Chương 69

Buổi tối ở thôn quê, nhanh tối hơn ở thành phố, xung quanh chỉ toàn một màu đen, cảnh vật im lìm chìm trong bóng đêm đen kịt.

Thằng bé rất phấn kích và rất thích quê hương tôi, nó cũng rất mến bọn trẻ ở đây.

Chỉ ở đây có một ngày, nó đã làm quen được vô số bạn bè.

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, ngồi nghe thằng bé nói thao thao bất tuyệt về những việc nó đã làm trong ngày hôm nay.

Ngồi bên cạnh tôi, Đức Hải cười ấm áp, thân thể dựa vào tường, mắt hắn dịu dàng nhìn thằng bé. Tất cả hình ảnh sinh động và đáng yêu của thằng bé đều thu vào đáy mắt hắn.

Chờ thằng bé kết thúc câu truyện, tôi cười hỏi.

_Em có muốn cùng chị đi bắt đom đóm không ?

Thằng bé tròn xoe mắt nhìn tôi, nó nhảy dựng lên vì kích động, miệng hô to.

_Chị nói thật chứ ? Ở đây có đom đóm thật không ?

Tôi cười vui vẻ, gật đầu đáp.

_Đúng, ở đây có rất nhiều đom đóm.

Thằng bé nắm chặt tay tôi, nó kiên quyết kéo tôi đi.

_Mau ! Mau lên ! Chúng ta đi bắt đom đóm thôi !

Đức Hải trong đáy mắt tràn ngập ý cười và sủng nịnh, nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ bình thản.

_Đã khuya rồi, em và thằng bé đi ngủ đi. Đi lung tung ở ngoài đường vào giờ này không an toàn.

Thằng bé bất mãn vì hắn dám cắt ngang nhã hứng của nó.

_Nếu chú nhát gan thì chú ở nhà ngủ đi, còn cháu sẽ cùng chị Khánh Băng đi bắt đom đóm.

Thằng bé cười nịnh đối với tôi.

_Chị sẽ đưa em đi bắt đom đóm thật chứ ? Chị không được nuốt lời đâu đấy !

Tôi chịu thua tính cách muốn gì là đòi làm bằng được của thằng bé. Tôi đã nuông chiều nó quá rồi, nên không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của nó.

Đứng lên, tôi và thằng bé bước đi.

Đức Hải mặc dù nói là không muốn cho chúng tôi đi, và cũng không có ý định là sẽ đi cùng, nhưng hắn làm sao có thể yên tâm để cho tôi và thằng bé đi ra ngoài đường vào ban đêm, nhất là một nơi chỉ toàn bóng đêm và không có đèn đóm gì thế này.

Tôi biết nhất định hắn sẽ đi theo cùng, tôi yên tâm nắm tay thằng bé dắt đi.

Tôi là một người sợ ma, sợ bóng tối. Trước kia, dù có thích đom đóm và ngắm cảnh đêm đến thế nào, tôi cũng tuyệt đối không dám bước ra khỏi tu viện lấy nửa bước. Từ lúc sống ở thành phố, nơi nơi tràn ngập ánh sáng của bóng đèn điện và xe cộ vào ban đêm, tôi đã tạm quên đi chứng sợ ma và bóng tối của mình, nhưng khi về quê, căn bệnh này lại tái phát.

Đi trên con đường làng quen thuộc, ba chúng tôi bước thấp bước cao trên những mô đất nhấp nhô.

Xung quanh là bóng tối, cây cối trong bóng đêm tạo nên những hình thù quái dị.

Thằng bé tuy có sợ nhưng nó không hốt hoảng vì bên cạnh nó còn có tôi và Đức Hải.

Nhớ lại những gì đã cùng trải qua với tôi và Đức Hải khi đi chơi ở một vùng rừng núi hẻo lánh lần nào, thằng bé bất giác cười vui vẻ.

Dù chưa thật sự chấp nhận sự thật Đức Hải là cha ruột của mình, nhưng nó đã coi hắn là một người bạn tốt và gần gũi với nó hơn cả Đức Tiến.

Nếu nó không yêu và quý Đức Hải, nó sẽ không bám Đức Hải suốt ngày như thế.

_Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa ?

Đức Hải đột ngột lên tiếng phá tan đi sự im lặng giữa ba chúng tôi.

_Chỉ còn một khoảng nữa thôi.

_Em thường xuyên về thăm quê chứ ?

_Thỉnh thoảng em mới về.

Đức Hải siết nhẹ tay tôi.

_Anh nghe bọn trẻ nói, em là một người ham công việc, có khi một năm mới về thăm quê một lần.

Tôi tức xì khói.

Hừ ! Bọn trẻ chết tiệt ! Sao chúng nó dám bán rẻ tôi ? Tại sao chúng có thể nhanh chóng có mới nới cũ như thế ? Rõ ràng, Đức Hải chỉ vừa mới gặp chúng nó có một ngày, thế mà chúng đã thích và quý Đức Hải hơn cả tôi rồi.

Xem ra Đức Hải không chỉ có sức cuốn hút đối với phái nữ, mà hầu như tất cả mọi người khi tiếp xúc và nói chuyện với hắn, đều bị giọng nói trầm ấm của hắn khiến cho bị lay động và sinh ra quyến luyến đối với hắn.

Đức Hải dường như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, hắn quẹt nhẹ vào mũi tôi.

_Em đang lo, anh sẽ cướp mất tình cảm của bọn trẻ dành cho em đúng không ?

Tôi bối rối nhìn vào khoảng không trước mặt, cũng may bóng tối đã che khuất đi khuôn mặt ửng đỏ vì thẹn của tôi.

_Nói thừa, ai bảo anh là em sợ anh cướp mất tình cảm của bọn trẻ dành cho em. Có giỏi thì anh cứ làm đi !

Tôi nói lẫy hắn, tôi đã vô tình nói cho hắn biết mặc dù tôi giả vờ không để ý đến, nhưng thật tâm tôi rất ghen tị với hắn.

Đức Hải bật cười, hắn thú vị nháy mắt với tôi.

_Em đã lộ nguyên hình rồi nhé ? Nếu em sợ thì hãy mau nói ra đi, biết đâu anh sẽ tìm cách giúp em.

_Không cần !

Tôi hung hăng quát nhỏ.

Tên điên này càng ngày càng quá đáng, hắn luôn trêu ghẹo tôi. Trước đây, tôi luôn cho rằng hắn là một kẻ cao ngạo khó gần, nhưng càng tiếp xúc với hắn, tôi càng nhận ra hắn là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Hắn cố tạo cho mình một vỏ bọc ngông cuồng và bất cần bên ngoài, nhưng bên trong lại tràn đầy nhiệt huyết và tình cảm.

Hắn là một kẻ rất si tình, một khi hắn đã yêu ai hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu người đó.

Yêu phải một người có tính sở hữu mạnh, sẽ rất vất vả và mệt mỏi, nhưng cũng hạnh phúc và đắm say không kém.

Tôi tin rằng, chỉ cần hai con tim thật lòng hướng về nhau, thì không còn khó khăn và rào cản nào nữa.

Nơi mà tôi đưa Đức Hải và thằng bé đến là một hồ nước trong xanh, nằm trên một con đê khá cao.

Đứng từ trên đê nhìn xuống, có thể thấy được mặt nước trong xanh đang phản chiếu ánh trăng lấp lánh, soi bàng bạc dưới đáy nước.

Trước cảnh đẹp mỹ lệ thế này, thằng bé reo ầm lên.

_Đẹp quá ! Tuyệt quá ! Chị Khánh Băng nhìn kìa ! Đom đóm, thật nhiều đom đóm !

Những con đom đóm đang bay lượn lờ trên mặt nước tạo nên những đốm sáng lập lòe giống như những ngôi sao trên trời.

Đức Hải đứng lặng người ngắm cảnh đẹp trước mặt, hắn không thốt nên lời, tay hắn nắm chặt lấy tay tôi.

Lâu lắm rồi, hắn mới có cảm giác nhẹ nhõm và bình thản thế này.

Tám năm qua, hắn luôn cảm thấy mình có một chỗ trống không thể lấp đầy được trong trái tim hắn.

Hắn luôn đi tìm một ảo ảnh xa vời không có thực, hắn luôn cho rằng những thứ mà hắn thấy trong mơ bất quá chỉ là ảo giác mà thôi, hắn không tin là mình đã từng yêu, từng làm tất cả để cố giữ lấy tình yêu không thể đó. Dần dần, hắn cùng tìm lại được những thứ mà hắn đã mất, khi phát hiện ra mình đã mất tám năm sống mà không biết gì, hắn đã hận bản thân mình rất nhiều, cũng căm ghét những người đã gián tiếp cướp mất đi hạnh phúc ngắn ngủi của hắn.

Khoảng cách giữa hắn và gia đình hắn ngày càng xa, hắn không muốn gặp họ, cũng không muốn nói chuyện với họ, lại càng không thể tiếp nhận họ.

Hắn vẫn không tha thứ cho những gì mà họ đã làm.

Có thể phải mất một khoảng thời gian nữa, hắn mới quên được nỗi đau trong lòng ngày nào cũng hành hạ và dày vò hắn.

Thằng bé chạy lòng vòng đuổi theo những con đom đang bay lập lòe trước mặt.

Trăng 15 chiếu sáng cảnh vật xung quanh, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo không có thực này, tôi tưởng mình đang nằm mộng, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy thực là hơi ấm truyền từ bàn tay Đức Hải, và tiếng cười đùa trong trẻo của thằng bé.

Tôi kéo Đức Hải ngồi trên cỏ cùng với tôi, hai chúng tôi vừa ngắm cảnh trước mắt, vừa âu yếm nhìn thằng bé đang say sưa đuổi bắt đom đóm ở bên cạnh.

Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều giản đơn không cần phải mua bằng tiền, nhưng lại có ý nghĩa và khiến người ta nhớ mãi không bao giờ quên.

Đức Hải thì thầm.

_Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều.

Tôi mỉm cười không nói gì, mắt tôi long lanh, mặt tôi đỏ bừng, trái tim đập thật nhanh trong l*иg ngực.

Có thể mang lại hạnh phúc và niềm vui cho thằng bé và Đức Hải là điều mà tôi luôn mong ước từ lâu.

_Em bắt được rồi, bắt được rồi !

Thằng bé reo ầm lên, nó chìa nắm tay trước mặt tôi và Đức Hải.

Hai chúng tôi vui lây cái vui của thằng bé, ba đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi bàn nhỏ bé đang nắm chặt lấy hai con đom đóm của thằng bé.

Thằng bé nuốt nước bọt, nó cẩn thận hé tay ra dần dần.

Tôi và Đức Hải nín thở, hai chúng tôi hồi hộp chờ thằng bé mở tay ra.

Từ trong bàn tay của thằng bé, hai con đom đóm lập lòe bay lên. Ánh sáng mờ đυ.c phát ra từ đuôi của nó khiến ba chúng tôi không dám thở mạnh, ai cũng sợ phá mất đi giây phút thần tiên và lãng mạng này.

Đêm nay, trên một con đê cạnh một hồ nước tuyệt đẹp, chúng tôi đã cùng nhau tạo nên một kỉ niệm khó quên cho riêng mình. Tôi hy vọng, mai sau chúng tôi còn cùng nhau tạo ra những kỉ niệm giống như thế này nữa.

Thời gian Đức Hải, tôi và thằng bé ở chơi không được lâu. Đức Hải là một minh tinh, hắn lúc nào cũng bận rộn và có nhiều công việc để làm,hắn dành hơn nửa tháng để đi chơi cùng với tôi và thằng bé, là hắn đã cố gắng thu xếp thời gian lắm rồi, hai chúng tôi không thể cưỡng ép hắn hơn nữa.

Ngay sau khi nhận một cuộc gọi của Trương Hạo Nhiên, ba chúng tôi tạm biệt bọn trẻ và các sơ ở tu viện để về thành phố.

Thằng bé nuối tiếc quãng thời gian ở đây, hàng ngày nó cùng bọn trẻ chơi nhiều trò chơi, thậm chí nó còn dám tắm sông cùng với bọn chúng, cũng may lần đó tôi đi cùng và trông chừng nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc, nếu không tôi sẽ hối hận suốt đời.

Tôi tưởng thằng bé sợ sông nước, không ngờ một khi đã ham vui, thằng bé có thể quên sạch mọi nguy hiểm, nó liều mình nhảy xuống sông tắm mà không thèm quan tâm mình có biết bơi không.

Sau lần bị thằng bé dọa cho một trận sợ đến đứng tim, tôi tự hứa với lòng, là sẽ dạy thằng bé biết bơi bằng được.

Trong khi thằng bé dọa tôi sợ hãi, và khiến Đức Hải nổi điên suýt đánh nó một trận nhừ tử vì tội tắm sông, tôi lại dọa hắn nhảy dựng lên mỗi khi thấy tôi leo trèo hái hoa quả trên những cây cao chót vót trong vườn của tu viện.

Đức Hải thề là sẽ không lơ là cảnh giác với tôi và thằng bé dù chỉ là một khắc, hắn không yên tâm để cho tôi sống ở thôn quê.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh thằng bé không biết bơi nhưng cũng dám nhảy xuống sông tắm, và hình ảnh tôi leo trèo trên những thân cây cao to, là hắn đã toát mồ hôi vì sợ, hắn thấy tốt nhất là nên đưa hai chúng tôi về thành phố và nhốt ở bên cạnh là hơn cả.

Tôi bị hắn đánh đồng là một đứa trẻ con cần chăm sóc và canh chừng giống như thằng bé.

Số tôi thật xui xẻo ! Hết Đức Tiến, rồi Đức Hải coi tôi là một người phụ nữ chưa trưởng thành. Chẳng lẽ tôi lại không có một chút đáng tin cậy nào trong mắt họ ?

Trên đường về nhà, vì chúng tôi đã quen thuộc với đường đi, lại không dừng lại để nghỉ ngơi giống như lúc đi, nên về thành phố trong vòng chưa đầy một ngày.

Việc đầu tiên mà Đức Hải làm là bắt tôi phải dọn đến sống cùng với hắn trong một căn phòng khách sạn mà hắn vừa mới thuê. Việc thứ hai, hắn ép tôi phải theo hắn trở về Đài Loan.

Tôi vừa mới trốn từ bên ấy về đây, tôi làm sao có thể dễ dàng nghe lời hắn quay lại nơi ấy được.

Thằng bé dường như đồng cảm với hắn, nó hết dùng cách làm nũng, giận dỗi rồi tuyên bố sẽ tuyệt giao với tôi nếu tôi không theo nó và Đức Hải về Đài Loan.

Tôi khóc không ra nước mắt.

Thằng bé thật biết cách làm khó tôi, nó thừa hiểu tôi yêu thương nó nhiều như thế, tôi làm sao có thể nhẫn tâm khiến cho nó bị tổn thương vì tôi.

Sáng hôm sau, Tuyết Ngân tất tưởi đến thăm tôi, cô nàng hai mắt sáng rực, mũi thở ra khói trắng khi trông thấy Đức Hải.

Được gặp thần tượng bẳng xương bằng thịt ở ngoài đời, cô nàng vui sướиɠ đến nỗi lắp bắp mãi cũng không thốt nổi nên lời.

Ngồi trong quán cà phê trong khách sạn,Tuyết Ngân nhìn Đức Hải không rời mắt, mặt cô nàng đỏ bừng, trái tim có mấy con nai con đang chạy loạn.

Chỉ cần nhìn thấy trai đẹp, Tuyết Ngân sẽ giống như hít phải ma túy, cô nàng sẽ say, sẽ u mê mãi không tỉnh.

Tôi vừa buồn cười, vừa xấu hổ vì cô bạn thân có tính cách háo sắc của mình.

Đức Hải lạnh lùng ngồi trên ghế, hắn tao nhã nhấm từng ngụm cà phê.

Mặc dù trong lòng hắn đang rủa thầm Tuyết Ngân, nhưng vì nể tôi, hắn miễn cưỡng giữ thái độ lịch sự và xa cách.

Tôi hiểu hắn đang cố nhẫn nhịn, nên biết ý lôi cô bạn thân không biết ngượng của mình đi.

Đi ra đến cửa khách sạn, tôi bực mình quát nhỏ.

_Cậu đang làm cái quái gì thế hả ? Cậu có biết nhìn anh ấy đến chảy cả nước dãi là bất lịch sự lắm không ?

Tuyết Ngân mơ mơ màng màng.

_Anh ấy đẹp trai quá ! Anh ấy có đúng là minh tinh Trương Đông Hải không ?

Tôi nhay thái dương, thở dài nhìn cô bạn thân.

_Làm ơn tỉnh lại dùm tôi cái ! Bây giờ không phải lúc để bà phát huy tính háo sắc của mình.

Tuyết Ngân nắm chặt lấy tay tôi, cô nàng kích động.

_Mau, mau nói cho mình biết ! Anh ấy là Trương Đông Hải có đúng không ? Mình cần phải xin chữ kí !

Cô nàng càng nói càng ba hoa, càng kích động, giọng lảnh lót.

_Hura ! May quá ! Tuyệt quá ! Cuối cùng mình cũng được gặp thần tượng mà bấy lâu nay ngày nào mình cũng ước ao được gặp mặt rồi.

Tôi vội bịp ngay miệng của Tuyết Ngân lại.

Chúa ơi ! Cô nàng này có hiểu mình đang làm gì không ? Đứng ở đây hét to thế này, vừa làm đề tài cho mọi người chỉ trỏ bàn tán, vừa khiến người khác chú ý đến. Nếu chẳng may họ phát hiện ra thân phận thật của Đức Hải, thì hậu quả sẽ như thế nào ?

Tôi không muốn hắn bị báo chí bám riết, và đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng nữa.

Tôi muốn có thời gian được cùng hắn trải qua những giây phút và vui vẻ giống như nửa tháng vừa qua.

Tuyết Ngân cố gỡ tay tôi ra khỏi miệng, cổ họng phát ra những âm thanh “ư ư” như mèo kêu.

Tôi trừng mắt cảnh cáo cô nàng.

_Nếu bà còn dám kêu lên một lần nữa, tôi sẽ tuyệt giao với bà, và không bao giờ thèm nhìn mặt bà nữa.

Tuyết Ngân biết tính tôi nói được làm được, cô nàng gật đầu như gà mổ thóc.

Tôi hé tay ra dần dần, cuối cùng buông tha cái miệng nhỏ nhắn nhưng lúc nào cũng ồn ào của cô nàng.

_Bà nói đi anh ấy có đúng là Trương Đông Hải không ?

Lần này, thanh âm của Tuyết Ngân có giảm xuống, cô nàng thì thào vào tai tôi.

Tôi lắc đầu chịu thua, cô nàng này có tính cách bám rai như đỉa, một khi chưa đạt được mục tiêu, cô nàng nhất quyết sẽ không buông tha cho đối tượng.

_Phải !

Tôi bất đắc dĩ nói cho cô nàng biết sự thật.

_Thật không ?

Tuyết Ngân đôi mắt sáng rực, hai tay xoa vào nhau, vẻ mặt chó con sắp sửa nhìn thấy khúc xương của cô nàng khiến tôi không nhịn được cười.

_Thật.

_Bà có thể giúp tôi xin chữ kí của anh ấy được không ?

Tôi cau mày nhìn Tuyết Ngân, tôi không kiên nhẫn quát nhỏ.

_Bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu, có muốn tôi sút bà đi luôn bây giờ không ?

Tuyết Ngân xụ mặt, mắt chớp chớp nhìn tôi.

_Bà làm ơn đi mà, chẳng phải anh ấy là chồng sắp cưới của bà sao ?

Tôi ho sù sụ, tôi sắp bị nước bọt của mình làm cho sặc chết.

Chồng…chồng chưa cưới ?

Thật không thể tin được ! Từ lúc nào, hắn lại biến thành chồng chưa cưới của tôi thế ? Ngay cả làm bạn gái của hắn, tôi vẫn còn chưa nhận lời.

_Bà đang nói nhăng nói cuội gì thế hả, còn không mau biến đi.

Tôi nóng giận đuổi khách.

Tuyết Ngân đã chọc tôi nổi điên lên rồi.

Không thèm chú ý để khuôn mặt đen kịt vì tức giận của tôi, Tuyết Ngân chạy như bay vào nhà hàng trong sạn, cô nàng chìa ngay một cây bút và một cuốn sổ trước mặt Đức Hải.

_Anh…anh làm ơn cho em xin chữ kí !

Cô nàng nói với giọng chờ mong, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng lên khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Đức Hải.

Đức Hải chỉ cười với tôi và thằng bé, còn trước mặt người khác, hắn luôn lãnh đạm và vô tình.

Quay sang nhìn tôi đứng ở bên cạnh, khóe môi Đức Hải nhếch lên, đôi mặt đen sâu của hắn lóe sáng.

Trước ánh sáng mãnh liệt chiếu từ đôi mắt của hắn, da đầu tôi tê dại.

Nếu có thể tôi rất muốn khóc thét.

Hu hu hu ! Tôi đã làm gì, mà tôi luôn gặp vận rủi thế này.

Tôi hiểu ý nghĩa của cái nhìn chết người kia của hắn là gì, kiểu này hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.

Đức Hải cầm lấy cây bút và cuốn sổ trên tay Tuyết Ngân.

_Tên cô là gì ?

Hắn mở miệng hỏi, mắt hắn không nhìn Tuyết Ngân.

_Tuyết.... Tuyết Ngân.

Tuyết Ngân tim đập chân run, nên về cơ bản cô nàng sẽ không hiểu được ý nghĩa của giọng nói lạnh lùng không có một chút tình cảm của hắn là gì.

Hắn bay bướm kí tên Tuyết Ngân trên tờ giấy trắng tinh.

Tôi chăm chú nhìn hắn kí, từng đường nét đều giống như rồng bay phượng múa.

Đức Hải không chỉ có vẻ bề ngoài đẹp trai, mà ngay cả chữ viết của hắn cũng đẹp không kém.

Tôi thấy mình thật hổ thẹn, xét về mọi mặt tôi không thấy có điểm nào xứng với hắn cả.

Khó khăn lắm, tôi mới tống được cô bạn lắm chuyện và mê trai đẹp của mình ra khỏi cổng khách sạn. Vì Tuyết Ngân, ba chúng tôi đã mất toi một buổi sáng đẹp trời.

_Cô ấy là bạn thân của em ?

Tiếng nói trầm ấm của Đức Hải vang lên phía sau lưng.

Một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng, theo phản xạ, tôi quay lại nhìn hắn, rồi gượng gạo nở một nụ cười.

_Anh…anh đã đói chưa ? Chúng..chúng ta đi ăn thôi !

Tôi cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, bằng cách hỏi lảng sang chuyện khác.

Đức Hải “hừ” một tiếng, đôi mắt hắn sắc bén nhìn tôi.

_Em định phá anh đúng không ?

_Không..không có !

Tôi lắc đầu lia lịa, lắc đến sái cả cổ, chỉ còn thiếu nước gãy cổ nữa thôi.

_Tối hôm qua, anh đã nói muốn cùng em và thằng bé đi chơi.

Đức Hải oán hận nhắc nhở cho tôi nhớ.

Nụ cười trên môi tôi cứng đơ.

_Em…em cũng đâu có muốn, ai biết được là cô ấy lại tìm đến đây.

_Có thật là em không mời cô ấy đến để chỉnh anh ?

_Không có !

Tôi oan ức kêu ầm lên. Tôi đâu có ngu ngốc đến nỗi, mời cô bạn lắm chuyện và thích buôn chuyện của thiên hạ đến cửa, để tung tin của tôi cho mọi ở công ty biết.

_Vậy là em đã đáp ứng, cùng anh và thằng bé về Đài Loan.

_Vâng.

Tôi ngu ngơ đáp, tôi tưởng hắn đang hỏi chuyện tối hôm qua, nên không phòng bị gì mà trả lời hắn.

_Tốt !

Đức Hải kinh hỉ reo lên.

_Nếu em đã đồng ý rồi, thì không được nuốt lời.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, mặt ngơ ngác không hiểu vì lí do gì hắn lại tươi cười sung sướиɠ thế kia.

_Sáu giờ tối nay, chúng ta sẽ bay.

_Hả !

Mồm tôi tròn vo, tôi kinh ngạc nhìn hắn, não bộ của tôi bắt đầu hoạt động trở lại.

_Bay…bay đi đâu ?

_Đài Loan.

_Nhưng…nhưng mà…!

_Không nhưng nhị gì hết, lúc nãy em đã hứa cùng về Đài Loan với anh rồi, anh không muốn nghe lời từ chối của em.

Đức Hải cắt ngang lời tôi, hắn bá đạo bắt tôi phải làm theo lời hắn.

Không để cho tôi có thời gian thích ứng, hắn đưa tôi và thằng bé đến cửa hàng bán bánh của anh Lý, hắn muốn tôi nói lời tạm biệt với anh.

Gặp anh Lý tôi rất vui, nhưng lại chẳng biết nói gì.

Đức Hải thay tôi nói đơn giản cho anh Lý nghe lý do vì sao hắn phải mang tôi sang bên kia.

Hắn chịu đưa tôi đến tạm biệt anh Lý là hắn đã tôn trọng và nể mặt anh lắm rồi. Sau khi biết được quá khứ của tôi, biết anh đã giúp đỡ cho tôi nhiều như thế nào, hắn mới không còn ghen tuông bắt tôi phải tránh xa anh giống như trước kia nữa.

Anh Lý không có phản đối việc tôi bay sang Đài Loan cùng với Đức Hải và thằng bé, anh sớm đã biết mối quan hệ dây dưa không dứt của hai chúng tôi, nên anh chúc phúc cho tôi, anh mong tôi sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Buổi trưa, bốn chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm ở một nhà hàng trong thành phố.

Thằng bé vẫn vui vẻ nói cười giống như trước, từ lúc tôi xuất hiện trong cuộc sống của nó, nó đã biến thành một con người khác hẳn, nó đã trở về đúng với tính cách ngây thơ và hồn nhiên của một đứa trẻ con lên tám tuổi.

Nhìn Đức Hải và Đức Trọng vừa ăn cơm vừa mắt to trừng mắt nhỏ, khóe miệng tôi cong lên, tôi hạnh phúc mỉm cười. Mặc dù không biết trước được tương lai, nhưng tôi tin mình đã tìm được điểm tựa của đời mình.

Buổi chiều, tạm biệt anh Lý, tôi theo Đức Hải và Đức Trọng về khách sạn.

Hành lý không có nhiều, tôi lại không có đồ đạc cá nhân, nên lúc lên máy bay, tôi chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ của mình.

Lần này bay sang Đài Loan, tâm trạng tôi khác hoàn toàn với chuyến đi lần trước.

Tôi đã mang theo niềm tin, tình yêu và hy vọng, trên chuyến hành trang bước vào một nấc thang mới trong cuộc sống của mình.

Tôi hy vọng quyết định lần này của tôi sẽ không khiến tôi đau khổ và hối tiếc nữa.