Chương 61

Không khí trong quán bar rất ồn ào và kích động, tiếng nhạc, tiếng la hét chói tai, và tiếng nói chuyện cười đùa của mọi người xung quanh, khiến tôi choáng váng muốn xỉu.

Tôi giờ rất mẫn cảm với mọi âm thanh và mùi vị, chỉ cần vượt qua một chút sức chịu đựng của thính giác và khứu giác, tôi sẽ choáng váng và đau đầu mất mấy ngày.

Kể từ lúc bình phục sau trận cảm cúm và sốt liên miên, tôi đã không còn khỏe mạnh được như lúc trước nữa.

Ánh sáng trong quán bar mờ mờ ảo ảo, không khí u ám giống như những xác chết đang di động trong bóng tối.

Nếu không phải vì muốn uống rượu, tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến quán bar, và chọn một nơi hỗn tạp như thế này.

Đức Hải dẫn tôi đến một chiếc bàn nằm khuất sau một góc tối, hắn không muốn ai chú ý đến sự có mặt của hai chúng tôi.

Tôi để cho hắn sắp xếp, tôi không hề lên tiếng phải đối bất cứ yêu cầu gì của hắn.

Tôi hiểu hắn không muốn đưa tôi đến đây, nhưng vì chiều theo mong muốn của tôi nên hắn mới đành phải miễn cưỡng dẹp đi tính cách ngông cuồng, không bao giờ làm theo lời người khác của mình.

Tôi là một cô gái may mắn, khi được một chàng trai kiệt xuất như hắn quan tâm và chăm sóc.

Đức Hải gọi cho hai chúng tôi một chai rượu ngoại và một ít đồ ăn.

Tôi nhanh chóng tự rót cho mình và cho hắn một ly rượu.

Trước khi hắn kịp ngăn cản hay dặn dò tôi uống ít thôi, tôi đã cho rượu lên môi và uống liền một ngụm.

Đức Hải cau mày nhìn tôi, lông mày hắn xoắn tít vào nhau.

_Cô uống ít rượu thôi, tôi không muốn cô say rượu giống như buổi tối hôm trước.

_Tôi hiểu rồi mà. Anh cũng nên uống chút gì đi.

Tôi cười khì, đầu liên tục gật gù để cho hắn yên tâm.

Đối với hành động ngoài tỏ vẻ biết nghe lời, nhưng bên trong lại một mực chống đối của tôi, Đức Hải nghiêm khắc nói.

_Nếu cô mà còn uống rượu say nữa, tôi sẽ bỏ mặc cô ở đây.

Tôi liền rót ngay cho hắn một ly rượu, sau đó cụng ly với hắn.

_Anh đừng nói nữa có được không ? Đã đến đây rồi, chúng ta nên uống thỏa thích một trận đi chứ ?

_Cô…!

Đức Hải tức giận nghiến răng, mắt hắn rực lửa nhìn tôi.

_Lúc nãy, tôi nói gì cô có nghe không hả ?

_Nghe, nghe rồi !

Tôi nhay lỗ tai, mặt cau có nhìn hắn.

Tên điên này tự nhiên lại nổi khùng lên với tôi làm gì ? Tôi chỉ bảo hắn uống thêm chút rượu thôi, chứ có bắt hắn làm việc gì đó cho tôi đâu.

Tay tôi vừa chạm vào ly rượu, hắn đã chặn ngay lại.

_Không uống nữa ! Chúng ta đi về thôi !

Tôi bất mãn nhìn hắn, miệng méo xệch.

_Đức Hải đại nhân à, ngài không đùa tôi chứ ? Hai chúng ta vừa mới đến đây, tôi vẫn chưa uống được chút rượu nào, ngài đã bắt tôi phải đi về rồi sao ?

_Đứng nhiều lời, tôi bảo cô đi theo tôi về thì hãy mau đứng lên đi.

_Không ! Tôi nhất quyết không chịu về ! Nếu tôi vẫn còn chưa uống say, tôi sẽ ngồi lì ở đây.

_Cô dám !

Đức Hải quát to. Hắn hết chịu nổi tính cách ương bướng và không biết nghe lời của tôi rồi.

_Tại sao lại không ? - Tôi không biết sống chết cãi lại lời hắn.

Hừ ! Cho dù hắn có đánh tôi, tôi cũng nhất quyết không đi theo hắn về nhà. Để xem lần này, hắn có thể làm gì được tôi.

_Hảo, nếu cô muốn uống rượu say, thì hãy uống cho thật say đi !

Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi không dám tin vào tai mình.

Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi quyết định của mình nhanh chóng như thế ? Chẳng phải lúc nãy, hắn vẫn còn cố ép tôi phải cùng về với hắn là gì ?

Đức Hải ung dung chắt rượu ra ly cho tôi, thậm chí hắn còn nâng ly rượu trước mặt tôi.

_Uống đi ! Cô còn ngơ ngác nhìn gì nữa !

Tôi cứng ngắc đón lấy ly rượu trên tay hắn, mắt đăm đăm nhìn hắn.

Tôi đang cố đọc suy nghĩ qua biểu hiện trên khuôn mặt và đôi mắt đen sâu như trời đêm của hắn.

Một lúc sau, tôi đành chịu thua. Hắn và Đức Tiến là người có tính cách thâm trầm khó đoán. Một cô gái có tính cách đơn giản như tôi, làm sao có thể hiểu được họ.

Tôi vừa nhấm nháp rượu trong ly, vừa nhìn hắn không rời mắt.

Tôi có cảm giác ly rượu trên tay mình rất nặng, nặng đến nỗi tay tôi bắt đầu ê ẩm và muốn buông rơi nó xuống sàn nhà.

_Cô uống xong rồi chứ ?

Đức Hải hỏi tôi, giọng hắn đã lạnh thêm vài phần.

_Vẫn…vẫn chưa xong. - Tôi lắp bắp nói không nên câu.

Trông Đức Hải bây giờ đáng sợ quá, không phải lúc nãy tôi đã chọc giận cho hắn nổi điên lên rồi chứ ?

Nếu điều này là thật, tôi đang có nguy cơ bị hắn trừng phạt và xử lí.

Càng nghĩ da đầu tôi càng run lên, miệng tôi khô khốc.

Ước nguyện được uống thật say của tôi đã bay sạch ra khỏi đầu.

Đức Hải không nói thêm câu gì nữa.

Mỗi lần tôi uống hết một ly, hắn lại chắt một ly rượu khác cho tôi.

Tôi uống và uống, uống đến khi tôi không thể uống được nữa.

Cuối cùng tôi gục mặt xuống bàn, và ngủ ngay tại chỗ.

Lúc này, Đức Hải mới thả lỏng cơ thể, mắt hắn chua xót nhìn tôi.

Đặt ly rượu xuống bàn, hắn vuốt tóc tôi, quan sát và nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của tôi.

Hắn ngồi bất động trên ghế.

Thời gian chầm chậm trôi.

Mọi âm thanh xung quanh không hề ảnh hưởng đến tôi, cũng không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng buồn khổ và cô đơn của hắn.

Hắn chỉ ngồi im ở đấy, lẳng lặng ngắm nhìn tôi. Hắn đang cố níu giữ lại những thứ mà hắn biết là vĩnh viễn cũng không thể thuộc về mình.

Hơn 12 giờ đêm, Đức Hải đưa tôi về nhà hắn.

Kể từ lúc tôi theo Đức Hải rời khỏi nhà hàng Cao Lâu, Đức Tiến đã gọi điện cho tôi bốn lần, nhưng vì tôi tắt nguồn nên không biết là hắn gọi, mà dù tôi có biết tôi cũng không nhận cuộc gọi của hắn.

Tôi giờ chỉ muốn tránh xa hắn, tránh gặp mặt hắn và không muốn nghĩ về hắn nữa.

Mỗi lần nghĩ về hắn, lòng tôi lại có cảm giác đau khổ và buồn phiền.

Đức Hải chỉ sống có một mình, nên có nhiều việc như nấu cơm và rửa chén bát hắn đều phải tự làm lấy.

Công việc lau chùi và dọn dẹp nhà cửa hàng ngày, được một người phụ nữ trung niêm hơn bốn mươi tuổi đảm nhận, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, bà ấy rời đi ngay lập tức.

Tuy Đức Hải là người có tính phóng khoáng và không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn lại không thích sống cùng với một người lạ, cũng không muốn gặp người đó ở trong nhà mình hàng ngày.

Đặt tôi nằm trên giường ngủ trên lầu hai, Đức Hải đắp chăn và chỉnh lại gối dưới đầu tôi cho ngay ngắn.

Ngồi trên mép giường, hắn lặng lẽ ngắm tôi ngủ.

Tay hắn chạm nhẹ vào má, rồi chuyển dần xuống môi tôi.

Cảm giác mềm mềm và âm ấm khiến hắn tê dại.

Lúc này, hắn có một ước muốn mãnh liệt là có thể hôn tôi, nhưng mà hắn không dám. Hắn sợ khi chạm vào tôi, tôi sẽ giật mình tỉnh giấc, và biết đâu tôi sẽ tránh xa hắn, không còn để cho hắn tiếp cận và quan tâm đến tôi giống như hiện giờ nữa.

Mọi thứ dường như đóng băng, không gian im lìm chìm trong bóng tối.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, tôi ngủ mê mệt ở trên giường, tôi không hay một người cô độc và buồn khổ đang ngồi canh cho mình được ngủ ngon giấc.

Đức Hải ngồi bất động ở trên mép giường, đôi mắt hắn nhìn tôi không rời mắt.

Hắn nhìn tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất, và không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Tay hắn đạt trên mép chăn, một tay ngập ngừng nửa muốn chạm vào người tôi, nửa lại không dám.

Cuối cùng hắn chỉ dám cho phép bản thân được chạm nhẹ vào tôi thôi, hắn không muốn kinh động đến tôi, cũng không muốn tôi hoảng sợ mà bỏ chạy.

Thời gian càng lúc càng trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn một giờ đêm.

Lúc này, Đức Hải mới đứng lên, hắn cố nén tiếng thở dài trong cổ họng.

Nhìn tôi thêm mấy lần nữa, hắn mới đành lòng quay người bước đi.

Bất chợt, tôi nắm chặt lấy tay hắn, miệng ú ớ nói trong giấc mơ.

Đức Hải căng cứng cả người, hành động bất chợt không đoán trước được của tôi, khiến hắn bối rối.

Từ từ, chậm chạp, hắn quay lại nhìn tôi.

Tôi mở mắt ra nhìn mắt, tôi mông lung mờ ảo không nhận ra đâu là thật, đâu là ảo mộng.

Tôi tưởng mọi chuyện đang xảy ra với tôi chỉ là mơ mà thôi.

Đang nằm ngủ ở trên giường, tôi ngồi bật dậy, tôi với tay ôm chặt lấy ngang người hắn, đầu cọ vào ngực hắn, tôi đang làm nũng với hắn.

Bình thường khi tôi còn đang tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không lớn mật biến thành một sắc nữ đi dụ dỗ đàn ông như thế này.

Cả cơ thể Đức Hải cứng ngắc, ngay cả thở hắn cũng không dám thở mạnh.

Hắn mù mờ không hiểu, tôi đang định làm gì mà lại ôm siết lấy hắn như thế này.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, miệng e lệ mỉm cười.

Đức Hải chăm chú nhìn tôi, trái tim hắn đang đập thật nhanh ở trong l*иg ngực.

Nhiệt độ trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên, lí trí hắn mờ mịt, cảm xúc mãnh liệt đang điều khiển suy nghĩ và hành động của hắn.

Đối với một người đàn ông đang yêu, được cô gái mà mình thương thầm trộm nhớ chủ động ôm, mỉm cười e lệ xinh đẹp và ở một mình trong một căn phòng riêng tư thế này, dù thật sự có là một quân tử cũng không thể thoát được những ước ao và khát vọng mãnh liệt trong lòng mình.

Để không xảy ra chuyện gì khiến cả hai rơi vào xấu hổ và cảm thấy đáng tiếc, Đức Hải khó nhọc gỡ tay tôi ra khỏi eo hắn.

_Cô…cô nên đi ngủ đi !

Hắn run giọng bảo tôi, âm thanh khản đặc. Hắn đang cố đè nén du͙© vọиɠ của chính mình.

Tôi đang say nên đâu hiểu tình trạng nguy hiểm của bản thân.

Hắn vừa mới gỡ tay tôi ra khỏi eo hắn, tôi lập tức ôm siết lấy, đầu tôi lại tiếp tục cọ vào ngực hắn, miệng cười khúc khích.

Tôi chẳng những không có một chút phòng bị nào, ngược lại tôi còn đang dụ dỗ và câu dẫn hắn.

Khả năng kiểm soát của Đức Hải càng lúc càng rời xa khỏi lí trí.

Hắn gắng gượng giữ cho mình được bình tĩnh, gắng gượng gỡ bàn tay tôi ra khỏi eo hắn, miệng hắn rít nhẹ.

_Cô quậy phá đủ chưa ? Nếu cô còn tiếp tục nghịch ngợm nữa, tôi sẽ đánh cô.

Tôi đứng thẳng người, mặt đối mặt với hắn, miệng tôi cười hắc hắc.

Tôi không hài lòng khi hắn dám mắng tôi.

Hừ ! Tên này là ai mà dám lên giọng dạy đời với tôi, tôi phải hảo hảo trừng phạt hắn mới được.

Đầu óc tôi chuếch choáng say, chân tay tôi quấn chặt lấy người hắn.

Mình phải làm thế nào để trừng phạt hắn đây, tôi mờ mịt nghĩ.

Tầm mắt tôi hướng đến đôi môi đỏ hồng như máu của hắn.

Nhìn đôi môi mấp máy lên xuống có nhịp điệu khi phát ra tiếng nói của hắn, khiến tôi bị mê hoặc.

Tôi bỗng có cảm giác muốn được chạm vào hắn, muốn hôn hắn.

Ý nghĩ này khiến tôi choáng váng mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Tôi chắc không bị điên chứ ?

Nhắm mặt lại rồi lại mở mắt ra, tôi liên tục lắc đầu. Tôi muốn đầu óc mình thanh tỉnh, muốn mình được suy nghĩ thông suốt, nhưng hành động lắc đầu của tôi càng khiến tôi rơi vào sương mù và mê muội nhiều hơn. Vào lúc này, tôi chỉ còn biết hành động theo bản năng và ước muốn của bản thân.

Tôi ngô nghê áp môi mình vào môi hắn, môi tôi lướt nhẹ vào môi hắn, lưỡi tôi quét vào răng hắn.

Cảm giác ấm áp và ngọt ngào mà hắn mang lại cho tôi thật thích, tôi bất giác muốn được hôn hắn nhiều hơn nữa.

Mặc dù không hiểu gì nhiều về kĩ thuật hôn cao siêu, nhưng tôi vẫn muốn thử, vẫn muốn được tận hưởng cảm giác tuyệt diệu này.

Ban đầu, Đức Hải trợn mắt nhìn tôi, hắn sửng sốt trước hành động của tôi, nhưng ngay sau đó, hắn không thể cự tuyệt, dần dần từ người thụ động hắn đã biến thành người làm chủ.

Tôi bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, đến không thở được.

Lúc hắn buông tôi ra, mắt tôi có một lớp nước mỏng đang muốn trào ra ngoài, trái tim tôi đập dữ dội trong l*иg ngực, còn mặt tôi đỏ bừng.

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hai chúng tôi chẳng khác gì một cặp vợ chồng mới cưới đang thăm dò ý tứ của đối phương.

Dù đã đến cực hạn của sức chịu đựng, nhưng Đức Hải vẫn kiên quyết quay người bước đi, hắn không muốn lợi dụng sự say rượu của tôi để làm càn.

Tay tôi sờ nhẹ lên đôi môi đang sưng đỏ mọng nước của mình, tôi tiếc nuối khi không còn được hắn hôn nữa.

Bất chấp mọi chuyện, tôi giữ chặt lấy hắn, rồi lại hôn hắn.

Đức Hải chửu rủa nhỏ trong miệng.

_Đáng chết ! Cô có biết mình đang làm gì không hả ?

Tôi không có trả lời hắn, mà cũng không biết phải nói gì. Lúc này đây, tôi chỉ muốn được hôn hắn và ôm hắn.

_Đây là do cô tự nguyện, tôi không hề có ép buộc cô !

Đức Hải gầm nhẹ lên một tiếng, hắn ôm chặt lấy tôi, cuồng nhiệt hôn tôi.

Tôi bị hắn nhấn chìm trong những nụ hôn bất tận. Cơ thể tôi giống như bị một ngọn núi lửa đang phun trào dung nham vây vào giữa.

Khi tôi dần mất đi ý thức và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trên môi tôi mãn nguyện nở một nụ cười.

Không biết ngày mai khi thức dậy, tôi có hối hận với những gì mà mình làm vào tối hôm nay không, nhưng cảm giác này vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ quên.