Điều khiến tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn là Tên kia cũng đến đây. Tôi hoàn toàn không hiểu, chẳng phải lúc sáng Tên kia đã đến rồi sao. Tại sao buổi chiều Tên kia còn đến nữa ?
Tên kia ngắm nhìn tôi từ đầu xuống chân, miệng tên kia nhếch lên, còn ánh mắt không dấu được vẻ chế giễu và khinh thường.
Tôi không thèm nhìn Tên kia đến lấy một cái, tôi hung hăng nện gót trên sàn nhà, sau đó lôi thằng bé đi lên lầu.
Thằng bé đấm đá lung tung vào người tôi, miệng nó rủa tôi.
_Bà cô già ! Bà biến đi ! Tôi không muốn đi lên lầu với bà !
Tôi phát mấy cái vào mông nó. Tôi nhấc bổng nó lên, sau đó vác nó lên vai. Tôi đe dọa bảo thằng bé.
_Nếu em mà còn giãy và rủa chị nữa, chị sẽ đánh thật đau vào mông em, sau đó ném em xuống bồn tắm. Thế nào, em có muốn thử không ?
_Bà cô điên ! Thả tôi xuống ! Thả xuống !
Tôi phát nhẹ liên tiếp vào mông thằng bé, tôi và thằng bé bỏ mặc hai người đàn ông và hai chị giúp việc đứng ở dưới phòng khách. Bốn người bọn họ đều chăm chú nhìn theo hình bóng của tôi và thằng bé. Mỗi người lúc này đều có những suy nghĩ khác nhau.
Tôi không thể nào hiểu được Tên kia. Tại sao Tên kia cứ tìm cách gây sự với tôi làm gì ? Nếu Tên kia là hắn, tôi còn hiểu được là do tôi có lỗi với hắn trước, nên hắn mới không dễ dàng buông tha cho tôi. Còn Tên kia, chẳng phải người trêu tức tôi trước là Tên kia sao ?
Không muốn nghĩ lung tung nữa, tôi đá cánh cửa của thằng bé ra hai bên.
Sau đó dùng chân phải khép cánh cửa phòng của thằng bé lại.
Tôi đặt thằng bé đứng xuống sàn nhà. Thằng bé tức giận tung chân lên đá tôi, tôi dễ dàng bắt được, sau đó tôi ôm ngang eo nó, tôi ném nó lên giường. Thằng bé kích động ném gối và những đồ vật lung tung của nó vào người tôi.
Tôi không thèm chú ý đến nó. Thấy một mô hình siêu nhân để trên kệ tụ của thằng bé, tôi sung sướиɠ vội cầm lên xem.
_Đẹp quá ! Hóa ra em cũng hâm mộ dũng sĩ Hecman à ?
Cái gối đang được dơ lên cao, nghe tiếng hét và câu hỏi của tôi, thằng bé dừng lại.
_Chị hỏi làm gì ?
Tôi không dấu được niềm đam mê truyện dũng sĩ Hecman của mình.
_Còn hỏi để làm gì nữa, đương nhiên là để chia sẻ sự hâm mộ dành cho truyện tranh dũng sĩ Hecman rồi.
Thằng bé nhìn tôi bằng đôi mắt không dám tin, nó trợn tròn mắt. Có lẽ nó không tưởng tượng rằng một bà cô già 25 tuổi như tôi, vẫn còn thích đọc truyện tranh.
Nhìn khuôn mặt vì quá bất ngờ mà gần như là sững sờ và ngơ ngác của Thằng bé, tôi ngượng ngịu gãi đầu.
_Mặc dù đã qua độ tuổi thiếu nhi và tuổi teen nhưng chị vẫn thường xuyên đọc truyện tranh thiếu như: Doremon, Thám tử lừng danh Conan, và mấy truyện khác của Nhật.
Đến lúc này, thì thằng bé không tin cũng không được. Xem ra mặc dù tuổi tác của tôi và thằng bé chênh lệch nhau rất lớn nhưng mà tính cách và sở thích thì không khác nhau bao nhiêu.
Căn phòng của thằng bé cũng rộng như phòng tôi. Màu sắc trong phòng thằng bé gồm hai màu: trắng và xanh dương. Có một chiếc giường đơn được đặt sát tường, trên cao có một kệ sách nhỏ, đựng hơn hai mươi cuốn sách dành cho thiếu nhi. Cách hai bước chân gần bên trái của chiếc giường, có một tủ đựng sách vừa kết hợp với bàn ngồi học làm bằng gỗ, được đặt sát vào tường. Trên bàn có một máy tính desktop loại nhỏ, và mấy cuốn sách được đặt ngay ngắn gần bên cạnh máy tính.
Trong phòng có một bộ bàn ghế sô pha mềm dành cho trẻ con ngồi. Từ phòng của thằng bé cũng có lối dẫn ra ban công.
Tôi thích cách phối màu, và cách trang trí trong căn phòng của thằng bé.
Thằng bé cũng thể hiện tình yêu đối với tranh ảnh và sách báo của mình bằng cách gián những tấm áp phích trên tường. Tôi đếm có hơn hai mươi mô hình xe ô tô và máy bay to nhỏ đủ loại.
Nhìn sơ quan căn phòng của thằng bé, tôi đoán thằng bé có năng khiếu trang trí phòng hơn tôi.
_Chị nhìn đã đủ chưa hả ? Nếu đủ rồi , thì mau đi ra khỏi đây.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng thằng bé.
_Em rất may mắn vì được sinh ra lớn lên trong một gia đình giàu có. Còn chị, là một cô nhi từ nhỏ. Từ khi sinh ra, chị chưa từng có phòng riêng. Căn phòng mà chị ở trong cô nhi viện rất rộng và rất đông người. Em có tin được không, gần ba căn phòng của nhà em, mới bằng một căn phòng tập thể của bọn chị.
Thằng bé im lặng lắng nghe tôi nói. Chắc thằng bé cũng không nghĩ đến việc tôi là một cô nhi.
Mắt tôi nhìn về xa xăm, giọng tôi trầm buồn.
_Cô nhi viện nơi mà chị ở mỗi năm đón rất nhiều đứa trẻ giống như chị. Mỗi lần nhìn thấy một đứa trẻ nào mới đến, chị lại tự hỏi bố mẹ của bọn chị đâu ? Tại sao họ lại bỏ rơi bọn chị, tại sao họ lại không cần bọn chị và tại sao họ sinh bọn chị ra nhưng lại không có trách nhiệm với bọn chị ? Chị đã tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi, cũng hỏi các sơ trong tu viện về hoàn cảnh của mình và của bọn trẻ cùng trang lứa. Nhưng không ai có thể trả lời cho chị biết vì sao bọn chị bị bỏ rơi, và vì sao bọn chị lại bị đưa đến cô nhi viện. Đã từng có lúc chị muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng cuối cùng chị lại từ bỏ.
Nhìn thằng bé bằng ánh mắt yêu thương và đồng cảm, tôi hỏi nó.
_Em có biết vì sao không ?
Thằng bé lắc đầu trả lời tôi.
_Không.
Tôi mỉm cười buồn bã.
_Bởi vì chị sợ khi tìm được họ rồi, chị lại nhận được tin là họ đã chết, hay họ thực sự không cần chị. Nếu đã biết trước như thế, chị thà rằng vẫn cứ sống giống như ở hiện tại có phải là hay hơn không. Biết được sự thật, nhiều khi không phải là tốt. Có đôi lúc tránh đi được vẫn hơn.
Nói xong, tôi đứng lên.
_Em có cần chị giúp em tắm rửa và thay quần áo không ?
Thằng bé ngập ngừng nhìn tôi.
_Chị chắc là sống khổ sở và cô đơn lắm.
Tôi cúi xuống xoa đầu nó.
_Đúng, nhưng không phải đúng hoàn toàn. Chẳng phải giờ chị đang sống tốt, và suốt ngày cười vui vẻ là gì. Chị không biết em đã nhìn thấy điều gì, và đã trải qua những nỗi đau gì, nhưng em may mắn hơn chị, em còn có bố mẹ , còn có ông bà và chú Đức Hải yêu và thương em. Em nên mừng với những gì mà em đang có. Cuộc sống nhiều khi không thể cưỡng cầu, và cũng đừng đòi hỏi cao quá, nếu không em sẽ không thể sống nhẹ nhõm và có được những phút giây hạnh phúc bên gia đình và người thân.
Tôi biết những lời lẽ đầy triết lý này đồi với một đứa trẻ lên tám tuổi sẽ quá khó để hiểu, nhưng tôi tin với một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm như thằng nhóc, nó chắc chắn sẽ biết tôi đang muốn nói gì với nó.
Mở cửa phòng của thằng bé, tôi đi ra ngoài.
_Chị sẽ ở đây chơi với em lâu chứ ?
Tôi quay lại cười với thằng bé.
_Chắc chắn rồi. Chị rất thích chơi cùng với em.
Tôi nháy mắt với nó.
_Hôm nào đó hai chị em mình đi câu cá, sau đó nướng cá ăn được không ? Nói cho em biết, tài nấu nướng theo kiểu du mục của chị rất cao. Em có muốn thử không ?
Mắt thằng bé sáng lên, cu cậu đang hưng phấn.
Nhìn vẻ mặt của thằng bé, tôi thừa hiểu nó đang muốn gì, nhưng vẫn giả vờ coi như không biết gì cả.
_Em không muốn đi có đúng không ? Thật chán ! Giá mà em được thưởng thức món cá nướng thơm giòn và béo ngậy của chị, em sẽ thấy mấy nhà hàng mà em đã từng ăn cũng không thể sánh bằng. Ngoài ra đi câu cá còn được nhìn thấy non xanh nước biếc, và ngắm cảnh nữa chứ. Thôi thì hôm đó chị đành đi một mình vậy.
Nghe tôi miêu tả một hồi, thằng bé vội cướp lời tôi.
_Em đi ! Ai bảo là em không muốn đi ?
Bên trong, tôi đang muốn cười to, nhưng ngoài mặt, tôi vẫn tỉnh bơ như không.
_Thật không ?
_Thật.
_Sao lúc nãy chị thấy em không hề có ý định muốn đi câu cá dã ngoại cùng với chị ?
Thằng bé căm tức nhìn tôi, mặt nó vênh lên.
_Bà cô già kia ! Bà bị điếc hay sao thế ? Tôi đã nói là tôi muốn đi ?
Tôi chống hai tay vào sườn, mặt tôi cũng vênh lên chẳng kém gì thằng bé.
_Em mà còn dám gọi chị thêm một lần “bà cô già” nữa, chị sẽ đánh vào mông em, và không thèm rủ em đi câu cá nữa.
_Chị tưởng không có chị thì em không đi được chắc ?
Tôi cười toe toét, hai tay tôi vỗ bôm bốp vào nhau.
_Em biết cách cư xử như thế là ngoan. Chị đã hứa cho em đi dã ngoại, thì nhất định chị sẽ cho em đi.
Thằng bé mặc dù cố che dấu thái độ biến chuyển tốt đẹp dành cho tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi biết đứa trẻ nào cũng cần phải được thương yêu, và dạy dỗ từ từ. Tôi tin là mình có thể thay đổi được thằng bé này thành một đứa trẻ cư xử và hành động giống như những đứa trẻ cùng trang lứa.
Cuộc đối thoại giữa tôi và thằng bé lọt vào tai và mắt của hắn, Tên kia, và chị giúp việc có nước da bánh mật.
Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của họ dành cho mình, tôi gãi đầu không hiểu gì cả. Việc tôi nói chuyện thân thiết với thằng bé thì có gì lạ đâu, mà họ nhìn tôi giống như người ngoài hành tinh mới rớt xuống trái đất thế ?
Bỏ qua ánh mắt của mọi người xung quanh, tôi chạy biến về phòng. Tôi cần phải tắm rửa và thay quần áo, người tôi có mùi của bánh mì nướng, có mùi thơm của vani và mùi của dầu vừng.
Khi soi khuôn mặt mình trong gương, tôi hét lên thất thanh. Hu hu hu ! Trông tôi lúc này, chẳng khác gì một con điên mới bị sét đánh. Mái tóc đen mượt được uốn cong, rất phù hợp với khuôn mặt nhọ nhem của tôi. Tôi nghi ngờ không biết ánh mắt mà họ dành cho tôi lúc nãy, có phải vì khuôn mặt quá ư là “dễ thương” của tôi không ?
Vục nước lên mặt, tôi rửa lấy rửa để, tôi muốn kị cọ hết những vết nhọ trên mặt mình. Xấu hổ quá ! Cả ngày hôm nay tôi gây ra hết chuyện nọ đến chuyện kia. Nhờ có tôi, họ không phải mất tiền để đi xem nghệ sĩ diễn hài trên sân khấu.
Buổi tối, tôi mặc một chiếc quần jean màu trắng dài đến ngang gối và một chiếc áo thụng màu xanh dương, mái tóc uốn xoăn của tôi buông xõa.
Khuôn mặt búp bê của tôi rất hợp với bộ quần áo tôi đang mặc trên người. Nếu buổi trưa chiếc váy maxi biến tôi thành một người quyến rũ, thì bộ quần áo mà tôi đang mặc trên người lúc này, lại khiến tôi trẻ trung và năng động giống tuổi teen.
Sợ mọi người chờ lâu, nên sau khi tắm xong, tôi vội đi xuống lầu.
Trong nhà bếp, thằng bé, hắn và Tên kia đang ngồi trên ghế, thức ăn đã được dọn lên bàn, họ đang chờ tôi.
Thấy tôi xuất hiện, ba người đàn ông đều quay lại nhìn tôi.
Tôi hơi ngượng khi bị sáu đôi mắt nhìn chăm chú và quan sát từ đầu xuống chân. Tôi rất muốn chạy trốn, rất muốn tan biến vào không khí. Tôi có phải là người mẫu, hay một nhân vật quan trọng của gia đình họ đâu, mà họ nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái như thế ?
Hắn là người đầu tiên lên tiếng.
_Cô lại đây ngồi đi.
Tôi lững thững bước lại gần.
Thằng bé đang ngồi bên cạnh hắn, còn Tên kia ngồi đối diện với họ.
Nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Tên kia, tôi không muốn ngồi ăn bên cạnh Tên kia một chút nào.
Nghĩ một chút, tôi liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh thằng bé. Tôi nghĩ dù thằng bé không thích tôi, nhưng tôi vẫn thấy vui vẻ hơn ngồi ăn cạnh hắn hay Tên kia.
Hai người đàn ông lại nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn họ. Tôi ớn lạnh khi cứ phải để ý đến từng cử chỉ và ánh mắt của họ để sống lắm rồi. Giá như họ cũng dễ đối phó như thằng bé này thì hay biết mấy.
Tên kia bắt đầu lên tiếng châm chọc tôi.
_Nghe nói chiều hôm nay cô gần như hun khói hết cả một góc vườn của anh trai tôi.
Tôi điềm tĩnh gắp một miếng thịt lợn hun khói, sau đó tôi từ từ cho lên miệng, tôi nhai và nhai cho đến khi miếng thịt tan biến trong cổ họng. Tay tôi nâng ly rượu màu tím nhạt lên, tôi uống từng ngụm nhỏ. Tôi hoàn toàn lờ Tên kia đi, tôi không muốn cãi nhau với Tên kia trong giờ ăn.
Ăn xong miếng thịt, uống xong chút rượu trong ly. Tôi gắp một khúc cá rán, tôi cẩn thận gỡ bỏ xương cá ra khỏi phần thịt mềm, sau đó tôi chuyển sang bát của thằng bé.
Tặng cho nó một nụ cười tươi rói và động viên, tôi bảo nó.
_Em ăn đi. Cá rất tốt cho sức khỏe.
Thằng bé hết nhìn tôi lại nhìn phần thịt cá mà tôi gắp vào bát nó. Hình như cu cậu đang tự hỏi tôi đang định làm gì ?
Tôi phì cười khi nhìn khuôn mặt tỏ ra nghi ngờ của thằng bé.
_Nếu em mà không ăn, chị sẽ lấy lại. Chị không muốn mất công gỡ thịt cá cho em ăn, em lại dám nghi ngờ lòng tốt của chị đâu.
Thằng bé hơi chột dạ, khi nó biết tôi đã đoán được suy nghĩ trong đầu đó.
Trong khi thằng bé còn chần chừ, tôi liền thò đũa sang bát của nó, như chuẩn bị cướp phần cá trong bát nó.
Thằng bé liền cầm ngay lấy cái bát để ở trên bàn, nó chuyển cái bát cách xa tầm tay với của tôi, mắt nó nhìn tôi đầy đe dọa.
Tôi và thằng bé vô tư thể hiện tính trẻ con của mình, mà không hay hai người đàn ông đều quên ăn để nhìn chúng tôi.
Hắn không biết là đang vui mừng, hay là đang kích động, mà hắn vừa uống rượu, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt của một người tình dành cho một người tình. Khóe môi của hắn nhếch lên thành một nụ cười có thể làm tan chảy bất cứ trái tim của một cô gái nào. Đôi mắt hắn giống như ánh lửa đang xua tan đi sự lạnh giá trong đêm đông.
Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, tôi đã nhảy cẩng lên sung sướиɠ và hét ầm lên rồi. Phải ! Hắn đang để ý đến tôi.
Tên công tử bột kia cứ nhìn tôi mãi. Tôi không hiểu tại sao hắn lại để ý nhiều đến tôi như thế ? Nếu tôi là một nữ đại minh tinh như Tên kia, hay sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có thì Tên kia hãy chú ý đến tôi, nhưng tôi chỉ là một cô nhân viên bình thường, tôi là một đứa trẻ mồ côi và không có gì cả.
Anh em nhà họ Trương đúng là khác người. Tại sao họ cứ thích hành hạ và bắt nạt một cô gái nhỏ bé và yếu đuối như tôi ? Nếu tôi mà có đầy đủ cha mẹ, tôi còn nghĩ mình còn có một chỗ dựa nào đó, nhưng tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi sợ nếu chẳng may mà tôi biến mất một cách bí ẩn, cũng chưa chắc có ai đó phát hiện ra được tung tích của tôi. Lúc đó, dù họ có báo cảnh sát hay đi tìm tôi, họ sẽ cho rằng tôi đang đi du lịch ở đâu đó. Khi họ thực sự biết được tôi ở đâu, tôi chỉ còn là một cái xác.
Tôi và thằng bé đua nhau tranh giành thức ăn. Tôi ăn một miếng, tôi chặn của thằng bé một miếng. Dường như nhờ có tôi, nên thằng nhóc ham ăn hẳn. Nó phồng mồm trợn mép với tôi, tôi cũng phồng mồm và le lưỡi với nó.
Đứng ở bên cạnh, hai chị giúp việc không nhịn được cười, thỉnh thoảng tôi nghe được tiếng cười khúc khích của hai chị. Tôi đỏ mặt tía tai vì xấu hổ. Tôi lúng túng uống một ngụm rượu để che bớt đi sự thẹn thùng và xấu hổ của mình.
Bữa ăn tối kết thúc, chỉ có tôi và thằng bé là ăn no, còn hắn và Tên kia chỉ ngồi uống rượu và thỉnh thoảng ăn vài miếng, họ thích dành thời gian để quan sát, để nhìn tôi và thằng bé hơn là tập trung vào ăn uống.
Để cho hắn và Tên kia ngồi dưới phòng khách nói chuyện với nhau, tôi và thằng bé đi lên lầu. Vừa đi tôi vừa đùa nghịch thằng bé, khiến thằng bé hét ầm lên. Tiếng cười trong trẻo của tôi hòa lẫn cũng tiếng la thất thanh của thằng bé.
A ha ! Giờ thì thằng bé phải sợ một kẻ bám dai như đỉa giống như tôi. Tôi sẽ cho thằng bé biết tay. Nó dám coi thường và không tôn trọng khả năng dạy dỗ trẻ con của tôi. Tôi sẽ cho thằng bé thấy, tôi có thể làm được gì.
Tôi đi theo thằng bé về phòng của nó.
Thằng bé chống tay vào sườn, nó vênh mặt lên thách thức tôi.
_Bà cô điên ! Sao bà không về phòng của bà đi. Bà ở đây để làm gì ?
Tôi cười hề hề, mắt tôi lộ vẻ giảo hoạt.
_Tất nhiên là để dọa ma nhóc rồi. Chị nghe nói buổi tối có rất nhiều bóng ma hiện hồn, đi qua đi lại quanh đây, nên chị muốn chờ ở đây để lúc nữa gặp họ.
Thằng bé bĩu môi nhìn tôi, nó thương hại bảo tôi.
_Bà chị định dọa ai thế hả ? Nói cho chị biết, ma còn phải sợ em, nói gì đến mấy con ma trong tưởng tượng của chị.
Tôi lộ vẻ thất vọng.
_Thật không ? Có thật là em không sợ ma ?
_Không ! Ma là gì chứ !
Tôi cười âm u, mặt tôi giống như là ác quỷ u linh vừa mới xuất hồn lên dương gian.
Thằng bé nhìn khuôn mặt đáng sợ của tôi, nó đi giật lùi. Mặc dù cu cậu sợ, nhưng vẫn còn mạnh miệng.
_Chị..chị về đi ! Em muốn đi ngủ.
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt đuổi khách và không muốn tôi ở lại đây lâu.
Tôi giả vờ tiu nghỉu nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp, sau đó quay người đi ra cửa. Đi được hai bước, tôi nghe được tiếng thở phào của thằng bé. He he he ! Tôi cười thầm.
“Lần này em chết chắc với chị rồi”
Điện trong phòng tự dưng bị phụt tắt, tôi quay ngay lại, giọng tôi ghê rợn như một con ma có lưỡi dài trong truyền thuyết.
_T…r..ư..ơ..n…g Đ…ứ…c T…r…ọ…ng ! Ma…au la..ại….đ..ây ! Ta…ta muốn gặp m……..mi !
Tôi đảm bảo thằng bé sẽ phải khóc thét. Tính tôi ưa nghịch ngợm. Tôi lại từng chăm sóc và giúp các sơ nuôi dạy nhiều đứa trẻ, nên tính cách hiếu động và hiếu thắng trong tôi càng phát huy đến cực điểm.
Đúng như tôi dự đoán, mặc dù thằng bé gan dạ hơn những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng dù sao nó vẫn còn là trẻ con.
Nó hét toáng lên, giọng lánh lót của nó xóa tan đi màn đêm yên tĩnh trong căn nhà, tôi nghe được tiếng va đập, và tiếng ngã “phịch” của thằng bé.
Tôi sợ hãi vội bật đèn lên, tôi bắt đầu thấy hối hận. Dù có muốn đùa nghịch như thế nào, tôi cũng không nên giả ma giả quỷ để dọa thằng bé mới phải.
Tôi thấy cu cậu ngồi ở giữa nhà, mặt tái mét, hình như cu cậu đang mếu và sắp khóc.
Tôi vội vã chạy lại ôm lấy thằng bé, tay tôi vỗ nhẹ vào lưng nó, giọng tôi đầy thương xót, và tội lỗi.
_Em đừng sợ, đã có chị ở đây. Chị xin lỗi, lần sau chị sẽ không dọa em nữa.
Thằng bé đấm đá loạn xạ vào người tôi, nó hung dữ cắn phập vào tay tôi. Tôi đau đớn nhăn nhó.
Khi hắn và Tên kia lên đến nơi, hình ảnh mà họ thấy là tôi và thằng bé đang vật lộn với nhau ở dưới đất, miệng của thằng bé vẫn đang cắn vào cánh tay trái của tôi giống như một con chó con đang cố giữ lấy một khúc xương.
Tôi khóc không ra nước mắt. Thằng tiểu quỷ này hung dữ không khác gì chú của nó. Hu hu hu ! Tôi đúng là sinh ra vào đúng số khổ mà.
Cuối cùng người kết thúc trận chiến giữa tôi và thằng bé là hắn. Hắn giận dữ gỡ tôi và thằng bé ra. Răng của thằng bé quá sắc, nên cánh tay trái của tôi bị rỉ máu. Tôi đau đến nỗi mồ hôi rịn ra đầy mặt, còn mặt tái mét, mắt tôi đỏ hoe muốn khóc.
Hắn lo lằng nhìn tôi, mặt hắn lạnh lùng và tức giận nhìn thằng bé. Hắn dơ tay lên định đánh thằng bé. Tôi vội ôm lấy thằng bé, sau đó chuyển thằng bé đứng ở phía sau lưng mình. Tôi cười gượng gạo bảo hắn.
_Không có chuyện gì đâu. Tôi và thằng bé chỉ đang luyện trưởng thôi.
Đứng ở giữa phòng, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt đen sâu của Tên kia nhìn tôi chằm chằm.
_Cô và thằng bé luyện trưởng đến nỗi cắn xé nhau như chó hoang thế sao ?
Tôi tặng cho Tên kia một ánh mắt, có thể gϊếŧ người và nướng chín Tên kia trong vòng chưa đầy hai giây.
_Việc tôi và thằng bé làm gì thì có liên quan gì đến anh. Anh xen vào làm gì ?
Tên kia nghiến răng ken két, mắt Tên kia đằng đằng sát khí.
_Cô đúng là một cô gái chanh chua và đanh đá.
_Nếu tôi chanh chua và đanh đá thì liên quan gì đến anh ?
Hắn bực bội quát chúng tôi.
_Tất cả im hết đi ! Tôi không muốn nghe thêm một âm thanh cãi nhau hay gây sự nào nữa !
Khuôn mặt lạnh giá, ánh mắt uy hϊếp, và giọng nói phẫn nộ của hắn, khiến cho không một ai trong chúng tôi dám ho he nói gì nữa. Căn nhà trở nên tĩnh lặng và yên ắng đến lạ thường.
Vết răng của thằng bé cắn và da thịt tôi giống như những vết dao cắt. Tay tôi vừa đau vừa buốt, tôi phải cắn răng mới không phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn muốn phát ra từ trong cổ họng.
Hắn để ý đến khuôn mặt đau đớn của tôi.
_Cô Phương ! Mang hộp thuốc trong ngăn tủ dưới lầu lên đây !
Chị giúp việc có nước da ngăm đen tên Phương nhanh chóng làm theo lời hắn.
Hắn giúp tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm màu xanh dương của thằng bé.
_Cô có thể giải thích cho tôi lý do vì sao cô và thằng bé lăn lộn dưới sàn nhà và nó lại cắn cô đến chảy máu tay được không ?
Sợ hắn lại ra tay đánh thằng bé, tôi nhanh miệng nói ngay.
_Tất cả đều là lỗi của tôi. Là tôi đùa thằng bé hơi quá, nên nó mới tức giận cắn tôi. Nếu anh có trách, có muốn mắng, và muốn đánh, thì hãy mắng và đánh tôi.
Hắn giễu cợt nhìn tôi.
_Cô dũng cảm ghê nhỉ ? Nếu tôi muốn đánh cô què ở đây thì sao ?
Tôi rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
_Anh..anh sẽ không ác đến mức độ đó chứ ? Tôi..tôi nghĩ rằng anh chỉ cần xử phạt tôi là được rồi.
Mỗi một lần tôi mở miệng nói gì, mọi người lại không thể nhịn được cười.
Thằng bé đứng im một chỗ nhìn tôi. Nó tưởng rằng tôi sẽ đổ hết tội lên đầu nó, nhưng không ngờ, tôi lại bênh nó và nhận hết lỗi về mình. Có lẽ trong mắt nó giờ đây, tôi không còn đáng ghét như ban đầu nữa.
Nhìn cánh tay bị cắn đến chảy máu của tôi, nó hơi bối rối, và thấy có lỗi.
_Đức Trọng ! Con lại đây xin lỗi cô đi !
Hắn lạnh lùng bảo thằng bé. Giọng hắn không có một chút tình cảm. Hình như hắn đang rất tức giận và sinh khí.
Thằng bé dù có ương bướng đến đâu, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Mà đứa trẻ nào chẳng sợ một người như hắn.
Nó miễn cưỡng bước lại gần tôi, giọng nó nhỏ xíu.
_Xin…xin lỗi.
Tôi che miệng cười, tôi le lưỡi, tôi nháy mắt với nó.
_Cuối cùng nhóc cũng biết sai rồi phải không ? Coi như lần này chị thắng.
Nhìn vẻ mặt của tôi, có ai tin được rằng tôi vừa bị thằng bé dùng răng nanh của mình, để tặng cho tôi mấy vết cắn đang rỉ máu ?
Thật ra tôi đang rất đau, mặt tôi trắng bệch, còn mồ hôi không ngừng rịn ra. Nhưng vì muốn xua tan đi không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng ở đây, nên tôi đành phải giả vờ coi như không có chuyện gì. Tôi không muốn mối quan hệ giữa bố con hắn xấu thêm vì tôi.
Tôi chỉ là một người lạ mặt, tôi chỉ sống với họ trong thời gian hữu hạn. Còn họ phải sống lâu dài với nhau, hai nữa họ là lại cha con, nên họ cần thắt chặt mối quan hệ, cần bồi dưỡng tình cảm, cần sống tương thân tương ái. Tôi luôn mong mọi đứa trẻ đều được sống hạnh phúc, được bố mẹ thương yêu và chăm sóc.