- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 20
Giấc Mơ Tình Yêu
Chương 20
Đi cả ngày mệt mỏi, tôi lại chạy nhảy quá nhiều, chưa kể đến việc tinh thần tôi hỗn loạn, đôi mắt tôi từ từ nhắm lại. Tôi tự an ủi bản thân mình rằng, tôi chỉ ngủ một chút thôi, sau đó tôi sẽ tự dậy và đi thay quần áo. Nhưng có một điều tôi luôn không dám thừa nhận là một khi tôi đã nhắm mắt ngủ, tôi ngủ chẳng khác gì một con heo. Một con heo khi đã ngủ say làm sao có thể thức dậy.
Không biết tôi ngủ quên đã bao lâu, tôi thấy đầu mình nặng dần, còn mí mặng trĩu, tôi không tài nào mở được mắt ra, tôi có cảm giác mình đang chìm dần xuống.
Bồn tắm nhà hắn rất dài, hình như hắn mua bồn tắm theo số đo của cơ thể hắn. Tôi là một con bé chỉ cao có 1m65, trong khi hắn cao gần 1m8. So sánh với hắn, tôi chẳng khác gì một con thỏ so với một con hươu cao cổ.
Cơ thể tôi trượt dần xuống phía dưới. Nước từ từ ngập đến cằm tôi, sau đó đến miệng, cuối cùng đến mũi. Đến khi tôi chìm dần xuống nước trong bồn tắm, tôi vẫn còn ngủ say. Chỉ năm giây sau, tôi từ trong mê man tỉnh dậy, tôi bị sặc nước, bịt nghẹt thở. Quá sợ hãi, tôi cố gắng vùng vẫy, và đập tay chân loạn xạ. Thật ra nước trong bồn tắm không sâu lắm, nhưng vì quá hoảng sợ, tôi lại tưởng mình đang bị ngã xuống ao, hay xuống một cái hồ nào đó. Cảm giác mình sắp chết thật đáng sợ.
Tay tôi bấu vào thành bồn trơn trợt, tôi cố gắng nâng thân hình nặng nề và run rẩy của mình lên. Chưa kịp ngoi lên mặt nước, tôi lại tiếp tục chìm xuống do bàn tay tôi không thể nắm chặt được vào thành bồn, còn đôi chân nhỏ bé của tôi đập đau điếng vào thành bồn ở phía đối diện.
Tôi muốn gào thét. Hu hu hu ! Nếu có một người nào đó bị chết một cách lãng xẹt vì sặc nước trong bồn tắm, thì người đó chính là tôi. Tính ham ngủ, và ham nghịch ngợm đã hại tôi. Tôi nếu có chết, tôi cũng không thể oán trách ai.
Chiến đấu mãi, cuối cùng tôi cũng ngoi đầu lên được mặt nước. Việc tôi phải mím chặt miệng và chiếc mũi thân yêu của tôi bị sặc nước đến đỏ bừng đã khiến đầu tôi đau buốt, lỗ tai tôi ù đặc, nước mắt tuôn như suối. Tôi đã khóc như một đứa trẻ. Không thể kìm nén được nữa, tôi đã bật ra tiếng kêu.
Trong khi tôi vừa ngồi trong bồn tắm vừa khóc, tay vừa quẹt nước mắt, miệng ho sặc sụa, cánh cửa phòng tắm bị đá văng sang một bên.
Do tôi quá hoảng loạn, nên không để ý đến tình trạng đáng xấu hổ của mình. Mắt tôi mờ mịt nhìn người đàn ông đang hốt hoảng và lo lắng nhìn mình, anh ta đang tiến về phía tôi. Tôi cố gắng dụi mắt để nhìn cho rành.
Khi biết người đàn ông đó là ai, tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa thất kinh muốn nhảy dựng lên để chạy trốn. Có lẽ hành động quá đột ngột của tôi, khiến tôi thêm một lần nữa lại chìm sâu xuống đáy bồn tắm.
Hình ảnh uống nước và quẫy đạp của tôi ở trong bồn tắm phải nói là đẹp nhất từ trước đến nay. Trên đời này chắc không có một ai dám tin là có một người bị chết chìm vì nước ở trong bồn tắm.
Một đôi bàn tay rắn chắc, khỏe mạnh và ấm áp ôm lấy ngang người tôi. Tôi được nâng ra khỏi bồn cầu. Vì quá sợ hãi, tôi ôm chặt lấy hắn. Tôi vừa đấm lưng hắn, vừa khóc. Hành động của tôi lúc này, giống như một đứa trẻ con đang làm nũng với bố mình. Nhưng hắn không phải là bố của tôi, mà tôi cũng không phải là con của hắn. Cuối cùng, tôi tự hỏi tôi là gì của hắn, mà hết lần này đến lần khác, tôi đều biến thành một con hề của hắn ?
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi. Khuôn mặt và đôi mắt hắn ngoài lo cho tính mạng và sự an toàn của tôi thì không còn bất cứ một suy nghĩ không hay nào nữa. Nếu phải là một chàng trai khác, thế nào tôi cũng gặp họa.
Tôi không biết mình quá ngây thơ và quá vô tâm, hay là tôi nghĩ hắn là một người lạnh lùng và vô cảm nên sẽ không để ý và rung động vì một bé con ngu ngốc giống như tôi, nên đã mấy lần tôi cho hắn nhìn thấy hình ảnh lúc mới sinh của mình.
Hu hu hu ! Khi nào tỉnh táo lại, tôi nhất định sẽ bỏ trốn và chạy thật xa khỏi hắn. Tôi không còn mặt mũi nào để nhìn hắn nữa.
Thấy tôi vẫn còn khóc rấm rứt, hắn cầm một chiếc khăn tắm khô, to và rộng, sau đó hắn quấn quanh người tôi, hắn bế tôi ra khỏi phòng tắm.
Tôi ngục mặt vào ngực hắn. Vì tôi, bộ quần áo màu xám mặc ở nhà của hắn đã bị ướt gần hết. Tội nghiệp cho hắn. Từ lúc gặp tôi, hắn đã bị tôi làm liên lụy và chịu nhiều tai nạn oan uổng không đáng có.
Đặt tôi ngồi trên giường, hắn nhẹ nhàng bảo tôi.
_Cô đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi. Từ lần sau cô tắm, cô đừng ngủ gật nữa. Nếu không, cô có thể chết bất cứ lúc nào.
Tôi sụt sịt không bảo hắn câu nào, một tay tôi dụi mắt, một tay giữ chặt lấy chiếc khăn tắm đang quấn ở quanh người.
_Cô đi thay quần áo đi, nếu không lại cảm lạnh bây giờ.
Mặt tôi tái mét, môi tôi trắng bệch, răng tôi đang va lập cập vào nhau. Tôi quá hãi. Cái cảm giác mình sắp phải đi gặp tử thần thật không dễ chịu gì. Tôi không muốn nhớ lại hình ảnh đáng sợ ấy nữa.
Nhìn thấy hình ảnh hoảng loạn của tôi, hắn không đành lòng.
Ngồi xuống giường, hắn kéo tôi vào lòng, tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
_Cô đừng nghĩ đến chuyện lúc này nữa. Bây giờ cô nằm ở đây nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cô cần gì, cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ lấy cho cô.
Tôi vừa khóc vừa bảo hắn.
_Tôi…tôi muốn về nhà. Tôi muốn về cô nhi viện, tôi không muốn ở đây.
Tính trẻ con và ưa giận hờn của tôi giờ phát huy đến cực điểm. Trải qua chuyện khủng khϊếp vừa rồi, tôi muốn về lại nơi cho tôi sự tin tưởng và bình yên.
Vòng tay hắn ôm siết lấy tôi, giọng hắn rất trầm và ấm.
_Cô đừng lo sợ quá, mọi chuyện rồi sẽ qua cả thôi. Cô không tin tưởng rằng tôi có thể cứu cô hay bảo vệ cô hay sao mà cô lại muốn quay về Việt nam ?
Tôi quẹt lệ trên mí mắt, nước mắt trên má tôi thi nhau rơi, giọng tôi nghẹn ngào.
_Tôi không cần biết, tôi muốn đi về. Các sơ ở tu viện đã nuôi tôi lớn. Chỉ có họ mới yêu thương tôi thật lòng. Còn bọn trẻ nữa, chắc chắn chúng nó đang nhớ tôi. Tôi muốn thăm bọn trẻ, muốn được các sơ ôm. Tôi nhớ họ ! Anh cho tôi đi về đi ! Tôi không muốn ở đây nữa.
Nghe tôi nói, mặt hắn xa xầm xuống. Hình như hắn đang rất tức giận, nên khuôn mặt và ánh mặt hắn trở nên rất lạnh giá. Hắn không thích tôi hơi một tí là lại đòi về.
_Tôi đã nói là tôi có việc muốn cô làm cho tôi. Cô vẫn chưa làm được gì, cô đã vội đòi về là sao ? Chẳng lẽ những gì mà tôi nói với cô, cô đều bỏ ngoài tai ?
Tôi nhắm mắt lại, đầu tôi dựa vào ngực hắn. Vòng tay hắn thật ấm áp, và thật an toàn. Đã từ lâu rồi, tôi không có cảm giác này, cũng chưa từng được ai đối xử tốt và quan tâm đến mình như hắn. Tôi có thể tin tưởng hắn không ? Có nên thả lỏng sự đề phòng dành cho hắn không, hay là tôi nên tạo khoảng cách với hắn, và không nên tin tưởng một lời nào của hắn cả ?
Giờ tôi đang rối bời, đang bị nỗi sợ hãi làm cho đầu óc giống như một cuộn chỉ rối, tôi không thể suy nghĩ được thông suốt bất cứ một vấn đề gì. Thôi thì đành phải tùy duyên thôi. Nếu hắn là người đàn ông của đời tôi, tôi tin tưởng rằng dù có trải qua chuyện gì, mai sau hắn cũng là của tôi. Còn nếu không phải, tôi không thể cưỡng cầu, cũng không thể dùng bất cứ cách gì để chiếm lấy hắn.
Có thể giải thoát được cho bản thân khỏi những suy nghĩ rắc rối, và loại bỏ được những câu trả lời không thể dự đoán trước, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi không còn muốn tính toán gì nữa. Tôi muốn tận hưởng cảm giác được hắn ôm và vỗ về giống như một đứa trẻ thế này. Biết đâu mai sau, tôi không bao giờ còn có cơ hội được hắn ôm vào lòng nữa thì sao ? Tôi không muốn phải hối hận, hay nuối tiếc về sau này. Tôi muốn làm theo sự mách bảo của linh cảm và trái tim.
Tôi cố loại bỏ những hình ảnh đáng sợ bằng khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt của hắn. Tai tôi cố lắng nghe tiếng nói của hắn. Dần dần cơ thể tôi thả lỏng, tôi không còn thấy sợ hãi và hoảng loạn như ban đầu nữa. Nhờ có hắn, tôi yên tâm chìm dần vào giấc ngủ, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo của hắn, người tôi co cắp nằm trong lòng hắn giống hệt như một cô vợ nhỏ.
Tôi không biết tại sao mỗi lần ở gần bên cạnh hắn, và được hắn ôm, tuy rằng hắn khiến tôi sợ hãi, nhưng trái tim tôi luôn đập thật nhanh, mặt tôi đỏ bừng, còn cảm xúc trong tôi muốn thăng hoa, tôi muốn bay. Hắn là chàng trai đầu tiên có thể khiến cho tôi bộc lộ hết tất cả tính cách thật của mình.
Hắn nói với tôi rằng tôi nên sống thật với chính mình, nên cười thật tươi và quên đi việc tôi đang là ai, tôi đang muốn gì, nghĩ gì và lý do vì sao tôi phải che dấu đi bản chất thật bị ẩn dấu sâu ở bên trong.
Khi nghe hắn nói những điều này, tôi thấy hắn chỉ nói đúng một nửa. Tôi có thể lừa người khác, nhưng không thể vượt qua được mắt hắn. Ngay từ lần gặp tôi đầu tiên, hắn đã phát hiện ra được tôi là ai, tôi là người như thế nào ? Với một chàng trai thông minh, và có thể nhìn thấu tôi như thế, tôi có thể đóng kịch, có thể diễn cho hắn xem sao ?
Nhìn tôi say ngủ như một con chó con, trên khóe môi hắn xuất hiện một nụ cười. Nếu tôi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của hắn lúc này, mặt tôi sẽ đỏ đến tận mang tai, còn trái tim lại đập “thình thịch” trong l*иg ngực.
Cảm giác bình yên mà hắn mang lại cho tôi giống như một thế giới toàn màu trắng. Tôi sẽ mơ, sẽ tưởng tượng đến một hình ảnh: “trong một căn nhà tràn ngập nắng, gió, ánh mặt trời, hương hoa. Tôi và hắn cùng nhau đứng ngắm cảnh mặt trời mọc”.
Tôi không biết khi điều này trở thành hiện thực, lúc đó cảm giác của tôi sẽ là gì, nhưng ngay lúc này tôi có thể nói, tôi muốn bay, muốn tan chảy, muốn nhảy lên để hát, để khiêu vũ dưới ánh trăng. Bàn tay nhỏ bé của tôi rất muốn nắm lấy tay hắn, tôi không muốn cô đơn đi hết đoạn đường đời này một mình. Không hiểu hắn có đoán được suy nghĩ trong lòng tôi không ?
Hắn cẩn thận đặt tôi nằm trên giường, lót gối dưới đầu tôi, kéo chăn đắp ngang người tôi, hắn ngồi lặng ngắm nhìn tôi say ngủ.
Tôi là một cô gái trẻ con và quá ngây thơ. Tôi không biết rằng, đối với hắn, tôi là một đứa trẻ không hiểu chuyện và chưa trưởng thành. Có thể vì tôi mang lại nhiều niềm vui và cảm giác thoải mái cho hắn, nên hắn mới muốn giữ tôi ở lại bên cạnh.
Hắn là một con người khô cứng, và sống quá lạnh lùng. Hắn giống như một con rô bốt được lập trình để làm việc. Hắn có thể ăn, có thể ngủ, có thể tức giận và đôi khi mỉm cười. Nhưng so với những người bình thường, hắn sống quá khác biệt. Họ sống có đầy đủ thất tình lục dục, còn hắn chỉ giống như một cái bóng sống lặng lẽ trong một căn nhà nằm sâu trong rừng, quanh năm phủ tuyết trắng.
Khi gặp phải một con bé nắng mưa thất thường như tôi, hắn đã hiểu thế nào là lạc thú và mỹ vị ở đời. Có thể hắn đã quá chán ngán những con người giả tạo, những kẻ chỉ biết đến danh lợi, nên mới tìm đến một con bé tuy tham tiền nhưng luôn sống vui vẻ và lạc quan như tôi. Qua tôi, hắn đã tìm được những thứ mà hắn đã đánh mất. Hắn đã có thể cười, có thể tức giận, và có thể cho người thấy rằng hắn đang ghen, hắn đang muốn sở hữu một thứ gì đó. Tôi không dám hy vọng rằng hắn đang để ý đến tôi, và thích tôi. Nhưng tôi có thể đoán, hắn quan tâm đến tôi là thật.
Trong mơ, tôi thấy có một đôi môi nóng ấm, mềm mềm chạm nhẹ vào môi mình. Cảm giác này thật kì diệu, tôi muốn đôi môi ấy đừng có rời khỏi môi tôi. Tôi thấy tiếc nuối khi thấy môi mình bỗng trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Từ khi nào tôi lại có suy nghĩ kì quái và yếu đuối thế này ? Tôi chẳng lẽ đã tham luyến cảm giác khi đang được hôn ai đó ?
Tám giờ sáng hôm sau, tôi mới tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, tôi vội ngồi bật dậy. Tôi quan sát xung quanh, tôi cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra với mình vào buổi chiều tối hôm qua. Bóp chán, vỗ đầu, vuốt tóc, tôi nghiêng người sang bên trái và bên phải cho giãn gân cốt, sau đó tay tôi dang sang hai bên.
Làm xong một chuỗi động tác liên hoàn, tôi chống tay xuống gối, mắt tôi nhìn ra ban công. Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ ? Tôi có nên ở lại đây không, hay là tìm đủ mọi cách để hắn chịu mua vé máy bay cho tôi Việt nam ? Càng nghĩ, tôi càng thấy đau cả đầu. Quyết định lựa chọn giữa các phương án, không bao giờ là đơn giản cả.
_Nếu cô đã dậy rồi, thì cô mau đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, rồi xuống lầu ăn cơm đi.
Tôi vẫn còn chìm đắm vào trong suy tư, nên không nghe thấy hắn gì nói gì, cũng không chú ý đến sự xuất hiện của hắn.
Bước chân của hắn rất nhẹ. Nhìn hắn đi, người khác có cảm giác như mình đang mơ. Nếu tôi để ý đến bước chân của hắn, tôi sẽ lý giải được lý do vì sao lần nào hắn xuất hiện, tôi cũng không phát hiện được, mặc dù tai của tôi rất thính.
Hắn đứng dựa vào bức tường dẫn ra ban công, ánh mắt đen sâu thăm thẳm của hắn nhìn tôi chăm chú. Thấy hình ảnh xuất thần của tôi, hắn lặng im không nói gì. Kể từ khi gặp hắn, ít khi nào hắn thấy tôi ngồi chống tay lên cắm, mắt nhìn về phương trời xa và hoàn toàn quên mất hiện tại. Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, tôi là một cô gái hiếu động và nghịch ngợm, nên không thể có hình ảnh của một triết gia.
Không muốn phá vỡ đi giây phút riêng tư và yên tĩnh của tôi, nên hắn chỉ đứng nhìn tôi. Hắn nhìn tôi rất chăm chú, ánh mắt hắn dần sáng rực lên. Tôi không biết ánh mắt này của hắn là tán thưởng, hay là đang đánh giá tôi. Tôi biết là mình không nên để ý đến suy nghĩ của hắn dành cho tôi, nhưng không hiểu tại sao tôi lại không thể làm được như thế.
Một lúc lâu sau, tôi mới từ trong vô thức trở lại với cuộc sống hiện tại. Lúc này, tôi mới chú ý đến hắn. Phản ứng đầu tiên của tôi là nhảy dựng lên, miệng tôi hét lên thất thanh, trái tim tôi nhảy kịch liệt, tôi quá hốt hoảng.
Hắn là ác quỷ, hắn không phải là người. Sao lần nào xuất hiện trước mặt tôi, hắn cũng vô thanh vô thức, hắn hại thần kinh của tôi căng như dây đàn, còn nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng tăng. Hu hu hu ! Nếu tình trạng này mà cứ kéo dài mãi, tôi sẽ phải vào bệnh viện để chữa chứng suy tim do hoảng hốt quá độ, và hay bị giật mình vì sự xuất hiện như bóng ma của hắn.
Nhìn bộ quần ào màu đen đang mặc trên người của hắn, tôi hoàn toàn không hiểu. Hắn ngoài mặc những bộ quần áo màu xám đen, màu đen ra, hắn còn có màu nào khác nữa không ? Mặc dù những bộ quần áo mà hắn mặc, đều đắt tiền và do những hãng thời trang nổi tiếng may. Nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, tôi đều không nén được thở dài.
Bộ quần áo màu đen, kết hợp với mái tóc đen mượt, và đôi mắt đen sâu thẳm thẳm như bóng đêm của hắn, chẳng khác gì quỷ thần sa tăng.
Nghĩ đến đây, tôi lại muốn khóc thét. Đúng ! Tôi sợ hắn, rất sợ hắn. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt và khuôn mặt hắn, tôi đã muốn sách guốc sau đó vọt cho lẹ.
_Xem ra buổi sáng hôm nay, tinh thần của cô rất tốt và rất sảng khoái.
Tôi căm hận nhìn hắn. Môi tôi mím chặt, hai chân tôi giẵm trên tấm chăn mỏng, một tay tôi chống vào sườn; còn tay kia, tôi chỉ thẳng vào mặt hắn.
_Anh…anh đang làm gì ở đây ? Anh vào phòng tôi , ít ra anh phải biết gõ cửa chứ ?
Hắn chẳng những không tức giận vì thái độ vô lễ và vô ơn của tôi, mà hắn còn tỉnh bơ trả lời tôi.
_Tôi đã gõ cửa ba lần, nói chuyện với cô một lần, đứng nhìn cô mất hơn mười phút. Cô nghĩ rằng từng ấy hành động và thời gian, tôi chờ đợi cô chú ý đến sự xuất hiện của tôi đã đủ chưa ?
Tôi á khẩu, mắt tôi mở to.
_Anh..anh nói rằng, anh đã vào phòng tôi được một lúc lâu rồi ?
_Đúng. Cô có thắc mắc gì sao ?
Tôi vò đầu bứt tóc, mặt tôi nhăn như khỉ, miệng tôi không ngừng tuôn ra một tràng kinh cầu nguyện.
Nhìn thấy một loạt những biểu hiện quen thuộc của tôi, hắn phì cười.
Nghe được tiếng cười của hắn, tôi hét ầm lên.
_Anh cười cái gì thế hả ? Tôi đang khổ muốn chết, anh còn cười được nữa sao ? Tôi phải làm sao bây giờ ? Phải làm sao đây hả Trời ?
Nhìn khuôn mặt bi thương, và giọng nói thống thiết của tôi. Đầu tiên hắn sửng sốt nhìn tôi, sau đó nụ cười trên môi hắn dần giãn nở, tiếp theo hắn cười rực rỡ giống như ánh mặt trời, ánh mắt hắn sáng như sao đang nhìn tôi.
_Mặc dù tôi không có hứng thú với cô, vì cô quá gầy, và quá nhỏ bé, hai nữa tính cách của cô lại quá chanh chua và nghịch ngợm, nhưng mà cô có thể đi thay quần áo được không ? Tôi không muốn cô dùng cách này để câu dẫn tôi.
Tôi kinh hoàng vội cúi xuống nhìn chiếc khăn tắm đang quấn quanh người. Mặt tôi đỏ bừng trong vòng chưa đầy năm giây, trái tim tôi đập “bang bang” giống như những phát súng liên thanh, đầu óc tôi rỗng tuếch, tôi không nhớ tại sao mình lại đi ngủ với chiếc khăn tắm quấn ở quanh người, chẳng phải tối hôm qua tôi đã lấy sẵn một bộ đồ yêu thích để mặc ở nhà rồi sao ?
Nhìn khuôn mặt hết đỏ, rồi lại xanh, sau đó lại chuyển sang đỏ bừng của tôi, nhìn ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì của tôi. Hắn nheo mắt nhìn tôi, khuôn mặt hắn không còn lạnh băng nữa, mà giờ giống như một hồ nước mùa thu đang được soi bóng của mây trời.
_Cô không nhớ chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm qua sao ?
Tôi mờ mịt nhìn hắn, mắt tôi dại ra, trông tôi lúc này chẳng khác gì một con ngố.
Hắn bước lại gần giường, sau đó dùng tay kéo tôi ngã vào lòng hắn.
_Chiều tối hôm qua, cô suýt chút nữa chết chìm trong bồn tắm.
Tôi bối rối không dám nhìn vào mặt hắn, mặt tôi càng lúc càng đỏ bừng. Tôi nghĩ nhiệt độ trong cơ thể mình đã tăng vọt lên đến 40 độ C, tôi đang bị sốt, đang muốn tan chảy, và biết đâu tôi cũng có thể nướng chín được một con cá, hay một con tôm.
Hắn vuốt nhẹ vào má tôi, đôi môi quyến rũ của hắn tặng cho một nụ cười có thể khiến tôi bay lên trên trời, có thể hát ca nếu như mà tôi muốn. Vì hắn tôi đã không suy nghĩ được gì, cũng không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân. Hắn cười với tôi và nhìn tôi, giống như hắn đang muốn thôi miên tôi.
Tôi ngây dại nhìn hắn, mặt tôi đơ ra, chân tôi hư xuyễn. Tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi không thể. Hắn đã hút cạn mọi sức lực trong tôi rồi. Thế mới biết, sức hút của hắn đối với tôi đã lớn mạnh như thế nào. Chỉ cần hắn còn cười với tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt có màu xanh của nước biển, tôi sẽ chết chìm, sẽ đắm say, và sẽ xa vào lưới tình của hắn.
Không thể chịu đựng được sự tra tấn ngọt ngào bằng tinh thần của hắn, tôi vội vã xoay người, tôi muốn nhanh chóng chạy vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh ngủ. Đúng ! Chắc chắn là tôi vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mê, nên tôi mới có những cảm giác bâng khuâng, mê đắm, và muốn hòa tan thế này. Không thể ! Hắn tuyệt đối không phải là người đàn ông của đời tôi.
Hắn im lặng nhìn theo hình bóng của tôi, trên môi hắn vẫn còn giữ nụ cười khiến cho tôi không thể rời mắt, và không thể không rung động. Hắn là ác quỷ ! Hắn thừa biết tôi là một cô gái nhạy cảm, tại sao hắn lại dũng mỹ nam kế với tôi ?
Tôi phải tìm cách để thoát khỏi sức hút của hắn, tôi không muốn chết chìm vào đấy, để rồi nhận ra hắn và tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, hắn không yêu tôi, hắn chỉ đang thương hại tôi và tìm cách trêu đùa tôi mà thôi. Tôi có thể ngu ngốc, nhưng không phải là quá dại khờ. Tôi đã mất mát quá nhiều, tôi không muốn bị mất thêm một thứ gì nữa.
Đóng mạnh cánh cửa phòng tắm, vặn vòi nước trong chậu rửa mặt, tôi vốc từng vốc nước to trong hai lòng bòng tay, tôi liên tiếp rửa mặt. Cố điều chỉnh lại nhịp đập của trái tim, vuốt lại tóc cho đỡ rối, soi gương mặt vẫn còn đỏ hồng của mình trong gương, tôi mím chặt môi. Tôi biết tình cảm mà tôi dành cho hắn là thật.
Cảm giác vừa hưng phấn vừa ngọt ngào khiến tôi vừa sợ hãi, lại vừa phấn khích khiến tôi muốn thử khám phá. Nhưng trên đời này có hai thứ khiến tôi sợ nhất là thử yêu và thử chết.
Tôi đã nếm trải cảm giác nghĩ mình sắp chết một lần rồi, nên hiểu thế nào là sống khổ còn hơn là chết. Ít ra, dù cuộc sống không có giàu sang, hay phú quý. Nhưng còn sống, tôi có thể cải biến lại số phận của mình.
Còn yêu, tôi từng thấy có những người vì thất tình, họ đã hóa điên, tự sát hay chìm đắm vào trong nỗi đau từ ngày này qua tháng khác. Tôi tuy chưa yêu ai, nhưng tôi không muốn thử, cũng không muốn yêu. Tôi nghĩ mình cứ làm một cô bé vô tư, lạc quan, yêu đời và yêu tiền còn hơn.
Những suy nghĩ phức tạp và phiền phức không hợp với tôi. Hai nữa, tôi là người nhát gan, tôi hay bỏ trốn khi gặp chuyện. Nếu tôi yêu hắn, chắc chắn tôi sẽ gặp phải sự ngăn cản của bố mẹ và gia đình hắn, tôi sẽ trở thành kẻ thù của tất cả những cô gái ngưỡng mộ và yêu thầm hắn.
Càng nghĩ tôi càng thấy mình đúng. Lòng đã quyết, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa. Đã có quyết định trong đầu, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tuy đôi khi tôi đi trệch khỏi đường ray, nhưng chỉ cần lấy lại được bình tĩnh và lý trí, tôi sẽ không tiếp tục làm sai nữa.
Cầm lấy lọ kem đánh răng, và một chiếc bàn đánh răng có cán màu hồng vẫn còn được bọc trong túi bóng, tôi bóc bỏ lớp túi bóng bên ngoài, sau đó quẹt kem đánh răng vào đầu bàn chải đánh răng. Vừa đánh răng, tôi vừa nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Nhìn mái tóc bù xù của mình, tôi không nhịn được cười. Không hiểu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà tôi lại có thể đi ngủ với mái tóc rối, và chiếc khăn tắm ở trên người ?
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi quay lại nhìn chiếc bồn tắm làm bằng men sứ màu trắng. Hình ảnh vào buổi chiều hôm qua tái hiện lần lượt trong đầu tôi. Nhớ đến đâu, mặt tôi đổi màu đến đấy. Tôi hét ầm lên, tay tôi vò đầu vứt tóc, còn mặt tôi không có chỗ nào là không đỏ.
Nhục nhã quá ! Xấu hổ quá ! Hu hu hu ! Sao số tôi lại khổ quá thế này hả trời ! Chết mất ! Chết mất thôi ! Tôi làm gì còn mặt mũi để gặp hắn nữa ! Tôi muốn bỏ trốn ! Muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi mặc vội bộ quần áo đang được mắc trên móc áo, mà tôi lấy ra khỏi tủ quần áo từ tối hôm qua. Mặc xong quần áo, tôi ngó quanh khắp căn phòng, tôi đang cố tìm một cái lỗ hổng hay một cái cửa sổ nào đó để trốn ra ngoài.
_Cộc cộc !
Tiếng gõ cửa vang lên.
_Phạm Khánh Băng ! Cô lại định dở trò gì nữa thế hả ? Nói trước cho cô biết, nếu cô mà còn tìm cách trốn nữa, tôi sẽ mua một sợi dây xích để sích cô lại. Cô biết điều thì nên ngoan ngoãn mở cửa, sau đó xuống dưới nhà ăn cơm đi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, hai tay tôi siết chặt. Tôi đang hận không thể xông ra ngoài đánh cho hắn một trận.
Tên chết tiệt ! Hắn có thể bỏ giọng nói đe dọa và khủng bố của hắn đi được không ? Hắn thừa biết, tôi là một con bé nhát gan. Nghe hắn nói như thế, tôi làm sao mà chịu nổi.
Tôi “hừ” một tiếng, miệng nói lầm bầm.
_Tôi không mở cửa thì anh làm gì được tôi ? Có giỏi thì anh bay vào đây mà đánh tôi đi !
Tôi vừa mới vênh váo và dùng giọng nói thì thầm để thách thức hắn xong. Đứng ở bên ngoài, hắn lạnh lùng bảo tôi.
_Nếu cô mà không chịu mở cửa trong vòng hai giây nữa, tôi sẽ phá cửa xông vào. Tôi mặc kệ là cô đã mặc quần áo chưa, hay đang làm gì, tôi cũng không để ý. Dù gì những thứ cần nhìn thấy, tôi đã nhìn thấy hết rồi. Thế nào, cô có mở cửa không ?
Tôi muốn khóc thét, mặt tôi tái mét. Hu hu hu ! Đồ chết tiệt ! Đồ xấu xa ! Đồ đê tiện ! Sao hắn có thể nói với tôi bằng những lời lẽ hạ tiện như thế ? Hắn có phải là đàn ông không ?
Tôi đập nhẹ đầu vào tấm gương tạo nên những âm thanh kêu “binh binh”, tôi quá xấu hổ, quá nhục nhã. Tôi thật sự không còn dũng khí để gặp mặt hắn. Nếu phải nhìn thấy hắn lúc này, tôi thà rằng chui xuống một cái khe nẻ nào đó, và vĩnh viễn không ngoi đầu lên nhìn hắn còn hơn.
Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi không mở cửa, hắn đứng một lúc sau đó sẽ bỏ đi. Nhưng hình như tôi đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng, và lời nói “nhất ngôn cửu đỉnh” của hắn.
_Rầm ! Phạch !
Một tiếng đạp cửa thật mạnh, sau đó cánh cửa bị đập mạnh vào bờ tường.
Tôi sợ hãi đến mức độ ngã giật lùi về phía sau, mặt tôi trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như suối. Ánh mắt và khuôn mặt của hắn lạnh như băng. Hình như tôi lại chọc giận hắn nữa rồi. Chắc là hắn chuẩn bị giáng thiên lôi và sấm sét xuống đầu tôi.
Thấy tôi ngã, hắn vội ôm lấy ngang eo của tôi.
Nếu như không có chuyện tôi bị hắn dọa cho sợ chết khϊếp, và căm hận hắn vì dám nói huỵch toẹt ra hết mọi chuyện đáng xấu hổ, xảy ra vào lúc sáng và buổi chiều tối hôm qua, tôi sẽ nghĩ đây là giây phút lãng mạng, và là hình ảnh đáng mơ ước của bất cứ cô gái nào.
Nếu bạn đã từng xem hai vũ công nhảy trên sâu khấu, chắc các bạn cũng biết đến hình ảnh vũ công nam ôm lấy eo của vũ công nữ, người anh ta ngả về phía trước, tay còn lại dơ lên cao. Còn vũ công nữ gần như ngã về phía sau, một chân hơi khụy xuống sàn nhà, chân kia dơ lên.
Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh đó ở trên ti vi, tôi đều ao ước được một lần thử. Tôi luôn nghĩ cô gái vũ công kia, chắc chắn là rất phấn khích và vui sướиɠ khi được vũ công nam ôm và nâng niu trước mắt bao nhiêu con người. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ trở thành một vũ công mặc dù tôi biết nhảy, hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh của một hoàng tử và một công chúa. Giờ đây tôi được thử, nhưng tôi lại chẳng vui một tẹo nào, mà tôi chỉ hét lên thất thanh và bàng hoàng khϊếp sợ.
Hu hu hu ! Ai có thể vui nổi khi nghĩ đầu, và mông mình sắp sửa hôn đất, khi nhìn thấy hung thần ác quỷ mà mình sợ hãi nhất đã phá được cửa xông vào, để đánh và xử lý mình.
Sau mấy giây bàng hoàng và hốt hoảng, tôi liền ôm chặt lấy hắn, tay tôi không ngừng đấm liên tiếp vào lưng hắn. Tên chết tiệt ! Vì hắn trái tim nhỏ bé của tôi không ngừng làm việc vượt quá tốc độ. Hắn thật sự muốn mai sau tôi phải nằm viện vị bệnh suy tim.
Lúc đầu có lẽ hắn muốn nổi điên lên với tôi, nhưng thấy tôi quá sợ hãi, cơn giận trong hắn đã giảm còn được một nửa.
_Cô không sao chứ ?
_Anh nói thử xem tôi có sao không ? Anh muốn tôi chết thì anh mới hài lòng đúng không ? Híc, tôi là con gái, anh có hiểu không ? Dù anh có muốn nói gì, anh cũng phải giữ thể diện cho tôi một chút chứ ? Đằng này anh cứ nói huỵch toẹt hết mọi chuyện là sao ? Anh có còn là con trai không, hay là anh là đầu gỗ ?
Tôi mặc kệ hắn đáng sợ và xấu xa đến mức độ nào. Tôi chỉ biết hiện giờ tôi đang rất tức giận, tôi cần phải trút hết mọi bực tức lên đầu hắn cho hả. Hừ ! Tên đầu gỗ này, nếu tôi mà không nói gì, mai sau nếu chẳng may chuyện đáng xấu hổ này lại diễn ra thêm mấy lần nữa, hắn lại tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra, thì tôi làm sao mà chịu nổi. Chẳng lẽ lúc đó, tôi thật sự phải tự đào lấy một cái hố, sau đó tự mình nhảy xuống để tránh nhục nhã và xấu hổ.
Có lẽ hắn cũng hiểu được phần nào nguyên nhân vì sao tôi lại tránh mặt hắn và không chịu mở cửa để đi ra gặp hắn. Hắn hòa hoãn bảo tôi.
_Hóa ra cô đang xấu hổ. Nhưng sao tôi lại thấy cô đang cố tìm một khe hở để trốn ra khỏi đây thế ?
Tôi giật mình, môi tôi run run. Tôi không dám nhìn vào mắt hắn. Tôi là một đứa con gái đơn giản, những gì mà tôi đang suy nghĩ trong đầu, tôi đều lộ diện hết ra khuôn mặt.
_Tôi đã đoán đúng rồi phải không ? Cô sinh năm con khỉ hay sao mà lúc nào cũng thích leo trèo và chạy nhảy như thế ?
Tôi bặm môi, tôi trừng mắt nhìn hắn.
_Đồ điên ! Tôi có là con khỉ không thì có liên quan gì đến anh ? Hai nữa, dù tôi có thích bỏ trốn hay không, thì anh để ý làm gì ? Tôi không phải là tội phạm, cũng không làm chuyện phạm pháp. Lẽ ra anh phải để cho tôi tự do làm những gì mà tôi muốn mới đúng.
_Xem ra cô vẫn còn chưa nhận được một bài học đích đáng do mình gây ra. Có phải tôi đối xử quá nhân từ với cô, nên cô cho rằng tôi sẽ không làm gì cô, khi ngày nào cô cũng tìm cách quậy phá và gây rối ?
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn tôi, đôi môi quyến rũ của hắn mím chặt.
Nhìn hắn, tôi có cảm giác mình đang đứng cạnh một hầm đá.
_Anh đừng nổi nóng. Nổi nóng không tốt cho sức khỏe đâu. Tôi hiện giờ đang bị anh giam lỏng ở đây, tôi còn có thể bỏ chạy đi đâu được nữa. Tổng giám đốc đại nhân như anh có thể buông tha cho tôi, và để cho tôi sống yên được không ? Tôi sắp bị anh dọa cho sợ chết khϊếp rồi.
Hắn đỡ tôi đứng dậy. Nhìn bộ quần áo mặc trên người tôi, hắn mỉm cười.
_Cô mặc bộ này rất phù hợp với tính cách trẻ con và ưa nghịch ngợm của cô. Nhìn cô, tôi tưởng cô chỉ mới có 17 hoặc 18 tuổi.
Nếu như phải là một cô gái khác, nhất định sẽ mỉm cười bẽn lẽn, và sung sướиɠ khi được một chàng trai nói rằng mình trẻ đẹp hơn so với tuổi. Nhưng đối với tôi, những lời khen của hắn, chẳng khác gì chọc ngoáy đến lòng tự trọng cao ngút trời của tôi. Sao hắn dám chê tôi trẻ con, sao hắn dám bảo khuôn mặt giống như búp bê của tôi chỉ là một con bé 25 tuổi chưa trưởng thành ? Nếu có lúc tôi từng cho rằng, nhờ khuôn mặt này, tôi sẽ trẻ lâu và kiếm được nhiều tiền, thì nay, tôi hận không thể có được một khuôn mặt đúng với tôi tác của mình.
Sau khi tặng cho hắn một cái bĩu môi, một tiếng “hừ”, một ánh mắt có thể đánh và mắng hắn, tôi tức giận giậm mạnh gót chân xuống nền gạch men, sau đó hầm hầm đi ra khỏi phòng tắm. Tính tôi từ xưa đến nay vẫn thế. Mặc kệ lúc trước từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn trêu tức tôi, tôi lại quay về con người nguyên thủy của mình.
Hắn đi theo tôi ra khỏi phòng tắm. Hai tay đút vào túi quần, hắn bảo tôi.
_Chúng ta đi xuống lầu ăn cơm. Tôi muốn giới thiệu cô với con trai tôi.
Nghe hắn nhắc đến thằng bé, tôi vội quay lại nhìn hắn.
_Anh…anh nói rằng, hiện giờ thằng bé đang ở đây ?
_Đúng thế. Cô không muốn gặp thằng bé sao ?
_Không phải. tôi chỉ thấy ngạc nhiên là tại sao chiều hôm qua, tôi không trông thấy thằng bé.
_Chiều tối qua, nó vẫn còn ở với ông bà nội. Sáng nay tôi mới cho người đi đón nó về đây.
_Anh hơi ác khi bắt một đứa trẻ con thức dậy sớm như thế. Sao anh không để cho thằng bé ngủ thêm một chút, rồi bây giờ cho người đi đón nó được không ?
Hắn mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt hắn rất sáng. Thêm một lần nữa, tôi lại nhìn thấy màu xanh nước biển trong ánh mắt hắn.
_Cô hình như rất hiểu bọn trẻ ?
Tôi ngượng ngịu vuốt tóc, tôi lúng túng giải thích cho hắn hiểu.
_Tôi là một cô nhi. Tôi sống ở tu viện hơn 16 năm. Trong thời gian sống ở đó, tôi có rất nhiều em trai và em gái. Sau này dù tôi đã trưởng thành và đi làm ở xa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về tu viện để giúp các sơ chăm sóc bọn trẻ. Dù kinh nghiệm của tôi không nhiều. Nhưng theo tôi, đứa trẻ nào cũng giống nhau cả thôi.
Nhìn ánh mắt buồn bã và cô đơn của tôi, tay hắn đặt lên vai tôi.
_Cô đừng buồn nữa. Mỗi người đều có số phận của riêng mình. Tuy cô không được bố mẹ thương yêu, nhưng cô có các sơ, có bọn trẻ yêu cô. Chẳng phải hiện giờ cô cũng đã trưởng thành và làm được những việc mà cô muốn rồi sao ? Cô nên để ý đến những thứ mà cô có, đừng nghĩ về những thứ mà cô đã mất, hoặc không thể có được.
Tôi mở to mắt nhìn hắn. Tôi không thể tin được. Tôi tưởng một người lạnh lùng và vô cảm như hắn, ngoài nói những câu không có tình cảm và chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi ra, thì hắn không còn nói được câu gì tốt đẹp nữa. Nhưng thật không ngờ, hắn lại đang an ủi tôi.
Tôi cảm động sắp khóc. Có rất nhiều người từng an ủi và động viên tôi, nhưng chưa có một ai khiến tôi thấy nhẹ nhõm và bình an thế này. Những lời nói của hắn, không hề hoa mỹ, hay văn vẻ, mà rất mộc mạc và chân thành.
_Cảm….cảm ơn anh. Tôi hy vọng cả tôi và anh đều có thể quên đi quá khứ đau khổ và bất hạnh của mình. Đã từng có lúc tôi oán hận ông Trời, oán hận cha mẹ mà tôi chưa từng một lần được gặp mặt. Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn họ, nếu không có họ, tôi đã không được sinh ra ở trên đời. Nếu không được sinh ra, tôi đã không được nhìn thấy ánh sáng của mặt Trời và không được nếm trải những cảm giác cay đắng ngọt bùi mà đường đời này mang lại cho tôi. Bất hạnh cũng được, mà đắng cay, hay ngọt bùi cũng không sao. Dù sao tôi vẫn phải tiếp tục đi cho hết, tiếp tục cố gắng phấn đấu sống cho tốt. Tôi sẽ không bỏ cuộc, cũng sẽ không kêu ca nữa.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt kiên định và tràn đầy niềm tin của tôi. Không biết từ lúc nào, trên môi hắn đã xuất hiện một nụ cười tươi rói và tán thưởng.
Tôi không dám nhìn nụ cười và ánh mắt của hắn thêm một lần nào nữa. Tôi sợ, rất sợ. Biết nụ cười và ánh mắt của hắn có lực sát thương với mình như thế nào, nên tôi cần phải tránh, cần phải bỏ chạy. Tôi không muốn mai sau, tôi phải hối hận và đau khổ vì quyết định của ngày hôm nay.
Đi xuống lầu, tôi gặp chú quản gia và cô giúp việc ngày hôm qua.
Gặp họ, tôi hơi ngượng. Tôi không phải một người có da mặt dày, vì thế tai tôi hơi ửng đỏ, tôi mỉm cười gượng gạo chào họ.
Họ hình như rất thích một cô gái có tính cách khù khờ và ngô nghê giống như tôi, nên họ cũng mỉm cười chào lại tôi.
Chị giúp việc che miệng cười khúc khích, ánh mắt chị hứng thú quan sát từ đầu xuống chân tôi.
Tôi chột dạ vội nhìn xuống bộ quần áo đang mặc ở trên người.
Hoàn hảo ! Tôi vuốt ngực, cũng may là tôi ăn mặc chỉnh tề, tôi không bị thiếu hay bị hở chỗ nào.
Khoan đã ! Nếu tôi ăn mặc bình thường, tại sao họ lại vừa nhìn tôi vừa cười ?
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp và cầu cứu.
Nhìn khóe môi co giận và run run, nhìn ánh mắt lấp lánh như sao trời và xanh biếc như nước biển của hắn, tôi nghiến răng trèo trẹo.
Nếu tên chết tiệt kia cố tình không nói cho tôi biết nguyên nhân tại sao và để cho mọi người ở đây cười nhạo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, hắn che miệng “khụ” một tiếng, sau đó nói trong giọng pha lẫn tiếng cười cố nín.
_Cô không ăn mặc hở hang hay kì quái gì đâu mà cô lo. Họ cười cô vì không hiểu cô năm nay bao nhiêu tuổi. Nhìn cô, ngay cả tôi cũng nghĩ cô chỉ mới 16 tuổi. Trông cô rất teen và rất đáng yêu.
Tôi siết chặt hai tay vào nhau, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi lại cúi xuống nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Hu hu hu ! Ý của tên kia muốn bảo tôi rằng, tôi đã già nhưng cố tình ăn mặc giống tuổi teen để cho trẻ chứ gì ? Nói như hắn, chẳng khác gì đang cười nhạo tôi.
Tôi căm tức trừng mặt nhìn hắn, sau đó chạy vọt lên lầu.
Hắn biết tính cách hay giận dỗi và làm liều của tôi, nên vội giữ tay tôi lại.
_Cô định đi đâu nữa ? Bộ quần áo mà cô đang mặc ở trên người đã đẹp và phù hợp với cô lắm rồi. Cô đừng vì mấy lời nói đùa của tôi, cô tức giận rồi lại muốn lên lầu thay quần áo.
Tôi bất chấp hắn là tên đàn ông đáng sợ như thế nào, và có bao nhiêu người đang đứng xem tôi diễn hài. Tôi tặng cho hắn mấy cú đá vào chân, sau đó tôi còn giẵm thật mạnh lên bàn chân đang đi giép lê trong nhà của hắn.
Sau khi khiến cho hắn tức điên lên, còn chú tổng quản và chị giúp việc há hốc mồm vì kinh ngạc, tôi chạy theo hướng ngược. Lúc này, tôi không vọt lên lầu nữa, mà vọt vào nhà bếp.
Tôi là người điếc không sợ súng. Sao tôi dám chọc giận ác quỷ, nếu chẳng may hắn lại nộ khí bốc hỏa như buổi chiều hôm qua, tính mạng nhỏ bé của tôi còn đâu ?
Chạy vào trong bếp, tôi ngó quanh quất, tôi cố tìm một chỗ trống nào đấy để trốn tạm. Tôi là thế, mỗi lần tôi gặp chuyện gì không thể giải quyết được, hay rơi vào bế tắc không có lối thoát, tôi đều nghĩ đến việc “trốn” đầu tiên.
Bếp nhà hắn rất rộng rãi và thoáng mát. Trong bếp có một bộ bàn gỗ gồm một chiếc bàn dài hơn hai mét, và hơn tám cái ghế. Kệ đựng bát đĩa, tủ đựng đồ đều đồng màu với bộ bàn gỗ dùng để ăn, sàn nhà và tường được sơn màu trắng. Trong nhà bếp chỉ được phối hai màu là màu trắng, và cam vàng nhạt.
Trên bàn ăn có hơn mười món ăn; bát, chén đĩa, ly tách, rượu đều đã được chuẩn bị sẵn. Chắc hắn đã cho người giúp việc trong nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, lúc tôi vẫn còn đang gặp Chu Công ở trên giường.
Tôi còn đang ngơ ngác không biết mình nên tìm chỗ nào để trốn, có một thằng bé cao gần một mét, mặc một chiếc quần soóc jean màu xanh dương, áo cộc tay màu tím than, nước da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu giống hệt hắn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, chân thằng bé đi một đôi giày vải màu trắng đang đứng ở giữa nhà bếp.
Nhìn thấy thằng bé, tính yêu trẻ trong tôi trỗi dậy, tôi quên luôn lý do vì sao mình lại chạy vào nhà bếp. Tôi ngồi xổm trước mặt thằng bé, môi cười thật tươi, tay tôi chìa ra.
_Chào nhóc ! Em tên là gì thế ? Chị có thể làm quen với em được không ?
Thằng bé lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt nó thể hiện sự chán ghét và khinh bỉ.
Tôi xụ mặt, miệng tôi cười hì hì.
_Chị chỉ muốn làm quen với em thôi. Em có cần lạnh lùng như thế không ?
Tôi gãi đầu, tôi thở hắt ra một hơi. Từng tiếng lầm bầm phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn và xinh xắn của tôi.
_Không phải em cũng học theo tính cách lạnh lùng và đáng ghét của hắn chứ ? Hu hu hu ! Sao số tôi khổ quá thế này hả trời ? Tìm mãi mới gặp được một đứa trẻ dễ thương và đáng yêu, cứ tưởng có thể nói chuyện và làm quen được với nó, không ngờ nó cũng giống hệt hắn. Tôi muốn đi về ! Tôi không muốn sống ở đây nữa ! Chán quá ! Chán quá đi mất !
Không hiểu thằng bé có nghe thấy tôi nói gì không, nhưng mà đôi mắt đen sâu của nó nhìn tôi đầy tò mò và hiếu kì. Có lẽ nó chưa từng gặp một cô gái nào lại điên khùng như tôi.
Hai tay nó đút vào túi quần, mặt nó vênh lên.
Nhìn khuôn mặt cố tỏ ra người lớn và trưởng thành của nó, tôi không nhịn được cười. Tôi le lưỡi với nó, tôi làm mặt hề với nó.
Đầu tiên thằng bé sửng sốt nhìn tôi, chắc nó thấy tôi còn trẻ con và nghịch ngợm hơn cả nó. Sau đó, thằng bé trừng mắt nhìn tôi, nó tặng cho một ánh mắt có thể thiêu hủy cả một tòa cao ốc.
Tôi không thể chịu đựng được tính cách ông cụ non của thằng bé hơn nữa, nên đã cười thành tiếng. Tôi ngồi bệt xuống đất, tôi ôm lấy bụng, sau đó tôi cười sằng sặc, tôi cười đến chảy cả nước mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 20