kiệt, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Mặc dù Tần Kiệt còn rất trẻ.

Nhưng lời lẽ cử chỉ rất dí dỏm thú vị, còn rất chín chắn.

Kiến thức cũng rất phong phú và sâu rộng.

Tuổi tác không quá tương xứng, quả đúng như người xưa đã từng nói,người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường.

Nói chuyện một lúc, cuối cùng hai người cũng đi vào vấn đề chính.

Tả Kỳ nói: “Cậu Tần nhìn trúng cửa hàng nào? Tôi định cho thuê từ tầng 1 đến tầng 3. Bốn tầng còn lại sẽ được dành để mở khách sạn, nếu cậu Tần thích, bây giờ chúng ta có thể bàn bạc, nhiều nhất là ba tháng, cậu sẽ có thể chính thức vào việc”.

Tần Kiệt không vội vã đáp lại, trái lại hỏi: “Giám đốc Tả, không biết tòa nhà Thái Tử, là thuộc quyền sở hữu của mình anh, hay là…”

“Là tôi cùng với mấy người bạn mở ra!”, Tả Kỳ thẳng thắn nói sự thật.

“Ồ, ra là vậy!”

Trong lòng Tần Kiệt đã có đáp án.

“Tòa nhà lớn như vậy, các anh đầu tư không ít đúng chứ?”

“Ừm. Cả trước cả sau, chúng tôi đã đầu tư vào đây hơn 30 triệu nhân dân tệ, nhưng…”

Nói xong, Tả Kỳ lắc đầu thở dài không nói gì.

Nhưng Tần Kiệt lại hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Tả Kỳ.

Vào thời điểm năm 2007, khu đô thị Nam Hồ vẫn là một khu đô thị mới, các cơ sở đồng bộ xung quanh đều cách xa trung tâm nội thành.

Thêm vào đó, chỉ có một số dốc đường sắt kết nối giữa khu đô thị mới Nam Hồ và trung tâm nội thành nên việc ra vào vô cùng bất tiện.

Địa hình thành phố Hán vốn đã rất thấp, một khi mưa lớn thì cống sẽ ngập ứ nước.

Vì thế mà khu đô thị mới Nam Hồ trở thành đô thị biệt lập.

Vào thời điểm này, nhiều người mua nhà có cái nhìn không mấy lạc quan về khu đô thị mới Nam Hồ và họ không bằng lòng đến đây lập nghiệp.

Ngoài ra, tòa nhà Thái Tử nằm ở cực Nam khu đô thị mới Nam Hồ, vì vậy càng không có nhiều người biết đến hơn.

- ---------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »