Trên đường đến buổi họp báo, tôi ngồi im trên ghế, mắt nhìn ra hai bên đường.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi không thể suy nghĩ được gì. Tôi rất thất vọng và buồn khổ. Đức Tiến vẫn không nói rõ cho tôi biết, trong lòng hắn, tôi là gì ? Tôi không biết, mình có nên tiếp tục hy vọng vào tình cảm của hắn không ? Tại sao hắn khiến tôi hiểu nhầm rằng, hắn cũng có tình cảm với tôi, để rồi tôi phải mệt mỏi chờ đợi và rơi vào vực sâu không có đáy thế này ?
Nước mắt trên má tôi thi nhau rơi, môi tôi nhếch lên. Có lẽ tôi là người quá đa tâm, chính bản thân tôi đã tự suy diễn ra mọi chuyện. Từ trước đến nay, Đức Tiến chưa từng nói là có tình cảm với tôi, cũng không hứa hẹn bất cứ một điều gì. Tôi chỉ là người yêu đơn phương hắn mà thôi.
Siết chặt hai tay vào nhau, cắn môi, tôi mệt mỏi dựa người ra sau ghế. Lúc này, tôi muốn ngủ một giấc thật dài, muốn sau khi thức dậy, mọi chuyện lại trở về đúng thời điểm, tôi còn đang ở Việt nam và không bị chuẩn đoán nhầm là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Gặp Đức Tiến, không phải là điều đáng tiếc hay khiến tôi hối hận, nhưng mối quan hệ mập mờ này, đã biến tôi từ một cô gái suốt ngày chỉ biết có tiền, vui vẻ và hoạt bát, đã trở nên đa sầu đa cảm và hay khóc.
Ngồi ở bên cạnh, Đức Hải chú ý để vẻ mặt buồn khổ của tôi.
_Cô không sao chứ ?
_....................! – Tôi im lặng không đáp.
Ngả người ra sau ghế, chân vắt chữ ngũ, Đức Hải thoải mái gác tay lên thành ghế, tay hắn chạm vào vai tôi.
_Kể từ buổi chiều hôm nay, cô nên dọn đồ về nhà tôi đi. – Hắn nhẹ nhàng bảo tôi.
Tôi bực mình quay sang nhìn hắn.
_Tôi không đi đâu cả. Trừ phi Đức Tiến đuổi tôi ra khỏi nhà anh ấy, còn nếu không tôi muốn sống bên cạnh thằng bé.
_Cô là bạn gái của tôi.
_Tôi chỉ là bạn gái giả của anh thôi. – Tôi nhanh chóng sửa chữa lại lời nói của hắn.
_Cô rất ương bướng và không biết nghe lời.
_Cảm ơn vì quá khen. – Tôi nhạt nhẽo đáp.
Đức Hải nhìn tôi chăm chú, đôi môi mỏng màu đỏ như son của hắn nhếch lên thành hình cánh cung, đôi mắt đen sâu của hắn lấp lánh ánh trăng trong đêm khuya.
_Cô rất ghét tôi ?
_..................! – Tôi chán nản không thèm đáp lời hắn. Tôi chỉ cầu mong, hắn hãy để cho tôi yên. Dù hắn yêu tôi là thật, hay chỉ là một câu đùa giỡn, đối với tôi, cũng không có gì là quan trọng. Người mà tôi có tình cảm không phải là hắn, mà là Đức Tiến.
_Cô đang nghĩ về anh trai tôi đúng không ?
_.................!
_Cô thật quá ngây thơ rồi ! Anh trai tôi là một người cố chấp trong tình yêu, có thể anh ấy có tình cảm với cô, nhưng để anh ấy chịu thừa nhận, không phải là một việc đơn giản.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn hắn, mắt tôi mở to, mặt tôi sững sờ không dám tin. Tên…tên điên này lại ăn nói lung tung gì thế ? Sao…sao hắn có thể khẳng định Đức Tiến có tình cảm với tôi ?
Bóp trán, đến cuối cùng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi được anh em nhà họ Trương. Họ chẳng những có vẻ bề ngoài tuấn tú và đẹp trai, có tài năng xuất chúng hơn người, mà ngay cả tính cách của họ cũng thâm trầm khó đoán. Tôi chỉ là một cô gái đơn giản, nghĩ gì nói nấy, thì làm sao đoán được suy nghĩ trong đầu họ.
Thấy tôi khổ sở nhăn nhó, Đức Hải vỗ nhẹ vào vai tôi.
_Nếu cô muốn anh tôi chịu mở miệng nói ra tình cảm của mình dành cho cô, cô nên nghe lời tôi. Chiều nay cô nên thu xếp hành lý, và dọn về nhà tôi sống đi !
Tôi bàng hoàng há hốc mồm nhìn Đức Hải.
Tôi luôn bị anh em nhà họ Trương đem ra để đùa bỡn. Có lúc Đức Tiến cho tôi cảm giác tôi đang được yêu, được quan tâm và chăm sóc. Nhưng cũng có lúc, tôi thấy mình bị bỏ rơi và không được chú ý tới.
Đức Hải càng khiến tôi khó hiểu hơn cả Đức Tiến. Tôi không biết tình cảm mà hắn dành cho tôi là tình yêu nam nữ, hay đơn giản chỉ là bạn bè. Lúc nãy, hắn nói hắn yêu tôi. Giờ đây, hắn lại nói muốn giúp tôi có được tình cảm của Đức Tiến. Rút cuộc, trong lòng hắn, tôi là gì ?
Đức Hải cười quyến rũ và ngọt ngào, khi bắt gặp khuôn mặt sững sờ không dám tin của tôi.
_Cô hãy tin tôi, tôi thật sự rất muốn giúp cô !
Tuy Đức Hải đang cười, nhưng tôi lại thấy rét run vì lạnh. Nụ cười của hắn chẳng khác gì một tên ác ma đang chuẩn bị dùng kiếm để kết thúc mạng sống của kẻ thù.
_Tại..tại sao anh lại muốn giúp tôi ? – Tôi lắp bắp hỏi hắn bằng giọng không mấy tin tưởng.
Đức Hải chạm nhẹ vào má tôi, hắn cười càng lúc càng ngọt ngào và quyến rũ.
_Cô đã quên những gì mà trưa hôm qua tôi đã nói cho cô nghe rồi sao ?
Đức Hải phả hơi nóng vào tai tôi, giọng nói trầm ấm của hắn đang khiến trái tim tôi đập loạn, còn mặt tôi hơi ửng đỏ.
_Anh..anh nói gì ?
Gạt bỏ tay hắn ra khỏi má, tôi nghiêng đầu sang bên trái để không phải tiếp xúc gần gũi với hắn .Tôi cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần. Người con trai này rất nguy hiểm và có sức hút chết người, tôi không muốn bị hắn dụ dỗ.
_Tôi đã nói cô là con mồi của tôi, nên tôi không thể dễ dàng buông tha cho cô– Đức Hải không hờn không giận đáp.
Tôi nhếch mép cười lạnh.
Hắn rất thẳng thắn. Hắn đã nói cho tôi biết, tôi bất quá chỉ là một con mồi cho hắn săn đuổi.
Hay thật ! Tôi biết làm gì để trả lễ cho hắn đây ?
_Anh nói rằng tôi là một trò chơi mới của anh ? – Tôi cẩn thận xác định lại những gì mà hắn vừa mới nói với tôi.
_Tôi vừa mới nói như thế sao ? – Đức Hải bỡn cợt nhìn tôi.
Nụ cười lạnh giá trên môi tôi ngày càng sâu, mặt tôi rực lửa, răng tôi nghiến chặt.
_Anh nghe cho kĩ đây ! Tôi không cần biết, anh đang nghĩ gì và đang muốn gì, nhưng tôi tuyệt đối không phải là một con rối, để cho anh mang ra đùa bỡn và chơi đùa. Nếu anh có sở thích quái dị như thế, anh nên đi tìm những cô gái khác. – Tôi đanh giọng mắng hắn.
_Cô rất dữ dằn ! Đừng hét to như thế, lỗ tai tôi sắp thủng rồi. – Đức Hải vừa nhăn mặt, vừa cười nham nhở như một tên biếи ŧɦái.
Từ lúc biết trong lòng hắn đang nghĩ về mình như thế nào, tôi hận không thể xông lên cho hắn vài cái tát và đá cho hắn vài cú vào chân.
Anh em nhà họ Trương đều là hai kẻ xấu xa ! Tuy tôi chỉ là một cô gái mồ côi và không có gì cả, nhưng chưa có lúc nào tôi nghĩ là mình sẽ bán rẻ nhân phẩm vì tiền tài và danh lợi.
_Cô giận tôi rồi sao ? – Đức Hải vẫn giữ nụ cười cợt nhả ở trên môi.
_Anh im miệng đi ! – Tôi tức giận quát. _ Nếu anh còn lắm mồm nữa, tôi sẽ xuống xe ngay lập tức, và mặc kệ anh.
_Cô đang đe dọa tôi đúng không ? – Đức Hải cười lạnh hỏi tôi, đôi mắt sắc bén của hắn chiếu thẳng vào người tôi. _Cô tưởng rằng, tôi sẽ buông tha cho cô dễ dàng như thế sao, dù tôi coi cô là gì, cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
Tôi căm phẫn nhìn hắn, mắt tôi giờ là hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
_Đồ điên ! Tôi nợ nần gì anh hả, mà anh dám coi tôi là một món đồ của anh ? Tôi đã nói là tôi không nhã hứng chơi trò chơi tình ái với anh. Tôi chỉ là một con bé mồ côi, tôi không có tiền cũng không có danh tiếng, anh nhắm vào một người như tôi làm gì ? Một người xuất chúng như anh, nên chọn những cô gái có địa vị và có danh tiếng, như thế mới xứng với anh. Tôi xin anh, hãy để cho tôi yên. Tôi giờ đã mệt mỏi và phiền chán lắm rồi.
Tôi bị Đức Hải lôi ngã giật vào lòng hắn.
_ Á ! Anh đang làm gì thế hả ? – Tôi căm phẫn quát to.
Một tay hắn ôm lấy ngang eo tôi, còn một tay hắn nâng cằm tôi lên.
_Cô có biết tôi rất muốn trừng phạt cô không hả ? Từ trước đến nay, những thứ mà tôi thích, tôi sẽ lấy cho bằng được, nên cô đừng có nghĩ đến việc có thể thoát khỏi tôi. Tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ của tôi, dù cô có muốn hay là không. – Đức Hải bá đạo tuyên bố, hắn nhấn mạnh từng từ từng chữ cho tôi nghe.
Tôi kinh hoàng, tôi giật mình hoảng sợ. Tôi tưởng mình đang lạc vào một cơn ác mộng kéo dài từ đêm này qua đêm khác. Đức Hải là một ác ma đáng sợ ! Hắn coi tôi là gì, mà hắn có thể tuyên bố tôi giống như một món đồ để cho hắn mang ra trao đổi mua bán ? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, chỉ cần hắn có tiền và có địa vị là có thể mua được tôi sao ?
_Buông ra ! – Tôi hét.
Đức Hải chẳng những không buông tôi ra, vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt.
Tôi nhăn nhó vì đau, tay tôi đánh liên tiếp lên ngực hắn, miệng tôi không ngừng oán hận mắng hắn.
_Đồ điên ! Đồ xấu xa ! Mau dừng xe cho tôi xuống ! Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Tôi còn muốn phun trào oán hận lên đầu hắn nữa, thì hắn đã nhanh chóng cúi xuống và phủ kín miệng tôi, thành ra những lời mà tôi muốn nói đều bị hắn nuốt hết vào trong.
Mắt tôi mở to nhìn hắn, cơ thể tôi cứng đơ, tay tôi vo lại thành hình nắm đắm. Tôi càng lúc càng hận và căm ghét hắn, nước mắt tủi nhục và bất lực đã lăn dài trên má tôi.
Tôi trút căm hận của bản thân bằng cách dùng răng cắn thật mạnh lên môi hắn. Hừ ! Hắn tưởng mình là ai, mà dám hôn tôi ?
Vì quá đau, nên hắn phải buông tôi ra. Dùng mu bàn tay phải, hắn lau máu trên khóe mép.
_Tiểu dã miêu ! Cô dám căn tôi ? – Hắn nghiến răng nghiến lợi, mắt hắn trừng trừng nhìn tôi như muốn cắn nuốt tôi vào bụng.
_Thì sao ? – Tôi cũng tức giận chẳng kém gì hắn. _Tôi không muốn anh động chạm gì đến người tôi. _Tôi cảnh cáo cho hắn biết, nếu hắn còn dám manh động, tôi sẽ không nể tình mà xuống tay dùng vũ lực với hắn.
_Nếu đã thế, cô đừng trách tôi. – Đôi mắt hắn đen thăm thẳm nhìn tôi, trông hắn chẳng khác gì một con đại bàng đang chuẩn bị vồ mồi.
Tôi hoảng hốt ngồi xê dịch vào một góc của xe ô tô, trong lòng tôi không ngừng gào thét.
Đức Hải là một con ngựa hoang, hắn không có được tính cách trầm tĩnh và biết kìm nén hành động và suy nghĩ của mình, giống như Đức Tiến.
Thêm một lẫn nữa, tôi bị hắn thô bạo lôi giật vào lòng. Lần này, hắn không còn ôn nhu và dịu dàng hôn tôi nữa, mà hắn cuồng nhiệt hôn tôi, hắn không ngừng trêu đùa môi tôi, lưỡi tôi, hắn còn dùng răng cắn vào môi tôi. Mỗi lần tôi cố gắng tránh thoát khỏi chiếc lưỡi của hắn, hắn lại khéo léo biến thành khıêυ khí©h, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi tôi. Hắn cướp mất không khí và hô hấp của tôi, đến lúc tôi không thể thở được, hắn mới chịu buông tôi ra.
Đến khách sạn Triệu Khánh nơi tổ chức buổi họp báo. Tôi được Trương Hạo Nhiên và Đức Hải dẫn vào một phòng hóa trang.
Tôi không muốn thay trang phục, cũng không muốn họ biến thành một nàng công chúa Lọ Lem. Tôi giờ đã chán ghét cái thế giới xa hoa và hào nhoáng, cũng ghét luôn kẻ đã đưa tôi đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Mặc kệ lời nói phản đối và không đồng ý của tôi, nhân viên hóa trang của công ty vẫn kiên quyết lôi tôi vào phòng thay đồ.
Tôi bị họ xoay mòng mòng, tôi chẳng khác gì một con rối cho họ bài bố và sắp xếp.
Hơn một tiếng sau, tôi đã được họ thay cho cho một chiếc váy màu hồng nhạt có chít eo, đầu óc của tôi được chỉnh trang lại một chút xíu, mặt tôi được họ quét phấn và bôi son. Tôi đã ho sặc sụa vì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ đánh phấn, cũng chưa bao giờ dùng mỹ phẩm. Chiếc mũi nhạy cảm của tôi vì không chịu được mùi son phấn và nước hoa, đã hắc xì hơi mấy cái.
Lúc hai chị nhân viên dẫn tôi ra khỏi phòng thay đồ, tôi gặp Đức Hải và Trương Hạo Nhiên.
_Trông cô tuyệt quá ! – Trương Hạo Nhiên kích động kêu lên.
Đức Hải nhìn tôi từ đầu xuống chân. Hắn ngắm nhìn tôi, giống như một nhà thiết kế thời trang đang ngắm nhìn cô người mẫu của mình, xem bộ trang phục mà cô ấy mặc trên người có phù hợp với cô ấy không.
Từ trên ghế sô pha, Đức Hải đứng lên, hắn tiến về phía tôi đang đứng.
_Cô thấy thế nào ? Có hồi hộp lắm không ? – Đức Hải kéo tôi lại gần, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi.
_Không liên quan gì đến anh. – Tôi căm tức trả lời.
Đức Hải cười nhẹ, đôi mắt đen sâu của hắn tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tôi.
_Cô rất xinh đẹp !
Tôi run rẩy cả người khi bắt gặp ánh mắt si mê và ngưỡng mộ của hắn.
Trong lòng tôi lại không ngừng gào thét, không ngừng cầu nguyện. Chúa ơi ! Tên điên này lại chuẩn bị dở trò gì, mà tự dưng lại đối xử dịu dàng và ngọt ngào với tôi.
Đức Hải nắm lấy tay tôi, hắn kéo tôi đứng trước một cái gương lớn trong phòng.
_Chúng tôi có thể nói chuyện riêng một lát được không ? – Đức Hải quay lại hỏi mọi người trong phòng.
_Được, hai người cứ nói chuyện đi, nhưng mà phải nhanh lên đấy ! – Trương Hạo Nhiên đứng lên, anh ta dặn dò hai chúng tôi.
_Tôi biết rồi, anh đi đi !
Trương Hạo Nhiên cùng hai cô nhân viên hóa trang lần lượt theo nhau rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa phòng khép lại, Đức Hải thu bỏ khuôn mặt tươi cười.
Tôi run lên sợ hãi, khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn đang phản chiếu ở trong gương. Tên ác ma này không phải sẽ đánh tôi hay mắng tôi chứ ?
_Cô đang lo sợ ? – Đức Hải nhếch mép nhìn tôi.
_Có…có chuyện gì thì anh nói đi ? – Tôi run giọng giục hắn. Tôi không muốn đứng một mình với hắn ở trong phòng. Ở bên cạnh hắn, tôi không thấy an toàn.
_Cô cũng biết buổi họp báo hôm nay là để công bố mối quan hệ giữa hai chúng ta. – Đức Hải đều giọng.
_Đúng ! – Tôi gật đầu đáp như một cái máy.
_Trong buổi họp báo, cô không cần phải nói gì cả, mọi việc cô cứ để tôi lo.
_Tôi…tôi đã hiểu. – Tôi càng lúc càng run, càng lúc càng thấy cơ thể mình đóng băng, cổ họng tôi khô đắng. Tôi không muốn đến đây, cũng không muốn phải đối mặt với phóng viên và báo chí.
Đức Hải cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng của tôi, hắn ôm lấy tôi từ phía sau, cằm hắn đặt nhẹ lêи đỉиɦ đầu tôi.
_Cô đừng lo lắng, cũng đừng hốt hoảng, tôi sẽ bảo vệ cô. Cô giờ là bạn gái của tôi, nên tôi sẽ không cho phép bất cứ một ai làm hại cô.
Xoay tôi đối diện với mình, Đức Hải hạ giọng.
_Tôi không muốn buông tay ra khỏi cô, cũng không muốn để cho cô đi. Bắt đầu từ hôm nay cô là của cô. Tôi không biết cô có tin tôi yêu cô không, nhưng tôi yêu cô là thật, tôi không hề lừa dối cô. Chưa có lúc nào, tôi lại thấy mình tỉnh táo và bình tĩnh như lúc này.
Tôi mở to mắt nhìn hắn. Thêm một lần nữa, hắn lại khiến tôi bàng hoàng không dám tin. Lúc nãy ở trên xe, hắn nói hắn chỉ coi tôi là một trò chơi, giờ đây hắn lại nói hắn yêu tôi. Rút cuộc, đâu mới là thật, đâu mới là giả ?
Đức Hải nâng cằm tôi lên, đôi mắt hắn thâm sâu nhìn tôi.
_Có thể bây giờ em không dám tin lời của anh nói, nhưng không sao cả, anh sẽ dùng hành động và thời gian còn lại để chứng minh tình cảm chân thành mà anh dành cho em.
_Anh…anh nói rằng anh yêu tôi ? – Tôi khó nhọc hỏi hắn, miệng tôi đắng chát.
_Anh yêu em ! – Đức Hải chân thành và dịu dàng trả lời tôi.
Tôi đông cứng cả người, mắt tôi mở to hết cỡ, l*иg ngực tôi co thắt, tôi không thở được.
Trái ngược với cảm giác bay bổng và phiêu bồng, tim đập loạn, và mặt đỏ bừng vì hạnh phúc khi được một người con trai tỏ tình, tôi chỉ thấy thêm phiền muộn và đau khổ.
Người mà tôi mong nghe được câu tỏ tình và nói lời yêu tôi là Đức Tiến, nhưng đáng tiếc, hắn quá cao ngạo, nên hắn không dám thừa nhận rằng hắn yêu tôi.
Đức Hải không phải là người tôi yêu, nhưng hắn lại thẳng thắn nói cho tôi biết, hắn đang nghĩ gì về tôi, dành tình cảm gì cho tôi.
Tôi rơi lệ vì cảm động, cũng cảm ơn sự chân thành của hắn. Tuy rằng có đôi lúc, hắn khiến tôi bị thương tổn và đau đớn, nhưng tôi vẫn biết được một phần nào đó suy nghĩ của hắn.
Tay Đức Hải lau đi hai dòng lệ trên má tôi, hắn ôm tôi vào lòng.
_Em đừng khóc nữa, nước mắt em sắp sửa rửa trôi hết lớp phấn đánh trên má rồi kìa ! – Đức Hải trêu tôi.
Tôi vừa ngượng ngùng, vừa xấu hổ, tôi vùi mặt mình vào ngực hắn, hai tay tôi buông thõng.
_Cộc ! Cộc ! – Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi và Đức Hải đều nhìn về hướng cửa.
_Hai người nói chuyện xong chưa ? Đã đến giờ họp báo rồi ! – Trương Hạo Nhiên sốt ruột giục chúng tôi.
_Chúng tôi đã xong rồi ! – Đức Hải lên tiếng đáp lại.
Đức Hải giúp tôi chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo mặc trên người cho phẳng phiu.
Thò tay vào trong túi quần, Đức Hải lôi ra một cái hộp.
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc hộp trên tay hắn không rời mắt, tôi không hiểu hắn đưa chiếc hộp nhỏ hình vuông có gắn nơ màu xám đen cho tôi làm gì.
_Em mở ra đi ! – Đức Hải mỉm cười.
_Cái..cái gì thế ? – Tôi lắp bắp hỏi.
Đức Hải giúp tôi mở nắp hộp ra.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, khi thấy có một chiếc nhẫn màu bạch kim đang nằm ở giữa hộp. Càng lúc tôi càng thấy mình hồ đồ không hiểu gì.
Đức Hải gỡ lấy chiếc nhẫn. Nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay trỏ của tôi, hắn đeo nhẫn cho tôi
Thế…thế này là sao ? Tôi có đang mơ không ? Tại…..tại sao hắn lại mua nhẫn cho tôi ? Tôi nhớ mình chỉ làm bạn gái giả của hắn thôi mà.
Đức Hải hài lòng nở một nụ cười quyến rũ và hạnh phúc, khuôn mặt hắn bừng sáng khi thấy chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay tôi.
_May quá ! Anh đã chọn được một chiếc nhẫn vừa với em ! Bây giờ anh có thể yên tâm được rồi.
Tôi ngu ngơ hết nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên ngón út, lại nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Đức Hải, tôi thấy giấc mơ này sống động và có hồn quá. Cảm giác phấn khích và ngọt ngào đang lan tỏa trong từng thớ thịt và mạch máu, cơ thể tôi đang trôi đi.
Trong khi tôi chưa tỉnh lại cơn mơ, Đức Hải đã ôm siết lấy tôi, hôn nhẹ lên môi tôi, hắn lôi tôi đi theo hắn ra khỏi phòng.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, phóng viên và báo chí bám lấy chúng tôi. Họ thi nhau chụp ảnh và phỏng vấn.
Trương Hạo Nhiên vừa mỉm cười, vừa giữ thái độ thân thiện để nói chuyện và yêu cầu họ đi vào hội trường của khách sạn, nơi dùng để tổ chức buổi họp báo.
Ngồi trên bục cao của hội trường khách sạn Triệu Khánh, trước mặt tôi là mấy chiếc micro có chân đế thấp, phía dưới là hơn một trăm phóng viên và báo chí đang xôn xao và ồn ào muốn nhanh chóng được đặt câu hỏi và muốn nghe, tôi và Đức Hải nói cho rõ họ cho biết mối quan hệ thật sự giữa hai chúng tôi là gì.
Tôi ngồi đông cứng trên ghế, mặt tái mét, môi mím chặt, trán lấm tấm mồ hôi, trái tim tôi đập yếu ớt trong l*иg ngực. Tôi đang lo sợ, đang hốt hoảng. Cả đời tôi, cũng chưa từng phải trải qua cảm giác nghẹt thở và khó chịu như thế này.
Tôi đang bị hơn một trăm con người đang dùng ánh mắt tò mò, hiếu kì, ganh ghét và đồ kị chiếu thẳng vào. Mỗi một giây, mỗi một phút trôi qua đi, tôi thấy mình đang bị nhấn chìm sâu xuống lớp bùn lầy không có lối thoát.
Dưới gầm bàn, hai tay tôi siết chặt vào nhau, lòng bàn tay tôi nhớp nháp mồ hôi. Nếu có thể, tôi muốn nhanh chóng chạy ra khỏi đây, hay chui ngay xuống gầm bàn, để tránh đi ánh mắt quan sát và nhìn chằm chằm của họ.
Đột nhiên, tay Đức Hải nắm lấy tay tôi, hắn quay sang mỉm cười trấn an tôi.
Nhờ hắn, tôi đã thấy yên tâm và bớt sợ hãi hơn.
Đức Hải ngồi ở giữa, tôi và Trương Hạo Nhiên ngồi ở hai bên.
_Mọi người có thể đặt câu hỏi được rồi ! – Trương Hạo lên tiếng, thanh âm lịch sự và tự tin.
Hội trường phút chốc yên lặng trở lại, họ không còn ồn áo và náo nhiệt giống như lúc trước nữa.
_Trương Đông Hải ! Cậu có thể cho chúng tôi biết, cậu và cô Phạm Khánh Băng quen biết nhau lâu chưa ? – Một phóng viên nam trong trang phục áo jacket và quần kaki lên tiếng đặt câu hỏi đầu tiên.
_Chúng tôi quen nhau được cũng đã lâu rồi. – Đức Hải trả lời chung chung.
_Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào ? – Anh ta vừa ghi chép vào cuốn sổ trên tay, vừa tiếp tục đặt câu hỏi.
_Chúng tôi gặp nhau tại sân bay. – Vừa nhìn tôi cười ngọt ngào, Đức Hải vừa trả lời câu hỏi của phóng viên.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, không dám đón nhận đôi mắt đen sâu và nụ cười quyến rũ của hắn.
Cử chỉ e thẹn và lúng túng của tôi, đã khiến phóng viên và báo chí phía dưới kích động, họ đua nhau chụp ảnh và ghi hình.
_Ấn tượng mà cô ấy để lại cho anh trong lần đầu tiên gặp gỡ là gì ? – Một phóng viên khác lên tiếng tiếp nối câu hỏi của phóng viên nam kia.
_Cô ấy là một cô gái ương bướng và trẻ con. Lần đầu tiên gặp nhau, hai chúng tôi đã gây sự cãi nhau. Có lẽ chính vì ấn tượng ban đầu quá sâu đậm, nên hai chúng tôi mới dần bị đối phương chinh phục và có tình cảm với nhau lúc nào không hay. – Đức Hải mỉm cười nhẹ khi tưởng tượng lại hình ảnh tôi dơ tay đấm thẳng vào mặt hắn, khi hắn dám ôm và hôn tôi trước mặt người khác ở trong sân bay.
Tay tôi bị tay hắn siết chặt khi hắn nói gần đến đoạn cuối. Chắc hắn cũng vẫn chưa quên được cú đấm nặng tay của tôi.
Tôi che miệng cười thầm. Vẻ mặt nhăn nhó và khổ sở của hắn lúc đó quả thật rất thú vị.
Phóng viên và báo chí, bị hình ảnh cươi vui vẻ và người tấu người diễn của chúng tôi, khiến cho lầm tưởng rằng chúng tôi đang yêu nhau.
_Hai người có dự định gì cho tương lai mau sau chưa ? – Một phóng viên nữ ngồi ở hàng ghế thứ ba nén hồi hộp hỏi chúng tôi.
Đức Hải dơ bàn tay đeo nhân của tôi lên, hắn cười tươi nói.
_Chúng tôi đã đính hôn, tương lai mai sau hai chúng tôi sẽ kết hôn với nhau.
Tin tức hắn vừa mới thông báo, khiến cho cả hội trường bủng nổ, từng tiếng kêu và tiếng hét không ngừng vang lên.
Ngồi ở bên cạnh Đức Hải, Trương Hạo Nhiên cũng kinh ngạc chẳng kém gì đám phóng viên và báo chí kia. Anh ta khϊếp sợ nhìn Đức Hải. Mặc dù biết tính cách làm việc tùy hứng, và bất chấp hậu quả của hắn, nhưng đến mức độ này, thì anh ta không còn chịu đựng nổi nữa rồi.
Trương Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Đức Hải, đôi mắt anh ta phẫn nộ và tràn đầy lửa giận. Nếu có thể, ngay lúc này anh ta muốn lôi Đức Hải đến một góc nào đó, và mắng phủ đầu hắn một trận.
_Những gì mà cậu vừa mới tuyên bố là thật chứ ? – Cả hội trường tranh nhau hỏi Đức Hải.
_Đúng, chúng tôi đã đính hôn với nhau. – Đức Hải vừa cười vừa nói. Trông hắn ung dung như thể những gì mà hắn vừa mới tuyên bố chỉ là việc bình thường, mà không hề ảnh hưởng đến ai cả.
_Nếu kết hôn ở thời điểm cậu đang trên đỉnh vinh quang của sự nghiệp thế này, cậu không sợ sẽ bị fan hâm mộ phản đối và xa rời cậu sao ? – Một nữ phóng viên hảo tâm nhắc nhở Đức Hải.
Tay trái chống cằm, Đức Hải bình thản nhìn mọi người đang háo hức chờ mong câu trả lời của hắn.
_Tôi nghĩ rằng, fan hâm mộ của tôi cũng không muốn tôi sống cô độc cả đời, cũng không muốn tôi suốt ngày ủ rũ và đau khổ vì tình. Người con gái này là người mà tôi yêu, và muốn kết hôn. Tôi chỉ có thể yên tâm cống hiến tài năng và tâm huyết của mình cho nghệ thuật, khi tôi có thể giữ chặt được người con gái tôi yêu ở bên cạnh tôi cả đời.
Phóng viên nữ trong hội trường đều nhìn Đức Hải bằng đôi mắt sùng bái và hâm mộ, họ đều bị lời nói trầm ấm và ngọt ngào của hắn làm cho cảm động. Họ không hề nhận ra được, con người thật bên trong hắn là một ác ma đáng sợ như thế nào.
_Hai người dự định khi nào thì kết hôn ? – Phóng viên nam bình tĩnh hơn phóng viên nữ, nên đã nhanh chóng đặt tiếp câu hỏi cho hắn.
_Tôi rất muốn nhanh chóng được kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của tôi. – Đức Hải chuyển hết tội lỗi lên đầu tôi.
Đức Hải vừa mới dứt lời, tất cả phóng viên và báo chí nữ trong hội trường đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ước ao. Họ cho rằng tôi là chính là người đã khiến cuộc hôn nhân không thể diễn ra được.
Tôi khóc không ra nước mắt, tôi oán hận và căm ghét tên chết tiệt kia.
Hắn chẳng những đưa tôi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này, bây giờ hắn còn biến tôi thành kẻ thù của tất cả phụ nữ hâm mộ hắn.
_Cô Phạm Khánh Băng ! Cô có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao cô vẫn chưa nhận lời cầu hôn của cậu ấy được không ? – Họ bắt đầu chuyển sự chú ý sang tôi.
Tôi cứng lưỡi không nói được một câu nào, từng cơn rùng mình lại bắt đầu hành hạ thân thể nhỏ bé của tôi.
_Xin cô hãy trả lời chúng tôi ! – Họ nhao nhao như đàn ong vỡ tổ.
_Mọi người hãy bình tĩnh ! Có thắc mắc gì, mọi người có thể hỏi tôi ! – Trương Hạo Nhiên lên tiếng giải vây cho tôi.
_Chúng tôi muốn nghe cô ấy nói ! – Đám đông vẫn kiên quyết không chịu buông tha cho tôi.
Tôi căm phẫn bóp tay tên kia thật đau, chân tôi còn đá mạnh vào bàn chân bị bong gân của hắn ở dưới gầm bàn.
Hừ ! Dám đem tôi ra làm bia đỡ đạn, dám dùng đám đông để ép buộc tôi.
Đức Hải mặc dù đau đến mặt nhíu mày nhăn, nhưng không dám phát ra một tiếng kêu nào, hắn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
_Anh tốt nhất là nên nói một câu gì đó để gỡ lại mấy lời tuyên bố sai lệch của anh, nếu không tôi sẽ dơ tay đấm thẳng vào mặt anh ở đây. – Quay sang nhìn hắn, tôi giả vờ mỉm cười với hắn, nhưng lời nói của tôi lại được phát ra từ hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
_Em đừng nổi nóng. Anh nói như thế, chẳng phải chứng thực cho tình cảm sâu đậm của hai chúng ta sao ?
Ngồi ở phía dưới, ai cũng cho rằng chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ và tình tứ với nhau, nhưng lại gần mới biết, chúng tôi đang dơ nanh múa vuốt với nhau.
_Cô nói gì đi chứ ? – Đám đông lại giục tôi. Hình như họ không còn đủ kiên nhẫn để chờ tôi lên tiếng nữa. Họ muốn tôi nhanh chóng trả lời họ.
_Mọi người yên tâm, khi nào chúng tôi kết hôn, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết. – Đức Hải trả lời thay cho tôi.
_Lúc nãy anh vừa mới nói là cô ấy vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của anh ? – Một phóng viên nữ vì quá phấn kích với tin tức mà hắn vừa mới thông báo nên giọng cô ta hơi run.
_Đúng ! – Đức Hải khẳng khái thừa nhận.
_Nếu cô ấy vẫn không chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh có bỏ cuộc không ? – Cô ta tiếp tục hỏi với vẻ chờ mong.
_Tôi làm sao có thể bỏ cuộc được. Cô ấy càng không đồng ý, tôi càng phải kiên trì tiếp tục theo đuổi.
Để chứng thực cho lời mình nói, hắn ngọt ngào cười với tôi, tay hắn nắm chặt lấy bàn tay tôi ở trên bàn.
Những tiếng “lách cách” lại tiếng tục vang lên, ánh chớp của máy ánh và máy quay phim không ngừng lóe sáng. Hình ảnh hạnh phúc và tràn đầy tình yêu của chúng tôi lọt vào ống kính và máy quay phim của phóng viên và báo chí. Ngay sáng ngày mai, tin tức của chúng tôi sẽ tràn lan trên mặt báo và trên mạng.
Dù tôi và Đức Hải chỉ là tình nhân giả, nhưng Đức Hải diễn quá đạt, hắn trả lời lưu loát và nhuẫn nhuyễn như thế, hắn đã học thuộc kịch bản và biết trước được các câu hỏi của bọn họ.
Tôi không phải trả lời bất cứ một câu hỏi nào. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là ngồi im trên ghế, và lắng nghe hắn đối đáp với đám đông.
Tâm trí của tôi hiện giờ rất hỗn loạn, tôi không biết mình đang làm đúng hay đang làm sai nữa ? Tôi có nên chấp nhận yêu cầu làm bạn gái của Đức Hải không, hay là tôi nên tránh xa hắn ? Còn nữa, tôi phải làm sao để hiểu rõ tình cảm mà Đức Tiến dành cho tôi là gì ? Tôi muốn biết hắn có yêu tôi không ?
Kết thúc buổi họp báo, Trương Hạo Nhiên tức giận và phẫn nộ yêu cầu chúng tôi đi theo anh ta vào phòng hóa trang của khách sạn.
_Cậu nói cho tôi biết, chuyện hai người đã đính hôn với nhau là thế nào ? – Trương Hạo Nhiên cao giọng hỏi Đức Hải.
Đức Hải bình thản kéo tôi ngồi xuống một chiếc ghế sô pha duy nhất ở trong phòng.
_Anh ngồi xuống đi, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ mà nói với nhau. Bây giờ anh có nổi nóng cũng không giải quyết được chuyện gì đâu.
Nghe giọng nói không biết lỗi của Đức Hải, cơn giận trong Trương Hạo Nhiên càng bùng nổ.
_Cậu còn bình thản nói chuyện như không có chuyện gì được nữa sao ? Vì hành động bồng bột nhất thời của cậu, chúng ta sẽ có nguy cơ bị mấy công ty kia kiện, và hủy hợp động, chưa hết fan hâm mộ của cậu cũng sẽ la ó và phản đối cậu.
Đức Hải thờ ơ, giọng lãnh đạm.
_Tôi không quan tâm, nếu fan hâm mộ không còn ủng hộ tôi nữa cũng chẳng sao. Tôi không muốn từ bỏ mọi thứ chỉ vì vỏ bọc hào nhoáng ở bên ngoài.
Trương Hạo Nhiên tức giận sùi bọt mép, anh ta run giọng mắng Đức Hải.
_Cậu bị điên rồi đúng không ? Cậu không nhớ đến những gian lao và vất vả mà cậu phải trải qua mới có được ngày hôm này sao ? Cậu có biết rằng, danh tiếng và địa vị của cậu là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người không hả ? Sao cậu có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được ? Chưa hết, trước khi tuyên bố đã đính hôn với cô ấy, ít ra cậu cũng phải thông báo với tôi một tiếng và nghe ý kiến của tôi trước đã chứ ?
Đức Hải nhìn thẳng vào mắt Trương Hạo Nhiên.
_Nếu tôi nói với anh việc tôi muốn lấy cô ấy, anh có đồng ý không ?
_Không ! – Trương Hạo Nhiên trả lời không một chút do dự.
Đức Hải cười nhạt, khuôn mặt bình thản tỏ ra như đã biết trước câu trả lời của Trương Hạo Nhiên.
_Chính vì tôi biết anh không muốn tôi không được phép lấy cô ấy vào thời điểm này, nên tôi mới không nói gì với anh.
_Tôi là quản lý của cậu ! – Trương Hạo Nhiên nghiến răng, thanh âm cao vυ"t.
_Anh là quản lý của tôi thì sao ? Tôi không muốn anh xen vào đời tư của tôi. – Đức Hải vẫn thờ ơ và lãnh đạm như cũ.
_Cậu nói thế mà nghe được à ? Cậu là một minh tinh, nên đời tư của cậu đều được tất cả mọi người chú ý tới. Tin tức cậu đã đính hôn chẳng khác gì khiến bọn fan hâm mộ cậu thất vọng và chán ghét cậu. Nếu không có bọn họ, cậu có thể nổi tiếng được như ngày hôm nay sao ? – Vì quá tức giận nên Trương Hạo Nhiên tuôn ra một tràng dài. Anh ta cũng không cần biết mình đang nói đúng hay là đang nói sai nữa.
_Anh nói đã đủ chưa ? – Đức Hải bắt đầu nổi giận, tính cách hoang dã đang điều khiển hắn. _ Nếu họ không chấp nhận chuyện tôi muốn kết hôn, họ có thể bỏ đi, và chuyển sang hâm mộ một ca sĩ khác. Tôi đã chán ngấy việc suốt ngày phải sống trong khuôn phép và lúc nào cũng phải nghe lời lắm rồi. Từ lúc này trở đi, tôi muốn sống cho riêng mình. Hơn 10 năm, tôi cống hiến sức mình cho nghệ thuật vẫn còn chưa đủ sao ? Tôi tuy là người của công chúng, nhưng tôi vẫn là một con người có cảm xúc, và có da thịt giống như họ, tôi có phải là siêu nhân đâu.- Đức Hải mệt mỏi nói tiếp. _ Tôi biết anh lo cho tôi, biết anh muốn tôi có thể tiếp tục giữ vững được sự nghiệp của mình, tôi luôn biết ơn anh vì điều đó, nhưng tôi không thể tiếp tục giả vờ sống giống như một con rô bốt được lập trình nữa. _ Mắt nhìn về xa xăm, Đức Hải cười buồn. _ Anh không thấy dạo này, những bộ phim mà tôi đóng, quá cứng nhắc và không có hồn sao, ngay cả những ca khúc mà tôi hát trên sân khấu cũng không có một chút sức sống nào. Tôi giờ đang chán cuộc sống, đang muốn tìm một thứ gì đó có thể khơi gợi lại nhiệt huyết trong tôi. Nay tôi đã tìm được rồi, tôi làm sao có thể để cho cô ấy đi. Nếu họ là fan hâm mộ của tôi, họ phải chấp nhận con người thật của tôi, tôi không muốn sống giả rối và vô hồn giống như trước nữa.
Trương Hạo Nhiên không nói thêm được một câu gì nữa. Bao nhiêu tức giận và oán khí lúc này, đều tan biến đi hết cả.
Hai người bọn họ đã gắn bó với nhau hơn 10 năm, nên họ hiểu nhau và coi nhau như anh em. Tính cách của Đức Hải thế nào, Trương Hạo Nhiên đều hiểu rõ. Có đôi lúc, anh ta không thể chấp nhận được, nhưng có đôi lúc, anh ta lại thấy cậu ta sống như thế hóa ra lại hay hơn nhiều những người không biết được giá trị của bản thân mình.
Trương Hạo Nhiên chán nản ngồi xuống ghế sô pha.
Cả ba chúng tôi đều rơi vào im lặng. Chúng tôi không có gì để nói với nhau. Mỗi người đều rơi vào trầm mặc, và suy nghĩ riêng tư của bản thân.
Ngồi một lúc, tôi được Đức Hải đưa về nhà.
Tôi đã tự đưa bản thân mình vào hoàn cảnh rối rắm và không có lối thoát. Trong khi tôi vẫn chưa xác định được tình cảm của Đức Tiến dành cho tôi là gì, tôi đã vô tình để Đức Hải tiếp cận và gần gũi với mình.
Nếu Đức Hải yêu tôi là thật, tôi đã vô tình làm tổn thương đến tình cảm chân thành mà hắn dành cho tôi.
Tôi biết phải làm sao bây giờ ? Biết phải làm sao để gỡ rối, và có thể đưa tất cả mọi việc đi đúng theo hướng mà chúng nên đi. Tôi không muốn làm một tội đồ, khi đã lỡ tay phá hỏng đi mọi thứ.
Tháo bỏ chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay, tôi đưa trả cho Đức Hải.
_Anh cầm lấy đi !
Đức Hải nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi.
_Em không cần sao ? – Hắn lạnh lùng hỏi.
_Chúng ta chỉ là tình nhân giả. – Tôi nhắc nhở cho hắn biết hoàn cảnh của hai chúng tôi.
_Anh đã nói là anh yêu em, và muốn lấy em làm vợ.
Tôi bật cười, giọng tôi chua chát và buồn khổ.
_Anh đừng đùa nữa được không ? Những gì mà tôi muốn trả ơn cho anh, tôi đã làm hết cả rồi. Tôi mong anh hiểu cho tôi, thật lòng tôi không muốn hai chúng ta hiểu lầm hay gây tổn thương cho nhau.
_Em không tin anh ? – Hắn tức giận nhìn tôi, thanh âm sắc lạnh.
_Vấn đề ở đây không phải là tin hay không tin, mà là tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh. – Tôi cương quyết nói rõ ràng cho hắn hiểu, tôi không hề có tình cảm nam nữ với hắn.
_Em thích anh trai tôi ? – Hắn vặn hỏi tôi, mặt hắn càng lúc càng lạnh.
_Đúng ! – Tôi gật đầu thừa nhận._Tôi không chỉ thích anh ấy, mà tôi còn yêu anh ấy nữa. – Khi nói những lời này, tôi tràn ngập tự tin và dũng khí. Tôi không muốn tự lừa dối chính bản thân mình nữa.
_Két ! – Chiếc xe bị dừng lại đột ngột, bốn bánh xe ma sát vào đường đã tạo nên những tia lửa điện.
Cả cơ thể tôi bị xô về phía trước, mặt tôi tái mét vì sợ, tay tôi siết chặt vào nhau, còn mắt tôi thất thần nhìn về phía trước.
_Em thử nói lại lời vừa nãy xem ! – Đức Hải quát tôi. Trông hắn lúc này, chẳng khác gì một con sư tử đang nổi điên.
Tôi căm phẫn thoát bỏ dây an toàn, mở cửa xe, tôi nhanh chóng bước ra ngoài. Tôi không còn gì để nói với tên kia nữa. Những lời mà tôi cần nói, tôi đã nói hết cả rồi.
_Đứng lại ! – Đức Hải bước nhanh theo tôi.
Cánh tay tôi bị hắn nắm chặt, hắn thô lỗ lôi tôi đứng lại.
_Buông tôi ra ! Tôi không muốn gặp mặt anh nữa ! – Tôi phẫn nộ hét. Tôi đã chán ghét và mệt mỏi lắm rồi. Tôi hối hận, rất hối hận. Lẽ ra tôi không nên đi theo Đức Tiến sang đây mới phải, cũng không nên dễ dàng chấp nhận làm bạn gái giả của Đức Hải chỉ vì cái ơn cứu mạng. Đôi khi lòng tốt và sự nhân nhượng, lại hại chính bản thân mình.
_Cô nên nhớ hiện giờ cô là bạn gái của tôi ! – Đức Hải lạnh lùng bảo tôi.
Tôi vùng thoát ra khỏi bàn tay cứng như sắt thép của hắn.
_Tôi đã nói rồi, hai chúng ta bất quá chỉ là quan hệ tình nhân giả, anh không có quyền xen vào chuyện đời tư của tôi. – Tôi điên tiết mắng hắn.
Đức Hải bịt ngay miệng của tôi lại, hắn rít giọng.
_Cô định để cho tất cả mọi người ở đây biết mối quan hệ thật sự của hai chúng ta là gì sao ? Cô muốn đi đâu cũng bị bọn họ chửu rủa và phỉ nhổ vào mặt cô chứ gì ?
Tôi kinh hoàng không dám nói thêm một câu gì nữa. Tôi vì quá tức giận, nên đã quên mất hiện giờ tôi đang đóng giả là bạn gái của minh tinh nổi tiếng Trương Đông Hải.
_Theo tôi lên xe ! – Đức Hải lôi tôi lên xe.
Trên đường đi, Đức Hải và tôi không ai lên tiếng nói với ai câu nào. Chúng tôi đều đang hành hạ và dày vò lẫn nhau.
Nhận thấy con đường đi càng lúc càng xa, tôi lúc này mới hốt hoảng hỏi hắn.
_Anh đang đưa tôi đi đâu đây ?
_Về nhà tôi ! – Hắn lạnh nhạt trả lời tôi.
_Mau cho tôi xuống xe ! Tôi không muốn về nhà anh ! – Tôi hét ầm lên, tay tôi nắm chặt lấy cái chốt cửa xe.
Đức Hải không trả lời tôi, mắt hắn nhìn thẳng vào con đường trước mặt.
Bóng đêm đã bao phủ khắp nơi, vào giờ này thành phố đều đã lên đèn. Con đường ngập trong sáng của đèn điện và xe cộ.
_Tôi bảo là cho tôi xuống ! – Tôi vẫn không ngừng hét.
_Cô ngồi im đi ! – Hắn tức giận quát tôi.
_Dù anh không cho tôi xuống ở đây. Đến nhà anh, tôi cũng sẽ bắt một chiếc xe tắc xi, sau đó về nhà Đức Tiến.
_Đáng chết ! – Đức Hải chửu rủa, hắn vò đầu bứt tóc. _Cô yêu anh trai tôi nhiều như thế sao ? – Hắn đau khổ hỏi tôi.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt oán hận của hắn.
_Tôi đã nói với anh rồi. Tôi yêu anh ấy. – Tôi gắng gượng trấn tĩnh tinh thần, gắng gượng vượt qua nỗi thống khổ của bản thân. Tôi thực lòng không muốn hắn buồn và tổn thương vì tôi.
Đang đi, chiếc xe dừng lại, rồi quay đầu xe.
_Nếu cô đã muốn quay về sống với anh trai tôi, tôi sẽ cho cô toại nguyện. Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để tách cô ra khỏi anh trai tôi. – Sau khi tuyên bố cho tôi biết, lòng quyết tâm của mình, hắn phóng xe như điên ở trên đường.
Hơn hai mươi phút sau, hắn đã đưa tôi về đến nhà của Đức Tiến.
Căn biệt thự không có một chút tiếng động, mọi vật xung quanh đều chìm trong tĩnh lặng và yên tĩnh. Lúc này, tôi có cảm giác bóng đêm đang nuốt chửng lấy tâm hồn hỗn loạn và cô độc của mình.
Ôm chặt tôi trong l*иg ngực, hắn tà ác nói.
_Cô nên nhớ cô giờ là của tôi, cô đừng hòng mà nghĩ đến chuyện chạy thoát, hay là tìm đủ mọi cách để quay về với anh trai tôi.
Tôi xụi lơ dựa đầu vào ngực hắn, tôi bất lực không nói được một câu nào, nước mắt vì không thể khống chế được uất ức và tủi nhục trong lòng, đã tuôn ra như suối. Tôi giờ chỉ còn biết khóc thầm lặng lẽ. Tôi quá yếu đuối nên không thể làm gì được hắn.