Buổi tối, Đức Tiến không trở về nhà. Đón tôi chỉ có hai chị giúp việc, chú quản gia và thằng bé. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng và gượng gạo giống như một gia đình cố sống với nhau, mà không hề có một chút hòa hợp.
Hai chị giúp việc tuy không hiểu mối quan hệ phức tạp giữa ba chúng tôi là gì, nhưng cuộc cãi cọ vào chiều hôm nay, đã khiến hai chị ít nhiều hiểu ra nguyên nhân vì sao.
Quá bức bối và buồn phiền, tôi đã tìm lên phòng ngủ của thằng bé ở lầu hai.
_Cộc ! Cộc ! – Tôi gõ cửa phòng.
_Vào đi ! – Thằng bé lên tiếng đáp lại.
Tôi mở cửa phòng, rồi bước vào trong.
Tôi cảm thấy ngượng với thằng bé, thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ con. Vì tính cách không quyết đoán của mình, tôi đã tự đưa bản thân mình vào rắc rối và làm rối tung rối mù mọi chuyện lên.
Thằng bé chắc là khinh thường tôi lắm. Nó tuy chỉ mới có hơn 8 tuổi nhưng nó chưa từng gây ra chuyện gì.
_Chào em !
Thằng bé đang ngồi đọc truyện tranh trên giường, mắt nó tập trung vào cuốn truyện tranh, nó không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi biết tính cách hờ hững không quan tâm của nó, nên lững thừng bước lại gần nó, rồi ngồi xuống mép giường.
_Em đang đọc truyện gì thế ?
_Truyện tranh.
_Chị biết, em đang đọc truyện tranh, nhưng là truyện gì ?
Thằng bé bực bội dơ cao bìa cuốn truyện tranh cho tôi xem.
_Hóa ra là truyện “Doremon”. – Tôi gật gù coi như đã hiểu.
Thằng bé tiếp tục cúi xuống đọc truyện, nó tảng lờ tôi đi.
Tôi biết nó đang giận tôi, nên tôi không lên tiếng hỏi nó thêm một câu gì nữa. Tôi ngả người lên giường của thằng bé, tay vắt lên trán, mắt ngước lên trần nhà, tôi không ngừng thở dài, không ngừng than vãn.
_Chị có im đi không hả ? – Thằng bé cao giọng, thanh âm không có một chút kiên nhẫn. _ Nếu chị muốn than vãn, thì hãy về phòng của chị.
Tôi ôm lấy eo thằng bé từ phía sau, đầu tôi dụi vào lưng nó.
_Em để cho chị ôm em một lúc thôi. Chị hứa sẽ không làm phiền em lâu đâu. – Tôi buồn rầu nhỏ giọng cầu xin thằng bé. Tôi hy vọng nó cho tôi ở lại. Tôi không muốn trở về phòng ngủ của mình vào lúc này. Tôi cần có ai san sẻ, mặc dù biết thằng bé không ưa gì tôi, nhưng ngoài thằng bé, tôi không còn biết phải ôm ai nữa.
Thằng bé quay lai nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe và đen láy của nó lóe sáng trong đêm tối.
_Chị đã gặp phải chuyện gì ? – Cuối cùng thằng bé cũng chú ý đến tôi.
Hốc mắt tôi đỏ hoe, môi tôi run run, tôi cảm động rơi lệ. Một tay quẹt mắt, một tay ôm chặt lấy eo thằng bé, tôi khóc như một đứa trẻ con.
_Chị buồn khổ quá ! – Tôi than phiền với thằng bé.
Thằng bé thở dài, nó bất lực nhìn tôi.
_Có chuyện gì thì chị nói đi.
_Chỉ cần em cho chị ở lại đây là được rồi. Chuyện này dù chị có nói, em cũng không hiểu được đâu. – Tôi sụt sịt, nước mắt tôi không ngừng rơi. Có bao nhiêu uất ức tôi đều tuôn theo dòng nước mắt.
Thằng bé vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tuy nó không lên tiếng an ủi tôi, nhưng cử chỉ dịu dàng và quan tâm của nó, đã khiến tôi thấy ấm lòng và an tân hơn nhiều.
Ngồi dậy, tôi ôm chặt lấy thằng bé vào lòng. Tôi ước giá mà tôi, thằng bé và Đức Tiến có thể trở thành một gia đình thì hay biết mấy. Tôi rất yêu và quý thằng bé.
Đức Tiến là người đàn ông tôi yêu, là người cho tôi những cảm xúc thăng hoa và ngọt ngào. Tôi không muốn mối tình đầu của mình tan vỡ. Không biết Đức Tiến có tha thứ cho tôi không, có còn chấp nhận tôi nữa không ? Tôi sợ, rất sợ hắn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà hắn, và nói rằng từ nay hắn không còn muốn nhìn thấy tôi nữa. Tôi biết mình đã sai rồi, đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi dễ dàng chấp nhận đóng giả làm bạn gái của Đức Hải. Giờ đây, tôi biết phải làm thế nào, để cứu vãn lại mọi thứ.
Hơn 11 giờ đêm, thằng bé ngủ gật trong lòng tôi.
Ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của thằng bé, lòng tôi dâng lên một cỗ yêu thương không nói nên lời. Kể từ lúc gặp thằng bé, tôi đã không kìm được lòng yêu thích thằng bé, nên tìm cách tiếp cận và làm quen với nó. Theo từng ngày, tình cảm mà tôi dành cho nó cũng lớn dần lên. Đến bây giờ, tôi không còn muốn rời xa nó nữa, tôi muốn được sống bên cạnh nó và chăm sóc cho nó. Nếu một mai kia, tôi không còn được nhìn thấy nó nữa, tôi sẽ nhớ nó đến phát điên.
Đặt thằng bé nằm xuống giường, tôi chỉnh lại gối và chăn đắp ngang người thằng bé cho ngay ngắn. Nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên trán thằng bé, thì thào câu “chúc em ngủ ngon”, tôi bước xuống giường.
Sợ thằng bé bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh giấc, tôi nhón gót đi trên sàn nhà. Khép cửa phòng thằng bé, tôi đi xuống lầu.
Đã hơn 11 giờ rồi, tại sao giờ này mà Đức Tiến vẫn còn chưa về nhà ? Hắn đã đi đâu, đã làm gì ? Không hiểu, hắn có biết tôi là đang lo lắng cho hắn nhiều như thế nào không ?
Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn một mình tôi là vẫn còn thức. Tôi muốn nói chuyện với Đức Tiến, nên ngồi đợi hắn ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Tâm trạng quá bức bối và phiền chán, trong lòng lại lo lắng không yên, tôi cầm lấy remote rồi nhấn nút.
Vô tình, tôi đã bật đến kênh đang phát lại buổi họp báo của Đức Hải vào buổi chiều tối hôm nay. Mặt tôi tái nhợt, mắt thất thần nhìn vào màn hình, suy nghĩ của tôi rơi xuống đáy vực.
Tôi đã muốn quên, muốn không nhắc đến chuyện không hay đó nữa, tại sao ông Trời không để cho tôi yên.
Không thể tiếp tục xem Ti vi, tôi liền nhấn nút đỏ trên remote.
Tôi ngồi co ro trên ghế sô pha, mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt, đầu óc rối bời, lòng tôi như có ai đang cào, đang xé.
Được trở thành bạn gái của minh tinh nổi tiếng Trương Đông Hải nhưng tôi lại không vui vẻ và thấy mình may mắn một chút nào. Tôi chỉ thấy buồn chán và lo sợ. Tôi sợ mất đi người đàn ông tôi yêu, sợ hắn hiểu lầm và không còn cần tôi nữa.
Tiếng chuông đồng hồ kêu “Tích tắc” vang mãi bên tai tôi. Thời gian chầm chậm trôi, tôi đã chờ Đức Tiến suốt cả một đêm, nhưng hắn cũng không có về nhà. Đến lúc tôi quá mệt mỏi và ngủ mê mệt trên ghế sô pha thì cũng đã hơn năm giờ sáng.
Hai chị giúp việc lúc nào, cũng dậy sớm để chuẩn bị nấu cơm sáng cho cả nhà. Thấy tôi nằm co ro trên ghế sô pha, hai chị kinh ngạc nhìn tôi.
Chị Phương định lên tiếng đánh thức tôi dậy, chị Lê vội ngăn cản.
_Để cho cô ấy ngủ thêm một lúc nữa đi ! Hình như cô ấy đã thức cả đêm để chờ ông chủ ! – Chị Lê thì thào.
_Thật tội cho cô ấy ! Không biết cuối cùng cô ấy sẽ chọn ai ? – Chị Phương thương xót nhìn tôi.
Chị Lê cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác của tôi.
_Cô ấy là người tốt. Nếu có thể giúp được, chúng ta cũng nên làm một điều gì đó.
_Chúng ta thì có thể làm được gì. Đây là việc riêng tư của họ, chúng ta không thể xen vào.
_Cậu nói đúng. – Chị Lê ca thán.
_Thôi chúng ta đi nấu cơm sáng thôi, sắp muộn đến nơi rồi. – Chị Phương nhắc nhở.
_Ừ, đi thôi.
Chờ hai chị kéo nhau đi vào nhà bếp, tôi mở mắt, hai giọt lệ lăn dài trên má.
Tôi không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của hai chị, tuy tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được vì ác mộng và vì cơ thể quá mệt mỏi, đầu óc tôi nặng trĩu, suy nghĩ trong tôi giờ chẳng khác gì một cuộn chỉ rối.
Được hai chị quan tâm và chú ý đến mình, tôi rất cảm động và thấy mình được an ủi rất nhiều. Dù trong cuộc sống, tôi gặp nhiều bất hạnh và buồn đau, nhưng vẫn có những người tốt thật lòng đối xử chân thành với tôi.
Buổi sáng, tôi không ăn được một chút gì. Tâm trạng tôi càng nặng nề và buồn khổ, khi biết cả đêm hôm qua Đức Tiến không có về nhà.
Chưa có lúc nào tôi lại trở nên lo sợ và hốt hoảng như thế này. Tôi sợ, Đức Tiến sẽ bỏ đi luôn và không còn cần tôi nữa. Tôi rất muốn nhanh chóng có thể nói rõ cho hắn biết tình cảm thầm kín trong lòng tôi. Tôi không thể để tình trạng mập mờ này kéo dài thêm nữa. Tôi đã phạm phải nhiều sai lầm, giờ đây đã đến lúc tôi phải sửa chữa lại tất cả.
Ngồi trên giường, trong phòng ngủ, tay tôi mâm mê chiếc điện thoại, tôi ngập ngừng nửa muốn gọi điện thoại cho Đức Tiến, nửa lại sợ không dám. Tôi bối rối không biết khi hắn nhận cuộc gọi của tôi, tôi biết phải ăn nói với hắn như thế nào. Bình thường tôi thông minh và lanh lợi như thế, nhưng đến khi gặp chuyện tôi lại biến thành một đứa trẻ nhát gan và không hiểu chuyện.
Hít vào rồi lại thở ra, tôi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, tay tôi run run bấm từng con số trên màn hình. Số điện thoại của Đức Tiến, tôi đã học thuộc lòng, nên dù có muốn quên cũng không quên được.
Đột nhiên, chuông điện thoại của tôi reo vang, tôi giật mình đánh rơi chiếc điện thoại xuống giường, mắt tôi thất thần nhìn màn hình đang nhấp nháy báo hiệu tên của người đang gọi điện cho tôi.
Mất mấy giây, tôi mới dám cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm ở trên giường, tôi căng mắt đọc tên của người đang gọi cho tôi. Khi biết được người đó là ai, tôi chán nản và thất vọng, ngồi xụi lơ dựa vào bờ tường. Tôi luôn hy vọng Đức Tiến sẽ gọi điện cho tôi, không ngờ người đang gọi cho tôi lại là Đức Hải.
Không muốn nhận cuộc gọi của Đức Hải, nên tôi để cho chuông reo tự nhiên. Tôi mong khi thấy gọi cho tôi một lúc, mà không thấy tôi bắt máy, hắn sẽ chán và không còn tiếp tục quấy rấy tôi nữa.
Chuông reo được gần một lúc thì dừng. Tôi thở hắt ra một hơi, lòng tôi nhẹ nhõm. Tôi chưa kịp vui mừng, hắn lại tiếp tục gọi điện cho tôi. Hình như hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào tôi chịu nhận cuộc gọi của hắn thì thôi.
Tôi hiểu tính cố chấp và ương bướng của Đức Hải, nên đành nén giận để bắt máy, tôi không muốn hắn tra tấn lỗ tai tôi nữa. Tôi sợ, nếu hắn cứ tiếp tục gọi cho tôi, nếu chẳng may Đức Tiến gọi cho tôi đúng vào lúc này, làm sao tôi biết để nhận cuộc gọi của hắn.
_Cô đang làm gì thế hả ? Tại sao tôi gọi cho cô một lúc rồi, mà không chịu nghe máy ? – Đức Hải tức giận hỏi tôi.
_Tôi bận. – Tôi đơn giản đáp.
_ Cô bận gì ?
_Tôi bận gì, cũng không có liên quan đến anh. Có chuyện gì thì anh mau nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian. – Tôi không kiên nhẫn giục hắn.
Nghe giọng nói cáu giận và không có tình cảm của tôi, Đức Hải cười nhạt.
_Cô đang mong tôi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này đi đúng không ?
_Anh không có việc gì cần nói với tôi chứ gì ? Nếu đã thế, tôi cúp máy đây. – Tôi đã mất hết kiên nhẫn. Tôi đã chán chơi trò mèo vờn chuột với hắn lắm rồi. Tôi muốn kết thúc mọi chuyện ở đây
_Cô hiện giờ đang ở đâu ? – Đức Hải bình thản tiếp nhận thái độ lạnh nhạt và xa cách của tôi.
_Tôi ở đâu không quan trọng, anh không cần biết để làm gì. – Tôi bực mình đáp, thanh âm trầm xuống.
_Tại sao lại không quan trọng, cô hiện giờ là vợ chưa cưới của tôi. – Đức Hải hảo tâm nhắc nhở cho tôi biết hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình. Hắn đang rất vui mừng, vì có thể lợi dụng đám đông để gây sức ép cho tôi.
_Nếu thế, tôi cũng phải nhắc nhở cho anh biết, tôi chỉ là bạn gái giả của anh. – Tôi căm phẫn hét lên, cơn giận đã bốc cao ngùn ngụt trong đầu. Ngay lúc này, tôi muốn đánh và mắng tên chết tiệt kia một trận. Tại sao hắn không thể nói chuyện tử tế với tôi một chút ? Chẳng phải tôi đã hết mình giúp hắn hay sao ?
Không thèm nói chuyện lôi thôi, và cãi nhau với tên kia nữa, tôi liền cúp luôn máy. Hừ ! Dám trêu tức tôi, chắc tên kia chán sống rồi.
Tôi hiện giờ đang tức điên lên. Tôi mệt mỏi nằm bẹp xuống giường, chiếc điện thoại trên tay tôi bị quăng mạnh xuống xó giường. Tôi vò đầu, bứt tóc. Tôi muốn đập phá đồ đạc để xả giận.
Tôi biết mọi lỗi lầm đều là do chính tôi gây ra, nên tôi không thể trách ai cả. Tôi là một con bé trẻ con, làm việc luôn không cân nhắc đúng sai và thiệt hơn, nên luôn tự đưa bản thân mình vào rắc rối và phiền phức.
Sống hơn 25 năm qua, tôi chưa từng gặp phải chuyện gì gian nan và khó giải quyết như chuyện này. Trước kia, tôi suốt ngày chỉ ham kiếm tiền và lao vào làm việc như điên, nên không cần quan tâm đến chuyện tình cảm của cá nhân. Giờ thì hay rồi, đến lúc tôi phát hiện ra mình yêu Đức Tiến, cũng là lúc tôi đang đóng giả làm bạn gái của Đức Hải.
Tôi chưa từng để ý đến suy nghĩ của người khác dành cho mình, nhưng hiện giờ tôi để ý, tôi quan tâm. Tôi rất sợ người khác cười chê tôi, sợ họ đánh giá tôi là một người phụ nữ không ra gì và hám của. Sợ họ cho rằng, tôi đang tìm cách chia rẽ tình cảm của hai anh em nhà họ Trương.
Càng nghĩ tôi càng thấy mình thật đáng khinh, thật đáng hổ thẹn. Tôi đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn không có lối thoát.
Một lần nữa, chuông điện thoại lại reo vang. Tôi phẫn nộ cầm ngay lấy.
_Tôi đã nói là không muốn nghe anh nói gì cả ! – Tôi cao giọng quát to.
_....................! – Đầu dây bên kia im lặng.
Mấy giây sau, đầu dây bên kia mới lên tiếng.
_Xin hỏi, cô có phải là Phạm Khánh Băng không ? – Một giọng nam vang lên.
Tôi kinh ngạc lắng nghe. Biết người đang gọi cho mình không phải là Đức Hải, tôi tò mò hỏi.
_Anh là ai ?
_Tôi là Trương Hạo Nhiên – quản lý của Đức Hải.
_Anh gọi cho tôi, có chuyện gì không ? – Tôi hạ giọng, thanh âm đã bớt gay gắt đi vài phần.
_Tôi đã lên lịch cho cô và Đức Hải. Tôi cần cô đến công ty để bàn giao công việc cho hai người.
_Đến công ty ? Tôi tưởng chỉ cần họp báo xong là tôi không còn phải làm gì nữa ? – Thanh âm tôi hơi run, da đầu tôi tê rần. Chỉ cần nghĩ mình phải tiếp tục đóng giả làm bạn gái của tên kia, tôi đã muốn điên lên.
_Vì hai người hiện giờ là tình nhân, nên hình ảnh của hai người cần phải được chú ý tới, để tránh xẩy ra sai xót. Tôi không muốn bọn phóng viên và báo chí mò ra được thông tin gì.
Tôi mặc dù biết Trương Hạo Nhiên nói đúng, nhưng đối với một con bé không muốn dính líu gì đến minh tinh Trương Đông Hải, và fan hâm mộ của hắn mà nói, thì việc phải hàng ngày kề cận, và phải cố tỏ ra thân mật gần gũi, và cười vui vẻ với hắn giống như một đôi tình nhân, chẳng khác gì đẩy cuộc sống vốn bình yên của tôi xuống bờ vực thẳm.
_Tôi…tôi nghĩ rằng, tôi và Đức Hải càng ít xuất hiện trên mặt báo càng tốt, dù sao chúng tôi cũng chỉ là một đôi tình nhân giả mà thôi. – Tôi yếu ớt tìm cách thuyết phục Trương Hạo Nhiên.
Trái ngược với mong muốn của tôi, Trương Hạo Nhiên cương quyết thực hiện theo kế hoạch của mình.
_Chính vì hai người không phải là tình nhân thật, nên càng phải xuất hiện cùng nhau trước mặt công chúng, và càng phải diễn cho thật giống.
Tôi khóc không ra nước mắt, đầu tôi đập nhẹ vào bờ tường, miệng tôi méo xệch.
_Anh không thể tìm ra cách nào khác, để nhanh chóng kết thúc chuyện này được sao ?
_Cô yên tâm, tình trạng này sẽ không kéo dài quá lâu. Chờ sau khi Đức Hải tổ chức buổi họp báo để quảng bá xong album mới của mình, tôi sẽ để cho họ người chính thức tuyên bố chia tay.
_Tôi phải chờ trong bao lâu ? – Tôi nôn nóng hỏi anh ta. Tôi chỉ mong là kết thúc ngay lập tức.
_Ít nhất phải mất hơn một tháng, còn nếu không phải mất hơn hai tháng mới xong.
_Cái gì ! – Tôi la lên thất thanh. _ Sao lại lâu như thế ?
Tôi nhăn nhó khổ sở, tay lại vò đầu bứt tóc. Hơn một tháng ! Tôi làm sao có thể chịu đựng được một thời gian lâu như thế. Nếu chẳng may thời gian ra album của hắn, cứ kéo dài mãi, thì tôi biết phải làm sao ?
_Cô không muốn được làm bạn gái của Trương Đông Hải hay sao, mà cô lại la lên thất thanh như thế ? – Trương Hạo Nhiên bật cười hỏi tôi. Anh ta thấy thú vị trước phản ứng quá khích của tôi.
_Vui thế nào nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ, tôi thà rằng là một người bình thường còn hơn.
Lần này, Trương Hạo Nhiên còn cười to hơn cả lúc nãy, thanh âm của anh ta sang sảng.
_Cô có biết nếu để bọn fan hâm mộ của cậu ta mà nghe được, họ sẽ mắng cô ngu ngốc không hả ? Được làm bạn gái của minh tinh Trương Đông Hải là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái, chỉ có riêng một mình cô lại không muốn.
_Anh đừng đùa nữa ! – Tôi bực mình ngắt ngang lời nói của anh ta. _Tôi phải đến công ty lúc mấy giờ ?
_Bốn giờ chiều nay. – Trương Hạo Nhiên vừa cười vừa trả lời tôi.
Mặc dù tức xì khói, nhưng tôi vẫn phải cố nén giận.
_Tôi biết rồi, bốn giờ chiều nay tôi sẽ đến công ty.
_Cô nhớ nhắc nhở Đức Hải đến đúng giờ. Tôi không muốn phải chờ cậu ta đâu. – Trương Hạo Nhiên lắc đầu thở dài ngán ngẩm, trước tính cách làm việc ngẫu hứng của Đức Hải.
Tôi rất muốn nói là, việc hắn đến đúng giờ hay không thì có liên quan gì đến tôi, nhưng cuối cùng tôi đành phải đáp ứng. Tôi và hắn vẫn phải gắn bó với nhau cho đến khi chuyện điên rồ này kết thúc.
Tôi thật xui xẻo khi gặp phải một minh tinh như hắn. Bây giờ, nhất cử nhất động của tôi, đều bị mọi người nhòm ngó, họ sẽ không buông tha cho tôi nếu như họ phát hiện ra tôi đang lừa dối họ. Tôi rất sợ và hoảng hốt khi nghĩ đến cảnh, tôi bị họ chửu rủa và tẩy chay mình. Tôi cầu trời, cầu phật là sẽ không xảy ra chuyện gì trong thời gian tôi đóng giả làm bạn gái của hắn.Nếu không, tôi chắc phải bỏ trốn đến thâm sơn cùng cốc để lánh nạn.