- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 17
Giấc Mơ Tình Yêu
Chương 17
Sân bay quốc tế Cao Hùng vì khá nhỏ lại được xây dựng từ lâu nên trông khá cũ kĩ. Ấn tượng của tôi dành cho sân bay ở đây không thể so sánh được với sân bay của Việt nam. Tôi tuy là người không thích trang trí cầu kì và đầy đủ sắc màu. Nhưng đã là con người ai cũng thích và yêu cái đẹp. Nhìn sân bay toàn xi măng, và sắt thép này, tôi thực sự thấy rất chán, và hơi thất vọng. Xem ra không phải cứ đến Đài Loan là tôi có thể trông thấy những cảnh đẹp mà tôi chỉ được nhìn trên sách báo và trên mạng.
Sân ga sân bay quốc tế Cao Hùng bao gồm hơn ba tầng lầu. Đi từ sân bay vào sân ga khá xa. Tôi do lần đầu tiên đến đây nên thấy thứ gì cũng lạ và tò mò muốn xem.
Hắn đã quá quen thuộc tính cách ngớ ngẩn và hành động giống một con ngố của tôi nên không thấy lạ. Còn Tên kia, thấy tôi vừa đi vừa quay ngược quay xuôi giống như một con rô bốt được lập trình, khuôn mặt Tên kia không dấu được vẻ khinh thường và chế giễu tôi.
Tôi là một người rộng lượng nên không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi bỏ qua ánh mắt và khuôn mặt muốn gây sự của Tên kia. Tôi muốn chiều nay, tối nay, ngày mai và ngày hôm sau nữa, vì tức tôi, Tên kia sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Không hiểu khuôn mặt và đôi mắt gấu mèo vì không ngủ được của tên kia sẽ trông như thế nào ? Nói thật, tôi rất háo hức muốn được trông thấy dáng vẻ mệt mỏi va suy sụp của Tên kia.
_Cô đi nhanh lên. Xe ô tô đang chờ chúng ta trước cửa sân bay.
Tôi đành phải dẹp bỏ tính hiếu kì và muốn ngắm cảnh của mình sang một bên. Tôi vội đi sánh đôi cùng với hắn. Mặc dù hắn bảo tôi phải đi cùng với hắn, và không nên để chính mình bị lạc, nhưng tính của tôi vốn hiếu động và lơ đãng, nên tôi chỉ làm theo một nửa lời khuyên của hắn, còn đâu tôi vẫn giống như trước.
Nhìn thấy một đứa bé gái đang cười cười và vẫy tay với mình, tôi cười tươi và cũng vẫy tay chào lại nó coi như làm quen. Tôi là người sinh ra và lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nên tôi có rất nhiều em trai và nhiều em gái. Kinh nghiệm chăm sóc trẻ, tôi có rất nhiều. Tuy tôi không được đào tạo bài bản giống như các bà mẹ khác nhưng những gì mà tôi học được từ thực tiễn hơn mười sáu năm, thì không một ai có thể so sánh được với tôi.
Đi được một đoạn khá xa, không thấy tôi đi theo ở bên cạnh, hắn quay lại tìm kiếm hình bóng của tôi.
Có lẽ hắn không chịu nổi tính cách ham vui của tôi, nên hắn lạnh lùng cao giọng gọi tôi.
_Phạm Khánh Băng ! Cô có muốn đi không, hay là cô muốn ở lại đây hít gió và bụi ?
Nghe giọng tức giận của hắn, tôi sợ hãi vội chạy theo.
Nhìn tôi chạy hết tốc lực giống một động viên điền kinh, Tên kia vừa cười vừa lắc đầu ngán ngẩm. Còn hắn xa xầm mặt. Có lẽ hắn đang lo cho tôi, hắn sợ nếu chẳng may tôi bị lạc ở đây, tôi có thể sẽ bị hoảng loạn và bị bắt cóc. Nếu sớm biết hắn cũng không phải là người xấu và đáng ghét hoàn toàn, tôi đã không nguyền rủa hắn nhiều như thế.
Người ta thường nói, nếu sáng sớm bước ra khỏi cửa gặp phải xui xẻo, thì cả ngày hôm đó sẽ không gặp may. Câu nói đó rất đúng với tôi. Từ lúc tôi tỉnh dậy trong phòng của nhà hắn, tôi đã gây ra những chuyện dở khóc dở cười. Ngay lúc này tôi cũng chuẩn bị vồ ếch cho hắn, Tên kia và mọi người đang đi qua đi lại ở đây xem.
Với tốc lực chạy hơn mười mét trong vòng mấy giây, tôi xứng đáng được mọi người khen ngợi. Nhưng cũng vì điều này, tôi mới gặp họa. Đang chạy bình thường, cổ chân đáng thương của tôi “rắc” một tiếng, theo đà tôi lao về phía trước, giống như một người đứng theo góc nghiêng của một tam giác nhọn.
Nếu tôi có gì để chống xuống đất, khuôn mặt và thân hình nhỏ bé của tôi sẽ không bị hôn đất.
Có thể ông Trời cho rằng hắn là sao chổi, là ác quỷ của cuộc đời tôi nên Ông không muốn tôi chịu quá nhiều tai nạn và oan khuất, Ông mới thương tình giảm bớt cho tôi nhiều nỗi khổ của thế gian.
Tôi đang bay, bay rất nhanh, tôi vì quá sợ hãi và quá hốt hoảng nên vội nhắm mắt, miệng chỉ kịp hét lên mấy tiếng thất thanh, sau đó lầm rầm mấy lời cầu nguyện cho mình.
_Rầm !
Một âm thanh, một hình ảnh không lấy gì làm đẹp mắt vang lên, và được thu gọn vào trong ánh mắt của mọi người xung quanh. Đã có kịch vui, nên họ nhất định phải đứng lại xem để bình phẩm, và để che miệng cười. Họ rất thích xem cảnh người khác gặp nạn và biến thành một thằng hề.
Tôi ngã nhưng không cảm thấy đau một chút nào, mà nhìn như tôi còn thấy êm ái và dễ chịu. Hình như tôi đang đè lên ai đó. Tôi hé mắt ra dần dần, tôi muốn biết ai là ân nhân của mình. Nếu có thể, tôi muốn nói lời cảm ơn người đó.
Khi đã xác định được người vừa mới cứu mình là ai, mặt tôi từ đỏ bừng chuyển thành xám ngoét rồi trắng xanh, sau cùng là đỏ lựng. Không phải chứ ? Tại sao lại là hắn ? Mà tôi và hắn còn nằm ôm và hôn nhau trước mặt bao nhiêu người như thế này. Hu hu hu ! Tôi xấu hổ quá ! Tôi phải làm gì bây giờ ?
Trong khi tôi đỏ mặt tía tai, trái tim đập “thình thịch”, còn cơ thể không ngừng run rẩy vì quá ngượng; hắn lại mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hắn rất sáng, khuôn mặt hắn bình thản như không có chuyện gì. Đôi môi của hắn rất mềm và rất ấm.
Mọi người xung quanh đều thích thú và che miệng cười tôi và hắn. Thỉnh thoảng có vài tiếng nói cười thì thầm và bình phẩm về hình ảnh ngã vụng về và buồn cười của tôi. Nếu đây là ở trên phim trường, tôi sẽ nghĩ mình và hắn là diễn viên, còn những người đang đứng xem chẳng qua chỉ là fan hâm mộ mà thôi. Nhưng đáng tiếc tôi và hắn không phải là diễn viên, hình ảnh tôi và hắn đang nằm ôm và hôn nhau không phải là một cảnh trong phim, mà hoàn toàn là thật.
Quá xấu hổ và không còn mặt mũi nhìn ai, tôi vội vàng cố gắng đứng lên. Hai tay tôi chống xuống đất, đôi môi tôi rời khỏi môi hắn. Khi ánh mắt tôi bắt gặp đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn, mặt tôi có thể nướng chín được một con tôm.
Chúa ơi ! Tôi muốn khóc thét ! Giờ phút này, tôi mới biết ánh mắt và khuôn mặt đẹp trai của hắn có sức hút mãnh liệt nhiều như thế nào. Vì hắn, trái tim tôi càng lúc càng đập thật nhanh.
Không được ! Tôi không muốn có tình cảm với hắn. Yêu hắn và thích hắn, tôi sẽ rất khổ sở. Hắn là người đứng trên muôn người, còn tôi chỉ là một con bé mồ côi và không có gì cả.
Đứng lên, không dám nhìn hắn, tôi cúi đầu nói nhỏ.
_Xin...xin lỗi. Cảm ...cảm ơn anh.
Đứng ở bên cạnh, Tên kia vẫn còn chưa khép được chiếc miệng có đôi môi đỏ như son của mình, còn đôi mắt đen sâu của Tên kia nhìn tôi trừng trừng. Có lẽ Tên kia ngạc nhiên và kinh ngạc lắm nên lúc này Tên kia mới cho người khác thấy mình chẳng khác gì một tên ngố.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, cử chỉ và hành động của hắn tao nhã. Hắn cẩn thận vuốt lại bộ áo vét màu đen cho thật phẳng, cầm cập táp màu đen, hắn điềm tĩnh bảo tôi và Tên kia.
_Đi thôi.
Nói xong, hắn bước đi trước. Lần này, chính tôi là người há hốc mồm và mở to mắt. Tôi không dám tin là hắn lại dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế. Chẳng phải tôi đã làm bẽ mặt hắn trước mặt bao nhiêu người thế này ? Gãi đầu, tôi ngây ngốc hết nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đất, tôi luống cuống không hiểu gì cả.
_Cô còn đứng ở đó làm gì nữa ? Cô muốn tôi vác cô ra khỏi đây, hay là cô tự đi bằng chính đôi chân của mình ?
Nếu không phải nghĩ lúc nãy, hắn vừa mới cứu mình một vố, tôi đã hung hăng vênh mặt lên cãi lại lời hắn rồi.
Xốc gọn túi sách lên vai, tôi tiu nghỉu bước theo hắn. Tên kia cũng có biểu hiện không khác gì tôi. Tên kia bị khả năng diễn xuất tự nhiên và bẩm sinh của tôi làm cho tê liệt hết cả cảm xúc và giác quan.
Nhờ tài năng thiên bẩm của tôi, Tên kia im lặng trên suốt đoạn đường ra bãi đỗ xe.
Thấy tôi, hắn và Tên kia ra đến nơi, một người đàn ông trong trang phục màu xám đen vội bước lại gần. Ông ta khoảng 40 đến 45 tuổi, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt nhỏ.
Nhìn thái độ lẽ phép của ông ta dành cho hắn và Tên kia, tôi đoán hình như ông ta là tài xế riêng của gia đình hắn. Khi biết điều này, tôi lại bắt đầu ca thán. Bọn họ được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có thật sung sướиɠ. Họ đi đâu và làm gì cũng có người đón rước. Họ chẳng bù với tôi, đi đâu hay làm gì, tôi cũng phải tự lo lấy thân.
Hắn giới thiệu tôi với chú tài xế. Biết tôi có khả năng nói tiếng Trung, nên hắn không nói bằng tiếng Việt.
Tôi mỉm cười lễ phép chào chú tài xế, chú cũng cười nhẹ chào lại tôi.
Màn giới thiệu chỉ diễn ra trong vòng có một phút, sau đó chú tài xế mở cửa xe cho ba chúng tôi.
Chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng và sang trọng hiệu Volkswagen Tiguan có tất cả bốn chỗ ngồi. Tôi, hắn và Tên kia, cộng thêm chú tài xế nữa là bốn người. Tôi vì không muốn ngồi gần hắn hay Tên kia nên quyết định lên ngồi cùng với chú tài xế ở ghế xe đằng trước.
Không cần phải ngồi cùng một tên lạnh như băng, và một kẻ có miệng lưỡi độc như rắn rết, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Trên đường đi vì quá háo hức muốn ngắm cảnh và muốn khám phá con đường mà mình đã đi qua, tôi luôn quan sát hai bên đường.
Đường phố của thành phố Cao Hùng khá rộng. Không giống như ở Việt nam, đường phố ở đây gồm từ ba đến năm làn đường, nhà cửa được xây theo một mô hình có quy hoạch và chuẩn mực chung. Có lẽ không có nơi nào giống như Việt nam. Sống trong một thành phố lớn giống như Thành phố Hồ Chí Minh, bạn sẽ thấy nhưng căn nhà to nhỏ, cao lớn khác nhau. Lần đầu tiên đến thành phố Hồ Chí Minh để đi học đại học, tôi lại tưởng mình đang lạc vào một thị trấn đang phát triển và mới được mở rộng.
Nhìn những tấm bảng hiệu in bằng tiếng Hoa ở trên những nóc nhà cao tầng, tôi cố đọc xem tấm biển đang viết gì. Nếu nói rằng thành phố Cao Hùng là thành phố đẹp nhất của Đài Loan thì không đúng lắm.
Đến đây tôi ngoài thầy những nhà cửa san sát nhau, thấy những chiếc xe tô nối đuôi nhau chạy trên đường phố đông vui, tôi không thấy có một cây xanh rợp bóng mát nào cả. Phải chăng tôi chỉ đi trên một con đường, nên chưa thể biết được cái hay và cái đẹp của thành phố Cao Hùng ?
Những chiếc xe tắc xi màu vàng nghệ nối đuôi nhau chạy trên đường. Tôi thích thú đếm có hơn năm chiếc xe vừa mới phóng vụt qua chiếc xe ô tô màu xám hiệu Volkswagen Tiguan mà tôi đang đi. Nói về cách pha màu để trang trí, tôi là một kẻ mù tịt, nhưng khả năng nhận biết của tôi lại rất giỏi. Cũng giống như khả năng cảm thụ âm nhạc, có thể bạn không hát được nhưng vẫn có khả năng phán đoán xem ca sĩ hát bài đó có hay không ?
Tôi bỏ qua ánh mắt nhìn mình chăm chú của ba người đàn ông trên xe, tôi chỉ quan tâm đến ước muốn của mình. Tôi muốn ngắm cảnh, muốn được đi dạo, và hòa mình vào dòng xe cộ ngược xuôi ở trên đường.
Lúc đầu tôi còn cố gắng đọc tên con đường mà chú lái xe đi qua, nhưng dần dần tôi đành phải từ bỏ. Tôi không đủ sức để mà cố gắng nạp vào trí nhớ của mình tên của từng con đường nữa. Tôi dù có lo mai sau mình không thể biết được tên đường, để bắt tắc xi đến sân bay quốc tế Cao Hùng cũng đành lực bất tòng tâm.
Cuối cùng sau khi vượt qua sáu cột đèn giao thông, đi qua năm cái ngã tư và hai cái ngã ba, chiếc xe tô tô dừng lại trước một cánh cổng sắt màu xanh dương. Bên trong căn biệt thự được bao xung quanh bởi những cánh cửa sắt màu đen thưa được chắp nối với nhau.
Nhìn căn biệt thự của hắn, tôi phải cố kìm nén lòng hiếu kì và kích động muốn nhanh chân chạy vào trong để khám phá và sờ mò. Dù sao đây cũng không phải là nhà của tôi, nên tôi phải cư xử cho phải phép.
Căn biệt thự của hắn gồm ba tầng, được xây dựng theo lối kiến trúc của Châu Âu. Diện tích của căn biệt thự không rộng bằng căn biệt thự ở Việt nam, mà thuộc loại nhỏ vừa.
Mở rộng cánh cửa sắt, hắn giục tôi.
_Vào đi ! Cô còn đứng ngơ ngác ở đấy làm gì ?
Tôi căm tức nhìn hắn. Tại sao mỗi lần hắn nói chuyện với tôi, hắn cũng đều ra lệnh cho tôi, và tìm cách nói cho tôi biết rằng tôi chẳng khác gì một đứa trẻ là sao ?
Lúc này, tôi rất muốn chất vấn hắn, và yêu cầu hắn đừng dùng giọng bề trên để nói chuyện với tôi nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ của hắn, bao nhiêu ý tứ muốn tuôn trào ra ngoài đều phải thu gọn vào bên trong.
Trước cửa nhà hắn, chỉ có một khoảng sân nhỏ. Có một luống hoa cây cảnh xanh tươi, được trồng ở trong bồn xây theo hình chữ nhật trước cửa nhà. Mặt bên cạnh của sân trước có một bể bơi nhỏ. Lối kiến trúc bên ngoài chỉ đơn sơ và mộc mạc như thế, nhưng lại tạo cho tôi một không khí ấm cúng và thân thiện.
Chú tài xế mở cánh cửa có một nửa làm bằng kính và một nửa dưới làm bằng gỗ màu vàng nhạt, rộng ra hai bên. Tôi, hắn, và Tên kia đi vào trong nhà.
Nếu bên ngoài hắn sơn tường theo kiểu kết hợp giữa tường màu trắng, mái ngói hình chuồng kim bồ câu màu gạch nhạt, thì trong phòng lại là sự kết giữa ba màu: trắng, xám đen, và xanh nhạt. Hắn rất biết cách tạo ấn tượng cho tôi. Nhờ có hắn, tôi mới biết thêm một điều là căn nhà có thể biến thành một cung điện, nếu như tôi có đủ khả năng để chi trả cho những món đồ đắt tiền và sang trọng.
Nhìn bộ sa lông được đặt ở giữa phòng khách, nhìn chiếc tủ kính đựng rượu và ly tách của hắn, tôi không còn gì để nói nữa. Nếu nói rằng tôi không ghen tị với hắn, là hoàn toàn nói dối. Tôi đang ghen tị với hắn, đang trách số tôi không được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có.
Thấy tôi ngó hết chỗ nọ rồi lại chỗ kia, Tên kia cười lạnh.
_Cô đã xem đủ chưa ? Nếu đã xem đủ rồi, sao cô không ngồi xuống đi. Cô có biệt bộ dạng của cô bây giờ giống hệt một con bé nhà quê không hả ?
Tôi trừng mắt nhìn Tên kia. Ngay lúc này, tôi muốn đấm vào mặt Tên kia, muốn hung hăng dùng băng dính để gián kín miệng của Tên kia lại.
_Cô nhìn tôi vừa thôi. Có phải cô thấy tôi đẹp trai quá, nên luyến tiếc không thể rời mắt đúng không ?
Lời nói xuyên tạc của Tên kia khiến tôi thiếu chút nữa hít thở không thông. Chúa ơi ! Tên kia có thể bỏ được căn bệnh tự sướиɠ của mình không ? Tôi mặc dù phải thừa nhận rằng Tên kia là một chàng trai có vẻ đẹp hiếm có, nhưng không phải thuộc diện của hiếm để tôi phải nhảy vào xâu xé và giữ lại làm của riêng.
Tôi tặng cho tên kia một ánh mắt xem thường và khinh bỉ.
Dám nói tôi là một kẻ hám trai ! Tên kia muốn chết chắc ?
ên kia nghiến răng nghiến lợi. Hình như từ lúc vô tình gặp tôi ở sân bay, rồi bị tôi đấm vào mặt; Tên kia thật sự đã bị tôi làm tổn thương nghiêm trọng đến tự tôn nam nhi của mình rồi, nên Tên kia hùng hổ nắm lấy cổ áo tôi, sau đó dơ tay lên.
Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tên kia, tôi khóc thét. Tôi đã bị hành động tức giận bộc phát của Tên kia khiến cho tim đập chân run, người hư xuyễn vì quá hãi, không phải Tên công tử bột xấu xa này sẽ đánh tôi thật chứ ?
_Đức Hải ! Buông cô ấy ra !
Hắn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hắn rất lạnh. Chưa có lúc nào tôi lại thấy hắn đáng sợ như thế. Trông hắn lúc này giống hệt một sát thủ máu lạnh đang chuẩn bị lấy mạng của ai đó.
_Anh không cần phải bênh cô ta. Để em dạy cho cô ta một bài học. Sao cô ta dám hạ nhục em. Hừ ! Em đã cố nhường nhịn cô ta, mà cô ta lại không biết điều. Nếu cứ để cô ta được nước làm tới, em làm sao mà chịu nổi.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như trời đêm của hắn nhìn thẳng vào mắt em trai hắn, môi hắn mím chặt. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn truyền tải thông điệp đến thằng em trai ưa quậy phá rằng: “Nếu còn tiếp tục gây chuyện, em sẽ bị tống ra khỏi cửa”.
Hình như Tên kia cũng biết sợ và biết tính nói là làm của hắn, nên Tên kia mới miễn cưỡng buông cổ áo của tôi ra.
Ngay sau khi Tên kia buông tay, tôi vô thức chạy đứng ngay sau lưng hắn. Ánh mắt tôi sợ hãi nhìn Tên kia, còn mặt tôi căm hận không thể đánh tên kia một trận nhừ tử. Hừ ! Đúng là đồ đàn ông nhỏ mọn và xấu xa ! Sao Tên chết tiệt kia có thể dơ tay đánh phụ nữ ! Tên kia nhất định không phải là đàn ông, mà Tên kia nhất định là đàn bà bị sinh nhầm thành đàn ông.
Nghĩ đến đây, tôi hả hê nhìn Tên kia ! Sau đó tôi quên luôn mình vừa mới bị Tên kia dọa cho một trận sợ chết khϊếp, tôi le lưỡi và làm mặt hề với Tên kia.
Tên kia bị hành động không biết sống chết và coi thường của tôi làm cho nộ khí xung thiên. Tên kia hầm hầm xông lại về phía tôi. Tôi hét toáng lên, tôi núp thật kĩ sau lưng hắn, tay nắm chặt lấy cánh tay phải của hắn.
Tôi không hiểu vì sao giờ phút này mình lại giống như một con cún con đang tìm kiếm sự bảo vệ và che chở của hắn, tôi chỉ biết mình đang làm theo bản năng, đang làm theo sự mách bảo của linh cảm.
Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt hắn rất sáng, hình như hắn còn mỉm cười mơ hồ. Tôi chỉ lo sợ nhìn Tên kia, nên không biết hiện giờ mình đang hành động giống hệt một cô người yêu nhỏ bé đang làm nũng. Nếu tôi mà biết được suy nghĩ của hắn và Tên kia lúc này, tôi đã tông cửa rồi chạy ra ngoài.
_Đức Hải dừng lại đi ! Đừng đùa nghịch nữa !
Tên kia hét ầm lần.
_Ai bảo anh là em đang đùa nghịch, là em đang dạy dỗ cô ta, anh đã hiểu chưa ?
Nhiệt độ trên khuôn mặt và ánh mắt hắn giảm thêm được vài độ.
_Anh bảo em dừng lại thì em dừng lại đi ! Nếu không, anh bắt buộc phải tống cổ em ra khỏi đây.
Nghe giọng nói không có một chút tình cảm của hắn, Tên kia uất ức hét ầm lên, tay hắn chỉ thẳng vào mặt tôi.
_Sao anh thiên vị cô ta như thế ? Anh nói đi, cô ta là gì của anh ? Sao anh lại bênh cô ta hơn cả em ?
Tôi trợn mắt nhìn Tên kia. Tên kia có biết mình đang nói gì không ? Nghe cách nói của Tên kia chẳng khác gì Tên kia đang ghen tị với tôi. Chẳng lẽ Tên kia đang lo sợ tôi sắp sửa cướp mất người anh trai yêu quý của mình ?
Tôi liền buông ngay tay của hắn ra. Mắt tôi hung dữ nhìn Tên kia.
Hắn một tay bóp chán, một tay buông thõng, giọng nói sắc bén và lạnh lùng của hắn lại vang lên.
_Đức Hải ! Em về đi ! Lúc nào rảnh rỗi, anh sẽ đến đến nhà em chơi.
_Không cần. Anh ở lại đây chăm lo cho cô nhân viên của anh đi.
Nói xong, Tên kia hầm hầm bỏ đi. Đi được mấy bước, Tên kia quay lại tặng cho tôi một ánh mắt chứa toàn sát khí.
Tôi kêu khổ. Không hiểu tôi đã đắc tội gì với Tên kia, mà Tên kia lại coi tôi là kẻ thù của mình. Không lẽ Tên kia bị mắc bệch cuồng yêu và kính ngưỡng anh trai ? Nếu suy đoán của tôi là thật, tôi chết chắc rồi.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó tội nghiệp của tôi, hắn trấn an.
_Cô đừng lo lắng ! Đức Hải tuy tính trẻ con, nhưng nó không phải là người xấu và thù dai. Ngày mai nó lại quên hết mọi chuyện xảy ra hôm nay thôi.
Tôi mệt mỏi bảo hắn.
_Sao anh em nhà anh đều có tính cách khác người như thế ? Trong khi anh lạnh như băng, còn tên công tử bột kia lại có miệng lưỡi sắc như đàn bà. Tôi thật xui xẻo khi đắc tội với cả hai người.
Lời nói không nể mặt của tôi, khiến hắn “hừ” một tiếng, ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào tôi.
_Cô vừa mới phê phán tính cách lạnh lùng của tôi ?
Tôi hốt hoảng vội xua tay.
_Tôi..tôi nào dám. Tôi chỉ đang nói ví dụ thế thôi.
Hắn quan sát khuôn mặt và ánh mắt của tôi. Một lúc sau, hắn lên tiếng.
_Cô đã biết lý do vì sao tôi lại mang cô sang đây chưa ?
Nghĩ về vấn đề này, tôi lại muốn nổi khùng. Vì hắn, giờ tôi không biết mình phải sống ở đâu. Vì hắn, tôi bị mang sang đây giống như một con rối. Vì hắn, tôi lo sợ vu vơ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Trong đầu tôi luôn có suy nghĩ rằng hắn có vì tức giận và căm ghét tôi mà mang tôi sang đây để bán không ? Bây giờ hắn lại đặt ra cho một câu hỏi như thể tôi là Gia Cát Lượng tái sinh, nên cái gì cũng biết, cũng có thể đoán trước được. Hắn đang làm khó tôi, hay đang muốn chỉnh tôi thế ?
_Sao cô không trả lời tôi ?
Quá tức giận, tôi cao giọng hét hắn.
_Có gì anh cứ nói thẳng ra đi ! Anh đừng vòng vo nữa. Nói thật, tôi đã chán anh lắm rồi. Anh mang tôi sang đây, anh không nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao. Tôi đã bảo anh là tôi không muốn đi, nhưng anh vẫn cố ép. Giờ anh lại hỏi tôi câu này, anh không thấy buồn cười lắm sao ?
Không hiểu tôi lấy dũng khí ở đâu ra mà lắm thế ? Đây là nhà của hắn, tôi đang đứng ở trên đất của quê hương hắn. Nếu ở Việt nam, tôi còn biết đường mà chạy. Nhưng ở đây lạ nước lạ cái, tôi biết chạy đi đâu để bảo toàn mạng sống. Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi.
Hắn tặng cho tôi một ánh mắt có thể làm cho tôi đông cứng trong vòng chưa đến một giây.
_Miệng lưỡi của cô rất sắc sảo, lá gan của cô cũng rất lớn. Từng có lúc tôi nghĩ cô là một cô gái nhát gan, nhưng mà xem ra tôi phải xem xét lại đánh giá của mình dành cho cô.
Nếu lúc này có một người ngoài hành tinh xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không ngạc nhiên và hét lên bàng hoàng vì hoảng sợ bằng lời nói của hắn.
Hắn...hắn vừa mới nói gì ? Hắn muốn xem xét lại đánh giá về tôi ? Từ lúc nào hắn bắt đầu để ý đến tôi nhiều như thế ? Chẳng lẽ tôi đã vô tình cho hắn xem hết tất cả tính cách thật của bản thân mình ? Nếu điều này là thật, tôi thà đập đầu vào bờ tường để tự sát còn hơn.
Đến đây, hắn không thuê cho tôi một căn phòng ở khách sạn mà đưa tôi về nhà riêng của hắn, chứng tỏ chuyến đi này không phải là đi công tác, mà là liên quan đến việc riêng của hắn. Nghĩ đến đây tôi lại không tài nào hiểu được. Một con bé không có gì như tôi thì có thể giúp được hắn làm gì ?
_Cô ngồi xuống ghế đi ! Đừng đứng mãi ở đấy !
Tôi chán nản ngồi “phịch” xuống ghế sa lông được bọc vải đệm màu trắng trong phòng khách. Hành động của tôi chẳng khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi và làm nũng.
Hắn ngồi đối diện với tôi, ánh mắt hắn không ngừng quan sát và nhìn tôi. Bắt đầu từ lúc gặp lại tôi, hắn đều nhìn tôi như thế. Hình như hắn thấy việc để ý đến nhất cử nhất động của tôi là một việc vui thú, hay hắn giống như một bác sĩ tâm lý cần quan sát bệnh nhân của mình để tìm ra cách chữa trị.
_Có gì thì anh nói mau đi. Tôi đang tò mò muốn biết, anh cần tôi làm gì cho anh.
_Thật ra công việc mà tôi nhờ cô rất đơn giản. Với một người có nhiều kinh nghiệm và khả năng như cô, cô sẽ dễ dàng giúp tôi trông coi và chăm sóc cho thằng bé.
Lỗ tai tôi lùng bùng, mắt tôi mở to hết cỡ. Tôi tưởng công việc mà hắn muốn giao cho tôi làm có liên quan đến chuyện cá nhân của hắn chẳng hạn như hắn muốn tôi cùng với hắn đi gặp ai đó, nhưng thật không ngờ hắn lại muốn tôi làm công việc chăm sóc trẻ con.
Không phải chứ ? Hắn có bị điên không ? Hắn mang tôi từ Việt nam sang đây chỉ vì hắn muốn tôi trở thành một bảo mẫu ?
Hu hu hu ! Sao đàn ông nhà họ Trương đều có những suy nghĩ và hành động khác người như thế này ?
_Thế nào, cô có đồng ý không ?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, mắt đằng đằng sát khí nhìn hắn. Nếu ánh mắt tôi có thể gϊếŧ người, tôi đã chọc trên người hắn hơn 2,000 lỗ.
_Anh có thể cho tôi hỏi một câu được không ?
Tôi có nén giận để nói chuyện tử tế với hắn. Tôi muốn giải quyết chuyện này một cách triệt để. Tôi chán làm con rối của hắn lắm rồi.
_Được rồi. Cô hỏi đi !
_Đứa trẻ mà anh nói đến ấy là ai ? Nó bao nhiêu tuổi và hiện giờ nó đang ở đâu ? Điều tôi muốn biết tiếp theo là chẳng lẽ anh không thể tìm được ai chăm sóc thằng bé hay sao mà anh phải cần một cô gái chưa chồng, không hiểu chuyện như tôi chăm sóc và trông nom thằng bé cho anh ?
Hắn đặt ly rượu trước mặt tôi.
_Chắc cô cũng khát rồi. Cô uống chút rượu đi. Uống đi rồi tôi sẽ nói cho cô nghe !
Đã sang đến đây rồi, dù tôi có muốn chạy trốn, cũng không có chỗ để đi nên tất cả đều phải phụ thuộc vào hắn. Tôi giờ giống như một con cá đang nằm trên thớt, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể gϊếŧ chết tôi bất cứ lúc nào.
Cầm lấy ly rượu, tôi uống một ngụm. Quá tức giận, nên thay vì nhấm nháp từng chút một, tôi làm một hơi hết sạch.
Hắn biết tôi đang sinh khí nên không dùng lời lẽ dạy bảo và châm chọc tôi. Có lẽ hắn cũng hiểu một người luôn bị người khác đùa bỡn sẽ có cảm giác gì ?
Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tôi cao giọng.
_Tôi đã uống rượu rồi, cũng đã không còn khát. Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao được rồi chứ ?
Hắn không vội trả lời tôi ngay. Cầm ly rượu bằng hai ngón tay phải, hắn từ từ uống từng chút một. Khi đã uống đủ, hắn mới đặt xuống bàn.
Cử chỉ và hành động điềm tĩnh của hắn đã khiến tôi giảm bớt được tức giận không ít.
_Thằng bé năm nay tám tuổi, nó vừa học xong hết lớp một và hiện giờ đang nghỉ hè. Nếu cô muốn nghe thêm về thằng bé thì tôi sẽ nói sơ qua cho cô biết. Thằng bé là con của trai của tôi. Nó hiện giờ đang sống cùng với tôi. Trước đây, do nó vẫn còn trong thời gian đi học, nên tôi gửi thằng bé cho bố mẹ tôi chăm sóc, nhưng nay thằng bé đã nghỉ hè, nên tôi muốn mang nó sang Việt nam.
Mắt tôi tròn xoe giống hệt một con nai con đang ngơ ngác trong rừng chiều. Tôi xăm xoi nhìn vào khuôn mặt không rõ độ tuổi của hắn. Tôi tưởng hắn vẫn còn độc thân, thật không ngờ hắn đã lấy vợ và đã sinh con.
Trong lòng tôi có một cảm giác hơi nhói đau, nhưng rất nhanh cảm giác này lại tan biến. Có thể đối với tôi, tình cảm mà tôi dành cho hắn vẫn không đủ nhiều để nói rằng đau. Hắn là chàng trai mang lại cho tôi những cung bậc sắc thái tình cảm khác nhau. Nhờ có hắn, tôi đã biết thêm nhiều về bản thân mình, và chưa có một ai lại khiến tôi bộc lộ rõ tính cách trẻ con của mình như thế.
Nhìn thấy khuôn mặt sừng sờ, mắt mở to của tôi, hắn cau mày.
_Cô có gì muốn hỏi tiếp thì nói đi ?
_Anh…anh có thể cho tôi biết, anh bao nhiêu tuổi được không ? Nhìn anh, tôi không dám tin là anh đã có vợ và đã sinh con ?
Tôi vừa mới dứt lời, hắn tặng cho tôi một ánh mắt sâu thăm thẳm như đại dương. Lần đầu tiên tôi mới biết đôi mắt của hắn ngoài màu đen, còn có màu xanh của nước biển.
Khi nhìn vào đôi mắt hắn, tôi bị nhấn chìm, bị nhốt vào trong ấy. Tôi hoảng vùng vẫy, nhưng không thể thoát được. Thế mới biết sức hút mà hắn tỏa ra đối với tôi lớn và nhiều như thế nào. Tôi phải làm sao mới giữ được bình tĩnh khi nói chuyện và tiếp xúc gần gũi với hắn đây ?
_Năm nay tôi 34 tuổi. Tôi kết hôn được hơn mười năm.
_Phụt !
Ngụm rượu trong miệng tôi phun bắn ra ngoài khi tôi nghe được câu trả lời của hắn. Tôi tưởng một người lạnh lùng như hắn, sẽ không bao giờ kết hôn ở tuổi 25, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nói thật, tôi mặc dù có chút xíu cảm tình với hắn, nhưng vẫn không có dũng khí yêu và thích hắn, đặc biệt nghĩ đến chuyện lấy hắn và sống bên cạnh hắn cả đời thì lại càng không. Chính vì điều này, tôi lại thấy hâm mộ vợ hắn. Cô ấy thật dũng cảm và gan dạ, khi có thể ở bên cạnh một hầm băng và một khúc gỗ kiệm lời như hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấc Mơ Tình Yêu
- Chương 17