Tôi ngủ đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, đầu tôi nặng trĩu, cơ thể đau nhức, môi khô nức nẻ, cổ họng khô khốc, tôi rất muốn uống nước. Chỉ nằm trên giường bệnh có nửa ngày, tôi lại tưởng mình đã nằm liệt giường ba tháng.
_Hay quá ! Chị đã tỉnh lại rồi ! – Thằng bé sung sướиɠ reo lên.
Tôi mờ mịt quay sang nhìn thằng bé.
_Cô đã tỉnh rồi sao ? – Đức Hải quan tâm hỏi tôi.
Lúc này, tôi mới biết được trong phòng ngoài tôi và thằng bé, còn có cả Đức Hải.
_Tôi đã ngủ mất bao lâu rồi ? – Tôi thều thào hỏi.
_Cô đã ngủ được hơn sáu tiếng.
Tay bóp chán, đầu tôi mơ hồ cố nhớ lại chuyện xảy ra vào sáng nay.
Nhìn căn phòng bệnh toàn màu trắng, và đượm nồng mùi thuốc sát trùng, tôi nhăn mặt.
_Tại sao tôi lại đang ở trong bệnh viện ?
_Cô bị sốt cao, nên tôi đã đưa cô vào đây.
Tôi vén chăn sang một bên, tay chống xuống nệm.
Nhìn ra được ý định muốn ngồi dậy của tôi, Đức Hải vội đỡ lấy tôi, rồi nâng tôi ngồi dựa vào thành giường.
_Tôi muốn về nhà. – Tôi suy yếu nói ra yêu cầu của mình.
_Không được ! – Đức Hải dứt khoát đáp – Cô đang bị bệnh, cô cần phải ở đây để bác sĩ và y tá chăm sóc.
_Tôi không muốn ở lại đây, tôi ghét bệnh viện.
_Nếu cô ghét bệnh viện, cô nên nhanh chóng dưỡng bệnh cho mau khỏe để về nhà.
Tôi bực mình nhìn Đức Hải. Nghe hắn nói, tôi thầy mình chẳng khác gì một đứa trẻ con đang làm nũng khi ốm đau.
_Tôi thật sự không sao đâu, chỉ hơi bị sốt nhẹ thôi.
_Cô đừng nói nhiều nữa, tôi bảo cô ở lại đây thì cô hãy nghe lời đi.
Đặt tay lên trán tôi, hắn nhẹ giọng hỏi.
_Cô có muốn ăn gì không ?
Tôi lắc đầu đáp.
_Tôi không muốn ăn gì cả. Anh cho tôi về nhà đi !
Đối với yêu cầu vô lý của tôi, Đức Hải cực kì không hài lòng.
_Cô có biết cô sốt hơn 40 độ C không, mà cô cứ nằng nặc đòi về. Nếu tôi không sớm phát hiện ra cô bị sốt, cô có thể bị hôn mê bất tỉnh. Đừng ương bướng nữa, nghe lời tôi ở lại đây dưỡng bệnh đi.
Thằng bé phụ họa theo Đức Hải.
_Chú Đức Hải nói đúng đó chị ! Chị ở lại đây dưỡng bệnh đi, khi nào chị khỏi em sẽ xin chú ấy cho chị được xuất viện.
Tôi mở to mắt nhìn chú cháu nhà họ Trương. Tôi rất muốn cười to vì cách nói của thằng bé, hình như nó đã đề cao Đức Hải quá rồi. Thằng bé cho rằng Đức Hải là chủ nhân của bệnh viện này chắc, nếu tôi không muốn ở lại đây, thì ai có thể giữ lại được tôi.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu, giận dỗi của tôi, Đức Hải vỗ về.
_Đừng có giận dỗi nữa ! Cô đã nhịn ăn gần cả ngày hôm nay, cô có muốn ăn gì không ?
_Tôi…tôi không muốn ăn !
Cổ họng tôi đắng chát, ốm đau khiến khẩu vị của tôi mất hẳn. Chỉ cần nghĩ đến thức ăn, là tôi lại thấy dạ dày nôn nao muốn nôn.
_Không ăn gì, cô làm sao có thể nhanh khỏi bệnh. Cô muốn nằm ở đây một tháng chứ gì ?
Đức Hải nói chuyện với tôi, chẳng khác gì đang nói chuyện với một hài tử mới lớn.
Tôi vừa bực mình, vừa buồn cười muốn mắng hắn một trận.
Tôi dù thật sự là một đứa trẻ con, hắn cũng phải chừa một chỗ trống cho tôi chui xuống chứ ?
_Tôi không cảm thấy đói.
Tay tôi run run chạm vào chiếc cốc nước ở trên chiếc bàn gỗ kê ở gần đầu giường.
Đức Hải nhanh chóng lấy giúp tôi.
_Cảm…cảm ơn !
Tôi ngượng ngùng đón lấy cốc nước. Cho lên môi, tôi nhấp từng ngụm nhỏ. Nước đã giúp tôi thấy khá hơn nhiều, cổ họng tôi không còn khô khốc nữa.
_Cộc ! Cộc !
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, khiến tôi, thằng bé và Đức Hải giật mình nhìn ra cửa.
_Vào đi ! – Đức Hải lên tiếng.
Hai chị giúp việc mở cửa, rồi bước vào trong.
Tôi rất vui và cảm động, khi được hai chị đến thăm.
Chị Phương và chị Lê mỉm cười chào ba chúng tôi.
_Em thấy trong người thế nào rồi ? – Chị Lê dịu dàng hỏi tôi.
_Em thấy khá hơn rồi. – Tôi mỉm cười đáp lại lời chị nói.
_Em chịu khó nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng cho mau khỏe, mới có nằm viện nửa ngày mà trông em hốc hác và xanh xao quá.
Mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn. Từ lúc sống tại nhà Đức Tiến, tôi đã được gặp những con người tốt bụng và thân thiện. Nhờ có họ, tôi đã có cảm giác mình đang có một gia đình.
Chị Phương nắm lấy tay tôi.
_Chị đã nấu cháo, em có muốn ăn không ?
Tôi định lắc đầu cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lo lắng và quan tâm của hai chị, và khuôn mặt trầm trọng của Đức Hải, tôi lại không thể cất nổi nên lời, cuối cùng tôi gật đầu đồng ý.
_Vâng, cảm ơn chị.
Chị Phương và chị Lê vui mừng, lấy cháo cho tôi ăn.
Đức Hải mỉm cười hài lòng, khuôn mặt hắn đã xuất hiện mấy tia sáng ấm áp.
Thằng bé ngồi trên mép giường, nó cười vui vẻ với tôi.
Mắt tôi ươn ướt, lòng tôi xốn xang. Tôi chưa từng có người thân, chưa từng được nhiều bạn bè thăm hỏi khi tôi ốm đau, nhưng ngày hôm nay, trên một đất nước xa lạ, tôi đã không còn cô đơn và lạc lõng nữa.
Chị Lê bưng bát cháo trên tay, múc một thìa cháo, chị nhẹ giọng bảo tôi.
_Ăn đi cho nóng !
_Để…để em tự ăn được rồi !
Tôi xấu hổ đỏ mặt, tôi không quen được người khác hầu hạ đến tận răng thế này.
_Ăn đi, đừng ngại ! Em đang bị ốm, chị bón cháo cho em ăn thì có sao đâu ?
_Ơ, dạ…! – Tôi lúng túng, tay nắm chặt lấy mép chăn.
Đức Hải cầm lấy bát cháo trên tay Chị Lê.
_Để tôi bón cho cô ấy ăn.
Tôi sững sờ mở to mắt nhìn hắn. Tôi không dám tin những gì mà mình vừa mới nghe được.
Hắn..hắn có đùa tôi không ? Tại sao hắn lại có ý nghĩ kì cục là muốn bón cháo cho tôi ăn ?
Chúa ơi ! Chắc là tôi điên mất, giả làm bạn gái của hắn đã khiến tôi thảm lắm rồi, nay còn để hắn bón cháo cho tôi ăn, tôi làm sao có thể chịu đựng nổi.
Trong phòng im lặng như tờ.
Hai chị giúp việc, cùng với thằng bé đều ngơ ngác nhìn hắn.
Chị Lê và chị Phương hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa tôi và hắn, nên họ không phản đối việc hắn muốn bón cháo cho tôi ăn.
Thằng bé mắt giễu cợt nhìn tôi, hình như trong mắt nó tôi chẳng khác gì một đứa con nít, nên mới phải để người khác bón cho ăn.
Tôi vội xua tay bảo hắn.
_Không…không cần…tôi…tôi có thể tự ăn được.
Tay tôi vươn ra, tôi muốn đón lấy bát cháo trên tay hắn.
Đức Hải xa xầm mặt, mắt hắn nghiêm khắc nhìn tôi.
_Cô ngồi im ở đấy đi !
Hắn chiếm ngay chiếc ghế mà chị Lê vừa mới đứng lên.
Múc một thìa cháo, hắn chìa trước mặt tôi.
Mặt tôi giờ đỏ gay như gấc chín, lòng tôi không ngừng gào thét.
Được hắn chăm sóc và quan tâm thế này, tôi rất cảm động. Nhưng trời ạ ! Hắn có cần làm quá đến mức độ này không ?
Thằng bé thích thú nhìn tôi, mắt nó không cần che dấu vẻ giễu cợt dành cho tôi.
Hai chị giúp việc che miệng cười thầm.
Tôi xấu hổ quá độ, ngay lúc này, tôi muốn tìm ngay một khe nẻ rồi chui xuống.
_Nào, há miệng ra !
Đức Hải không thèm quan tâm đến cảm giác xấu hổ của tôi, hắn một mực muốn bón cháo cho tôi ăn bằng được.
Tôi nhăn mặt, miệng méo xệch, người tôi run run vừa vì tức giận vừa ngại ngùng không dám nhìn ai.
_Nếu chị ấy không ăn, chú để cháu bón cho chị ấy ăn thay chú.
Thằng bé trêu nghẹo tôi, miệng nó cong lên thành một nụ cười.
Tôi nghiến răng nhìn thằng bé. Nếu tôi khỏe mạnh, và không sợ mọi người ở đây chê cười, tôi đã xông lên và dạy cho thằng bé hay coi thường tôi một trận rồi.
_Cô muốn tự mình ăn, hay là tôi phải cưỡng ép cô mới chịu ăn ?
Tôi tức giận nghĩ thầm, đây chẳng phải cưỡng ép thì là gì ? Người ta đã không muốn, mà còn cứ cố ép người ta phải ăn mãi ?
Lợi dụng cơ hội tôi mở miệng ra định nói gì đó, hắn đút ngay một thìa cháo vào miệng tôi.
Tôi nghẹn họng trân trối nhìn hắn, mặt tôi từ đỏ bừng biến thành đỏ rực như lửa vì giận.
Hai chị giúp việc không nhịn được cười trước cảnh bón cháo của hai chúng tôi.
Đứng ở giữa phòng, họ bịt chặt miệng, mắt họ nheo lại, còn hơi thở phập phồng. Nếu không phải vì có mặt Đức Hải ở đây, thế nào họ cũng đã cười thành tiếng rồi.
Thằng bé chống tay vào cằm, nó chăm chú nhìn tôi và Đức Hải, nụ cười nửa miệng của nó không bao giờ dứt.
Đôi mắt thằng bé long lanh rực sáng, hình như nó đang suy nghĩ và tính toán điều gì đấy, nên thỉnh thoảng mắt nó lại ánh lên những tia nhìn lạ thường.
Người khổ nhất ở đây là tôi. Chẳng những không thể từ chối được sự cưỡng ép của Đức Hải, tôi còn phải ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo do hắn bón.
Hu hu hu ! Tôi muốn khóc to vì sợ.
Giờ tôi mới hiểu, Đức Hải dù có đối xử tốt với tôi, tôi cũng phải hoảng hốt mà tránh xa.
Không hiểu do tâm trạng tôi đang vui, hay là do tôi cảm động trước tấm lòng của mọi người dành cho mình, nên tôi đã cố gắng ăn hết bát cháo do Đức Hải bón, uống số thuốc do hắn đưa, và ngoan ngoãn đi ngủ theo lời yêu cầu của hắn.
Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc thật ấm áp và hạnh phúc, những giọt nước mắt chan chứa đầy tình người đã không ngừng lăn dài trên má tôi.
Dù người đàn ông mà tôi yêu, vẫn chưa thấy xuất hiện, nhưng nhờ có họ, tôi đã phần nào nguôi ngoai đi những mất mát và tổn thương trong lòng.
Từng giây từng phút từng giờ, tôi đều mong ngóng, đều gọi thầm tên của Đức Tiến, đều cầu mong hắn nhanh đến thăm tôi.
Tôi nhớ hắn quá, đau khổ quá ! Tôi biết phải làm sao bây giờ ? Tôi có nên hy vọng vào tình cảm của hắn dành cho tôi không, hay là tôi nên quên hắn đi ?
Đức Hải ngồi im lặng bên cạnh tôi, đôi mắt đen thăm thẳm như trời đêm của hắn nhìn tôi không rời mắt.
Tay hắn siết chặt lấy tay tôi, hắn cảm nhận được suy nghĩ trong đầu tôi, cũng đoán được ước muốn của tôi lúc này là gì ?
Lòng hắn cũng đau đớn và thống khổ không khác gì tôi.
Cảm giác yêu mà không được yêu thật không dễ chịu gì.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe được thở dài não nề và mệt mỏi của hắn, cảm nhận được bàn tay nóng ấm của hắn đang siết lấy tay tôi.
Tôi thì thầm hàng vạn hàng nghìn câu xin lỗi hắn, tôi mong hắn có thể tha thứ cho tôi, cũng mong hắn có thể tìm được một người con gái yêu hắn thật lòng.