Trương Hạo Nhiên yêu cầu chúng tôi lái xe đến công ty nơi mà Đức Hải đang làm việc. Dù là một ca sĩ và diễn viên tự do, nhưng Đức Hải hiện giờ đang kí hợp đồng với nhiều công ty giải trí khác, nên cần phải giữ gìn hình tượng của mình. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm nay, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến địa vị của hắn.
Ngồi trong văn phòng của công ty ở trên lầu hai, Trương Hạo Nhiên quét mắt nhìn chúng tôi một lượt, khuôn mặt anh ta giờ lạnh lùng không có một chút thân thiện của lúc trước. Giờ anh ta đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
_Tôi muốn nghe hai người giải thích rõ mọi chuyện.
Đức Hải ngồi ngả người ra sau ghế, dáng vẻ lười biếng và uể oải.
_Chẳng phải anh đã tuyên bố cô ấy là bạn gái của tôi rồi sao ? – Đức Hải lãnh đạm trả lời.
_Bây giờ không phải lúc để đùa. – Trương Hạo Nhiên tức giận nói. _ Cậu có biết mình đang rơi vào hoàn cảnh nào không hả ? Cậu đang là một minh tinh nổi tiếng, mỗi hành động nhấc tay nhấc chân của cậu đều bị người khác nhòm ngó, nói gì đến việc hiện giờ cậu đang nói dối họ là cậu có bạn gái.
_Anh nên nhớ, mọi chuyện đều là do anh tự biên tự diễn, tôi không hề nói gì cả. – Đức Hải nhạt nhẽo trả lời. Hình như đối với hắn, chuyện này không hề liên quan đến hắn.
_Rầm ! - Trương Hạo Nhiên phẫn nộ đập bàn. _Cậu muốn tôi tức chết thì cậu mới hài lòng chứ gì ?
Ngồi ở bên cạnh Đức Hải, mặt tôi tái xanh. Dù đã từng bị người khác mắng chửu dữ dội hơn thế này nhiều, nhưng tôi không thấy khϊếp đảm và sợ hãi giống như lúc này. Tuy tôi không làm sai, cũng không cố ý câu dẫn Đức Hải, nhưng mọi chuyện xảy ra có một phần lỗi là do tôi. Nếu tôi không quá trẻ con và không quá nghịch ngợm, tôi đã không vô tình hôn hắn. Nếu tôi làm được thế, tôi và hắn đã không rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
_Cô thay cậu ta nói đi ! – Trương Hạo Nhiên chuyển mục tiêu chú ý sang tôi, khi biết là không thể cạy được miệng của Đức Hải.
_Tôi..tôi…! – Tôi lắp bắp nói không thành lời.
Tôi biết phải trả lời Trương Hạo Nhiên thế nào đây ? Tôi và Đức Hải đâu có quan hệ thân thiết gì, chúng tôi ngay cả bạn bè cũng không phải.
Đôi mắt sắc bén của Đức Hải nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của tôi, khóe môi của hắn nhếch lên thành một lưỡi dao mỏng.
Khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng của hắn, tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi đâu có nói gì sai, mà hắn lại dùng ánh mắt có thể gϊếŧ người để đe dọa tinh thần tôi thế kia ?
_Cô và Đức Hải có đúng là người yêu không ? – Trương Hạo Nhiên tiếp tục truy vấn.
Không dám tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với Đức Hải nữa, tôi cụp mắt xuống, môi mấp máy đáp.
_Đức Hải không phải là người yêu của tôi.
_Vậy mối quan hệ của hai người chỉ là nhất thời ? – Trương Hạo Nhiên cau mày nhìn tôi.
_Giữa hai chúng tôi không có quan hệ gì cả. – Tôi bực bội đáp.
Nói theo cách của Trương Hạo Nhiên chẳng khác gì nói tôi là tình nhân tạm thời của Đức Hải. Tôi tuy là một kẻ tham tiền, nhưng tuyệt đối không bán rẻ nhân phẩm của mình.
_Nếu hai người không có quan hệ gì, tại sao lại công khai nắm tay, và hôn nhau ở nơi chốn đông người ? - Trương Hạo Nhiên quyết hỏi cho đến cùng. Anh ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào tôi phải nói rõ ràng mọi chuyện cho anh ta biết.
_Anh…anh…! – Tôi nghẹn họng, mắt trân trối nhìn anh ta. Dù anh ta có là quản lý của Đức Hải đi chăng nữa, anh ta cũng không có quyền hỏi cung tôi giống như một cảnh sát đang hỏi cung một tội phạm.
_Đủ rồi ! – Đức Hải lạnh lùng lên tiếng. – Mọi việc nên kết thúc ở đây đi !
_Kết thúc ! – Trương Hạo Nhiên cao giọng. _ Cậu có biết mình đang nói gì không hả ? Cậu tưởng đây là một vở kịch hay sao ? Cậu nên nhớ bây giờ cậu là một minh tinh, là người khiến cho mọi người đều phải dõi mắt theo nhất cử nhất động của cậu. Dù cậu không muốn thừa nhận, cậu cũng không thể chối cãi được sự thật. – Quá tức giận nên Trương Hạo Nhiên đã tuôn ra một tràng dài.
Ngồi nghe hai người đấu lý với nhau, tôi thấy đau hết cả đầu. Lấy tay nhay thái dương, tôi gượng gạo bảo Trương Hạo Nhiên.
_Xin lỗi vì đã bắt anh phải đứng ra giải quyết chuyện hiểu lầm này. Tôi và Đức Hải không có quan hệ gì đặc biệt cả, tôi chỉ là người đến trông trẻ cho Đức Tiến thôi. Đức Hải vì muốn đưa thằng bé đi chơi ở bên ngoài, nên dẫn tôi đi cùng. Còn chuyện nụ hôn mà họ chụp được. – Đưa tay lên miệng e hèm một tiếng, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi lúng túng nói tiếp. _Đó chỉ là một tai nại vô tình thôi. Anh cũng biết sống ở trong thành phố này đông dân cư như thế này, mỗi ngày đều xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nên làm sao tránh được những việc diễn ra ngoài ý muốn. – Để cho lời nói của mình có sức thuyết phục, tôi giảng giải.
Hai người đàn ông đều nhìn tôi chăm chú, mắt họ mở to, còn mặt họ vì kinh ngạc nên cứng đờ giống như một bức tượng làm bằng thạch cao.
_Có…có chuyện gì sao ? – Tôi ngượng ngịu gãi đầu, mắt khó hiểu nhìn bọn họ.
Nhờ những câu nói ngô nghê trẻ con không hiểu chuyện của tôi, không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng xung quanh đã giảm đi được một phân nửa.
Đức Hải môi co giật, hắn nheo mắt nhìn tôi. Tuy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng giống như lúc trước, nhưng nhất định hắn đang cười thầm tôi.
Trương Hạo Nhiên uống ngay một ly nước ở trên bàn để hạ hỏa.
_Em nói rằng đó chỉ là tai nạn xảy ra ngoài ý muốn ? – Anh ta hỏi tôi bằng giọng không mấy tin tưởng.
_Đúng ! – Tôi gật đầu đáp.
Lấy tay nhay thái dương, mặt anh ta đăm chiêu, còn môi anh ta mím chặt, đầu không ngừng tính toán.
_Bây giờ có nói gì thì sự việc cũng đã xảy ra rồi. Dù chúng ta cố tình phủ nhận đến cùng, phóng viên và báo chí cũng không tin là chúng ta đang nói thật, họ chỉ tin những gì họ nhìn thấy. Trong tay họ đã có được hình ảnh và đoạn quay video cảnh hai người hôn nhau và ôm nhau, nên hai người phải diễn cho đạt vai trò giả làm người yêu của mình. – Đặt ly cà phê xuống bàn, Trương Hạo Nhiên giờ trở nên bình tĩnh và quyết đoán. _ Đã trót tuyên bố cô là người yêu của Đức Hải nên chúng ta không thể không tổ chức họp báo. Tôi muốn cô phối hợp với Đức Hải cho thật tốt vào buổi họp báo trong buổi chiều tối này mai. Tôi không muốn có bất cứ sai sót gì.
Tôi ngồi cứng đờ trên ghế, tai ù đi. Không ! Không thể tin được ! Tôi cũng phải cùng với Đức Hải trả lời các câu hỏi của báo chí và phóng viên sao ? Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi đã co giò muốn bỏ chạy.
Tôi tuy là một kẻ mạnh mồm mạnh miệng nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh, không phải lúc nào tôi cũng có thể ăn nói và trả lời lưu loát. Đứng trước máy quay phim và máy ảnh, trước sự kích động và phấn kích của đám đông, tôi làm sao có thể mở miệng nói được câu gì.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khổ sở và tái mét của tôi, Trương Hạo Nhiên trấn an.
_Cô đừng lo lắng nhiều quá ! Cô yên tâm, buổi họp báo ngày mai chỉ cần cô có mặt là được, mọi câu hỏi của báo chí và phóng viên đều do tôi và Đức Hải trả lời thay cho cô.
_Tôi…tôi có thể không đi được không ? – Tôi lắp bắp đề nghị. Tôi hy vọng là họ sẽ buông tha cho tôi.
_Cô không đi không được. Cô là bạn gái của cậu ấy, nên cô phải có mặt. – Trái ngược với mong muốn của tôi, Trương Hạo Nhiên cương quyết đáp.
Không còn cách nào khác, tôi chính thức phải tuân thủ theo sự sắp xếp và bài bố của Trương Hạo Nhiên. Dù tôi không muốn, tôi cũng phải giả vờ đóng giả làm bạn gái của Đức Hải trong một thời gian ngắn.
Hơn sáu giờ tối, Đức Hải mới đưa tôi và thằng bé trở về nhà.
Hôm nay, tôi thấy con đường về nhà Đức Tiến sao mà xa và lâu quá. Trước kia mỗi lần đi đâu xa, tôi đều mong ước có thể nhanh chóng trở về nhà và có thể nhanh chóng được gặp Đức Tiến, nhưng bây giờ tôi lại muốn mình biến mất. Tôi không có dũng khí đối diện với Đức Tiến. Tôi sợ hắn không tin tưởng tôi, sợ hắn coi tôi là một cô gái hám của và thay lòng đổi dạ.
Lắc đầu cho tỉnh táo, tôi tự cười chế giễu bản thân mình. Tôi và Đức Tiến có là gì của nhau đâu. Tuy tôi và hắn từng qua đêm với nhau, hôn nhau, nhưng chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì.
Hốc mắt tôi đỏ lên, mũi tôi nghèn nghẹn, tôi thấy tủi thân muốn khóc. Lúc này, tôi muốn chia sẻ và nói chuyện với ai đó để vơi bớt đi tâm trạng rối loạn và lo sợ của mình.
Trên đường trở về nhà, Đức Hải tập trung vào lái xe, hắn không nói một câu gì cả. Mặt hắn lúc nào cũng lạnh, đôi môi mỏng của hắn mím chặt, còn mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thằng bé bị không khí căng thẳng và đối nghịch của chúng tôi, khiến cho sợ hãi. Nó khôn ngoan ngồi im trên ghế, và không hé răng nói nửa lời.
Về đến nhà của Đức Tiến, tôi tự mở của xe, rồi bước xuống.
Khác với mọi ngày, hôm nay hai chị giúp việc đã giúp chúng tôi mở cổng.
_Cuối cùng mọi người cũng về rồi ! – Cả hai đồng thanh hô lên khi thấy chúng tôi.
Chị giúp việc có nước da bánh mật tên Phương lôi tôi đến một góc.
_Chị đã nhìn thấy hình ảnh của em trên ti vi. Công nhận em và cậu Đức Hải rất xứng đôi. – Chị ước ao và hâm mộ nhìn tôi.
_Em và cậu Đức Hải quen biết nhau từ bao giờ ? – Chị tò mò hỏi tôi tiếp.
Chị giúp việc có chiếc miệng anh đào tên Lê, cười vui vẻ chào Đức Hải, mắt chị sùng bái nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của hắn.
_Mọi người đi cả ngày cũng đã mệt rồi, mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi ! – Chị Lê vui sướиɠ nhắc nhở chúng tôi.
Thằng bé vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Đối với chuyện rắc rối của chúng tôi, nó một chút cũng không hiểu.
Hai chị giúp việc kèm tôi đi vào giữa, vừa đi vào trong nhà, hai chị vừa khai thác thông tin từ tôi.
_Em kể một chút gì đó về mối tình giữa em và cậu Đức Hải đi ? – Chị Phương ngọt ngào giục tôi.
_Đúng đấy ! Em nói gì đi ! – Chị Lê hùa theo.
_Hai người quen biết nhau lâu chưa ? Đã hôn nhau lần nào chưa ? Hai người thật kín tiếng, nếu không được phóng viên và báo chí quay lên đài truyền hình chắc bọn chị cũng không biết gì.
Chị Phương vừa mới dứt lời, tôi tái mét mặt, môi tôi run run.
_Chị…chị nói rằng hình ảnh của chúng em đã được đưa lên Đài truyền hình ?
_Đúng thế. Em không biết gì sao ? – Chị Phương vui vẻ trả lời, mắt chị mơ màng đang tưởng tượng đến hình ảnh ngọt ngào và lãng mạng của tôi và Đức Hải, khi chúng tôi hôn và ôm nhau trước ống kính và máy quay phim.
Tôi đứng chết chân một chỗ, mặt càng lúc càng tái, l*иg ngực co thắt, tôi không thở nổi. Tôi đã đãng trí quên mất hiện giờ mình đang bị gán cái mác bạn gái của minh tinh Trương Đông Hải. Chỉ cần tôi dính líu đến hắn, mọi thông tin và hình ảnh của tôi sẽ bị đưa lên báo và lên mạng.
Tôi….tôi phải làm sao bây giờ ? Phải ăn nói và giải thích thế nào với Đức Tiến ? Tôi không muốn hắn hận và căm ghét tôi. Tôi cũng không muốn vì mình, anh em hắn trở nên bất hòa.
_Đi thôi ! – Đức Hải lạnh lùng quát tôi. Hắn bực mình và tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của tôi.
Tôi nhìn hắn bằng đôi mắt trống rỗng và buồn khổ. Nội tâm đang hành hạ và dày vò tôi.
_Cô muốn tôi dẫn cô đi, hay là cô muốn tự mình đi ?
Tôi phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tay tôi siết chặt. Mặc dù mọi chuyện xảy ra không phải do lỗi của hắn, nhưng chẳng phải tôi đã biết điều giúp hắn là gì ? Lẽ ra vì lòng tốt của tôi, hắn nên có một chút cảm ơn và đối xử nhẹ nhàng với tôi chứ ?
_Anh biến đi ! Tôi không cần anh phải giúp ! – Tôi cao giọng quát lại hắn.
_Được thôi ! Nếu cô đã muốn thế, thì tôi cũng không quản.
Nói xong, hắn bỏ đi luôn.
Hai chị giúp việc ngơ ngác nhìn hai chúng tôi, họ không hiểu lí do vì sao chúng tôi luôn gây chiến với nhau.
Đi vào trong phòng khách, tôi khựng lại khi thấy Đức Tiến đang ngồi trên ghế sô pha, tay hắn đang cầm một ly rượu vang đỏ sậm, trên bàn chai rượu vang màu đen đã vơi được già nửa.
Hắn ngồi im uống rượu, từng ngụm từng ngụm một, ly rượu trên tay hắn đã trở nên trống không.
Mở nắp chai rượu, hắn rót tiếp cho mình một ly, rồi lại cho lên miệng uống. Trông hắn lúc này rất buồn khổ và cô đơn.
Mọi người đứng nhìn hắn chăm chú, không ai dám mở miệng lên tiếng hỏi hắn, cũng không ai có dũng khí phá tan đi sự tĩnh lặng ở quanh đây. Vào giờ phút này hắn là mặt biển đang nổi sóng ngầm, là núi lửa đang chuẩn bị phun trào dung nham.
Đức Hải hai tay đút vào túi quần, hắn ung dung bước lại gần, rồi ngồi xuống đối diện với Đức Tiến.
_Lấy cho tôi một cái ly ! – Đức Hải yêu cầu hai chị giúp việc.
Chị giúp việc tên Lê giật mình lên tiếng, rồi chạy vào nhà bếp lấy ly cho hắn.
Đức Tiến không quan tâm đến hiện tại, cũng không chú ý đến sự có mặt của chúng tôi. Hắn chỉ tập trung uống rượu và vào suy nghĩ của bản thân.
_Ly của cậu đây ! – Chị Lê cẩn thận đặt ly rượu làm bằng thủy tinh trước mặt Đức Hải.
Cầm lấy chai rượu trên bàn, Đức Hải tự rót cho mình một ly.
Hai anh em im lặng ngồi uống rượu với nhau. Cả hai không ai lên tiếng bảo ai câu nào.
Không khí căng thẳng giữa họ, khiến cho chúng tôi sợ hãi và hốt hoảng.
Bình thường thằng bé luôn là người chọc phá và trèo ngay lên ngồi cùng với Đức Hải mỗi khi thấy hắn đến chơi, nhưng lúc này nó không dám nói gì cả, tay nó nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt tròn xoe và trong veo của nó nhìn hình ảnh uống rượu của bố nó và Đức Hải không rời mắt. Nó đang bị bọn họ dọa cho khϊếp sợ.
Không thể nào chịu đựng thêm được nữa, tôi cứng ngắc xoay người, rồi cố gắng bước đi. Thấy Đức Tiến trầm tư và buồn khổ, lòng tôi đau đớn, nước mắt không thể tự chủ được đã lăn dài trên má. Tôi đã làm chuyện có lỗi với hắn. Có lẽ hắn cũng giống như tôi, cũng mong muốn mối quan hệ giữa hai chúng tôi có thể tiến xa hơn nữa. Nhưng nay vì chuyện này, e rằng chúng tôi không còn đối xử với nhau được tự nhiên và thân mật giống như lúc trước.
_Em có chuyện muốn nói với anh. – Đức Hải lên tiếng phá tan đi sự tĩnh lặng ở xung quanh.
Đức Tiến lúc này mới nhìn Đức Hải.
_Chú muốn nói gì ? – Đức Tiến lạnh băng hỏi.
_Em muốn đưa cô ấy đi.
Ly rượu trên tay Đức Tiến sóng sánh xuýt đổ, mặt hắn tái nhợt, đôi mắt lạnh lẽo của hắn chiếu thẳng vào người Đức Hải.
_Tại sao ? – Hắn phẫn nộ gằn từng chữ.
_Cô ấy hiện giờ là bạn gái của em. – Đức Hải bình thản đón nhận đôi mắt rực lửa của Đức Tiến.
Mọi người đứng ở trong phòng khách một lần nữa lại bị Đức Tiến và Đức Hải dọa cho sợ chết khϊếp, chân tay họ run rẩy, còn mặt họ lấm tấm mồ hôi, mắt họ lấm lét nhìn hai anh em. Trông hai anh em họ chẳng khác gì sát thủ máu lạnh đang chuẩn bị giương cung múa kiếm để gϊếŧ chết nhau.
Thêm một lần nữa, tôi lại hóa đá đứng im một chỗ, mặt tôi tái nhợt, đôi môi tôi bị cắn đến tím tái, mười đầu ngón tay đang đâm sâu vào da thịt. Tôi có cảm giác mình đang bị nhốt tại một hầm băng đá lạnh lẽo, đang bị hơi lạnh tràn vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng đang bị thạch băng cứa nát.
Tuy hai anh em họ không đánh nhau, cũng không quát mắng nhau, nhưng cách nói chuyện giống như sắp sửa dùng đao kiếm để gϊếŧ chết nhau thế này, còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Đức Tiến đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đôi mắt đen sâu của hắn giờ là cả một bầu trời giông bão.
_Bạn gái ? – Đức Tiến nhếch mép cười nhạt. _ Cô ấy là bạn gái của chú từ lúc nào ?
Đức Hải bình tĩnh uống nốt ly rượu trên tay, mặt hắn lạnh tanh, môi hắn nhếch lên.
_Bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là bạn gái của em. – Lời nói của Đức Hải đầy khıêυ khí©h.
Đức Tiến nhìn thẳng vào mặt Đức Hải.
_Chú nghĩ rằng chỉ cần chú tuyên bố cho cả thế giới này biết cô ấy là bạn gái của chú, thì tôi sẽ tin chú sao. Một minh tinh như chú, mỗi ngày tiếp xúc và quan hệ với biết bao nhiêu cô gái, trong số họ biết ai là người chú yêu hay không yêu. – Đức Tiến đáp trả lại lời khıêυ khí©h của Đức Hải.
Đức Hải thoáng khựng người, ly rượu dừng lại trên môi hắn, mắt hắn chiếu thẳng vào đôi mắt nổi giông bão của Đức Tiến.
_Anh tin cũng được, mà không tin cũng chẳng sao. Dù gì, em cũng phải mang cô ấy đi. – Chỉ hai giây sau, Đức Hải quay trở về con người cao ngạo và bất cần đời trước kia.
_Tôi là người mang cô ấy sang đây, chỉ cần chú nói một câu là có thể mang cô ấy đi được sao. – Giọng nói của Đức Tiến đã sắc lạnh đi vài phần.
_Tại sao lại không ? Em không thể để bạn gái của em sống ở nhà anh được. – Đức Hải tiếp tục khıêυ khí©h Đức Tiến.
Đứng nghe hai anh em họ cãi qua cãi lại, mọi người đứng ở trong phòng hết nhìn người nọ rồi lại đến người kia. Tuy bị hai người dọa cho sợ hãi, nhưng không ai muốn bỏ đi, ai cũng tò mò muốn nghe hai anh em họ tranh cãi nhau.
_Đủ rồi ! – Cuối cùng hết chịu nổi, tôi đã lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện gay gắt giữa cả hai. _ Tôi không đi đâu cả. Tôi muốn sống ở đây.
Đức Hải và Đức Tiến quay lại nhìn tôi. Trong khi Đức Tiến nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp và có một chút hy vọng, Đức Hải lại lãnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe ngập đầy nước mắt của tôi.
_Cô không muốn rời khỏi đây ? – Đức Hải lạnh lẽo hỏi.
Dưới đôi mắt không có độ ấm của Đức Hải, tôi bất giác rùng mình run rẩy.
_Đúng…đúng ! – Tôi yếu ớt đáp lại.
_Cô chắc chứ ? – Đôi mắt và giọng nói của Đức Hải trở nên nguy hiểm, trông hắn chẳng khác gì một con sư tử đang vờn mồi.
Nắm chặt lấy tay thằng bé để lấy lòng tin, tôi đi giật lùi hai bước.
_ Tôi muốn ở đây ! – Tôi ngẩng cao đầu đáp, ngữ khí kiên định.
_Cạch ! – Đức Hải đặt ly rượu xuống bàn.
Đứng lên, hắn khập khiễng tiến dần về phía tôi đang đứng. Đôi mắt chim ưng của hắn nhìn tôi không rời.
Tôi hoảng hốt đi giật lùi, mắt khϊếp sợ nhìn hắn, lòng tôi không ngừng gào thét. Tôi muốn Đức Tiến cứu tôi.
Một bàn tay thon dài và rắn chắc vươn ra, tôi được kéo vào một l*иg ngực ấm áp và rộng rãi.
_Để cho cô ấy yên ! Cô ấy đã nói rõ ràng là không muốn rời khỏi đây ! – Đức Tiến phẫn nộ cao giọng quát Đức Hải. _Nếu chú còn cương quyết cố tình, chú đừng trách tôi không nể tình chúng ta là anh em.
Đức Hải nhàn nhàn đứng nhìn cảnh chúng tôi ôm ấp nhau, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên một nụ cười nhạt thếch.
_Hình như cô đã quên bây giờ cô là gì của tôi ? – Đức Hải nghiến răng, mắt hắn rực lửa hận nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt vùi mặt vào ngực Đức Tiến, cả cơ thể tôi run lên, tay tôi nắm chặt lấy chéo áo của hắn. Ở trong vòng tay của hắn, tôi thấy thật ấm áp và bình yên. Có được sự che chở của hắn, tôi không còn sợ như lúc trước nữa.
_Chú đi về đi ! Ở đây không hoan nghênh chú nữa ! – Đức Tiến ra lệnh đuổi khách.
Hai tay đút vào túi quần, Đức Hải nhìn chăm chú vào cánh tay Đức Tiến đang ôm lấy eo tôi. Mặt hắn càng lúc càng lạnh, môi hắn mím chặt, đôi mắt hắn trở nên trống rỗng và vô hồn, lòng hắn đang có những con sóng gầm, lòng bàn tay hắn ẩm ướt mồ hôi, cơ thể hắn căng cứng.
Một lát sau, cơ thể cứng nhắc của Đức Hải dần dần thả lỏng, nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn ngày càng nồng đậm, khuôn mặt hắn phẳng lặng giống như một tấm gương trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Hắn giờ là một con sư tử đang che dấu đi móng vuốt, và ước muốn được xé xác con mồi của mình.
Không nói một câu gì, từ từ, hắn quay người bước đi ra hướng cổng.
Tất cả mọi người đứng ở trong phòng khách đều nín thở theo dõi diễn biến của câu truyện. Họ đã lờ mờ nhận ra mối quan hệ không được bình thường giữa ba chúng tôi.
Khi hình bóng của Đức Hải vừa mới khuất sau cánh cổng sắt ngoài cổng, Đức Tiến nắm tay tôi, hắn lôi tôi lên lầu.
_Chúng tôi có chuyện cần nói với nhau, nên mọi người không ai được phép làm phiền ! – Hắn lạnh lùng nhắc nhở mọi người.
_Vâng !
_Vâng !
_Chúng tôi đã nhớ !
Hai chị giúp việc, và chú quản gia vội lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Đức Tiến. Mặc dù hắn không bao giờ quát mắng người làm trong nhà, nhưng uy quyền của hắn thì không có một ai dám chọc.
Mở cửa phòng ngủ của tôi, Đức Tiến giận dữ đẩy tôi ngã xuống giường, ngay lập tức hắn ngồi đè lên trên người tôi, mắt hắn bừng lửa giận.
_Em nói đi ! Tại sao em lại hôn Đức Hải trước mặt bao nhiêu phóng viên và báo chí ? – Hắn tức giận quát to, mặt hắn lạnh như băng đá.
_Em…em…! – Tôi lắp bắp nói không nên câu. Đức Tiến lúc này trông đáng sợ quá.
_Nói mau ! Em và cậu ta có đúng là quan hệ tình nhân không ? – Thanh âm của hắn đã cao thêm vài phần.
_Không….không phải ! – Tôi run bắn cả người, giọng tôi nghèn nghẹn nước mắt.
_Không phải ? Nếu không phải tại sao em để cho cậu ta hôn em ? – Đức Tiến đau đớn nhìn tôi, thanh âm của hắn tuyệt vọng giống như một người sắp chết đang cố bám víu lấy một tia hy vọng cuối cùng. _ Em có biết là phải chứng kiến cảnh em ôm và hôn cậu ta trước mặt bao nhiêu người như thế, anh đã tức giận và đau khổ nhiều như thế nào không ?
Tôi ngừng khóc, nước mắt trên má lặng lẽ rơi, mắt tôi mở to nhìn Đức Tiến. Tuy trong lòng tôi vẫn đau đớn, và bứt rứt không yên. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ, và giọng nói ghen tuông của hắn, tự dưng tôi lại thấy có một chút ngọt ngào và vui sướиɠ.
Tôi và hắn vẫn chưa nói cho đối phương biết được tình cảm của cả hai, nay nhờ chuyện này, tôi và hắn mới có cơ hội đối diện với tình cảm thầm kín trong trái tim mình.