Tôi quá mải tập trung vào suy nghĩ tưởng tưởng và tự sướиɠ của bản thân nên không hay tất cả mọi hành động và cử chỉ “hồn nhiên” của mình đã lọt vào mắt hắn. Giờ nếu tôi thêm được những gì mà hắn đang nghĩ ở trong đầu, tôi thề sẽ xốc gọn túi sách trên vai, guốc không kịp đi vào chân đã co giò bỏ chạy.
_Cô cười đủ rồi chứ ? Nếu đủ rồi thì hãy dùng trứng, và đá để lăn trán đi.
Lời nói của hắn rất gần lỗ tai của tôi. Tôi sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, tiếng hét lảnh lót của tôi một lần nữa lại vang lên. Tiếng hét của tôi không biết có thể ví với một cơn địa chấn không, nhưng có lẽ cũng đủ để người khác nghiêng ngả.
Có lẽ âm thanh mà tôi dùng để hét hơi cao nên mặt hắn hơi nhăn lại.
Tôi nhảy lùi cách xa hắn khoảng một mét, tay tôi ôm lấy ngực, tôi căm tức hét ầm lên.
_Anh có phải là người không hả ? Anh đến cũng phải lên tiếng nói với tôi một câu chứ ?
Hắn nhìn tôi như đang nhìn một người thuộc diện ngớ ngẩn, hay bị mắc bệnh liên quan đến thần kinh.
_Tôi đã chẳng lên tiếng nói chuyện với cô đấy là gì ? Nếu tôi không lên tiếng nói gì, liệu cô có biết là tôi đang đứng trước mặt cô không ?
Tôi tức xì khói. Tôi hận không thể băm vằm hắn ra hàng trăm mảnh. Sao lúc nào hắn cũng có thể tỉnh bơ như không có chuyện gì được thế nhỉ ?
_Anh...anh muốn gì ?
Hắn dơ một xô đá, một cái đĩa có hai quá trứng vịt mới luộc cho tôi.
_Cô chẳng nói là phải dùng trứng và đá để chườm vết sưng là gì ?
Mồm tôi há to có thể đút lọt quả trứng đang nằm trên đĩa mà hắn cầm trên tay kia, mắt tôi sắp rớt xuống đất, còn mặt tôi vì kinh ngạc quá độ mà trở nên đần độn.
Hu hu hu ! Tôi thật sự rất muốn khóc thét ! Tên khúc gỗ này định gϊếŧ tôi chết bằng kinh ngạc chắc.
Tôi chỉ nói đùa với hắn thôi, không ngờ hắn lại tin rằng tôi đang nói thật.
_Cô còn không mau làm đi. Cô đứng ở đấy làm gì ?
Tuy tôi vẫn không giảm suy nghĩ ác cảm mà tôi dành cho hắn, nhưng hành động nam tính và tốt bụng của hắn khiến tôi cảm động không ít.
Nếu hắn đã có lòng như thế, tôi không nên phụ hắn.
Xăm xăm đi lại gần ghế sô pha, tôi ngồi xuống.
Hắn đặt đĩa trứng và một túi chườm đá được đựng trong một xô nhựa nhỏ trên bàn, sau đó hắn ngồi đối diện với tôi.
Tôi bỏ qua đĩa trứng, cầm lấy túi chườm đá, tôi ấn nhẹ vào vết sưng trên trán của mình, miệng tôi miễn cưỡng nhỏ nhẹ bảo hắn.
_Cảm...cảm ơn anh.
Hắn không trả lời tôi, hắn chỉ chăm chú nhìn tôi. Chắc hắn ngạc nhiên lắm, khi lúc nãy, tôi còn hét ầm lên như một con điên, mà bây giờ tôi lại hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu.
Tôi mặc kệ hắn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi phải tận dụng sự mát lạnh và thoải mái do túi chườm đá mang lại cho mình đã.
_Cô không dùng trứng sao ?
_Tôi dùng đá được rồi.
Hắn và tôi rơi vào im lặng. Lúc nãy chúng tôi còn có nhiều chuyện để nói với nhau, còn bây giờ tự nhiên không khí trầm hẳn xuống.
Chườm đá một lúc, thậy vết sưng đã không còn đau nhức nữa, tôi bỏ túi chườm đá vào xô.
Hắn ngồi im trên ghế sô pha, mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi rất kì lạ. Hình như hắn đang tính toán và đang dự định làm một thứ gì đó nên hắn mới nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét và đánh giá như thế.
Tôi không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng những thứ mà hắn đang nghĩ tuyệt đối không phải là điều mà tôi có thể dự đoán được. Hắn luôn khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nhờ có hắn, cuộc sống chỉ biết đến tiền của tôi đã hoàn toàn thay đổi.
_Sao cô không lăn tiếp nữa đi ?
_Tôi lăn đủ rồi. Vết sưng cũng không nặng lắm, nên chỉ ngày mai hoặc ngày kia là sẽ không còn đau nữa.
_Cô có cần gì nữa không ?
Tôi lắc đầu đáp.
_Không !
Tên chết tiệt ! Tôi lại rủa thầm hắn.
Tôi cầu xin hắn đừng nói chuyện với tôi bằng giọng quan tâm, và ánh mắt thương hại nữa có được không ? Tôi không muốn nới lỏng sự phòng bị dành cho hắn.
_Cô lên phòng tắm rửa và nghỉ ngơi đi. Chiều tối, tôi sẽ cho người lên phòng gọi cô xuống ăn cơm.
_Tôi...tôi phải sống ở đây cùng với anh sao ?
_Cô không muốn ?
_Không...không phải. Chỉ...chỉ có điều, tôi cảm thấy không được tự nhiên.
_Từ từ rồi cô sẽ quen thôi. Khi nào về Việt nam, cô sẽ sống với bố con tôi ở trong căn biệt trên đường Trần Quốc Toản.
Tôi lại muốn nhảy dựng lên. Hắn đang đùa tôi chắc ? Vì lí do gì mà tôi phải sống cùng với hắn ?
_Anh nói rõ ràng đi ? Tại sao tôi phải sống cùng với bố con anh ? Tại sao anh lại muốn tôi chăm sóc con trai anh ? Tại sao anh lại muốn mang tôi về giới thiệu với bố mẹ anh ?
Hắn chống khủy tay xuống bàn, mười ngón tay đan xen vào nhau, giọng hắn trầm ấm và từ tốn, ánh mắt hắn tràn đầy tự tin và kiên định. Hắn không cho tôi cơ hội rút lui, và từ chối yêu cầu của hắn.
_Nếu cô muốn biết thì tôi cũng nói luôn cho cô biết. Buổi tối mà tôi gặp cô, tôi đang buồn chán, tôi đến đó chỉ để giải sầu và uống rượu. Cô có biết nguyên nhân tại sao tôi lại làm như thế không ?
Tôi đỏ bừng mặt, mắt tôi bối rối nhìn hắn.
_Tôi...tôi không biết.
_Vì bố mẹ tôi muốn tôi đi bước nữa. Tuy nhà họ Trương đã có cháu đích tôn nhưng lại quá ít nhân khẩu. Thằng em trai Đức Hải của tôi là một thần tượng, tính tình nó lại trẻ con, hành động nông nổi và bộc phát, bố mẹ tôi và tôi rất nuông chiều nó nên nó mới đâm sinh hư. Tôi là người đã kết hôn một lần, đã bị tan vỡ, nên không còn tin tưởng vào hôn nhân. Lẽ ra người phải kết hôn và sinh con cháu cho nhà họ Trương tiếp theo là thằng em trai của tôi, nhưng nó lại mượn lý do là chưa tìm được người phù hợp và đang ở trên đỉnh vinh quang của sự nghiệp. Nó không muốn mất đi tất cả chỉ vì muốn kết hôn, sinh con nối dõi tông đường. Tôi biết nó chỉ là đang muốn trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, nhưng những gì mà nó nói không hề sai. Nó là một ca sĩ và diễn viên nổi tiếng, fan hâm mộ của nó đa số đều là nữ. Ai cũng thích giữ thần tượng cho riêng mình, không ai muốn chia sẻ thần tượng của mình với một cô gái may mắn và xa lạ nào đó. Thằng em trai tôi là tên ngông cuồng, một khi nó thích điều gì, nó sẽ làm bằng được. Vì nó không muốn kết hôn, nên nó mới mượn cớ này để từ chối khéo và không cho mọi người trong gia đình tìm lý do để ép nó nữa.
Uống một ngụm rượu, hắn nói tiếp.
_Tôi là anh trai cả trong gia đình, nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi rất nặng nề. Tôi phải đảm đương công việc kinh doanh của gia đình, phải đảm bảo cho tài sản và công ty của nhà họ Trương ngày càng lớn mạnh và phát triển. Lúc trước tôi kết hôn, bố mẹ tôi đã phản đối rất dữ dội, nhờ sự kiên quyết và kiên trì thuyết phục của tôi, bố mẹ tôi mới đồng ý. Sau khi cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ, bố mẹ tôi rất buồn. Ban đầu, họ cũng tìm rất nhiều cô gái cho tôi, nhưng tôi nói rằng tôi muốn yên tâm phát triển sự nghiệp, và cần thời gian để quên đi cuộc hôn nhân đầy sóng gió của mình. Đã hơn ba năm trôi qua kể từ lúc tôi ly dị vợ, có lẽ bố mẹ tôi không còn chờ lâu hơn được nữa, nên tiếp tục thúc ép tôi.
Mắt nhìn về phương trời xa, hắn cười buồn.
_Nói thật, tôi không có ý định kết hôn thêm một lần nữa một chút nào, cũng không còn tin tưởng vào tình yêu nữa nhưng để bố mẹ tôi không còn thúc ép tôi kết hôn mỗi lần tôi về thăm nhà nữa, tôi đành phải đưa ra hạ sách này.
Nghe hắn nói một hồi, tôi cũng đã hiểu được phần nào. Nhưng việc hắn muốn kết hôn lần thứ hai nữa hay không, thì có liên quan gì đến tôi ?
Như để giải thích thắc mắc của tôi, hắn vừa nhìn tôi vừa nói.
_Buổi tối hôm ấy gặp cô, tôi có ấn tượng không mấy tốt đẹp dành cho cô.
Tôi “xì” một tiếng, mũi tôi nhăn lại, mồm tôi phồng to. Ý tôi bảo hắn rằng: “Ừ tôi xấu đấy, thì anh làm gì được tôi”
Hắn bật cười. Xoay ly rượu trên tay, hắn ngả người ra sau ghế.
_Tôi tưởng cô tiếp cận với tôi vì cô biết tôi là ai. Tôi tưởng cô cũng vì gia sản và địa vị của tôi nên cố ý muốn câu dẫn tôi. Lúc mà cô dùng tiền để mua một đêm của tôi, quả thực tôi chỉ muốn dơ tay lên tát thẳng vào mặt cô. Từ trước đến nay, tôi không bao giờ đánh đàn bà, nhưng cô là người đầu tiên mà tôi muốn đánh.
Mặt tôi xám ngoét, tôi ôm lấy ngực, mắt tôi len lén nhìn hắn. Không phải bây giờ, hắn sẽ đánh bù cho buổi tối hôm đó chứ ?
Hắn thừa hiểu tôi đang nghĩ gì trong đầu, khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của tôi.
Hắn nheo mắt nhìn tôi, hắn tặng cho tôi một nụ cười có thể khiến tôi tan chảy, có thể khiến tôi bay lên trên trời.
Hu hu hu ! Tên xấu xa ! Hắn lại sắp sửa biến tôi thành một sắc nữ rồi !
_Nhưng khi cô hôn tôi, tôi mới phát hiện ra rằng cô chỉ là một cô gái ngây thơ không hiểu đời. Nụ hôn lần đầu tiên cô hôn tôi, chỉ là nụ hôn của một đứa trẻ con dành cho cha chú của mình. Nếu cô dùng tờ chi phiếu hơn 10 triệu chỉ để mua một nụ hôn của tôi, thì cô ngốc quá.
Tôi hung hăng trừng mắt với hắn. Tuy mặt tôi đỏ như gấc, nhưng khí thế “oai phong lẫm liệt” của tôi không giảm bớt chút nào.
Biểu hiện thiên biến vạn hóa của tôi khiến hắn không nhịn được cười.
_Sau đó tôi đã hôn cô. Tôi tưởng một cô gái dám dùng 10 triệu để mua một đêm của tôi phải là một cô gái sành sỏi và lõi đời, nhưng ngay sau khi tôi hôn cô, tôi biết mình đã nhầm. Cô chẳng biết gì về hôn cả. Tôi nghĩ nếu tôi không buông cô ra, có phải lúc đó cô sẽ chết vì thiếu dưỡng khí ?
Tôi đỏ mặt tía tai. Tôi quá xấu hổ ! Quá nhục nhã ! Chúa ơi ! Người hãy giúp con biến mất ! Tại sao con phải ngồi đây để nghe hắn giảng giải về cách hôn ?
Không được ! Tuyệt đối không được ! Nếu lúc nữa hắn nói đến đoạn tôi và hắn ở trên giường, tôi chỉ có nước độn thổ mất thôi.
Tôi gượng gạo nở một nụ cười, mặt tôi méo xệch.
_Tổng giám đốc đại nhân ! Ngài có thể đừng nhắc lại chuyện đáng xẩu hổ này nữa được không ? Tôi đã giải thích cho ngài hiểu rồi. Tôi bị bệnh viện Gia Long chuẩn đoán nhầm là bị ung thư dạ dày nên tôi mới hành động một cách thiếu suy nghĩ như thế. Nếu tôi biết ngài là ai, tôi tuyệt đối không chọn ngài. Lúc đó, tôi sẽ chọn một chàng trai khác. Nếu tôi làm thế, biết đâu giờ đây ngài không căm ghét tôi nhiều như thế.
_Cô vừa mới nói gì ?
Mặt hắn xa xầm xuống. Tôi đã từng trông thấy hắn tức giận rất nhiều lần. Nhưng lần này là đỉnh điểm nhất, và đáng sợ nhất. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn như muốn lôi mất linh hồn của tôi đi, còn đôi môi mím chặt của hắn như muốn nuốt hết mọi thứ của tôi. Nhiệt độ trong cơ thể hắn tỏa ra, khiến răng tôi va lập cập vì quá lạnh và quá hãi.
Tôi...tôi đã làm gì hắn, đã nói sai câu gì mà hắn lại nổi giận lôi đình như thế kia ? Phải chăng là hắn tưởng tôi đang nói dối về vụ bệnh viện Gia Long chuẩn đoán sai về bệnh tình của tôi.
Tôi không muốn hắn tưởng tôi đang nói dối, nên vội giải thích.
_Anh...anh đừng hiểu lầm. Tôi...tôi thực sự bị bệnh viện Gia Long chuẩn đoán nhầm thành ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nếu...nếu anh không tin tôi, anh có thể gọi điện đến bệnh viện Gia Long để hỏi, hay khi nào về nhà tôi sẽ lấy tờ giấy xét nghiệm và chuẩn đoán bệnh tình của tôi cho anh xem.
Lời nói của tôi chẳng những không khiến hắn giảm bớt tức giận, mà hắn còn tức giận hơn cả lúc nãy.
Mặt hắn càng ngày càng lạnh, còn ánh mắt lạnh lẽo của hắn đang bốc thành hai ngọn đuốc cao.
Tôi sợ hãi vội run run đứng dậy, chỉ cần hắn xông sang đây để đánh tôi, tôi sẽ co giò bỏ chạy.
Tay hắn siết chặt lấy đáy ly, mắt hắn trừng trừng nhìn tôi, uống từng ngụm từng ngụm rượu trong ly cho đến khi không còn một giọt rượu nào trong ly, lúc này hắn mới đặt mạnh xuống bàn.
_Cô nói rằng nếu cô biết tôi là ai, cô sẽ không chọn tôi ?
Tôi run lập cập, mặt tôi tái mét.
_Đúng...đúng...!
Hắn cười nhạt, ngọn lửa trong mắt hắn ngày càng bốc cao. Tôi nghĩ nếu hắn muốn thiêu chết tôi, chắc hắn chỉ cần trong vòng mười giây.
_Tại sao ?
Hắn gằn từng chữ từng từ một.
_Anh...anh biết rồi còn hỏi. Chẳng phải anh không muốn ai tiếp xúc và gần gũi với anh sao ? Lúc đó, tôi tưởng mình sắp chết, tôi đâu có nghĩ được nhiều như thế.
_Chỉ vì cô nghĩ mình sắp chết, cô có thể dễ dãi trao nụ hôn đầu và lần đầu tiên của cô cho bất kì thằng đàn ông nào ?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Sao câu hỏi của hắn càng lúc càng kì quái ? Tôi tưởng hắn tức giận và phẫn nộ vì tưởng tôi nói dối vụ tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối ? Sao giờ lại biến thành một đôi tình nhân đang trong giai đoạn ghen tuông và chiến tranh nóng lạnh thế này ? Hắn có bị điên không, sao hắn lại hỏi tôi như thế ?
Trong khi tôi còn thất thần đứng một chỗ, hắn lạnh lẽo bảo tôi.
_Tôi hỏi cô sao cô không trả lời ?
_Tôi đã nói rõ ràng rồi còn gì. Nếu tôi biết anh là ai, tôi tuyệt đối không chọn anh.
Tôi đã có dự định là khi nào hắn nộ khí bốc hỏa, hay tỏa ra hàn khí có thể đông cứng mình, tôi sẽ bỏ chạy thật nhanh. Nhưng có một điều tôi không thể ngờ được rằng khi hắn nóng giận còn đáng sợ và khủng khϊếp hơn khi hắn thâm trầm nhiều.
Tôi chưa kịp chạy, đã bị hắn lôi giật lại. Người tôi ngã vào lòng hắn, mặt tôi đập vào ngực hắn, mũi tôi đau điếng, còn cái trán thân yêu của tôi lại bị va thêm một cú nảy lửa nữa.
Tôi đau đến mức độ muốn quát ầm lên. Vừa mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, tôi chuẩn bị phun trào tức giận, tôi đã phải ngậm miệng lại khi trông thấy khuôn mặt giống như ác quỷ của hắn.
Tôi thật sự rất muốn khóc thét ! Hắn có cần bắt tôi phải nhìn thấy khuôn mặt khủng bố của hắn lúc này không ?
_Nói ! Cô sẽ làm như thế thật chứ ?
Chân tôi đứng không vững. Nếu không có hắn ôm ngang eo tôi, tôi đã quỵ ngã xuống đây rồi.
_Anh....anh muốn gì ? Tôi...tôi thật sự không hiểu ? Chẳng lẽ anh vẫn còn chưa bỏ qua cho tôi ?
Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hắn nhìn tôi như một băm vằm tôi ra thành những mảnh nhỏ, sau đó rắc cho cá ăn.
Hình ảnh chết chóc ấy thật sự đã lấy hết hồn vía của tôi.
_Cô sẵn sàng bán rẻ mọi thứ của mình, chỉ vì cô nghĩ rằng mình sắp chết ?
Hắn khinh bỉ nhìn tôi, giọng nói của hắn sắc lạnh. Hình như tôi đã lấy hết sự điềm tĩnh và luôn tỏ ra bình thản của hắn rồi.
Nếu như bình thường giữa tôi và hắn chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ rất tự hào về khả năng của mình. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn gào khóc và cầu xin hắn tha thứ cho tôi.
_Cô nói gì đi chứ ? Lúc nãy cô còn nói nhiều lắm cơ mà ?
Tôi không biết một người bị dọa cho khóc thét có khóc thật hay không, nhưng mà tôi thì có.
Vì quá sợ hắn, tôi quên mất luôn thể diện và tuổi 25 của mình, tôi bật khóc như một đứa trẻ. Một tay tôi quẹt mắt, miệng tôi kêu oa oa, còn một tay tôi đấm nhẹ vào ngực hắn như làm nũng.
_Anh nói đi ! Tôi phải làm gì ? Tôi mặc kệ anh có coi thường tôi vì 25 tuổi tôi vẫn chưa biết hôn và chưa biết yêu là gì không ? Nhưng một người bị chuẩn đoán nhầm là ung thư giai đoạn cuối như tôi có thể làm được gì ? Chết là hết, là mất hết tất cả. Tôi và anh quen biết nhau sao ? Anh là người yêu hay là chồng của tôi sao, mà anh dám phê phán và bắt nạt tôi ? Tôi ước là tôi không chọn anh thì có gì là sai ? Anh đáng sợ và lạnh lùng như thế, một con bé nhát gan như tôi làm sao mà chịu nổi một người có tính cách như anh ? Hu hu hu ! Tôi ghét anh ! Tôi hận anh ! Vì anh mà tôi mất hơn 10 triệu ! Vì anh mà ngày nào tôi cũng giật mình hoảng hốt ! Hu hu hu !
Nghe khóc lóc và than vãn một hồi, cơ thể căng cứng của hắn từ từ thả lỏng, mặt hắn bắt đầu co giãn, ánh mắt hắn đã hiền hòa hơn trước, riêng môi hắn lại đang run run và co giật, hình như hắn đang phải cố nén cười.
Thêm một lần nữa, tôi lại đang diễn hài cho hắn xem. Hắn là tên xấu xa ! Đồ độc ác ! Sao lúc nào tôi gặp họa hắn cũng cũng cười được là thế nào ? Sao ngay cả lúc tôi khóc, hắn cũng cười ? Sở thích của hắn sao lại quái đản như thế ?
_Từ bây giờ tôi không muốn nghe cô nhắc đến chuyện này nữa ? Cũng không được phép nói rằng cô thấy hối tiếc và hối hận vì đã gặp phải tôi.
Tôi nhìn hắn bằng đôi mắt của một con cún con vừa mới bị mắng một trận oan ức.
_Tại sao lại không cho tôi nói ? Chẳng phải anh cũng luôn mong không phải gặp phải một con bé như tôi là gì ?
Mặt hắn xa xầm xuống, hắn lạnh lùng hỏi tôi.
_Cô có thắc mắc gì sao ?
Tôi hoảng hốt vội lắc đầu chối ngay.
_Không...không có gì. Từ nay về sau tôi sẽ nghe lời anh không dám nhắc lại chuyện này nữa.
_Biết thế là tốt. Bây giờ cô lên lầu thay quần áo, tắm rửa và nghỉ ngơi đi.
Tôi tưởng hành động trẻ con và ngớ ngẩn của mình không bị ai nhìn thấy ngoài hắn. Nhưng thật không ngờ, khi tôi quay lưng lại, tôi thấy cô giúp việc và chú quản gia đã đứng ở đấy từ bao giờ rồi. Chú quản gia tuy cố tỏ ra bình thản, nhưng miệng chú hơi phồng lên vì cố nín cười. Còn cô giúp việc bịt chặt miệng, thỉnh thoảng tôi còn nghe được những tiếng cười khúc khích phát ra từ cái miệng anh đào của chị.
Mặt tôi đỏ bừng, tôi vụng về lau đi hai dòng nước mắt trên má. Tôi bối rối gãi đầu, lòng tôi gào thét. Tôi muốn có một khe nẻ để chui xuống.
Hết rồi ! Có lẽ cách ra mắt và giới thiệu của tôi quá ấn tượng, nên họ sẽ mãi mãi không quên tôi và bàn tán về tôi trong những buổi nói chuyện phiếm khi tôi rời khỏi đây. Hu hu hu ! Tôi muốn đi tự sát !
Căn phòng mà hắn cho người sắp xếp và chuẩn bị cho tôi khá rộng dãi và thoáng mát. Lúc cô giúp việc mở rộng cánh cửa phòng ra hai bên. Tôi ngây người đứng ngắm giống như một đứa trẻ con lần đầu tiên mới được đi sở thú chơi.
Căn phòng rộng khoảng hơn mười mét vuông. Màu sắc dùng để trang trí trong phòng gồm bốn màu chính là: trắng, màu vàng nhạt, màu đỏ cam, và màu gạch. Trong phòng có một ti vi siêu phẳng nằm ở bức tường đối diện với chiếc giường khổ lớn dùng cho hai người nằm. Chăn, đệm, ráp trải giường đều màu trắng, còn chiếc giường làm bằng gỗ có màu tím đen. Chiếc giường được gắn liền xuống sàn nhà, và cách sàn nhà chỉ khoảng từ 10 đến 15 centimet.
Trên đầu giường, có một kệ sách cao khoảng hơn một mét. Tôi nhìn thấy có hơn hai mươi cuốn sách dày cộm, có bìa sách toàn bằng tiếng Hoa. Nằm ở phía trên tủ sách là một bức tranh hoa hướng dương khổ lớn, bông hoa được vẽ trên nền màu đỏ cam. Màu vàng của cánh hoa tương phản với màu đỏ cam của khung tường hình vuông, tạo cho người xem một cảm giác tươi mát, và rực rỡ giống như ánh mắt trời đang chiếu trên một cánh đồng hoa.
Dưới bức tường treo ti vi màn hình siêu phẳng có một tủ đựng đồ màu trắng sữa được đặt trực tiếp trên mặt sàn. Màu sắc của chiếc tủ cùng đồng màu với màu sơn tường. Trên tủ gần cánh cửa đặt một lọ cây xanh, tôi không biết đây là giống cây gì nhưng màu sắc xanh mượt, lá mềm mại giống hệt cảm giác tôi đang được chạm vào một sấp vải lụa.
Trong phòng còn có một chiếc ghế sô pha bọc vải mềm dài hơn một mét dùng để ngồi, và cũng có thể nằm. Ngoài ra còn có một chiếc bàn dùng để làm việc. Trên bàn có một chiếc đèn có chụp hình nón, bên cạnh có một chiếc ghế xoay chân ngắn.
Từ trong phòng tôi có thể đi ra ban công. Ban công rất rộng, có tất cả năm chậu hoa và ba chậu cây cảnh được đặt ở đây. Tôi hào hứng đứng từ trên ban công nhìn xung quanh. Cảm giác lúc này của tôi là muốn bay, muốn cất cánh vùng vẫy trên bầu trời rộng lớn.
Tôi hiểu một con chim dù có được nhốt trong một chiếc l*иg làm bằng vàng, cũng không thể so sánh được với cảm giác được tự do hít thở khí trời, được dang rộng đôi cánh, được chao liệng trong gió, được tắm mình trong nắng, và được thoải mái làm những gì mà mình thích.
Cô giúp việc mở rộng một ngăn tủ dưới gậm ti vi.
_Thưa cô ! Cô có cần lấy quần áo để tắm không ?
Lúc này, tôi mới hoàn hồn. Tôi đã vô tư không hiểu là mình đang ở đâu. Đến nhà hắn, tôi lại tưởng tôi đang ở nhà mình.
_Quần áo ? Quần áo nào ?
Tôi nhìn chị giúp việc bằng ánh mắt kì quái. Rõ ràng trước khi hắn mang tôi sang đây, tôi không hề đem theo một chút hành lý nào. Tại sao bây giờ chị lại hỏi tôi có muốn thay quần áo không ?
Để giải đáp cho thắc mắc của tôi, chị giúp việc trả lời.
_Trước khi cô sang đây, ông chủ đã cho người mang quần áo của cô đến.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, mặt tôi sững sờ không dám tin. Không ngờ, chuyện cỏn con này hắn cũng quan tâm. Nếu hắn đã có lòng, tôi cũng muốn kiểm tra xem những bộ quần áo mà hắn sai người chuẩn bị cho tôi có phù hợp với tôi hay là quá lòe loẹt, và quá xấu.
Tôi nhanh chân quay trở lại trong phòng. Ngồi xổm trên nền nhà, tôi mở mấy ngăn tủ được đặt sát cạnh bờ tường.
Trong tủ có hơn chục bộ váy và quần áo đủ chủng loại. Tay tôi run run chạm vào từng chiếc váy, chạm vào từng chiếc áo xinh xắn. Tôi phải công nhận thẩm mỹ của người đã chọn đồ cho tôi rất cao. Tôi không bao giờ mặc váy, sở thích ăn mặc của tôi khi đi làm là những bộ đồ công sở, bao gồm áo sơ mi màu trắng có kẻ sọc, thỉnh thoảng tôi lại mặc đồ đen, còn quần luôn là quần tây.
Tôi không muốn thay đổi, nên bỏ qua những chiếc váy đầy đủ sắc màu, tôi chọn một chiếc quần bó màu đen dài đến ngang bắp chân, một chiếc áo phông màu hồng nhạt có dây đeo hình trái tim ở giữa.
Chọn được bộ quần áo ưng ý theo sở thích ăn mặc ở nhà của mình, tôi cười tươi cảm ơn chị giúp việc.
Chị tròn xoe mắt nhìn tôi, ánh mắt chị không dấu được sự hiếu kì và tò mò, hình như chị chưa từng gặp một con bé nào lại trẻ con và ngô nghê giống như tôi.
Tôi biết chị đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tôi không muốn giải thích, cũng không muốn cầu xin chị đừng nghĩ xấu về tôi. Chị có quyền đánh giá và quan sát tôi theo cảm nhận của mình. Nếu sống mà cứ phải để ý xem người khác đang nghĩ gì về mình thì sẽ rất mệt mỏi.
Cầm quần áo, tôi đi vào phòng tắm. Diện tích trong phòng không rộng lắm, phòng tắm chỉ rộng khoảng từ hai đến bốn mét vuông. Trong phòng tắm có chậu rửa, bồn cầu và bồn tắm làm bằng men sứ màu trắng. Khi nhìn thấy có một con vịt con làm bằng nhựa màu vàng, tôi vội cầm lên xem.
Nếu có chuyện gì khiến tôi không thể nín được cười thì chính là chuyện này. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh, hắn vừa tắm vừa nghịch con vịt con này là tôi lại muốn cười ngặt ngẽo, cười thật to. Thật không ngờ, một kẻ lạnh lùng và vô cảm như hắn lại có sở thích kì cục như thế.
Tôi buồn cười quá độ, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi cười đến chảy cả nước mắt. Con vịt bị tôi nắm trong tay đang kêu lên những âm thanh “chít chít” vui tai. Tôi cười và cười mãi, cười cho đến khi bụng tôi quặn đau, còn nước mắt trên khóe mi tôi lăn dài.
Nếu hắn mà nhìn thấy hình ảnh này của tôi, có lẽ hắn sẽ rất tức giận. Ha ha ha ! Tôi nghĩ mình đã tìm được điểm yếu của hắn. Tôi muốn đem bí mật này của hắn để uy hϊếp hắn. Biết đâu vì thể diện, hắn sẽ buông tha và bỏ qua cho tôi thì sao ?
Mang theo tâm trạng thoải mái và phấn khích, tôi đi tắm. Vặn nước ra bồn tắm, tôi lục tung từng lọ sữa tắm của hắn. Tôi đang cố tìm một lọ có mùi hương phù hợp với tôi. Lựa chọn mãi, tôi cũng tìm được một lọ sữa tắm có màu trắng đυ.c in hình quả mãng cầu. Cho lên mũi ngửi, tôi có một cảm giác thanh nhàn và thư thái.
Tôi thích những loại sữa tắm và dầu gội đầu có mùi nhàn nhạt và thoang thoảng. Tuy tôi yêu và thích hoa hồng, nhưng không bao giờ muốn sài thứ gì đó có chiết xuất từ hoa hồng. Hương của nó quá nồng, và có mùi vị làm cho đầu tôi váng vất. Xem ra có một chiếc mũi nhạy cảm và tinh tế, cũng không phải lúc nào cũng có lợi.
Hòa sữa tắm vào nước trong bồn, cởϊ qυầи áo, xõa tóc, tôi bước vào bồn. Vừa tắm, tôi vừa nghịch bong bóng nổi trên mặt nước. Tôi cười khúc khích khi nghe tiếng nổ “lóp bóp” của bong bóng xà phòng. Tôi là một kẻ dễ giận lại mau quên. Lúc nãy, khi còn đứng nói chuyện với hắn ở dưới lầu, tôi bị hắn dọa cho sợ phát khϊếp, thậm chí vì hắn tôi còn khóc oa oa như một đứa trẻ con. Thế mà lúc này, tôi lại vô tư cười đùa như không có chuyện gì. Nếu nói rằng tôi ngu ngốc, và quá dại khờ cũng không có gì là sai.
Tôi nghĩ một cô gái bị rơi vào hoàn cảnh như tôi, nhất định không thể cười nổi, cũng không thể bình tĩnh đi tắm, và làm như không có chuyện gì. Chỉ có một mình tôi là sống khác người. Có thể tính cách lạc quan đã giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn và vất vả của cuộc sống đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.
Một điều khiến tôi có thể yên tâm là hắn sẽ không vì căm ghét tôi mà mang tôi sang đây để bán, hắn không phải là người xấu hoàn toàn. Tôi thấy ngoài việc hắn hay bắt nạt và dọa cho tôi sợ ra, hắn không làm việc gì quá đáng với tôi cả. Nhớ lại những lần được hắn cứu, và lo lắng cho tôi, tôi lại cảm động muốn khóc. Tôi không cần biết mục đích mà hắn đưa tôi đi cùng với hắn là gì ? Tôi chỉ tin tưởng một điều là hắn nhất định sẽ không làm hại tôi.