- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 48
Giấc Mơ Tình Yêu
Chương 48
Sáng hôm sau, mặc dù đã hơn sáu giờ, nhưng tôi vẫn còn nằm nướng ở trên giường, tôi không muốn dậy, cũng không có dũng khí đối mặt với Đức Tiến.
Tôi không biết hắn có nhớ được một chút gì chuyện xảy ra vào đêm hôm qua không, hay là hắn đã quên hết sạch rồi. Tôi thường nghe nói, một người khi uống say, sẽ không nhớ được chuyện gì xảy ra, cũng giống như tính cách kì lạ thích hôn người khác của Tuyết Ngân.
Tôi nằm im ở trên giường, tay gác lên trán, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đầu nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, nước mắt đã cạn khô. Cả đêm hôm qua, tôi không ngủ được, cũng đã khóc quá nhiều, tôi đã khóc đến kiệt sức.
Đây là mối tình đầu của tôi, tôi đã dồn hết mọi tình cảm, mọi mong ước và khát khao của mình vào đó, tôi đã yêu bằng cả trái tim, tôi đã không giữ được thứ gì cho riêng mình.
Từ trước đến nay, tôi vẫn không tin là có một tình yêu vĩnh cửu ở trên đời, cũng không muốn tin tưởng bất cứ một người con trai nào cả, nên tôi đã sống 25 mà không yêu ai, cũng không thích bất cứ một ai cho đến khi tôi gặp hắn.
Đức Tiến đã cho tôi hy vọng, cho tôi niềm tin vào cuộc đời này. Nhờ có hắn, tôi mới có cảm giác gia đình, mới được gặp thằng bé. Nhưng đến nay, mọi thứ tốt đẹp đó đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi thấy mình chẳng khác gì một con ngốc khi tin rằng chàng hoàng tử sẽ yêu một nàng công chúa Lọ lem. Tôi đã quá khờ dại khi nghĩ mình có khả năng thay thế được vợ hắn.
Đã năm năm trôi qua rồi, hắn vẫn yêu và vẫn nhớ đến vợ hắn, trong trái tim hắn vẫn dành một chỗ trống không thể thay thế được cho vợ hắn.
Tôi đã tự hỏi mình rất nhiều lần rằng, rút cuộc tôi là gì của hắn, tôi có quan trọng không, có thể trở thành một người phụ nữ của hắn không, hay tôi không là gì cả, tôi bất quá chỉ là một trò chơi của hắn thôi.
Lúc đầu, tôi rất hận và căm ghét hắn, vì hắn dám lừa dối tôi. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, tôi không còn hận và căm ghét hắn nữa. Từ trước đến nay, hắn chưa từng lợi dụng tôi, cũng không đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng với tôi, hắn cho tôi một cuộc sống đầy đủ, mang lại niềm vui và nụ cười cho tôi, hắn còn nhiều lần cứu và bảo vệ tôi. Hắn là người có ơn với tôi.
Chỉ có tôi là cô gái đa tình, nên tôi mới yêu và có tình cảm với hắn. Tôi đã yêu đơn phương hắn.
_Cộc ! Cộc !
Tiếng gõ cửa đã cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Tôi tưởng người đang gõ cửa là hắn, nên không dám lên tiếng.
_Khánh Băng ! Em đã dậy chưa ? – Chị Phương lên tiếng hỏi tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết người đó không phải là hắn.
_Em dậy rồi ! –Tôi mệt mỏi trả lời.
_Chị vào được chứ ?
_Vâng, chị vào đi .
Chị Phương mở cửa, rồi bước vào trong. Thấy tôi vẫn còn nằm ở trên giường, chị cau mày.
_Em không sao chứ ? Sao trông mặt mũi em hốc hác và xanh xao mệt mỏi thế kia ?
_Em không sao. – Tôi gượng cười đáp. Mặc dù biết không thể che dấu được con mắt quan sát sắc bén của chị, nhưng ít ra nụ cười gương gạo của tôi, cũng khiến chị an tâm hơn.
Chị ngồi xuống mép giường, mắt chị lo âu nhìn tôi.
_Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không em ?
Tôi bối rối không dám nhìn vào mắt chị. Đôi mắt sắc bén của chị như muốn lột trần hết tất cả mọi suy nghĩ của tôi.
_Không có chuyện gì xảy ra đâu. Đức Tiến chỉ hơi say rượu thôi.
Chị Phương nghe tôi xác nhận lại mọi chuyện, cơ thể căng cứng của chị dần thả lỏng.
_Nếu không có chuyện gì xảy ra, tại sao sáng nay mặt em trông giống như một người mấy tuần không được ngủ ngon và gặp toàn ác mộng như thế ?
_Em có chuyện khó nghĩ mà chị. – Tôi nở một nụ cười chua chát. Tôi làm sao có thể ngủ được khi mà chính tai mình nghe thấy Đức Tiến tha thiết gọi tên một người con khác khi đang nắm tay và ôm ấp mình. Tối hôm qua nếu không phải do tôi cắn mạnh vào môi hắn, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
_Em đang nghĩ gì thế ?
Đang rơi vào trầm tư, tôi giật mình ngước mắt lên nhìn chị.
_Em không nghĩ gì cả ? Đức Tiến đã dậy chưa hả chị ?
_Ông chủ đã rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi.
_Anh ấy đã đi rồi sao ? – Tôi kinh ngạc hỏi lại chị.
_Đúng, ông chủ đã đi đúng vào lúc chị dậy để nấu cơm sáng cho cả nhà.
Tôi im lặng không nói thêm một câu gì nữa.
Vậy là đã rõ, hắn cố tình tránh mặt tôi. Hắn vì không muốn gặp tôi và ăn sáng cùng với tôi, nên mới phải đi vội vàng như thế. Xem ra tâm trạng của hắn vào lúc này cũng hỗn loạn và rối bời chẳng khác gì tôi. Hắn đang phân không biết nên chọn tôi hay là Kim Loan.
Vén chăn sang một bên, tôi cương quyết rời khỏi giường. Hắn đã đi rồi, nên tôi không cần phải tự nhốt mình trong phòng nữa.
_Em có muốn ăn sáng bây giờ không để chị dọn ?
_Chị cho em hỏi, thằng bé đã dậy chưa ?
_Thằng bé đã dậy được một lúc rồi.
_Nếu thế chị làm ơn dọn cơm cho em và thằng bé ăn.
Chị Phương đứng lên, chị mỉm cười chào tôi, sau đó đi ra khỏi phòng.
Tôi suy yếu bước vào nhà tắm. Soi khuôn mặt hốc hác, hốc mắt đỏ hoe, mái tóc rối bù của mình trong gương, tôi tự giễu chính mình. Không ngờ cũng có ngày, tôi vì một chàng trai mà tự hành hạ bản thân mình đến nông nỗi này.
Từ lúc bước vào nhà Đức Tiến, tôi không biết gì về cuộc sống riêng tư của hắn cả. Xảy ra chuyện vào đêm hôm qua, đã cảnh tỉnh tôi rất nhiều. Đã đến lúc tôi phải tìm hiểu về đời sống cá nhân của hắn. Tôi muốn biết, vợ hắn là ai, trông như thế nào, và vì lí do gì hai người lại li hôn với nhau. Tôi không muốn sống mập mờ, để rồi mai sau lại phải hối hận vì quyết định ngu ngốc của ngày hôm nay.
Trong nhà bếp, thằng bé ngồi đối diện với tôi.
Tôi cẩn gỡ hết xương cá, sau đó gắp cho thằng bé một khúc cá nhỏ.
_Ăn đi nhóc ! Cá nướng ngon lắm !
Thằng bé đón nhận lấy khúc cá của tôi. Cầm lấy đũa, nó liền gắp một ít, rồi cho lên miệng.
Từ lúc sống với thằng bé, tôi đã biết được sở thích ăn uống, cũng như tính cách của thằng bé. Tôi và nó giờ giống như một đôi bạn thân, đi đâu và làm gì cũng có nhau.
Tôi ngập ngừng nhìn thằng bé, tôi muốn hỏi thằng bé về mẹ của nó, nhưng lại sợ kinh động làm tổn thương đến trái tim non trẻ và thơ ngây của nó. Tôi không thể chỉ vì ước muốn được khám phá của riêng cá nhân mình, mà làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của thằng bé.
Khi Đức Tiến và Kim Loan ly hôn, thằng bé mới chỉ có hơn ba tuổi, chắc nó cũng không thể nhớ rõ được diện mạo của mẹ nó, ngay cả nguyên nhân vì sao họ ly hôn, nó cũng không biết.
Tôi đành phải chuyển sự chú ý sang hai chị giúp việc và chú quản gia, tôi tin họ đã sống ở đây mấy năm, thế nào họ cũng biết được một chút gì đó. Đã có chủ ý ở trong đầu, tôi cố nuốt hết bát cơm, sau đó buông đũa. Nếu không phải vì muốn thằng bé được vui và ăn ngon miệng, tôi đã không muốn ăn bất cứ thứ gì rồi.
Ăn xong, chờ hai chị giúp việc dọn bàn và rửa chén bát xong, tôi liền bước đến gần họ.
_Hai chị có thể cho em hỏi một chút chuyện được không ?
Chị Phương và chị Lê quay lại nhìn tôi.
_Em có chuyện gì muốn hỏi bọn chị sao ? – Chị Lê chăm chú nhìn tôi.
_Vâng.
_Có chuyện gì thì em cứ nói đi ! – Chị Phương giục tôi.
Tôi bối rối nhìn hai chị, cử chỉ của tôi không được tự nhiên. Dù sao đây cũng là việc riêng tư của Đức Tiến, thân phận làm thuê như họ, không hiểu họ có chịu giúp tôi không ?
Thấy tôi ngập ngừng nửa muốn hỏi nửa lại không dám, chị Lê động viên tôi.
_Nếu có chuyện gì cần hỏi, thì em cứ nói đi ! Nếu bọn chị biết được, bọn chị nhất định sẽ trả lời em.
Nhờ có câu nói động viên của chị, tôi không còn lo lắng nữa. Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, tôi ấp úng hỏi hai chị.
_Hai chị đã làm việc ở đây được mấy năm rồi ?
_Bọn chị làm việc ở đây được hơn ba năm rồi.
Tôi thất vọng, mặt xụ xuống. Tôi tưởng bọn họ làm việc ở đây ít nhất cũng được năm năm, thì may ra họ còn biết được một chút gì đó về cuộc sống hôn nhân của Đức Tiến, nhưng chỉ có ba năm thì làm sao họ có thể biết được. Đức Tiến là một con người sống thâm trầm và kín kẽ như thế, làm sao hắn có thể chia sẻ cuộc sống của mình với người khác.
Nhìn vẻ mặt không được vui của tôi, hai chị tò mò hỏi tôi.
_Rút cuộc có chuyện gì, mà em tỏ vẻ thần bí như thế ? Em phải nói rõ ràng, bọn chị mới giúp được em chứ ?
_Hai chị có từng gặp mặt vợ cũ của Đức Tiến chưa ?
Hai chị ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
_Bọn chị chưa từng gặp cô ấy. Lúc bọn chị nhận làm người giúp việc cho ông chủ thì họ đã ly hôn rồi.
_Làm việc ở đây đã ba năm, có lần nào hai chị nghe phong phanh lý do vì sao hai vợ chồng bọn họ ly hôn không ?
Hai chị tiếp tục lắc đầu trả lời tôi.
_Không ! Bọn chị không biết ! Ông chủ ít khi nào ở nhà, thằng bé lại sống cùng ông bà nội, nên bọn chị ít tiếp xúc với hai bố con họ.
Tôi chán nản thở dài. Kiểu này, tôi không thể khai thác được tin tức gì từ hai chị rồi. Tôi chỉ còn biết dựa vào chính mình thôi.
_Em hỏi bọn chị chuyện này để làm gì ?
Bị hai đôi mắt chiếu tướng, tôi thấy ớn lạnh. Tôi hy vọng hai chị không biết được lý do vì sao, nếu không tôi sẽ không thể sống được yên với họ và với thằng bé.
_Em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
_Có thật là em chỉ thuận miệng hỏi mà không phải vì một nguyên khác không đấy ? _ Chị Phương sắc bén quan sát và đánh giá vẻ mặt đáng ngờ của tôi.
Tôi toát mồ hôi lạnh. Bây giờ tôi mới hiểu cảm giác đi đêm lắm có ngày gặp ma là gì rồi.
_Hai chị làm việc đi ! Em không làm phiền hai chị nữa !
Tôi đứng bật dậy, sau đó nhanh chân rời khỏi nhà bếp. Nếu còn tiếp tục đứng ở đây thêm một lúc nữa, đảm bảo người bị hỏi không phải là hai chị, mà chính là tôi. Tôi là người không giỏi che dấu tâm tư tình cảm của mình, nên dễ dàng bị người khác đoán ra được tâm trạng của bản thân.
Đi lên lầu, tôi không đi về hướng phòng của thằng bé, mà đi về hướng phòng ngủ của Đức Tiến.
Tôi run run cầm lấy tay nắm cửa. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng tôi khô đắng, trái tim tôi đập dữ dội trong l*иg ngực. Đây là tâm trạng của một tên trộm sắp sửa chuẩn bị làm chuyện xấu. Tôi biết hành vi lén lút bước vào phòng của hắn, mà không nhận được sự cho phép của hắn là sai, nhưng ước muốn được tìm hiểu về đời tư của hắn quá mãnh liệt, nên mặc dù biết là sai tôi vẫn phải làm.
Mất gần một phút đấu tranh nội tâm và tự sỉ vả chính mình, cuối cùng tôi cũng có dũng khí mở cửa, và bước hẳn vào trong phòng. Tôi cầu trời cầu phật là không có ai phát hiện ra hành vi lén lút của tôi, cũng cầu khẩn cho hắn đừng về nhà vào đúng lúc này, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Phòng ngủ của Đức Tiến rộng hơn phòng tôi, trong phòng trang trí đơn giản và tinh tế, cách phối màu cũng độc đáo. Cạnh giường ngủ gần cửa sổ có một kệ sách khá cao, trên kệ có đủ các loại sách, cuốn nào cũng dày cộm và có bìa cứng.
Tiến lại gần bàn làm việc của hắn, tôi kéo ghế, rồi ngồi xuống.
Trên bàn có mấy chồng hồ sơ, và một chiếc máy tính Laptop. Tôi không dám động vào tài liệu mật liên quan đến công việc làm ăn của hắn, tôi chỉ tò mò muốn tìm hiểu trong căn phòng này, tôi có thể tìm được thứ gì có liên quan đến đời sống riêng tư của hắn không thôi.
Ngồi ngắm và quan sát xung quanh, tôi không tìm thấy có bất cứ bức ảnh nào được dán ở trên tường có liên quan đến Kim Loan hoặc hắn, mà chỉ có mấy bức ảnh chụp chung hai bố con hắn, và mấy thành viên trong gia đình.
Ở gần cuối kệ sách, tôi để ý thấy có một khung ảnh hình vuông khá to được quay úp mặt vào trong tường nên tôi chỉ nhìn thấy được phía đằng sau.
Hiếu kì muốn xem khung ảnh gỗ đó đang treo hình của ai, tôi nhanh chóng bước lại gần rồi cầm lên xem.
Mắt tôi mở to hết cỡ, mặt tôi cứng đờ, cơ thể tôi run rẩy. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được thứ mà tôi muốn tìm. Ban đầu tôi háo hức và ước ao mình có thể tìm được một bức ảnh có liên quan đến vợ hắn, nhưng khi tìm được rồi, tôi lại ước mình đừng nhìn thấy gì cả thì hay biết mấy.
Trên tay tôi là bức ảnh cưới của Đức Tiến và Kim Loan, cả hai đang cười rạng rỡ, mắt lấp lánh niềm vui và hạnh phúc. Nhìn họ tay trong tay, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào và ấm áp, tôi đã biết hắn yêu vợ nhiều như thế nào, cũng hiểu mình mãi mãi không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng hắn.
Điều khiến tôi kinh hoàng và không dám tin là vợ của hắn có nét gì đó rất giống tôi, từ khuôn mặt búp bê, đôi mắt tròn xoe đen láy, đến vóc dáng nhỏ bé và mảnh khảnh, đều tương đồng với tôi. Phát hiện này, chẳng khác gì một nhát búa giáng thẳng vào trái tim tôi.
Hóa ra ngay từ đầu, hắn đã lừa dối tôi. Hắn tìm cách tiếp cận tôi, làm quen với tôi, ép tôi phải đi sang đây với hắn, vì tôi có vẻ bề ngoài gần giống với vợ hắn. Tôi không phải là người thay thế cho vợ hắn, thì là gì ?
Ngồi thụp xuống sàn nhà, mắt tôi mờ mịt nhìn ảnh cưới của họ, nước mắt trên má tôi lăn dài, trái tim tôi vỡ tan, l*иg ngực tôi co thắt lại, tôi không thể thở được.
Tất cả đều là dối trá, là lừa đảo ! Hắn yêu tôi qua hình bóng của vợ hắn, hắn chưa bao giờ coi tôi là Khánh Băng, hắn luôn nghĩ tôi là Kim Loan. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hắn luôn dùng đôi mắt khó hiểu để nhìn tôi, có đôi khi hắn nhìn về xa xăm và hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi.
Nếu tôi thật sự quan trọng với hắn, tại sao hắn có thể gọi tên Kim Loan khi hắn say, mà không phải là tôi ? Tại sao chỉ trong lúc hắn không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình, hắn mới bộc lộ cho tôi thấy con người thật bị dấu kín bên trong của hắn ?
Tất cả không phải đã quá rõ ràng rồi sao, nếu tôi không có nét gì đó giống với Kim Loan, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để ý đến tôi.
Cất trả khung ảnh vào vị trí cũ, tôi loạng choạng cố đứng cho thật thẳng, mắt tôi mông lung và mờ mịt nhìn khắp căn phòng. Nơi đây tràn ngập mùi vị của hạnh phúc lứa đôi. Đã năm năm trôi qua rồi, nhưng Đức Tiến vẫn lưu giữ lại hình ảnh và kí ức về Kim Loan.
Tôi chỉ là một người đến sau, là người thế thân cho cô ấy. Vị trí của tôi trong lòng hắn không hề vững chắc, mà luôn có nguy cơ đổ vỡ. Chỉ cần cô ấy trở về và xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ quên ngay tôi, và gạt tôi sang một bên.
Lòng tôi đau nhói, ngực tôi co thắt lại, tôi không thể thở được, nước mắt lăn dài trên má. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một thế thân của ai đó, nhưng hiện giờ tôi mới hiểu rằng may mắn nào có đến quá dễ dàng với tôi như thế.
Những lời mà Đức Tiến nói với tôi đều là dối trá và lừa đảo. Có thể hắn có thích tôi, nhưng yêu thì không. Hắn chưa bao giờ yêu tôi, người mà hắn yêu vẫn mãi là Kim Loan.
Chậm chạm, tôi từng bước tiến đến gần cánh cửa dẫn ra khỏi phòng ngủ của Đức Tiến, tôi không có dũng khí ở đây thêm một lúc nào nữa. Cảm giác nghẹt thở và u uất đang bủa vây lấy tôi.
Đóng cửa, tôi lê tấm thân mệt mỏi rã rời về phía phòng ngủ của mình. Lúc này tôi muốn được yên tĩnh một mình, muốn nằm im trên giường, muốn nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Cũng may, sáng nay hắn đã rời khỏi nhà từ rất sớm, nếu không tôi sẽ không có dũng khí để đối diện với hắn.
Nằm trên giường, tay gác trên trán, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đầu tôi nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Càng nghĩ, tôi càng rơi vào bế tắc, càng không thể suy nghĩ thông suốt được bất cứ vấn đề gì mà chỉ làm cho chính bản thân mình thêm mệt mỏi và thêm suy sụp.
Đức Tiến là mối tình đầu của tôi, là người đã cho tôi niềm tin và hy vọng. Nay tôi bỗng phát hiện ra, tất cả mọi việc mà hắm làm cho tôi, đều xuất phát từ giả dối và không thành thật.
Tôi biết mình không xứng với hắn, cũng không thể so sánh được với người vợ trước của hắn. Nhưng khi đã yêu, người con gái nào chẳng mong muốn, người mình yêu sẽ yêu mình một cách trọn vẹn và không nghĩ về một cô gái khác.
Nếu Đức Tiến không yêu tôi, và chỉ coi tôi là một người em gái trẻ con cần được chăm sóc và bảo vệ, tôi sẽ không oán trách và hận hắn nhiều như cảm giác mình chỉ là người thay thế của vợ hắn.
Nước mắt vừa mới ngừng, vì không thể tự chủ được lại lăn dài trên má. Không biết từ khi nào, từ bao giờ, tôi đã trở thành một cô gái đa sầu, đa cảm, một kẻ hay khóc và hay rơi lệ. Tôi đã khóc, đã đau lòng vì hai người đàn ông nhà họ Trương.
Đức Tiến là người tôi yêu thật lòng, là người đã ban cho tôi giấc mơ mình có thể biến thành một nàng công chúa Lọ Lem. Còn Đức Hải là người đã mang lại cho tôi những cảm giác trước nay tôi chưa từng có.
Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Tôi có nên hỏi và nói rõ ràng mọi chuyện với Đức Tiến không, hay là tôi không nên nói gì cả ?
Nghiêng người, chân tay tôi co lại. Vò đầu bứt tóc, tôi muốn điên lên. Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối và khó giải quyết thế này ?
Bây giờ không chỉ có một mình tôi dính vào scandal tình ái với Đức Hải, mà ngay cả Đức Tiến cũng trở nên lạ lẫm kể từ lúc hắn nhận được cú điện thoại của một người lạ mặt vào buổi tối hôm kia. Tôi giờ rất tò mò muốn biết, người đã gọi điện cho hắn là ai, người đã khiến hắn thay đổi là người có quan hệ với hắn như thế nào ? Phải chăng đó là người mà hắn vẫn nhớ thương và mong chờ người đó có thể trở về theo từng giờ, theo từng phút ?
Buổi trưa, Đức Tiến cũng không trở về ăn cơm cùng với tôi và thằng bé. Hắn đang rơi vào khủng khoảng về mặt tinh thần, nên hắn muốn tránh mặt tôi một cách triệt để.
Tôi định gọi điện thoại cho hắn, nhưng cuối cùng tôi lại không gọi. Sau khi đã biết được sự thật, tôi không biết phải nói gì với hắn, cũng không muốn đối mặt với hắn. Tôi rất sợ hắn sẽ nói cho tôi biết, hắn tiếp cận tôi vì tôi có ngoại hình giống với vợ hắn. Mặc dù tôi đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao, nhưng tôi vẫn muốn tránh, vẫn muốn cho mình một hy vọng, dù tôi biết điều này là hoàn toàn không có khả năng.
Ngồi đối diện với tôi trên bàn ăn, thằng bé vừa ăn cơm vừa để ý đến khuôn mặt xanh xao và hốc hác của tôi.
_Chị đã gặp phải chuyện gì đúng không ? – Thằng bé quan tâm hỏi.
Tôi gượng cười, mi mắt cụp xuống. Tôi không muốn thằng bé biết tôi đang suy nghĩ gì ở trong đầu, cũng không muốn nói cho nó hiểu rõ nguyên nhân tại sao.
_Không có chuyện gì quan trọng đâu. Chẳng qua tôi hôm qua, chị không ngủ được.
Thằng bé tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện, thái độ và cử chỉ của tôi.
_Chị đã suy nghĩ về vấn đề gì mà đến nỗi không thể ngủ được ?
Đáp lại lời nói quan tâm của thằng bé, nụ cười trên môi tôi càng gượng gạo.
_Người lớn có nhiều chuyện để suy nghĩ và tính toán. Dù chị có nói cho em nghe, em cũng không hiểu được đâu.
Thằng bé bĩu môi, mắt nó sáng ngời nhìn tôi.
_Một người có tính cách trẻ con, ham ăn và ham ngủ giống hệt một con heo như chị, cũng có lúc rơi vào suy tư đến không thể ngủ được kia à ?
Nghe giọng điệu châm chọc của thằng bé, đang buồn rầu và không muốn nói chuyện, tôi cũng phải vênh mặt lên để cãi lý với nó.
_Đã nói em trẻ con không hiểu chuyện rồi, sao em còn cố hỏi chị để làm gì. Ngay cả, em có nói móc chị, chị cũng nhất quyết không nói cho em nghe nguyên nhân tại sao.
_Không cần ! – Thằng bé cộc lốc đáp. _ Em nghĩ những gì mà chị đang tính toán ở trong đầu, chị là mấy chuyện tầm phào trẻ con. _ Thằng bé chơi trò khích tướng với tôi.
Tôi bực mình vằn mắt nhìn thằng bé, mồm tôi phồng to như một con cóc đang cố so bụng mình với bụng của một con bò.
Thằng bé ung dung ngồi ăn cơm, mắt nó giễu cợt nhìn tôi, còn miệng nó thỉnh thoảng lại nhếch lên tỏ vẻ coi thường.
Tôi khóc không ra nước mắt. Thật không ngờ ! Ba người đàn ông nhà họ Trương đều biết cách để hành hạ tôi. Tôi không hiểu kiếp trước mình đã nợ nần gì họ, mà kiếp này, số phận xui xẻo của tôi phải dính chặt với họ thế này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 48