Hơn tám giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn ôm chặt lấy Đức Hải. Thằng bé Đức Trọng cũng đang ngủ mê mệt ở bên cạnh.
Củi gỗ đã cháy gần hết, giờ chỉ còn lại một đống than hồng.
Nhìn chúng tôi bây giờ rất giống một gia đình bị bão lũ càn quét, may mắn thoát chết, và trú tạm ở trong khu rừng âm u và ẩm ướt này.
Tiếng chim hót chào buổi sáng, gió mang theo hơi lạnh của sương sớm thổi qua, khiến tôi rùng mình run rẩy. Tôi cố tìm kiếm hơi ấm tỏa ra từ trên cơ thể Đức Hải. Vào giây phút này, tôi đã hoàn toàn quên những gì mà hắn đã gây ra cho tôi. Tôi chỉ biết, hắn đã cứu tôi hai lần, bảo vệ và che chở cho tôi và thằng bé cả đêm. Tôi biết ơn hắn và muốn làm một điều gì đó để cảm ơn hắn.
Hơi lạnh ngấm sâu vào cơ thể khiến tôi hắt xì hơi một cái.
Tiếng động đã khiến Đức Trọng và Đức Hải tỉnh ngủ. Cả hai mệt mỏi mở mắt và ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tôi quan tâm hỏi cả hai.
_Hai người không sao chứ ? Có bị nóng sốt và đau ở đâu không ?
Thằng bé lấy tay dụi mắt, nó ngái ngủ bảo tôi.
_Nếu chị không làm ổn, em đâu có mất một giấc mơ đẹp.
Tôi không nhịn được cười.
_May mà em mơ thấy mộng đẹp, nếu em mà mơ thấy ác mộng thì chị thấy có lỗi với em lắm.
Đức Hải nhăn mặt nhìu mày, hắn cố nhấc bên chân bị bong gân lên.
Tiếng rên nho nhỏ của hắn, khiến tôi xót xa nhìn hắn, giọng tôi không dấu được vẻ lo lắng.
_Anh không sao chứ ?
Đức Hải khó nhọc trả lời.
_Tôi…tôi không sao.
Tôi biết Đức Hải nói dối. Khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của hắn đâu có dấu được ai. Hắn vì không muốn tôi và thằng bé lo lắng cho mình, nên hắn mới cố tỏ vẻ là không có chuyện gì.
Tôi run run, nhẹ nhàng cúi xuống cầm lấy bàn chân hắn, tôi kiểm tra lại mối buộc mà tối hôm qua, tôi đã cố định bàn chân của hắn bằng hai thanh củi gỗ ở hai bên.
Thấy vẫn còn chặt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi mong có thể nhanh chóng đưa được Đức Trọng và Đức Hải thoát ra khỏi đây. Đức Hải cần phải vào bệnh viện gấp, còn thằng bé cần được thay quần áo và ủ ấm.
Không thể nghĩ được gì với một cái bụng đói, nên tôi dặn dò cả hai.
_Hai người ở đây chờ tôi. Tôi sẽ đi quanh ở đây xem có thứ gì ăn được không.
Đức Hải khôi hài trêu tôi.
_Cô nên cẩn thận, ở trong rừng có rất nhiều rắn.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
_Anh im đi ! Nếu tôi mà bị rắn cắn chết, tôi sẽ nguyền rủa anh suốt đời.
Thằng bé cũng phụ họa theo tôi.
_Chị Khánh Băng nói đúng ! Chú không được phép nói độc mồm như thế.
Đức Hải cau mày nhìn thằng bé.
_Cháu về phe ai thế hả ?
Thằng bé chu miệng đáp.
_Tất nhiên là phải về phe của chị Khánh Băng rồi. Một người nhát gan như chú thì làm được gì.
_Thằng nhóc kia ! Muốn ăn đánh không ?
Đức Hải hét ầm lên. Tay hắn dứ dứ một cây củi gỗ mục nhỏ trước mặt. Hắn muốn trừng phạt thằng bé vì dám cười nhạo hắn.
Thằng bé chạy ra khỏi chòi, đứng cách xa Đức Hải hơn ba mét, nó vừa cười vừa trêu tức hắn.
_Cháu nói có gì sai mà chú đòi đánh cháu. Có chị Khánh Băng ở đây làm chứng, chẳng phải tối hôm qua chú đã hét ầm lên khi chị ấy vặn cổ chân của chú là gì ?
_Thằng nhóc kia !
Hắn cao giọng quát thằng bé, mặt hắn hầm hầm tức giận, mắt hắn nổi lửa. Hắn đang chuẩn bị thiêu chết thằng bé và người đang đứng bên cạnh hắn là tôi đây.
Để tránh hắn bộc phát tức giận và đánh lây sang cả mình, tôi cũng chạy ra khỏi chòi và đứng cười ngặt ngẽo với thằng bé.
Đức Hải hết chịu nổi hai chúng tôi, hắn loạng choạng đứng dậy, rồi lò cò đuổi theo chúng tôi.
Tôi và thằng bé vừa hét vừa chạy ở đằng trước, hai chúng tôi cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, giờ đã biến thành nhăn nhó vặn vẹo.
Chỉ chạy được một lúc, hắn mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Tôi và thằng bé cũng ngừng chạy. Cúi gập người xuống, tôi vừa thở vừa nói không ra hơi.
_Chúng..chúng ta đình chiến. Tôi…tôi phải đi kiếm thức ăn đây.
Miệng nói, chân tôi dợm bước.
Mưa suốt cả buổi chiều và buổi tối hôm qua, nên khu rừng trở nên ẩm ướt. Mùi đất ướt, mùi lá cây mục khiến tôi nhăn mũi. Tôi vừa đi vừa co ro xoa hai tay vào nhau.
Khu rừng chỉ toàn cây rừng, nên rất khó kiếm thức ăn. Đã đi được một đoạn khá xa, nhưng tôi vẫn chưa tìm được một cây ăn quả nào, hay tìm được một con suối có tôm cá. Chẳng lẽ chúng tôi phải nhịn đói cho đến khi có ai đó đến đây cứu chúng tôi ? Nếu chẳng may không có ai đến tìm chúng tôi, vậy thì cả ba chúng tôi phải chết vì đói ở đây sao ?
Càng nghĩ tôi càng thấy thương tâm và đau lòng. Tôi và Đức Hải là người lớn còn chịu đựng được cơn đói hành hạ, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, nó xứng đáng được chăm sóc và bảo vệ tốt hơn.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng tôi cũng tìm được một dòng suối nhỏ. Lúc này, khuôn mặt căng cứng của tôi mới từ từ giãn ra được một nụ cười nhẹ nhõm và an tâm.
Có suối đồng nghĩa là sẽ có cá hoặc tôm.
Tôi nhanh chân chạy lại gần, mắt tôi quan sát xung quanh. Nụ cười trên môi tôi ngày càng sâu, khi tôi phát hiện dòng suối này không sâu lắm và có rất nhiều cá đang tung tăng bơi lôi.
_Tuyệt quá !
Tôi sung sướиɠ kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu của tôi đã khiến mấy con cò đang kiếm ăn ở quanh đây, kêu toán loạn và bay vυ"t lên cao.
Tôi xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt hăm hở chuẩn bị lội xuống suối để bắt cá.
Sắn ống quần jean cao đến gối, lột bỏ chiếc áo khoác rồi vắt lên một phiến đá ở gần đấy, tôi thò chân xuống suối.
Tôi thấy mình lại được trở về những ngày thơ bé được cùng bọn bạn ở trại trẻ mồ côi phơi nắng cả ngày ở trên những cánh đồng vào mùa nước lên, để mò cua, bắt ốc.
Mất gần hai tiếng đồng hồ, tôi mới bắt được năm con cá.
Vì không có dao nên tôi đành phải dùng đá nhọn để mổ cá ngay tại bờ suối. Sau khi rửa sạch cá, tôi mới tính đến chuyện quay về căn chòi nhỏ mà tôi đã dựng lên vào tối hôm qua.
Sáng nay, trời đã không còn mưa, mà đã có những tia nắng xuyên qua những cành lá chiếu xuống đất, nên không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn.
Thằng bé reo ầm lên, khi thấy tôi đang gói năm con cá vào trong một chiếc lá to.
Nhóm lại lửa, tôi xiên năm con cá vào ba cái que tre nhỏ và sắc, sau đó nướng cá.
Thằng bé hau háu nhìn ba xiên cá đang được nướng trên lửa, miệng nó chóp chép, mắt nó rực sáng.
Nhìn khuôn mặt háu ăn của nó, tôi không nhịn được cười, ngay cả Đức Hải cũng cười thành tiếng.
Năm con cá đã giúp chúng tôi vượt qua cơn đói. Lúc này, tôi mới có sức khỏe và đủ tỉnh táo để tìm cách cứu cả ba ra khỏi đây.
Đứng từ trên cao, ba chúng tôi nhìn xuống hồ nước sâu và rộng ở phía dưới.
Đức Hải thở dài lên tiếng.
_Thuyền đã chìm mất rồi, chúng ta làm sao sang được bờ bên kia.
Tôi an ủi hắn.
_Anh đừng lo lắng, nhất định chúng ta sẽ tìm ra cách.
Thắng bé tuy cũng lo sợ, nhưng nó vốn là trẻ con, lại mang sẵn dòng máu phiêu lưu trong người, nó vô tư bảo chúng tôi.
_Hay là chúng ta bơi sang bờ bên kia ?
Tôi không nhịn được cười, trước giả thuyết ngô ngê của thằng bé.
Nếu tôi là dân ở đây, tôi sẽ dễ dàng xác định được phương hướng, và biết phải bơi theo hướng nào mới tìm được người cứu ba chúng tôi. Nhưng ở đây có quá nhiều đảo nhỏ, cây rừng đã che khuất mất tầm mắt. Tôi sợ trước khi tôi tìm được một ai đó, tôi đã chết vì kiệt sức. Tôi không thể đánh cược mạng sống của ba chúng tôi được. Tôi phải tính toán cho thật kĩ, và tìm ra được một cách khả quan để thoát ra khỏi đây.
Quay lại nhìn khu rừng âm u trước mặt, tôi nói lên suy nghĩ của mình.
_Chúng ta có thể tự đóng một cái bè, rồi bơi ra khỏi đây không ?
Đức Trọng và Đức Hải kinh ngạc nhìn tôi. Họ không tin vào giả thuyết hết sức hoang đường của tôi.
Mất mây giây cứng người, để thẩm thấu những lời mà tôi nói, Đức Hải mới lên tiếng hỏi tôi.
_Cô nói rằng chúng ta có thể đóng một cái bè, sau đó sẽ bơi ra khỏi đây ?
Tôi gật đầu đáp.
_Đúng, ý của tôi là thế. Anh thấy thế nào ?
Đức Hải bối rối vuốt tóc.
_Tôi..tôi không biết được. Tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này.
Nhìn khuôn mặt bất lực và mệt mỏi của hắn, tôi động viên.
_Tin tôi đi, đây là cách duy nhất cứu chúng ta ra khỏi đây. Nếu không, ba chúng ta sẽ trở thành người rừng mất.
Thằng bé mắt trở nên mơ màng, nó đang cố tưởng tượng ra hình ảnh người rừng mà tôi nói sẽ trông như thế nào ?
Tôi sắn tay áo, sau đó bắt tay vào thực thi kế hoạch của mình. Tôi không biết suy nghĩ của mình có thể trở thành hiện thực không, tôi chỉ biết nếu không làm gì vào lúc này, ba chúng tôi sẽ không thể thoát ra khỏi đây. Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, khi và chỉ khi chúng tôi làm được một điều gì đó, để thay đổi vận mệnh không may của chính mình.
Mặc dù không tin tưởng lắm vào kế hoạch của tôi, nhưng Đức Hải và Đức Trọng vẫn giúp tôi.
Việc đầu tiên mà chúng tôi làm, là đi kiếm những cây gỗ to. Dây leo ở trong rừng rất nhiều, nên chúng tôi không lo lắng là không kiếm được dây để buộc mấy khúc gỗ thành một cái bè.
Mất gần bốn tiếng, chúng tôi mới kiếm được một bó tre nứa khô to.
Trong khi tôi và Đức Hải dùng dây thừng để nối các cây nứa khô lại với nhau, thằng bé ngồi xổm bên cạnh chúng tôi, nó đang quan sát chúng tôi làm việc.
Ba chúng tôi mặc dù đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng không lúc nào thiếu tiếng cười.
Khi được buộc được một cái bè dài hơn hai mét, và rộng hơn bốn mét, chúng tôi sung sướиɠ reo ầm lên.
Biết rằng chưa chắc chiếc bè này có thể đưa chúng tôi ra khỏi đây, nhưng hy vọng có thể sống sót đang nhen nhóm dần lên trong lòng chúng tôi.
Tôi và Đức Hải đẩy bè làm bằng nứa xuống nước. Ba chúng tôi hồi hộp chờ xem chiếc bè có chìm xuống nước không ?
Chờ một lúc, thấy nó không bị chìm, chúng tôi lại reo ầm lên và cười toe toét với nhau.
Vì quá kích động và phấn khích, tôi đã ôm lấy cổ Đức Hải và hôn lên má hắn hai cái.
Đầu tiên Đức Hải cứng người, nhưng ngay sau đó hắn ôm chặt lấy tôi, trên khóe môi hắn nở một nụ cười khó hiểu, mắt hắn rực sáng.
Thằng bé ngơ ngác nhìn chúng tôi, nó không hiểu vì sao chúng tôi lại hôn và ôm nhau.
Trong khi chúng tôi vẫn còn đang háo hức muốn thử xem có thể trèo lên chiếc bè kia và bơi ra khỏi đây không, tiếng loa kêu tên chúng tôi vang ầm lên.
Cả ba chúng tôi im lặng lắng nghe. Chúng tôi tưởng mình đang nghe lầm.
Chỉ vài giây sau, tiếng loa lại vang lên. Lần này, rất gần với hòn đảo nhỏ mà chúng tôi đang đứng.
Tôi ngay lập tức nhấc bổng thằng bé lên, tôi kích động và cười tươi bảo nó.
_Chúng ta đã được cứu rồi.
Thằng bé cùng tôi đáp lại lời kêu gọi phát ra từ tiếng loa kia.
Chỉ ít phút sau, một chiếc thuyền máy tiến về phía ba chúng tôi đang đứng.
Điều tôi không dám tin là người đến cứu và đón chúng tôi về là Đức Tiến. Nhìn hắn đứng trên bong tàu, tay vẫy vẫy, và mỉm cười trấn an chúng tôi, tôi đã bật khóc, tôi ôm chặt lấy thằng bé vào lòng.
Đứng ở bên cạnh tôi, Đức Hải không hề cảm thấy vui vì được cứu, mà hình như hắn nuối tiếc vì đã không thể cùng tôi và thằng bé, trải qua những giây phút vui vẻ và riêng tư nữa. Khi tôi trở về, tôi là của Đức Tiến, tôi không còn là của riêng hắn nữa.
Khi con thuyền tiến lại gần bờ, Đức Tiến nhanh chóng nhảy lên bờ, hắn gọi tên chúng tôi.
Tôi và thằng bé lao vào vòng tay Đức Tiến, tôi khóc nức nở trong lòng hắn. Tôi thấy mình chẳng khác gì một con bé con đi lạc và vừa mới tìm được tổ ấm của mình.
Đức Hải im lặng không nói gì, hắn chăm chú nhìn cảnh ba người chúng tôi ôm nhau. Trong lòng hắn có một tư vị đắng chát và buồn đau.
Hắn lặng lẽ khập khiễng bước lên thuyền.
Người chủ thuyền đã trao đổi vài câu với Đức Hải, hắn nhàn nhạt trả lời, giọng hắn không có một chút tình cảm.
Tôi lúc này chỉ tràn ngập cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc khi được nhìn thấy Đức Tiến. Mới xa hắn có hơn một ngày, tôi đã nhớ hắn, đã lo sợ không còn được gặp hắn nữa. Giờ thì tôi có thể yên tâm và thả lỏng cơ thể được rồi.
Đức Tiến không ngừng hỏi tôi và thằng bé có sao không, tôi vừa khóc vừa trả lời hắn giống như một đứa trẻ.
Thằng bé tuy mới chỉ có hơn 8 tuổi, nhưng nó không khóc nức nở giống như tôi, ngược lại nó còn cao hứng kể cho Đức Tiến nghe những gì mà nó đã trải qua.
Đức Tiến đau xót nhìn cả hai chúng tôi, chỉ có trải qua một đêm mà hắn trông như đã già đi mấy tuổi. Chắc là suốt cả đêm hôm qua, hắn không ngủ được, hắn đã lái xe suốt đêm đến đây để tìm chúng tôi nên mắt hắn thâm quầng, còn đầu tóc hắn rối bù, quần áo nhàu nát, khác hắn với vẻ bề ngoài chỉn chu và đạo mạo hàng ngày.
Đức Tiến một tay bế thằng bé, một tay nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi hạnh phúc rơi lệ, trên môi tôi nở một nụ cười. Trái tim tôi đập thật nhanh, mặt tôi hơi ửng đỏ. Tuy tôi và Đức Tiến chưa nói gì với nhau, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, tôi đã cảm nhận được chân tình của hắn dành cho tôi.