Chương 28

Thằng bé tiu nghỉu.

_Nhưng mà cháu rất thích ăn thanh long, rất thích có một cánh đồng để trồng lúa hay trồng cây ăn quả.

Tôi xoa đầu thằng bé, tôi tặng cho nó một nụ cười động viên và khích lệ.

_Nếu cháu đã thích nông nghiệp như thế, mai sau thi vào trường đại học nào đó có liên quan đến cây trồng. Chị nghĩ lúc đó em sẽ thỏa nguyện được ước mơ của mình.

Tên kia lập tức quay xuống nhìn tôi, ánh mắt Tên kia nhìn tôi đầy tức giận và bực mình.

_Cô có biết mình nói gì không hả ? Nhà họ Trương làm sao có thể để thằng cháu đích tôn đi học khuyến nông được.

Tôi vênh mặt lên cãi nhau với Tên kia.

_Anh cáu giận làm gì ? Tôi chỉ gợi ý hướng đi cho thằng bé thôi. Nếu mai sau nó không muốn theo nghề này nữa, tôi và anh đâu có thể ép nó. Mỗi người đều có ước mơ và khát vọng riêng, thằng bé lựa chọn ra sao là quyền của nó. Chắc anh cũng không muốn người khác ép mình.

Tên kia sau khi nhếch mép lên đầy đe dọa với tôi, Tên kia mới chịu quay lên để tiếp tục nhiệm vụ nhìn đường và lái xe.

Tôi ớn lạnh khi bị ánh mắt khủng bố của Tên kia chiếu tướng. Tôi rất muốn thét ầm lên. Tên kia thật biết cách dọa người. Vì Tên kia, người tôi đang nổi da gà, còn da đầu tôi run run.

Chiếc xe vượt qua hết cánh đồng này rồi đến cánh đồng kia. Tôi và thằng bé vừa hít khí trời, vừa ngắm cảnh tươi đẹp của thiên nhiên. Thằng bé rất vui, nên thỉnh thoảng miệng nó lại reo lên thích thú, còn tay nó chỉ trỏ mãi không ngừng.

Mặc dù không muốn đi cùng với Tên đáng sợ kia, nhưng thấy tinh thần phấn chấn của thằng bé, tôi lại cười vui vẻ. Có lẽ đây là cơ hội tốt để tôi và thằng bé xích lại gần nhau. Qua chuyến đi này, tôi cùng muốn xóa tan hiểu lầm và khúc mắc giữa tôi và Tên kia, tôi đã chán cãi nhau và gây chiến với Tên kia lắm rồi. Nếu có thể tôi muốn làm bạn với Tên kia. Hy vọng Tên kia có thể hiểu được thiện ý chân thành của tôi.

Đi qua một cánh đồng trồng toàn cau, những chiếc lá xanh tươi đang bay phần phật trong gió, hương hoa cau thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Lần này người reo lên sung sướиɠ không phải là thằng bé, mà là tôi.

Tôi kích động nắm tay thằng bé, sau đó chỉ cho thằng bé xem. Thằng bé bị khí thế và tinh thần nhiệt tình của tôi làm cho ảnh hưởng theo. Mấy giây sau, giọng của thằng bé lánh lót, nó lại đập tay lên ghế xe của Tên kia.

_Chú Đức Hải ! Mau ! Mau dừng xe lại ! Cháu muốn xuống nhặt hoa cau, cháu muốn chụp ảnh.

Tên kia bất đắc dĩ quay xuống bảo hai đứa trẻ chúng tôi.

_Hai người có thể ngồi im được không ? Địa điểm để câu cá và dã ngoại còn rất xa. Nếu cứ dừng xe ở ven đường sợ rằng đến tối cũng chưa tới nơi. Hai người thích vừa đi xe, vừa ngủ ngật chứ, hay là muốn bị cướp giật và gặp ma ở ven đường khi đêm đến.

Nghe Tên kia nhắc đến ma và đến cướp đến; tôi và thằng bé không ai bảo ai, cả hai đều im miệng, mặt hơi lo sợ, chúng tôi tự động ôm lấy nhau.

Hành động đồng loạt của chúng tôi, khiến Tên kia phì cười.

Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết Tên kia, tôi mới thấy Tên kia cười thỏa mái. Trước đây, Tên kia cũng có cười nhưng nụ cười gượng gạo và không được tự nhiên, Tên kia cười giống như cười đểu hơn là cười từ thật tâm. Nay Tên kia mới đúng thực là mình.

Nhìn nụ cười tươi trẻ và tràn đầy sức sống của Tên kia, tôi ngơ ngác nhìn, mắt tôi bối rối, còn trái tim tôi hơi rung động. Tôi nghĩ đứng trước một người có vẻ đẹp như Tên kia, không một cô gái nào có thể tự chủ được.

Tôi ngượng ngùng không dám nhìn Tên kia nữa, tôi vô thức gãi đầu, sau đó tiếp tục nhìn ra hai bên đường.

Thằng bé từ lúc nghe Tên kia dọa, nó ngồi im trên ghế, mặt nó xị xuống. Cu cậu đang hờn dỗi.

Vẻ mặt giận dỗi và phụng phịu của thằng bé, khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Thằng bé dù sao vẫn còn là trẻ con, việc không được Tên kia đáp ứng đã khiến thằng bé sinh ra phản đối ngầm.

Để tránh không khí căng thẳng và mất vui, tôi liền lấy một sợi dây thun trong túi sách. Tôi mỉm cười với thằng bé.

_Em có biết chơi dây thun không ?

Thằng bé chú ý đến sợi dây thun trên tay tôi.

_Không. Chị biết chơi sao ?

Tôi nháy mắt với thằng bé.

_Tất nhiên rồi. Nếu chị không biết chơi, chị đâu có rủ em chơi cùng.

Dùng hai ngón tay của tay trái và tay phải, tôi căng sợi dây thun ra.

_Em nhìn cho kĩ nhé.

Tôi bắt đầu tạo hình cho thằng bé xem. Đầu tiên tôi tạo hình một chiếc thang, sau đó là hình tam giác, cứ như thế tôi biến sợi dây thun trên tay thành hình của những vật mà thằng bé có thể tưởng tượng ra.

Thằng bé hoàn toàn bị sợi dây thun trên tay tôi thu hút, nó chăm chú và say mê ngắm nhìn, lúc này nó đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy.

Sau khi tôi biểu diễn xong, tôi cười tươi hỏi thằng bé.

_Em có muốn thử không ?

Thằng bé nhanh chóng gật đầu đáp ứng, mắt thằng bé không rời sợi dây thun trên tay tôi.

Tôi chậm rãi làm từng động tác cho thằng bé xem, tôi hỏi thằng bé đã trông rõ chưa, sau đó tôi đưa sợi dây thun cho thằng bé.

Thằng bé phấn khích vòng sợi dây thun vào bốn ngón tay, rồi căng sợi dây thun ra. Thằng bé bắt chước theo từng động tác của tôi. Lúc đầu cu cậu không thành công, nên hơi nản lòng. Nhờ tôi động viên và khuyến khích, thằng bé đã xếp được một hình tam giác cơ bản đầu tiên.

Khi xếp được rồi, thằng bé reo to lên, miệng nó cười sung sướиɠ.

Niềm vui của thằng bé lan sang tôi và Tên kia, hai chúng tôi bất giác mỉm cười và nhìn vào mắt nhau.

Tôi giật nảy người, tôi sững sờ không dám tin là Tên kia lại dùng ánh mắt dịu dàng và chân thành để nhìn tôi.

Tôi…tôi đang mơ đúng không ? Tôi tưởng Tên kia ghét và căm hận tôi ? Hay là do tôi bị quáng gà nên đã nhìn nhầm ?

Tôi lắc đầu quầy quậy, tôi dụi mắt, sau đó tôi lại len lén nhìn Tên kia.

Không may cho tôi, hành động vụng về và trẻ con của tôi đã lọt vào mắt Tên kia. Tên kia bật cười, lần này Tên kia không phải là cười nhẹ nữa, mà đã cười thành tiếng.

Tiếng cười của Tên kia thanh thúy và ấm áp, tiếng cười của Tên kia giống như một người có thể xua tan đi nỗi đau của mọi người trên thế gian.

Tôi ngây người, mắt tôi nhìn Tên kia không chớp. Ác quỷ đã lột xác rồi sao ? Tôi..tôi có nên tin vào tai và mắt của mình lúc này không ?

Chúa ơi ! Tôi lại muốn khóc thét. Tại sao anh em nhà họ Trương đều khiến tôi không thể nào đoán được con người thật của họ thế này ?

Ban đầu tôi tưởng hắn là một người xấu, nên luôn tìm cách đề phòng và chạy trốn. Nhưng sau khi sống chung, và được hắn cứu hết lần này đến lần khác, tôi mới biết được rằng, hắn không phải là một người xấu hoàn toàn. Hắn chỉ là một người lạnh lùng và vô cảm mà thôi. Khi lớp vỏ ngụy trang mà hắn cố tạo ra bị gỡ bỏ, hắn là một chàng trai chân thành và tốt bụng.

Còn Tên kia, tôi vẫn không hiểu Tên kia lắm. Ấn tượng tôi dành cho Tên kia rất mờ nhạt do tôi không tiếp xúc và nói chuyện nhiều. Tôi tin khi đã làm quen và ở bên nhau lâu, tôi tin mình có thể tìm được tính cách thật của Tên kia.

Tôi giờ đã cho Tên kia hai điểm tốt. Từ trước đến nay, tôi vẫn có lòng tin đối với những người yêu trẻ con. Nếu Tên kia không phải là người xấu, vậy thì tôi cũng không nên quá kì thị, và nhìn Tên kia bắt ánh mắt gay gắt và khó coi nữa.

Đi xe mất hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi mới đến nơi.

Trên đường đi, kể từ lúc tôi dạy thằng bé xếp hình bằng sợi dây thun, thằng bé học rất nhanh. Tôi sợ chỉ cần thằng bé chăm chỉ luyện tập, nó thế nào cũng tiến xa hơn một sư phụ nửa mùa như tôi.

Thằng bé là một đứa trẻ thông minh, và có quyết tâm cao. Tôi không thể so sánh được với thằng bé. Tôi tuy không phải là một người đần độn, nhưng lại quá ham vui. Một người như tôi không thể nào phát huy tài năng của mình đến cực điểm, tôi chỉ là một người bình thường.

Tôi là một người lạ nên không hề biết Tên kia đang đưa mình đến đâu. Khi Tên kia lái xe vào một bãi đỗ xe lộ thiên, tôi mới ngơ ngác nhìn xung quanh.

Mở cửa, tôi bước xuống xe.

Tôi đứng ngây dại nhìn cảnh vật hùng vĩ với non xanh và nước biếc ở xung quanh.

Trời ơi ! Đẹp quá ! Tuyệt quá ! Tôi muốn hét to lên, muốn chạy đi khắp nơi, muốn hòa mình vào thiên nhiên, muốn được trèo lên núi cao, muốn ngắm cảnh hồ nước trong xanh và thơ mộng ở bên dưới, muốn được trèo lên cây để thỏa ước nguyện leo trèo của mình.

Miệng tôi cười tươi như hoa nở, mắt tôi rực sáng, mặt tôi ửng đỏ vì kích động và vui sướиɠ.

Đứng ở bên cạnh, thằng bé cũng chẳng khác gì tôi. Bây giờ cu cậu quên luôn cả mấy cái hình xếp ở trên tay. Thằng nhóc vui mừng đến nỗi hét ầm lên, và chạy biến vào trong một cái quán nhỏ.

Tôi và Tên kia nhanh chóng đi theo thằng bé. Chúng tôi không muốn thằng bé bị lạc. Nếu để thằng bé xảy ra chuyện gì, tôi và Tên kia sẽ không thể sống yên với hắn. Tôi yêu quý và thương thằng bé thật lòng, nên không muốn thằng bé gặp phải bất cứ thương tổn gì.

Tay Tên kia sách giỏ thức ăn, còn tôi vừa đi vừa giữ chặt chiếc mũ vành rộng ở trên đầu. Gió đang muốn cuốn phăng chiếc nón trên đầu tôi.

Tôi đã lo hơi thừa, tuy trời đang nắng nóng thật, nhưng giữa núi cao, và cây cối um tùm, có hồ nước trong xanh soi bóng mây trời và cây cỏ, có gió mát liên tục thổi qua thế này, tôi không thấy nóng mà ngược lại tôi thấy hơi lạnh.

Tôi vừa đi vừa ngắm cảnh nên đi chậm hơn so với Tên kia.

Tên kia bực mình giục tôi.

_Cô có đi nhanh lên không ? Nếu cô mà còn vừa đi vừa quanh ngược quay xuôi như thế này nữa, tôi sẽ bỏ mặc cô.

Tôi căm tức trừng mắt nhìn Tên kia. Đã đến đây rồi, sao Tên kia vẫn còn giục tôi phải đi nhanh. Ở đây có nhiều cảnh đẹp và có nhiều thứ mới lạ, nếu Tên kia không cho tôi ngắm, tôi thấy không cam lòng và khó chịu.

Tôi vừa nhìn thấy có một bông hoa rất đẹp đang mọc ở trên sườn núi cao. Tôi liền reo lên thích thú. Bất chấp ánh mắt cảnh cáo, và nghiêm khắc của Tên kia, tôi liền chạy lại gần tên kia, kiễng chân tôi lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số hiệu Sony Cyber-shot DSC-WX5 màu xám trắng bạc nhỏ hình vuông, được treo trước ngực Tên kia.

Hành động đột ngột và vô tư của tôi, khiến Tên kia mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt Tên kia nhìn tôi rất kì lạ, trên khóe môi Tên kia nở một nụ cười khó hiểu, hình như Tên kia vừa nghĩ được ra cách gì đó để trừng phạt tôi.

Tôi vì quá mong muốn được chụp hình ảnh bông hoa dại nhưng đẹp rực rỡ kia, nên không chú ý đến thái độ khác lạ của Tên kia dành cho mình.

Tôi chọn một góc độ thật đẹp và có ánh sáng chuẩn nhất, sau đó tôi bấm nút chụp. Khi đã có được mấy tấm hình ưng ý, tôi sung sướиɠ cười toe toét.

Tên kia đứng phía sau lưng tôi, Tên kia phả hơi nóng vào tai tôi.

_Nhóc con ! Cô quậy đã đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi, thì hãy mau đi theo tôi, thằng bé đang chờ hai chúng ta kia kìa ?

Giọng nói trách móc và không mấy thân thiện của Tên kia, khiến tôi nhảy dựng. Tôi vội vã đứng cách xa Tên kia mấy bước chân. Nở một nụ cười gượng gạo, vừa gãi đầu, tôi vừa ấp úng trả lời.

_Xin..xin lỗi. Tôi…tôi đi ngay đây.

Không chờ Tên kia nói thêm câu nào nữa, Tôi giữ chặt chiếc mũ trên đầu, rồi chạy biến vào trong theo thằng bé.

Tên kia đứng nhìn hình bóng nhỏ nhỏ của tôi, nụ cười và ánh mắt Tên kia ngày càng sâu. Nếu tôi mà nhìn thấy nụ cười của Tên kia lúc này, tôi sẽ bỏ chạy thật nhanh.

Tên kia mua ba cái cần câu, thuê ba cái ghế gỗ cao. Tất cả mọi đồ dùng đều có người mang cho chúng tôi.

Tôi, thằng bé và Tên kia chỉ việc nói địa điểm cho họ là có thể yên tâm đi mà không cần phải lo lắng hay phải khuân vác thứ gì.

Chỗ mà Tên kia chọn để câu cá là một nơi yên tĩnh, nước khá sâu. Xa xa tôi nghe được tiếng nước róc rách chảy, hình như đó là một thác nước. Tôi kích động muốn chạy ngay đến chỗ đó, rồi chụp mấy kiểu ảnh làm kỉ niệm.

Dường như đoán được ý định của tôi, Tên kia lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.

_Nếu cô mà còn dám chạy lung nữa, tôi sẽ ném cô xuống hồ nước trước mặt. Cô nên biết điều một chút, khi nào câu cá xong, tôi sẽ dẫn cô và thằng bé đi ngắm cảnh ở xung quanh đây. Còn bây giờ cô ngoan ngoãn ngồi xuống câu cá đi.

Tôi phồng mồm định cãi lý với Tên kia. Tôi định bảo Tên kia rằng: “Tôi đã lớn rồi, tôi không còn là trẻ con nữa, tôi có thể tự lo cho bản thân mình”. Nhưng sau khi nhìn khuôn mặt lạnh giá, và ánh mắt không có một chút tình cảm của Tên kia, tôi đành tiu nghỉu cầm lấy cần câu và một chiếc ghế mà Tên kia đưa cho.

Hu hu hu ! Tôi không ngừng gào khóc trong lòng, tôi đâu có muốn đến đây để câu cá. Tôi muốn đi dạo, muốn đi ngắm cảnh, muốn đi chụp ảnh.

Nhìn cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ và tuyệt đẹp trước mặt, tôi đành nén lòng lại. Tôi đành phải chờ khi nào Tên kia câu cá xong rồi hãy đi thăm quan vậy. Tôi sợ nếu tôi làm trái lời của Tên kia, Tên kia nổi điên lên đánh tôi ở đây thì xui xẻo cho tôi lắm.

Thằng bé thích thú chọn ngay một chỗ gần bóng da^ʍ, nó quăng lưỡi câu ra xa, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Nhìn nó giống hệt một tay câu cá đầy kinh nghiệm và lâu năm.

Thằng bé không bù với tôi. Trong khi Tên kia và thằng bé chăm chú nhìn chiếc phao màu trắng trước mặt, tôi lại chán nản chống cằm quan sát xung quanh.

Ngồi chờ một lúc lâu mà không thấy cá đớp mồi, mắt tôi díp lại, tôi che miệng ngáp một cái.

Tôi không hề biết là ngồi ở phía đằng trước, Tên kia thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Khi bắt gặp hình ảnh giống như một ông cụ non của tôi, Tên kia bịt miệng cười thầm. Có lẽ Tên kia chưa từng thấy một cô gái nào lại nghịch ngợm và trẻ con giống như tôi. Đi câu cá mà tôi lại tưởng đang được mây trời, sông núi, và gió mát đang ru mình ngủ.

_A ha ! Cá đớp mồi rồi ! Đớp mồi rồi !

Thằng bé sung sướиɠ đứng bật dậy, miệng nó kêu thật to.

Đang mơ mơ màng màng, tiếng hét của thằng bé khiến tôi té nhào từ trên ghế xuống đất, mặt tôi hôn đất, còn chiếc mũ trên đầu tôi rơi xuống nước.

Tên kia và thằng bé há hốc mồm nhìn tôi. Đầu tiên thằng bé sửng sốt nói không nên lời, nhưng ngay sau đó nó cười ngặt ngẽo, nó cười sằng sặc.

Tôi khổ sở chống tay xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy. Mặt tôi dính mấy chiếc lá cây, mái tóc uốn quăn của tôi còn dính một ít bụi đất. Trông tôi lúc này, chẳng khác gì một con hề.

Tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa đau đớn nhăn mặt. Số tôi đúng là không ra gì. Đi đâu hay làm gì tôi cũng luôn gặp họa.

Chiếc cần câu trên tay thằng bé giựt giựt, hình như lần này con cá mắc câu rất to.

Thằng bé lại hét ầm lên.

_Chú Đức Hải ! Chị Băng ! Mau lại đây giúp em kéo cần câu lên ! Mau lên ! Nếu không con cá lại lôi cần câu đi bây giờ.

Tôi cố nén đau đớn, tôi và Tên kia chạy lại giúp thằng bé. Cả hai chúng tôi đều chờ mong xem con cá mắc vào cần câu của thằng bé to đến cỡ nào mà cần câu của thằng bé sắp bị cuốn phăng đi.

Ba đôi bàn tay cầm lấy cần câu, sau đó cùng kéo cần câu lên. Khi kéo được cần câu lên bờ, trước ba đôi mắt chờ mong của chúng tôi là một chiếc giày cũ nát bị mắc vào cần câu của thằng bé.

Tôi “phụt” một tiếng, không thể nhịn được cười, nên tôi đã ôm lấy bụng, tôi ngồi bò xuống đất, tôi cười đến chảy cả nước mắt.

Tên kia cũng không thể nhịn được cười. Thành ra hai chúng tôi cùng nhau cười, cười thật sảng khoái.

Tội nghiệp cho thằng bé, bao nhiêu hy vọng của nó đều tiêu tan hết cả. Cu cậu giận dỗi ném mạnh cần câu xuống đất, sau đó dơ chân đá vào người tôi, Tên kia nhanh chóng ôm lấy ngang eo nó, sau đó nghiêm khắc bảo nó.

_Đừng có hỗn ! Cháu không được phép đánh cô ! Cô và chú không cố ý cười cháu đâu ! Đi câu cá vì chúng ta muốn giải trí đúng không ? Cháu là lần đầu tiên đi câu cá nên vẫn còn chưa có kinh nghiệm, ngày trước chú cũng thế. Cứ từ từ rồi cháu sẽ trở thành một tay lão luyện thôi.

Nhờ Tên kia khuyên giải một hồi, thằng bé cũng đã nguôi giận.

Tên kia giúp thằng bé móc mồi vào lưỡi câu, sau đó vỗ vai động viên thằng bé hãy tiếp tục cố gắng.

Ngồi trên cỏ khô, tôi chăm chú lắng nghe từng lời của Tên kia dành cho thằng bé, để ý đến từng cử chỉ mà Tên kia hướng dẫn thằng bé cách câu cá và cách nhận biết khi nào cá mới cắn câu và khi nào không phải. Tôi bất giác nở một nụ cười. Càng tiếp xúc gần gũi với Tên kia, tôi thấy Tên kia cũng không hẳn là một người xấu hoàn toàn. Có lẽ trên một phương diện nào đó Tên kia không được hoàn hảo, nhưng không phải là ác quỷ giống như biệt danh mà tôi đặt cho Tên kia.

Tôi trở về chỗ câu cá của mình. Ngồi trên ghế, tôi cố gắng để mắt đến động tĩnh của chiếc phao màu trắng đang nổi trên mặt nước. Nếu như những người câu cá lão luyện, thích chọn nơi yên tĩnh, không có gió, hoặc không có động để chờ cá đớp mồi, thì tôi lại thích làm ngược lại. Tôi không thể chịu được sự im lặng của xung quanh, cũng không thể chịu đựng được việc phải ngồi lâu trên ghế mà không làm gì cả. Mở túi sách, tôi lấy một chiếc máy Ipod màu xanh lá cây, gài dây nghe nhạc vào tai, tôi ấn nút màu đỏ trên Ipod. Hoàn hảo ! Giờ tôi có thể vừa ngồi nghe ngạc, vừa chờ cá cắn câu.

Thằng bé và Tên kia nhìn tôi không chớp mắt, họ lắc đầu ngán ngẩm. Chắc họ không thể tưởng tượng rằng ở trên đời này lại có một cô gái giống như tôi.

Không hiểu là do số tôi may mắn, hay ông Trời muốn khuyến khích tôi hãy cố gắng chịu đựng sự tẻ nhạt của việc ngồi câu cá, nên đã cho cá cắn câu.

Cần câu trên tay tôi “giật giật”, tôi nhảy dựng, miệng tôi kích động hô to.

_Cá cắn câu rồi ! Mau lại đây ! Lại đây !

Tôi cười toe toét, tay tôi vẫy gọi thằng bé và Tên kia.

Thêm một lần nữa, họ há hốc mồm nhìn tôi, mắt họ mở to, họ ngơ ngác nhìn nhau. Họ đang tự hỏi tại sao một kẻ vô tâm như tôi, lại dễ dàng câu được cá như thế ?

Thằng bé là người đầu tiên chạy đến bên tôi, tiếp theo là Tên kia.

Thằng bé phấn kích cầm lấy cần câu cùng với tôi, cả hai chúng tôi cố gắng kéo cần câu lên.

_Oa ! Cá to quá !

Thắng bé và tôi reo ầm lên.

Một con cá to gần một kí mắc vào lưỡi câu, đang quẫy đạp trên không. Nó đang cố để tìm cách thoát thân.

Khi nhìn thấy hình ảnh của con cá, tự nhiên tôi thấy mình hơi ác, trong tôi nảy sinh cảm giác thương tiếc, và có ý nghĩ muốn thả nó xuống nước.

Tên kia không cho tôi cơ hội được thực hiện hành động “nhân đạo” ấy, Tên kia và thằng bé cùng nhau gỡ đầu lưỡi con cá ra khỏi lưỡi câu, sau đó ném nó vào xô nước làm bằng nhựa màu đỏ khá cao.

Nhìn khuôn mặt không đành lòng của tôi, Tên kia cảnh cáo.

_Cô mà có ý định ném trả con cá xuống nước, thì hãy quên đi. Nếu cô mà dám làm thế, tôi sẽ bắt cô ngồi câu cá đến tối.

Thằng bé xoa hai tay vào nhau, mắt nó nhìn con cá đang bơi lội trong sô nước một cách thèm thuồng, mắt nó phát sáng.

_Chắc món cá nướng ngon lắm. Hura ! Sắp được ăn cá nướng rồi.

Tôi khóc không ra nước mắt. Tôi bắt đầu hối hận vì đã gợi ý bảo thằng bé là sẽ cho nó đi câu cá. Lẽ ra tôi nên bảo nó là chỉ đưa nó đi dã ngoại thôi. Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, tôi nên chiều lòng thằng bé và Tên kia. Hiếm có cơ hội thấy họ vui vẻ và thoải mái thế này, tôi không nên đánh mất đi niềm vui của họ.

Tôi lại tiếp tục ngồi xuống câu. Tôi cầu mong là cá đừng mắc vào lưỡi câu của tôi nữa, tôi không muốn cảm giác không đành lòng như lúc nãy lại tái diễn nữa.

Lần này, người có cá cắn câu không phải là tôi mà là Tên kia.

Tên kia không hét ầm lên như tôi và thằng bé mà chỉ bình tĩnh kéo cần câu lên, gỡ cá ra khỏi lưỡi câu, sau đó ném nó vào xô.

Thằng bé là người năng động và nhiệt tình nhất ở đây. Tuy nó không câu được con cá nào, nhưng nó luôn mồm hò hét mỗi khi tôi và Tên kia câu được cá.

Câu được mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi đã bắt được bảy con cá. Trong đó tôi câu được hai con, còn Tên kia năm con. Tôi nể phục tài câu cá của Tên kia. Tôi không biết làm cách nào mà Tên kia có thể câu được nhiều cá trong thời gian ngắn như thế.

Mặc dù chỉ câu được hai con, nhưng tôi không buồn một chút nào, mà ngược lại tôi còn tạ ơn vì mình không câu được quá nhiều cá. Tôi không nỡ nhìn những con cá quẫy đạp cố giành lấy sự sống còn sót lại. Tôi là người nhạy cảm và yếu đuối, nên không thể xuống tay được với những sinh vật hiền hòa và đáng yêu.

Thằng bé lắc tay tôi, miệng nó liên tục giục.

_Chị Băng ! Mau đi nướng cá cho em ăn ! Em muốn ăn cá nướng ! Em đã đói bụng lắm rồi.

Tôi mỉm cười bảo thằng bé.

_Chị cũng muốn nướng cá cho em ăn, nhưng nếu nhóm lửa ở đây chúng ta có thể gây ra cháy rừng, hai nữa lại không có dụng cụ để làm cá, và không có gia vị để nấu. Em bảo chị làm sao nướng cá cho em ăn ? Hay là em ăn tạm thức ăn do chị chuẩn bị sẵn. Khi nào về đến nhà, chị sẽ nướng cá cho em ăn được không ?