Tôi – Phạm Khánh Băng sinh ra và lớn lên trong cô nhi viện. Một kẻ tứ cố vô thân như tôi tất nhiên phải cố gắng chăm chỉ làm việc và tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Nguyên tắc làm người của tôi là phàm những việc gì không cần dùng đến tiền, tôi tuyệt đối không xuất ra một đồng để chi tiêu. Chính vì tính tiết kiệm hơi “quá mức” nên bạn bè xung quanh tôi thường gọi tôi là “bủn xỉn”.
Họ nói thế khiến tôi thấy rất oan ức, lẽ ra một người như tôi phải được khen thưởng và ca ngợi mới đúng. Tôi xứng đáng làm tấm gương cho mọi người xung quanh học hỏi và noi theo. Bác Hồ chẳng nói “Tiết kiệm là quốc sách” là gì ? Tại sao tôi thực hiện theo đúng lời răn dạy của Người, mọi người lại cười chê tôi ?
Thật là oan ức ! Oan ức quá !
Một con bé không cha không mẹ như tôi, nếu không tiết kiệm từng đồng tiền làm sao tôi có thể sống cho đến tận ngày hôm nay. Nhắc đến điều này khiến tôi không khỏi tự hào về bản thân.
Tuy không được cha mẹ nuôi dưỡng, đùm bọc thương yêu như những đứa trẻ khác, nhưng tôi vẫn được đi học đàng hoàng. Số tiền cho tôi đi học từ cấp một đến cấp hai là do các nhà hảo tâm đến trại trẻ mồ côi Thiên Hưng – nơi tôi sống từ nhỏ tài trợ, học phí từ cấp ba cho đến hết năm năm học đại học là do tôi tự cung tự cấp.
Nghĩ lại quãng thời gian vất vả đó, hiện giờ tôi vẫn không khỏi cảm thán và sợ hãi. Một con bé gầy yếu ngày đi học năm tiếng, chiều đi làm thêm đến hơn mười giờ đêm mới về còn phải học bài nữa, tôi hầu như không có thời gian để ngủ. Có nhiều lúc tôi muốn buông xuôi và chấp nhận làm một nhân viên lao động tay chân bình thường. Nhưng lại nghĩ chỉ có con đường học vấn mới thay đổi được số phận của mình, nên tôi bất chấp tất cả mọi khó khăn để vươn lên.
Một nguyên nhân chính khiến tôi có quyết tâm cao độ như thế là vì tôi là một kẻ ham tiền, một người yêu tiền như yêu mạng của mình. Từ nhỏ tôi đã sống khổ sở, nghèo đói, nên tôi nhất quyết thi vào trường Kinh tế học khoa quản trị kinh doanh để làm giàu.
Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn cho thiên hạ thấy một cô nhi như tôi có thể làm được điều gì.
Sau khi ra trường, tôi gian khổ mới xin vào vào được công ty Đông Dương để làm việc. Trải qua mấy vòng phỏng vấn dài vô tận, tôi chính thức trở thành nhân viên của công ty.
Tôi làm việc như điên, làm việc không quản đêm ngày. Sau ba năm phấn đấu hết mình, tôi được thăng chức làm Phó trợ lý của Giám đốc phòng nhân sự.
Tôi năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn chưa có được một mảnh tình vắt vai. Thế giới của tôi ngoài tiền và công việc ra không còn một thứ gì khác.
Tôi sợ yêu, rất sợ. Dù giờ đây tôi vẫn chưa thực sự giàu có nhưng so với những người bình thường ngoài xã hội, tôi vẫn hơn họ. Tôi không muốn gặp phải mấy tên sở khanh, tôi sợ họ sẽ lừa tiền và lừa tình của tôi. Trái tim tôi có thể đau, nhưng tiền tôi khổ cực kiếm ra tuyệt đối không được mất. Nếu không trái tim tôi sẽ rỉ máu, tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, tôi sợ mình sẽ héo mòn mà chết.
Chính vì lí do vĩ đại trên, tôi quyết tâm không yêu và không muốn dính đến ái tình. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, tôi có công việc yêu thích, mỗi tháng có thể kiếm được gần chục triệu, thỉnh thoảng tôi còn được đi du lịch. Dù chưa đủ tiền để mua một căn nhà, nhưng căn hộ chung cư mà tôi thuê cũng khá rộng rãi và sạch sẽ.
Tôi không còn gì để phàn nàn hay kêu ca nữa. Tôi đang tích cóp tiền để mua một căn hộ nhỏ gần vùng ngoại ô. Tuy nơi đó hơi xa công ty nơi tôi làm việc, nhưng mua nhà ở đấy vừa rẻ, lại yên tĩnh.
Tính yêu tiền của tôi đã ngấm vào máu rồi, nên chỉ cần thứ gì có lợi cho mình, tôi sẽ làm ngay lập tức.
Bao nhiêu năm qua tôi ăn đói mặc rách, tôi dù muốn quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình cũng không có khả năng để chi trả. Nay đã khấm khá hơn, tôi mới nghĩ đến chuyện đi khám sức khỏe.
Dạo gần đây tôi thấy cơ thể mệt mỏi, ăn không tiêu, thường xuyên đau bụng, có bữa tôi bị đau đến nỗi ra mồ hôi trộn làm ướt đẫm quần áo.
Tôi biết mình không thể chần chừ được nữa, nên sáng nay tranh thủ ca nghỉ giữa giờ, tôi bắt một chiếc xe tắc xe đến bệnh viện Gia Long để kiểm tra sức khỏe. Tôi muốn biết vùng bụng của mình bị làm sao.
Tôi rất sợ bị bệnh nặng, tôi không muốn phải chi trả nhiều tiền cho sức khỏe của mình. Tôi chỉ còn có một mình, người thân thích không có. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi biết nhờ ai giúp đỡ bây giờ.
Ngồi trên xe ô tô, tôi không ngừng lo lắng, không ngừng cầu nguyện, tôi cầu mong là mình không sao. Tôi mong bệnh của tôi chỉ là chứng ăn khó tiêu thôi.
Đến bệnh viện Gia Long, tôi trả tiền tắc xi. Nhìn kim đồng hồ chỉ con số 50,000, tôi xót ruột móc tiền trong ví ra trả cho anh ta.
Nhìn khuôn mặt tươi rói của tài xế khi nhận tiền của tôi, tôi bặm môi cố lưu giữ lại hơi tiền mà tôi vừa mới mất.
“Ôi tiền của tôi, sao mày lại dễ dàng bay khỏi túi tao như thế ?”
Tôi thật sự muốn làm một bài tế cho nó. Tôi hy vọng khi được chuyển sang túi của anh tài xế, anh sẽ biết cách sử dụng nó một cách tiết kiệm và hữu ích.
Đi dưới cái nắng hơn 30 độ C thật sự muốn lấy đi hết chút mỡ còn xót lại trong cơ thể tôi. Tôi không thích mùa hè, cũng không thích mùa đông. Hai mùa này lấy của tôi rất nhiều tiền. Mùa hè – tôi mất tiền điện dùng để chạy quạt và tủ lạnh đựng đá. Mùa đông – tôi phải dùng tiền để mua một đống quần áo rét và quà giáng sinh cho bọn trẻ ở cô nhi viện.
Tôi ước giá mà có một ngày nào đó tôi không phải chi đến một xu thì hay biết mấy. Nghĩ đến đây, tôi lại giật mình sợ hãi, người mà không phải ăn và chi tiêu bất cứ thứ gì chỉ có người chết.
Không ! Tôi không muốn chết ! Tôi còn yêu đời lắm ! Nếu tôi mà chết đi thì ai sẽ giữ hộ tiền tôi bây giờ ?
Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung và tính toán làm sao để mình chi tiêu ít tiền đi, tôi vào đến tiền sảnh của bệnh viện.
Mới hơn mười giờ sáng nên bệnh nhân đến khám bệnh rất đông. Mọi người chen chúc nhau trong một không gian chật hẹp. Tôi vừa nóng vừa bực. Sao họ không chọn một ngày nào đó rồi hãy đi khám bệnh, để tôi đi một mình hôm nay có phải là hay hơn không ?
_Nhanh lên ! Còn đứng ngơ ngác ở đấy làm gì ?
Một bác gái trung niên tóc hoa râm quát tôi.
Tôi căm tức mím môi. Tôi thật sự rất muốn quay lại tranh cãi với bác, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người xung quanh, tôi đành ngậm miệng và cố nuốt cục tức vào bụng.
Chờ đến lượt mua được sổ khám bệnh và lấy được số thứ tự của mình, người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thật sự muốn kêu to lên phẫn nộ. Thật sự muốn hét ầm lên.
Ông trời tại sao mấy tháng rồi không chịu rơi xuống một giọt nước mưa, ông hại tôi ngày nào cũng phải đi làm dưới cái nóng bỏng rát.
Tôi là một con người tiết kiệm nên luôn đi làm bằng xe buýt. Căn hộ mà tôi thuê ở tận trong ngõ hẻm, nên con đường dẫn đến trạm xe buýt khá xa. Vì tinh thần tiết kiệm, tôi đành chịu khổ. Tôi thấy mình thật đáng thương.
Đi lên lầu hai, tôi chăm chú nhìn tờ giấy đề tên phòng khám và đánh số thứ tự của mình. Tôi hết ngó ngược lại ngó xuôi, lần đầu tiên đến đây nên tôi không biết phòng khám khoa nội ở chỗ nào.
Nhìn thấy có một bàn tiếp tân dùng để chỉ giúp đường cho bệnh nhân đến đây khám bệnh, tôi vội bước đến.
Nở một nụ cười lấy lòng, tôi lịch sự hỏi.
_Chị làm ơn nói cho em biết khoa nội nằm ở đâu ?
Cầm cuốn sổ bệnh trên tay tôi, chị nhân viên chỉ tay về phía hành lang trước mặt.
_Em đi thẳng, đến cuối hàng lang em rẽ trái, đi thêm mấy trăm mét em sẽ thấy có một căn phòng đề tên khoa nội, em nộp sổ cho y tá, chờ cô ấy đọc số của mình, lúc đó em hãy vào khám bệnh.
_Cảm ơn chị.
Nghe chị nhân viên nhiệt tình chỉ đường cho mình, tôi thực cảm động. Tôi ước giá mà mấy bác bệnh nhân lúc nãy cũng nói với tôi giống như chị nhân viên này thì hay biết mấy.
Theo lời chỉ dẫn của chị, tôi tìm được căn phòng đề tên khoa nội ở trước cửa. Sau khi nộp sổ bệnh án cho chị y tá, tôi tìm một cái ghế trước cửa rồi ngồi xuống.
Trước cửa phòng lố nhố người đứng người ngồi, xem ra mọi người có bệnh giống như tôi cũng rất nhiều.
Tôi chờ và chờ, chờ đến gần mười một giờ bác sĩ mới gọi đến tên tôi. Người bác sĩ khám cho tôi là một bác sĩ trẻ, anh ta chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Cặp kính màu trắng đeo trên mắt khiến anh ta trông rất trí thức. Khuôn mặt anh ta nam tính, anh ta không thuộc diện đẹp trai mà chỉ thuộc dạng dễ nhìn. Cũng may tôi là một kẻ yêu tiền, không phải yêu sắc đẹp nên không dễ dàng bị dụ dỗ bởi vẻ trí thức của anh ta.
Anh ta hỏi tên tôi, hỏi tuổi và ngày sinh của tôi. Tôi mở to mắt nhìn anh ta, tôi không hiểu khám bệnh thì hãy khám bệnh đi, hỏi tên và tuổi của tôi làm gì ?
Thấy tôi không trả lời mà cứ ngơ ngác nhìn mình, anh ta đẩy cọng kính gọn lên sống mũi.
_Tên cô là gì ? Cô sinh ngày bao nhiêu ?
Chắc anh ta tưởng tôi bị điếc, hay bị lãng tai.
Cố đè nén bực mình, tôi miễn cưỡng trả lời anh ta.
_Phạm Khánh Băng. Sinh ngày 25/07/1985.
Anh ta nhìn tôi một cái, sau đó mới chịu cúi xuống ghi tên và tuổi của tôi vào cuốn sổ bệnh án.
Tiếp theo, anh ta đo huyết áp và nhịp tim của tôi. Anh ta hỏi tôi những dấu hiệu và triệu chứng mà tôi gặp phải trong mấy tuần qua.
Tôi cứ tưởng như thế là xong, nào ngờ anh ta đưa cho tôi một tờ giấy và yêu cầu tôi đi làm xét nghiệm.
Tôi thấy thật sự rất phiền phức, không phải chỉ cần khám và chuẩn đoán bệnh của tôi là xong sao, hà cớ gì phải bắt tôi đi làm xét nghiệm ?
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh ta, tôi chán nản đi ra khỏi phòng khám của khoa nội.