Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giấc Mơ Tình Yêu

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối

Sân vườn dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ.

Nhưng tôi làm gì có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó.

Từ sáng đến giờ, tôi giống như một con búp bê để mặc cho nỗi đau chôn sâu trong lòng kiểm soát mọi suy nghĩ và cảm giác của bản thân.

Đưa tay chạm nhẹ vào một chiếc lá, tay tôi vuốt ve từng cánh hoa hồng đang tỏa hương thơm nồng.

Có nhiều lúc tôi tự hỏi tình là gì, mà tôi phải khổ sở và mệt mỏi thế này. Tại sao người tôi yêu lại không yêu tôi, còn người yêu tôi, tôi lại không thể đáp lại tình cảm của người đó ?

Cánh hoa hồng bị bứt ra khỏi nụ hoa, màu sắc đỏ thắm của cánh hoa tương phản với màu trắng trong lòng bàn tay tôi. Màu đỏ là màu của máu, là màu của sự sống, cũng mang lại tang thương cho con người.

Áp cánh hoa hồng vào l*иg ngực, nhắm mắt lại, tôi lắng nghe tiếng nhịp đập trong trái tim mình.

Bình bịch ! Nhịp tim tôi đang đập yếu ớt trong l*иg ngực. Cơ thể tôi, linh hồn tôi đang trôi về một nơi xa thẳm.

Trong bóng tối những hình ảnh lay động, hệt như những con quỷ đang nhe nanh múa vuốt, chuẩn bị vồ lấy con mồi.

Môi mím chặt, lông mi run run, tôi hoảng hốt mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Đã khuya quá rồi, mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, căn biệt thự chìm trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua.

Tôi cô đơn quá ! Buồn khổ quá ! Trong giờ phút này, tôi cần ai đó ôm tôi, vỗ về an ủi và cho tôi lời khuyên.

Vòng tay ôm lấy gối, tôi co ro ngồi trên bậc tam cấp dẫn vào nhà, đầu gục xuống gối, vai run run, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang rơi tí tách xuống nền gạch.

Tôi giờ chỉ còn biết khóc, tôi không biết phải làm gì. Nếu yêu là một cái tội, tôi sẽ không bao giờ yêu, cũng không tham lam muốn giữ lấy những thứ không thuộc về mình.

Lạnh quá ! Lại thêm một cơn gió nữa thổi qua đây. Thời gian chầm chậm trôi. Đã quá khuya rồi, tại sao Đức Tiến vẫn còn chưa về ? Hắn đã bỏ đi đâu rồi, hắn có biết là tôi đã chờ hắn lâu lắm rồi không ?

Mái tóc màu đen dài đến ngang vai buông rũ xuống, che khuất đi khuôn mặt đang úp xuống gối, bộ quần áo mặc trên người ướt đẫm sương đêm, nỗi đau trong lòng càng lúc càng tăng.

Tiếng giày khua trên nền gạch tạo nên những âm thanh lộp cộp, hòa nhịp cùng với tiếng gió thổi vi vu và tiếng lá cây kêu xào xạc, đã khiến cho bản nhạc trầm buồn có những giai điệu vui tươi.

Khu vườn chào đón sự xuất hiện của người khách lạ

Từng bước từng bước người đàn ông bị bóng tối che khuất mất hình dáng tiến dần về phía ánh sáng trong suốt của bóng đèn điện. Vóc dáng cao lớn, đôi mắt sáng hiện lên những tia nhìn phức tạp, mái tóc dài màu vàng nhạt đang bị những hạt sương đêm phủ một lớp bụi mờ trên chân tóc, khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng lạnh băng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ khó nắm bắt.

Trên bậc tam cấp lát bằng đá cẩm thạch có môt thân hình nho nhỏ đang ngồi co ro ôm lấy gối, đầu gục xuống hai gối, không hề phát hiện ra sự có mặt của người đàn ông lạ mặt.

Mưa phùn lất phất bay nghiêng trong gió.

Mái tóc, bộ quần áo mặc trên người đã phủ đầy nước mưa. Từng hạt mưa nhỏ đang thấm vào da thịt qua lớp quần áo mỏng. Cô gái ngồi im hoàn toàn không để ý đến khung cảnh xung quanh, cũng không biết trời đang mưa.

Cắn chặt đôi môi tím tái vì lạnh, cơ thể run lên từng chập, nước mắt mang vị mặn của muối biển lăn dài xuống má, thấm qua kẽ răng.

Hai tay đút vào túi quần, người đàn ông lạ mặt dừng trước mặt cô gái. Trong ánh sáng mờ nhạt được bao bọc bởi lớp sương khói mỏng manh, đôi mắt thăm thẳm của người con trai nhìn cô gái, đôi môi dính nước mưa nở một nụ cười nhàn nhạt.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, gió nổi lên, chẳng mấy chốc cả hai đều bị nước mưa phủ kín.

Người con trai thở dài, bàn tay thò ra khỏi túi quần. Không đành lòng để cô gái bị cảm lạnh do dầm mưa, cúi người xuống gần cô gái, tay anh ta chạm nhẹ lên tóc cô.

Mái tóc rất mềm, từng sợi từng sợi đan xen vào nhau giống như một tấm vải lụa mềm mại, khiến người khác muốn nâng niu và che chở.

_Vào nhà đi thôi ! – Giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên, hòa cùng với tiếng gió, và tiếng mưa rơi lộp bộp trên nền gạch.

Cô gái vẫn đắm chìm trong suy tư, vẫn run run ôm lấy gối. Trong tiềm thức, cô gái coi đó là một giấc mộng.

Chàng trai lại thở dài, vầng trán ưu tư, đôi mắt thương xót nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.

Vỗ nhẹ lên vai cô gái, chàng trai gọi tên cô:

_Khánh Băng ! Khánh Băng ! Tỉnh lại đi !

Từ trong vô thức, tôi dần dần trở về thực tại. Cảm giác đầu tiên của tôi là lạnh, lạnh toàn thân, lạnh đã ngấm sâu vào da thịt. Trên vai có một bàn tay âm ấm đang siết nhẹ.

Tôi ngẩng mặt nhìn chàng trai đang đứng trong màn mưa. Những giọt nước mưa bàng bạc đang bay lượn lờ trong gió, mưa đã khiến khuôn mặt chàng trai hiện lên mờ ảo trong mắt tôi, khiến cho cảnh vật xung quanh thêm sức sống mới, mưa đang rửa trôi đi những bụi bặm bám lên những chiếc lá và những cánh hoa, mưa cũng đang rửa trôi đi ưu sầu trong lòng tôi.

Nắm lấy cánh tay tôi, chàng trai kéo tôi đứng dậy.

Chân tay tôi tê cứng không còn cảm giác, tôi yếu ớt đứng dựa vào l*иg ngực ấm áp trước mặt. Một vòng tay mạnh mẽ và rắn chắc ôm lấy tôi, cơ thể tôi được nhấc bổng lên.

Tim tôi đập mạnh, má tôi hơi ửng đỏ, tôi ngơ ngác nhìn chàng trai lạ mặt.

Đôi mắt tôi mông lung mờ ảo, đầu đau buốt không nghĩ được gì, nước mắt hoà lẫn với nước mưa, môi run run hé mở, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng nói.

_Anh….anh….!

Bế tôi đi vào trong nhà, một lần nữa chàng trai lại lên tiếng nói chuyện với tôi.

_Cô đã ngồi ở đây bao lâu rồi ?

Phòng khách chìm trong ánh sáng dịu nhẹ của bóng đèn điện nhỏ. Trong phòng không có một bóng người.

Lấy tay dụi mắt, tầm nhìn bị che khuất trong mắt tôi bắt đầu tan đi.

_Đức Hải ! – Tôi bật thốt kêu lên nho nhỏ - Tại sạo anh lại ở đây vào giờ này ?

Vượt qua phòng khách, vòng về phía cuối phòng, Đức Hải leo lên cầu thang.

_Tại sao tôi lại không được ở đây ?

Đối với câu hỏi của tôi, Đức Hải cực kì không hài lòng.

_Không….không ..có gì …! – Tôi lúng túng không muốn hỏi thêm gì nữa.

Trốn tránh ánh mắt nhìn đăm đăm của Đức Hải, tôi nhắm tịt mắt lại, lông mi run run, răng cắn nhẹ vào môi.

Những giọt nước mưa đang rỏ từ tóc xuống má, xuống cổ, rồi thấm vào bộ quần áo ẩm ướt đang mặc trên người Đức Hải.

Một nửa thân người của tôi áp chặt vào ngực Đức Hải, xuyên qua bộ quần áo dính nước mưa, hơi ấm từ trong cơ thể Đức Hải truyền sang cơ thể tôi, trái tim Đức Hải đập bình ổn trong l*иg ngực, hơi thở nam tính đang lan tỏa trong không khí.

Xa xa vọng lại những tiếng nước mưa rơi tí tách trên lá, rơi lộp bộp trên mái nhà và trên sân gạch. Tai tôi lắng nghe tiếng bước chân nhịp nhàng, lắng nghe nhịp đập trong trái tim Đức Hải, tự dưng lúc này tôi lại muốn ngủ một giấc.

Đồng hồ kêu tích tắc tích tắc, trời càng lúc càng trở về khuya, mưa rơi nặng hạt, gió va đập vào cánh cửa sổ quên chưa đóng khiến tôi bất giác giật mình mở mắt.

Hành lang trên lầu hai dài hun hút, thỉnh thoảng lại có một cơn gió lạnh thổi qua.

Tôi rùng mình run rẩy, nửa thân người nhích dần về phía l*иg ngực ấm áp của Đức Hải. Lúc này ở bên cạnh hắn, tôi thấy mình được che chở và bảo vệ giống như một con chim bị thương đã tìm được tổ ấm cho mình.

Cánh cửa phòng ngủ được mở rộng ra hai bên.

Bên trong phòng tối om, bóng tối chập chờn lay động, những hình thù kì quái đang vươn dài cánh tay như muốn nuốt chửng lấy tôi và Đức Hải vào trong.

Tay tôi bất giác nắm chặt lấy vạt áo của hắn, miệng tôi rên lên nho nhỏ, mắt nhắm tịt lại, trái tim đập yếu ớt trong l*иg ngực.

Cảm nhận được sự sợ hãi của tôi, Đức Hải vỗ về an ủi:

_Cô đừng có sợ ! Tôi đang tìm công tắc đèn.

_Tạch !

Ánh sáng đèn điện tràn ngập khắp căn phòng.

Từ từ, mí mắt tôi hé mở dần dần, trong một lúc tôi vẫn không thể thích ứng kịp được với thứ ánh sáng trong suốt màu đυ.c sữa của chiếc bóng đèn treo ở giữa phòng, lông mày tôi cau lại, mắt mông lung mờ ảo nhìn khắp căn phòng.

Đức Hải đặt tôi ngồi ở mép giường.

_Cô nên nhanh đi thay bỏ bộ quần áo ướt này đi, nếu không cô sẽ bị cảm lạnh.

Tôi ngước mắt lên nhìn Đức Hải.

Hắn đứng rất gần tôi, hơi thở nam tính và nóng ấm của hắn phả lên mặt tôi, hình bóng cao cao của hắn được bóng đèn điện phản chiếu nằm nghiêng trên nền gạch.

Nhiệt độ trong phòng rất lạnh, không khí căng thẳng và ngượng ngùng đang bao chùm lấy hai chúng tôi.

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.

_Cảm…cảm ơn anh !

_Cô đi thay quần áo đi !

Tôi loạng choạng đứng dậy, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo, mí mắt cụp xuống. Cảm giác xấu hổ đang lan tỏa toàn thân.

Một cô gái mặc quần áo ướt, đứng đối diện với một chàng trai trong một căn phòng riêng tư vào lúc đêm khuya thế này sẽ rất dễ gây hiểu lầm đối với mọi người xung quanh.

_Anh…anh cũng nên về phòng và thay quần áo đi ! - Tôi lúng túng bảo hắn, mắt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng và đang nhìn mình đăm đăm của hắn.

Đi lướt qua hắn, tôi tiến về phía tủ quần áo được kê gần sát vào tường. Mở cửa tủ, tôi chọn một bộ đồ mặc ở nhà.

Mặc dù không quay lại nhìn, tôi vẫn cảm nhận được có một đôi mắt đang dõi theo từng cử chỉ và hành động của mình. Thân hình tôi cứng ngắc, tôi luống cuống không biết mình nên làm gì vào lúc này. Tôi có nên đuổi hắn đi không ?

Quay người, tôi gượng gạo nở một nụ cười.

_Cũng…cũng đã khuya rồi….anh….anh…. ! – Tôi không thể nói nốt câu khi bắt gặp nụ cười dịu dàng, và đôi mắt quan tâm của hắn.

Mặt tôi càng lúc càng đỏ, ý nghĩ ngượng ngùng và không tự nhiên đang bủa vây lấy tôi.

Nếu còn tiếp tục đứng ở đây, tôi sẽ tra tấn tinh thần đang hỗn loạn, và trái tim đang không ngừng tăng tốc của mình.

Từng bước từng bước, Đức Hải chậm rãi tiến về phía tôi đang đứng.

Thân hình nhỏ bé của tôi thọt lõm ở giữa Đức Hải và chiếc tủ quần áo cao hơn một mét ở phía sau lưng. Một tay Đức Hải chống vào tủ quần áo ngang qua tai tôi, tay còn lại vẫn đút trong túi quần.

_Cô đang sợ tôi sẽ làm gì cô đúng không ?

Trong phòng im lặng như tờ.

Tai tôi lắng nghe được tiếng nhịp đập trong l*иg ngực của Đức Hải và của chính mình. Tôi sợ, rất sợ, sợ rằng tôi sẽ không thể giữ được tự chủ, sợ bản thân sẽ gục ngã trước sức hút chết người của Đức Hải.

Người con trai có vẻ bề ngoài hơn hẳn người thường, và có tính cách ngông cuồng giống như một con ngựa hoang này đã khiến tôi nhiều lúc lao đao khổ sở. Mối quan hệ giữa tôi và hắn là gì, tôi vẫn còn chưa xác định được. Tình cảm tôi dành cho hắn, tuy không phải là tình yêu, nhưng cũng không phải là tình bạn hay kẻ thù. Tôi nhận ra tôi đã thích hắn.

Trong lúc tôi đang đau khổ vì thất tình thế này, tôi rất hoang mang và bối rối. Con đường mà tôi đang đi, không còn bằng phẳng giống như trước kia. Tiền đã không còn quan trọng với tôi nữa, tôi đã xếp nó vào vị trí sau cùng trong danh sách những việc mà tôi muốn làm.

Nhận ra tôi đang rơi vào trầm tư, Đức Hải vuốt nhẹ lên má tôi.

_Cô đang suy nghĩ gì thế ?

Sự động chạm của Đức Hải khiến tôi giật mình, đôi mắt tôi nằm yên trong đáy mắt của Đức Hải.

_Không…không có gì.

Tay Đức Hải lướt nhẹ trên má, rồi chuyển xuống môi tôi.

_Tôi có thể hôn cô được chứ ? – Hắn khàn giọng hỏi tôi, đôi mắt đen thăm thẳm như trời đêm của hắn giờ trở nên trong suốt giống như những giọt nước đang lăn tròn trên những cành lá biếc.

Trời càng lúc càng mưa to, không khí đã lạnh thêm vài phần.

Ngoài ban công, gió đang lùa trên những chiếc lá, trên những bông hoa. Mưa đang tiếp thêm sức sống cho cây cối và hoa cỏ.

Tôi run bắn cả người, mắt mở to nhìn Đức Hải, cổ họng thều thào phát ra tiếng nói.

_Anh…anh đừng đùa nữa được không ? Anh thừa hiểu là hai chúng ta không thể nào trở thành tình nhân được. Tôi không hề yêu anh.

Nước mắt lăn dài trên má, tôi mệt mỏi và đau khổ nhìn hắn. Giờ phút này, tôi không muốn nghĩ gì cả, cũng không muốn đối diện với cuộc sống của chính mình. Tôi luôn ước sẽ có một mái nhà cho riêng mình, nhưng tôi đã quá ngây thơ khi không lường trước hết được mọi vất vả và đắng cay mà cuộc đời này mang lại cho tôi.

Tay Đức Hải buông thõng, miệng hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, khuôn mặt lạnh băng phủ một lớp sương mỏng đang kết tinh lại.

_Cô thật tàn nhẫn ! – Hắn nghiến răng quát nhỏ - Dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, có làm mọi thứ cho cô, cô cũng không để ý đến tôi. Người mà cô chọn cuối cùng vẫn là anh trai tôi.

Tôi ngây dại đứng đó, dưới ánh đèn trắng toát, tôi như người mộng du đứng đờ đẫn, mạch chạy rần rật bên tai, cột sống như bị vô số cây kim từ từ châm vào, nhói lên, đau buốt…

_Tôi đã từng rất muốn hận cô, căm ghét cô, nhưng tôi không làm được. Tôi càng cố không nghĩ về cô, tôi lại càng muốn có cô nhiều hơn.

Đức Hải lạnh lẽo nói, tay lau đi hai dòng nước mắt trên má tôi.

Nước mắt rơi càng nhiều hơn trên gò má tôi.

Nhìn cơ thể lạnh run của tôi, Đức Hải thở dài.

_Cô đi thay quần áo và đi ngủ đi !

Mặc dù trong lòng đau đớn, vào có bao điều muốn nói với tôi, nhưng hắn đã cố gắng nén lại, cố gắng quay lưng bước ra khỏi phòng.

Khi cánh cửa phòng ngủ nặng nề được khép lại, tôi ngồi thụp xuống sàn nhà. Tôi khóc nức nở, khóc như mưa, toàn thân run lẩy bẩy. Đầu tôi đau quá, tôi không biết phải làm gì, không biết phải làm sao, tôi không biết gì cả. Tôi đã làm sai hết cả rồi. Từ lúc tôi nhận lời làm bạn gái giả của hắn, tôi đã vô tình làm tổn thương hắn, đã phá hỏng hết tất cả mọi thứ.

Một tia sáng vừa mới xẹt ngang qua bầu trời.

Tấm rèm cửa sổ đang bay phần phật trong gió.

Trong phòng, ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, tôi vẫn gục mặt khóc nức nở.

Bên ngoài cánh cửa gỗ, có một chàng trai đang đứng, dáng vẻ cô đơn và buồn khổ.

Thời gian chầm chậm trôi, một ngày mới lại sắp bắt đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »