- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 47
Giấc Mơ Tình Yêu
Chương 47
Cô nhi viện Trùng Khánh có diện tích khá rộng, nơi đây có hơn 100 đứa trẻ mồ côi.
Tôi đã không kìm nén được nước mắt khi thấy bọn trẻ trong cô nhi viện ùa chạy ra chào đón đoàn làm từ thiện chúng tôi.
Nhìn bọn trẻ, tôi lại nhớ lại hình ảnh khi mình còn sống ở trong tu viện ngày nào. Ngày trước, mỗi lần có một đoàn làm từ thiện đến thăm và tài trợ cho bọn trẻ không cha không mẹ như tôi, tôi lại có cảm giác mình đang được chúa trời ban cho một chút tình cảm ấm áp của nhân loại. Dù cha mẹ tôi không cần đến sự có mặt của tôi, nhưng vẫn còn có những con người tốt bụng quan tâm đến tôi.
Đã hơn một tháng rồi, tôi vẫn chưa có dịp được về thăm tu viện, thăm lại quê nhà. Không biết bọn trẻ dạo này sống thế nào, bọn chúng có còn nhớ đến tôi không ?
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn, tôi xúc động không nói nên lời. Mặc dù biết công ty T&T nơi mà Đức Hải đang làm việc, bày ra việc làm từ thiện này một phần vì muốn tô điểm thêm cho danh tiếng của hắn, nhưng ít nhiều, họ cũng góp phần giúp cho cuộc sống của bọn trẻ ở đây bớt khó khăn và thiếu thốn.
Tay tôi nắm nhẹ lấy tay thằng bé, tôi mỉm cười bảo nó.
_Em thấy không, nơi đây cũng giống hệt với nơi mà chị từng sinh sống hồi nhỏ.
Thằng bé đứng lặng quan sát xung quanh, đôi mắt trẻ thơ của nó hiếu kì quan sát và đánh giá bọn trẻ đang bu quanh lấy chúng tôi vào giữa.
_Tu viện nơi mà chị sống, cũng rộng như thế này sao ?
Tôi gật đầu đáp.
_Ừ, tu viện cũng rộng như cô nhi viện này.
_Nếu thế, chắc là có rất nhiều bọn trẻ sống ở đó.
_Chị đã từng hứa là sẽ cho em đi thăm quê hương nơi chị được sinh ra và lớn lên, đến lúc em đó, em sẽ biết được thôi.
Khuôn mặt thằng bé háo hức và chờ mong, nó đang tưởng tượng đến cảnh được cùng tôi đi dạo khắp nơi, và cùng nhau thám hiểm những vùng đất lạ.
Tay nó bất giác run lên, nó lo sợ nhìn tôi.
_Nếu một mai kia, chị không còn sống ở bên cạnh em nữa thì sao ? Em không muốn xa chị.
Tôi cũng buồn bã và lo sợ chẳng kém gì thằng bé, tuy chỉ gặp và tiếp xúc với thằng bé trong vòng chưa đầy nửa tháng, nhưng tôi đã yêu thương nó thật lòng. Tôi muốn được chăm sóc và bảo vệ nó.
Tay tôi siết chặt lấy tay nó, tôi cố gắng nở một nụ cười trấn an thằng bé.
_Em đừng lo lắng, và đừng nghĩ ngợi gì cả. Chị tin rằng, chỉ cần hai chúng ta thật sự nhớ về nhau, thì dù có xa nhau, cũng sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.
_Chị sẽ thường xuyên đến thăm em, khi chị xa em chứ ? – Thằng bé hỏi tôi với giọng chờ mong và hy vọng.
Tôi sụt sịt đáp.
_Tất nhiên rồi ! Em là bảo bối của chị, chị làm sao có thể không đến thăm em được.
_Thật chứ ? – Thằng bé cười tươi nhìn tôi.
_Một lời đã định !
Tôi dơ ngay ngón tay út lên, sau đó móc ngoéo vào ngón út của thằng bé. Tôi và thằng bé cùng mỉm cười, tôi nháy mắt với thằng bé.
Đứng ở bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, Đức Hải chăm chú nhìn cảnh hai chúng tôi ước định với nhau.
_Hai người đã đùa nghịch xong rồi chứ ? Có muốn cùng tôi phát quà cho bọn trẻ ở đây không ? – Đức Hải đột nhiên lên tiếng cắt ngang trò nghịch ngợm của hai chúng tôi.
Tôi đứng thẳng lên, mắt chán ghét nhìn hắn.
_Anh không thể xuất hiện đúng vào lúc chúng tôi cần anh được hay sao, mà anh luôn luôn cắt ngang việc tốt của chúng tôi ?
_Việc tốt ? – Đức Hải cau mày, hắn không hiểu việc tốt mà tôi đang nói là việc gì. _Cô và thằng bé chỉ chơi trò của con nít, tôi đâu có phá hỏng nhã hứng của hai người.
Tôi nắm tay thằng bé, rồi dẫn nó đi. Tôi không muốn đứng ở đây để cãi nhau lôi thôi với tên dở hơi kia. Càng ngày tôi càng ghét tên kia thậm tệ.
Để thằng bé hiểu và làm quen với cuộc sống của tôi trước đây, tôi đã khuyến khích thằng bé cùng tôi phát quà cho bọn trẻ mồ côi ở đây.
Ban đầu, thằng bé rụt rè không muốn làm, nhưng về sau, được tôi dụ dỗ và không ngừng động viên, thằng bé đã hăng hái tham gia.
Nhận được nụ cười cảm ơn chân thành của bọn trẻ bằng tuổi mình, thằng bé đã cười vui vẻ và không còn thái độ rụt rè giống như ban đầu nữa.
Tôi tưởng Đức Hải chỉ là một tên công tử bột suốt ngày chỉ biết ngông cuồng ăn chơi, và không quan tâm đến ai cả, nhưng hôm nay, tôi mới biết, hắn không phải chỉ có cái vẻ bề ngoài.
Đức Hải cùng chúng tôi phát quà cho bọn trẻ, hắn thậm chí còn ôm, mỉm cười và xoa đầu bọn chúng. Không biết, hắn đã nói gì mà bọn trẻ cười khúc khích và bỏ chạy thật nhanh.
Tôi ngơ ngác, mắt mở to hết nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn bọ trẻ đang cười rũ rượi ở bên cạnh. Hắn thật sự rất có tài chọc cười trẻ con. Nhìn bọn trẻ nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong và sùng bái, tôi đã hiểu, hắn không chỉ đơn giản là một minh tinh nổi tiếng, mà trong mối quan hệ giữa người với người, hắn cũng không hời hợt đối xử với họ giống như là tôi đã lầm tưởng.
Đối với bọn trẻ ngây thơ và thiếu thốn đủ mọi mặt này, hắn đã biến thành một thiên thần trong đôi cánh màu trắng, mang lại nụ cười, và tình thương cho bọn chúng.
Thằng bé cũng chăm chú quan sát và nhìn Đức Hải không rời mắt. Hình ảnh vui cười và đùa nghịch của Đức Hải cùng bọn trẻ thu vào trong đáy mắt nó. Dù nó vẫn không biết được sự thật, nhưng nó đã ngờ ngợ nhận ra hắn không chỉ đơn giản là chú ruột của nó, mà còn hơn cả thế nữa.
Hơn 11 giờ trưa, chúng tôi mới phát xong hết quà cho bọn trẻ ở cô nhi viện. Vì không thể về ngay bây giờ, nên ba người chúng tôi, cùng với tám người trong đoàn làm từ thiện đã ăn cơm trưa cùng với bọn trẻ.
Đã lâu rồi, không được ăn cơm tập thể, nên tôi có cảm giác bồi hồi, và tiếc nuối những kí ức vui buồn của ngày xưa.
Thằng bé ngồi im trên ghế, nó mở to mắt quan sát xung quanh. Do chưa từng phải ăn cơm cùng vơi hơn 100 con người thế này, nên nó có một chút không quen, và cảm thấy lạ lẫm.
Tôi gắp thức ăn cho thằng bé, miệng giục.
_Em ăn cơm đi ! Ăn đi để thấy cảm giác ăn cơm cùng với tập thể sẽ như thế nào !
Thằng bé bưng bát cơm lên, nó nhìn mấy món thức ăn ở trên bàn, miệng nó không ngừng nuốt nước bọt.
Tôi phì buồn cười, khi thấy công tử nhà họ Trương mặt nhíu mày nhăn do phải ăn thức ăn nấu không được ngon, lại còn có mùi khó nuốt.
Ngồi ở bên cạnh tôi, Đức Hải không hề động đũa, hắn chỉ ăn một chút, sau đó hắn ngồi im nhìn cảnh tôi vừa ăn cơm trưa vừa đùa nghịch với thằng bé.
Tôi là một cô gái lớn lên ở một tu viện, nên thức ăn khó nuốt thế nào, tôi cũng đã từng trải qua. Trước đây, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, tôi làm gì còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
Thằng bé và Đức Hải sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, nên họ khác hoàn toàn với tôi. Việc họ không thể ăn nổi thức ăn ở đây, cũng không có gì là lạ. Tôi thấy rất thú vị khi được chứng kiến vẻ mặt nhăn như khỉ của hai chú cháu bọn họ.
Hơn ba giờ chiều Đức Hải đưa tôi và thằng bé về nhà Đức Tiến. Đức Hải có gợi ý là muốn đưa chúng tôi đi chơi, nhưng tôi từ chối. Việc phải đóng giả làm bạn gái của hắn đã khiến tôi hối hận lắm rồi, tôi không muốn phạm phải thêm sai lầm nữa.
Đức Hải mặc dù không muốn đưa chúng tôi trở về nhà Đức Tiến sớm như thế này, nhưng hắn cũng không thể ép buộc được tôi, hai nữa thằng bé cũng muốn được trở về nhà sớm, nên hắn đành phải thuận theo ước muốn của chúng tôi.
Khi tôi và thằng bé về đến nhà, tôi được hai chị giúp việc nói cho biết, Đức Tiến cũng rời khỏi nhà ngay sau khi ba chúng tôi đi.
Tôi có một dự cảm không hay, nên đã lấy ngay điện thoại ra để gọi cho hắn. Đáp lại cuộc gọi của tôi, chỉ có những tiếng “Tút ! Tút” dài vô tận, và một giọng nữ thông báo rằng cuộc gọi không thể diễn ra được.
Đức Tiến càng ngày càng thần bí. Lần trước, hắn bỏ đi đến hơn một tuần mới về, hắn đi mà không cần nói cho tôi biết hắn đang ở đâu và đang làm gì, thậm chí điện thoại hắn cũng không liên lạc với tôi, hắn bỏ mặc tôi lo lắng và sống trong bất an hoảng hốt, ngay cả bây giờ cũng thế.
Tôi biết mình đã sai khi dễ dàng nhận lời đóng giả làm bạn gái của Đức Hải, và phải tiếp tục diễn đến khi nào hết thời gian hắn quảng bá xong album thì thôi. Nhưng mọi chuyện chẳng phải hai chúng tôi đã nói rõ ràng với nhau vào tối hôm qua rồi sao, tôi không hề dấu hắn bất cứ một điều gì, tôi đã nói hết sự thật cho hắn biết. Chỉ có hắn, mới dấu không cho tôi biết, hắn đang gặp phải chuyện gì và đang toan tính điều gì. Yêu mà không tin tưởng nhau, và dấu giếm lẫn nhau, thì thật sự rất khổ sở và mệt mỏi.
Gọi điện cho hắn không được, tôi chỉ còn biết ngồi ở nhà đợi hắn trở về.
Đến hơn 5 giờ tối, hai chị giúp việc đã dọn thức ăn cho tôi và thằng bé.
Không thể để cho thằng bé đói bụng, nên tôi đã miễn cưỡng ngồi ăn với nó cho nó vui.
Thằng bé hiểu tôi đang có tâm trạng buồn khổ và lo lắng, nó đã cố gắng giúp tôi cảm thấy khá hơn bằng cách nói chuyện về buổi làm từ thiện vào sáng nay, và kể cho tôi nghe về mấy người bạn mà nó vừa mới làm quen được.
Tôi chăm chú lắng nghe thằng bé nói, thỉnh thoảng tôi mỉm cười nhẹ và đối đáp lại lại vài câu.
Ăn xong, thằng bé cùng tôi ngồi xem phim trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Nó cầm remote, rồi bật đến kênh Walt Disney để xem hoạt hình.
Tôi và thằng bé đều thích xem phim hoạt hình “Mickey và những người bạn”, hai chúng tôi đã cười nghiêng ngả khi xem đoạn chiếu đến cảnh chú vịt Dolan vừa đi vừa không ngừng gào thét trước trò nghịch ngợm của ba chú vịt con tinh khôn và ranh ma.
Xem đến hơn tám giờ tối, tôi dẫn thằng bé lên phòng ngủ của nó.
Ngồi trong phòng, trong khi thằng bé đọc truyện tranh ở trên giường, tôi lại nghịch ngợm chiếc máy tính nhỏ của nó.
Tôi thật sự khâm phục thằng bé khi thấy nó mới chỉ hơn 8 tuổi đã biết sử dụng máy tính rồi. Thằng bé không bù với tôi một chút nào, đến khi tôi học đại học, tôi mới được tiếp xúc với máy tính.
Tôi ngồi chơi trong phòng thằng bé đến hơn 11 giờ đêm, tôi mới đứng lên. Thấy thằng bé đã lăn ra ngủ say từ lúc nào rồi, tôi lắc đầu thở dài.
Bước đến gần giường, cúi xuống, tôi cẩn thận chỉnh lại chăn và chiếc gối cho ngay ngắn. Vuốt nhẹ lện mấy sợi tóc lòa xòa trước trán thằng bé, tôi nhìn nó bằng đôi mắt yêu thương và dịu dàng. Mặc dù biết mình không thể sống ở bên cạnh nó lâu, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình không được phép, càng ngày càng yêu và quyến luyến nó. Thằng bé đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nó, tôi thì thào.
_Chúc em ngủ ngon !
Thằng bé ngọ nguậy, nó hé mắt ra nhìn tôi.
Tôi ngượng ngịu gãi đầu, mắt bối rối nhìn nó. Tôi không ngờ là thằng bé lại tỉnh giấc đúng vào lúc này.
_Em ngủ đi ! Không có chuyện gì đâu ! – Tôi trấn an thằng bé.
Thằng bé nhìn tôi một lát, sau đó nó nhắm mắt ngủ tiếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy thằng bé đã chịu nghe lời tôi nói. Tôi rất sợ nó sẽ nổi điên lên và mắng tôi là một bà cô hâm.
Chờ thằng bé ngủ say, tôi mới dám đi nhón gót ở trên sàn nhà, và tắt công tắc điện. Tôi không hay là thằng bé chỉ giả vờ ngủ, nó thừa biết tôi đang làm gì.
Trên môi thằng bé nở một nụ cười ranh mãnh, mắt nó lóe sáng. Thằng nhóc đã học được mấy trò nghịch ngợm của tôi. Xem ra tôi là một ông thầy dở tệ, nên không thể trị nổi học trò của mình, hơn nữa còn bị học trò chơi ngược lại.
Tôi không đi ngủ ngay, mà lại đi xuống lầu và đi ra sân vườn. Tôi muốn chờ Đức Tiến về. Không biết cả ngày hôm nay, hắn đã đi đâu làm gì, mà tôi không thể liên lạc được với hắn.
Tôi đi ra đi vào trước cánh cổng sắt, cứ mỗi lần có tiếng xe ô tô, tôi lại chạy lại gần để xác định xem đó có phải là xe ô tô của hắn không. Tôi đã phải thất vọng, vì có hơn 10 chiếc xe ô tô chạy qua cổng nhà hắn, nhưng không có một chiếc xe nào là của hắn. Hình bóng hắn đã biến mất như cánh chim đang bay trên bầu trời.
Nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, tôi co ro ngồi trên bậc hè, mắt chăm chú nhìn ra cổng, trái tim tôi trùng xuống, đầu óc tôi hỗn loạn. Nỗi sợ hãi và bất an trong tôi càng lúc càng lớn.
Hai chị giúp việc thấy tôi không chịu đi vào trong nhà, mà chỉ ngồi im ở đây, họ lo lắng bảo tôi.
_Em đi vào trong nhà đi ! Đừng ngồi ở đây chờ ông chủ nữa.
_Không được ! Em nhất định phải chờ anh ấy về. – Tôi kiên quyết đáp. Dù biết hai chị lo cho tôi, nhưng tôi không thể nghe lời của hai chị được.
_Nếu ông chủ không về, em định chờ ông ấy đến sáng hay sao ? – Chị Phương không kiên nhẫn hỏi tôi.
_Vâng, em sẽ chờ anh ấy đến sáng. – Tôi buồn rầu trả lời hai chị. Ngoài ngồi ở đây đợi hắn về, tôi không còn biết làm gì cả. Dù có đi ngủ, tôi cũng không ngủ được, mà có khi tôi còn lo sợ và hốt hoảng hơn. Thà rằng ngồi ở đây đợi hắn tuy rằng có mệt có lạnh, nhưng vẫn tốt hơn tự nhốt mình trong phòng kín, và tưởng tưởng ra những chuyện không hay.
_Nghe lời chị đi vào trong nhà nghỉ ngơi đi ! Ông chủ cũng không muốn em tự hành hạ bản thân mình như thế này đâu ! – Chị Lê nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.
Tôi cảm động nhìn hai chị.
_Hai chị đi ngủ đi, sáng mai hai chị còn phải dậy sớm nấu cơm cho cả nhà nữa. Để mình em ngồi đây đợi anh ấy là được rồi.
Hai chị thấy khuyên tôi một hồi mà không thể suy chuyển được quyết tâm của tôi, hai chị bất lực thở dài, sau đó đành phải đứng lên, rồi đi vào trong nhà để đi ngủ.
Giờ chỉ còn lại một mình tôi. Trời đã trở về khuya, nên không khí xung quanh tôi càng lúc càng lạnh và bớt ồn ào hơn ban ngày.
Mắt tôi vẫn chăm chú nhìn ra cổng, tai tôi vẫn cẩn thận lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất, tôi đang cầu mong hắn nhanh chóng quay về và không có việc gì cả.
Quá mệt mỏi nên tôi dựa người vào cây cột ở trước cửa nhà, đôi chân tôi thả dài trên nền gạch, tay tôi buông thõng, tôi liên tục thở dài, miệng thỉnh thoảng lại nói mấy câu vô nghĩa.
Đột nhiên tiếng còi xe ô tô vang lên, khiến tôi chú ý, tôi mừng rỡ mỉm cười và vội đứng lên. Do tôi hấp tấp vội vàng nên đã ngã xấp mặt xuống đất. Tôi nhăn nhó kêu đau, chân tôi không có cảm giác gì cả. Ngồi quá lâu nên hai bàn chân tôi đã tê hết cả rồi
Gắng gượng đứng lên, tôi cố nén đau, sau đó bước thật nhanh ra cổng. Tôi hy vọng lần này là chiếc xe ô tô của hắn.
Khi biết chiếc xe ô tô đang đậu ở trước cổng là của Đức Tiến, tôi vội mở cổng, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Chú tài xế đã gặp mặt tôi mấy lần nên biết rõ tôi là ai. Chú mở cửa xe cho Đức Tiến, sau đó dìu hắn ra khỏi xe.
Lúc này, tôi mới biết Đức Tiến đã uống rượu đến say mèm, cơ thể hắn nồng nặc mùi cồn, miệng hắn đang lảm nhảm nói những lời vô nghĩa mà tôi không thể hiểu nổi.
Tôi đứng chết lặng một chỗ, mắt mờ mịt nhìn Đức Tiến. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy điệu bộ say rượu của hắn. Nay tôi mới biết, khi say rượu, hắn cũng không khác người bình thường bao nhiêu.
Mất mấy giây kinh ngạc ban đầu, tôi đã lấy lại được tự chủ và bước đến giúp chú bảo vệ dìu hắn đi vào trong nhà.
Đức Tiến không ngừng vung vẩy, và đi liêu xiêu, nên tôi phải chật vật mới có thể đứng thẳng được. Cơ thể hắn dựa sát vào người tôi, còn sức nặng của hằn đè lên đôi vai nhỏ bé và mảnh khảnh của tôi. Nếu không có chú lái xe giúp một tay, tôi đã không thể dìu được hắn vào trong nhà.
Đi vào trong phòng khách, đi lên lầu, rẽ phải, cuối cùng cũng đến phòng ngủ của hắn.
Khi hắn đã nằm yên vị trên giường, lúc này chú lái xe mới nói lời chào tôi. Đã hơn một giờ đêm rồi, nên chú cần phải về nhà nghỉ ngơi.
Tôi lịch sự tiễn chú ra đến tận cổng, sau đó mới đóng cánh cổng sắt lại.
Trở về phòng ngủ của hắn, tôi lo lắng nhìn khuôn mặt ngủ mê mệt của hắn. Tôi run run bước lại gần, tay tôi chạm nhẹ vào má hắn.
Đột nhiên, hắn mở mắt nhìn tôi, tay hắn nắm chặt lấy tay tôi, miệng hắn đau khổ gọi tên một người con gái.
_Kim Loan ! Xin em đừng bỏ đi ! Đừng bỏ đi ! Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không em ?
Tôi bần thần cả người, cơ thể tôi đông cứng, trong một giây tôi không thể thở được, nước mắt lăn dài trên má.
Hắn nắm lấy tay tôi, nhưng miệng lại gọi tên của một người con gái khác. Đây là cách hắn nói cho tôi biết, hắn yêu tôi nhiều như thế nào sao ?
Tôi vừa khóc, vừa cắn chặt môi, tôi không muốn hắn nghe tiếng khóc của tôi, không muốn hắn giật mình tỉnh lại cơn mê, không muốn hắn biết người con đang đứng trước mặt hắn không phải là Kim Loan mà hắn mong chờ.
_Kim Loan ! Em nói gì đi chứ ? – Hắn lại tha thiết gọi tên người con gái ấy, đôi mắt hắn mờ mịt và mông lung nhìn tôi.
Nước mắt trên má tôi rơi càng lúc càng nhanh, tôi khóc như mưa, lòng tôi thống khổ và đau đớn. Mỗi một câu mỗi một chữ của hắn giống như một mũi dao nhọn đang đâm vào trái tim rỉ máu của tôi.
Tay hắn chạm nhẹ vào má tôi, hắn run run lau đi hai dòng lệ trên má tôi, hắn khàn giọng bảo tôi.
_Em đang khóc đấy ư ? Em đừng khóc nữa ! Nếu em khóc anh sẽ đau lòng.
Hắn ôm lấy tôi vào lòng, tay hắn ôm siết lấy eo tôi, mũi hắn vùi vào tóc tôi.
_Anh rất nhớ em, rất yêu em. Hai chúng ta có thể quay về trước kia được không em ? Anh hứa sẽ là một chồng tốt, sẽ tôn trọng ước muốn của em, sẽ không ép em phải chăm sóc thằng bé nữa, hai chúng ta sẽ sống với nhau mà không cần phải có con.
Tôi im lặng không đáp, tôi không ngừng khóc, không ngừng rơi lệ. Vết thương trong lòng tôi càng lúc càng rách toạc, sự lầm tưởng của hắn đã đánh tan nốt ảo ảnh cuối cùng mà tôi dành cho hắn.
Hóa ra từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ quên được vợ hắn. Hắn che dấu nỗi đau, sự buồn khổ và cô đơn của mình cũng chỉ vì cô ấy. Dù cả hai có xa nhau hơn năm năm, hắn vẫn nhớ và vẫn hy vọng cô ấy có thể quay về để hai người có thể nối lại tình cảm của ngày xưa.
_Kim Loan ! Kim Loan ! – Hắn dịu dàng và ngọt ngào phả hơi nóng vào tai tôi, môi hắn hôn nhẹ lên vành tai tôi.
Nếu phải là khi khác, tôi đã mềm nhũn cả người và đón chào sự quyến rũ của hắn rồi, nhưng vào lúc này khi hắn vừa gọi tên một người con gái khác, vừa vuốt ve và dụ dỗ tôi, tôi lại thấy mình chỉ là một người thế thân cho vợ hắn mà thôi.
Tôi cố gắng đẩy hắn ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn. Tâm của hắn không hoàn toàn dành cho tôi, ngay cả suy nghĩ của hắn cũng không hướng về tôi trọn vẹn. Tình cảm mà hắn dành cho vợ hắn vẫn rất đầy, chỉ cần nghe thấy tiếng của cô ấy, hay bất kì ai có tên giống như cô ấy, hắn không thể tự chủ được đã phải quay lại nhìn và ước ao người con gái ấy có thể là người mà hắn thương.
Tôi càng cố giãy dụa, càng cố nhanh chóng thoát ra khỏi sự ôm ấp và vuốt ve của hắn, hắn càng ôm chặt lấy tôi, và không ngừng gọi tên Kim Loan.
Nước mắt làm mặn chát bờ môi, lòng tôi tê đắng, cả cơ thể tôi lạnh toát, cảm xúc trong tôi đã chết. Biết được người mà mình yêu, vẫn còn yêu một người con gái khác, và đến với mình bằng tấm lòng không thành thật, tôi đã ước giá mà mình có thể biến mất và đừng bao giờ nghe thấy câu tỏ tình của hắn vào tối hôm qua thì hay biết mấy.
Giá mà hắn đừng nói gì cả, giá mà hắn để cho tôi hy vọng vào tìm cảnh của hắn, giá mà hắn cho tôi có đủ thời gian để chấp nhận sự thật, hắn không yêu tôi, còn hơn hắn nói hắn yêu tôi, nhưng khi say rượu, hắn lại gọi tên một người con gái khác, nói hắn yêu cô ấy và cần cô ấy biết nhường nào.
Khi môi hắn chạm đến môi tôi, tôi kinh hoàng mím chặt môi, mắt tôi đau xót nhìn hắn.
Lúc này, thần trí của hắn không được tỉnh táo, nên hắn mới nhẫm lẫn tôi là vợ của hắn, là người mà hắn muốn chạm vào, muốn ôm và muốn hôn.
Tôi rút cuộc là thứ gì, tôi chỉ là người thay thế cho vợ hắn thôi sao ? Không ! Không được ! Tôi không muốn bị thất thân khi hắn không hiểu hắn đang làm gì, và coi tôi là một cô gái khác.
Tôi ra sức đẩy hắn, môi tôi cắn mạnh vào môi hắn. Tôi hy vọng khi hắn bị đau, hắn sẽ phần nào lấy lại được sự tỉnh táo thường ngày.
Vì tôi cắn không nhẹ, nên hắn phải buông tôi ra.
Tôi run rẩy đứng bật dậy, và chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Tôi vừa chạy vừa khóc nức nở, tay tôi không ngừng quẹt nước mắt.
Tôi thấy mình chẳng khác gì một con ngốc, một kẻ đần độn nhất trên đời. Giờ thì hết cả rồi, chàng hoàng tử trong lòng tôi không hề yêu tôi, hắn chỉ xem tôi là một luồng gió mới mang lại chút niềm vui và cảm giác hưng phấn nhất thời mà thôi. Đến khi vợ hắn trở về, hắn không còn cần tôi nữa.
Đóng rầm cửa phòng lại, tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, đầu tôi dựa vào cánh cửa gỗ, nước mắt tôi tuôn như mưa, mặt tôi nhợt nhạt giống như xác chết, cơ thể tôi không ngừng run rẩy. Từng mũi dao sắc nhọn không ngừng cứa và đâm sâu vào trái tim mỏng manh yếu ớt của tôi. Bóng tôi đang nuốt chừng lấy tôi, tôi nghĩ rằng mình sắp chết rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 47