Ngoại truyện 1: Hiện thực

Ngày 26 tháng 2

Đây là ngày hôm sau sau khi cô ấy nhắn tin dừng lại...

6:42

Tôi và cô ấy cùng đến sớm, không biết lý do gì, giờ này rất vắng người. Trong đầu tôi dần hiện lên ký ức cùng nắm tay nhau lên lớp...

Cô ấy dường như không muốn nhìn thấy tôi, xuống xe và đi ngược lại...

Tôi vẫn đứng đơ đó, không biết phải làm sao, nửa muốn chạy đến bên cô ấy, cầm lấy bàn tay nhỏ và nói "Này, đừng có như vậy mà.."

Và tôi đã không đủ dũng khí để làm điều đó, thật là yếu đuối làm sao, thật là thảm hại làm sao.

Tôi vẫn là đi ngược lại để lên lớp như thường, tôi không biết tại sao cậu ấy lại đi ngược đường nữa, tránh mặt tôi sao?

Tôi ngồi lên lớp cố đợi cậu ấy, bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Cuối cùng người vào là một bạn khác trong lớp, tôi nằm ườn ra bàn, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy ngay lúc này thôi.

...

Sau một khoảng thời gian, mỗi lần tôi muốn bắt chuyện với cậu ấy thì cậu ấy vờ như không để ý, hoặc nếu biết là tôi đang hỏi cậu ấy thì sẽ không nhìn mặt tôi để nói, và..đáp một cách nặng nề.

Cuối cùng thì tôi cũng lấy hết lại dũng khí hỏi cậu ấy rằng "Tớ muốn quay lại, được không ạ?" Nhưng thì sao, cô ấy kiểu như chả muốn nghe tôi nói nữa, né tránh tôi như kiểu là cái thứ dị hợm gì ấy.

Tôi chỉ cười ngượng, thất thần quay về chỗ, ngồi im lặng.

"Kết thúc rồi sao? Không còn cơ hội nào nữa sao?"

Tôi trong đầu đã nghĩ thế, tôi cảm thấy thật không cam tâm.

Thật sự ấy, rất đau, tôi không nghĩ rằng nó sẽ để lại vết rách to lớn trong cái tâm lý của tôi.

Ra ngoài đường, nhìn những cặp đôi đang quan tâm, trêu đùa, nói chuyện với nhau, trong đầu tôi phảng phất những ký ức ngọt ngào kia, l*иg ngực liền cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng vẫn là cố gắng để tránh mặt họ.

...

Tôi với một người bạn thân khác ngồi dưới gầm cầu, gầm cầu này đã tắt điện, như cái hầm tối vậy. Tôi ngồi với bạn uống bia, tôi với người bạn đó tuy cũng buồn nhưng lại là hai lý do khác nhau, điểm chung vẫn là tình.

Tôi lấy ra một gói bim bim, mở ra, mùi thơm khó cưỡng, vì đèn tối mà, nên tôi vừa cầm một miếng ngửi thì có người phát hiện, sau đó họ chạy mất tiêu.

"Vãi l?" Tôi thốt lên một tiếng.

"Nhìn bọn mình tệ nạn vãi mày." Bạn kia cười nói.

Tôi không quan tâm, cầm lon bia lên làm một ngụm lớn, sau vài ngụm lớn thì có vẻ hơi phê nhưng mà lon bia hết sạch rồi.

"Trò đời!"

...

Tôi có vẻ như không chịu được nữa, cầm cái kéo sắc nhọn đặt đầu nhọn vào yết hầu, tính một đâm đi luôn, haha thật ngu ngốc.

Nghĩ đến cảm giác sau khi đâm đau vcl hoặc nếu không chết thì khổ ra nên sau 5 phút tôi nhẹ nhàng đặt cái kéo xuống, thầm nói "Đẹ mịt".

...

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại có cảm giác hơi hụt hẫng, buồn bã, thất vọng, tôi rất muốn đi đến và véo tai cô ấy một cái cho bõ ghét, cuối cùng là không nỡ...

Trong đầu tôi hiện lên một câu nói "Chúng ta đã từng rất yêu nhau mà phải không?!" Sau đó viền mắt tôi hơi đỏ, cúi gục xuống giả vờ ngủ.

"Này, ông còn ổn không đó?"

Tôi thoát khỏi hồi ức, đây là ông bạn tôi đang nhờ đèo về.

"Ừ..ừ..." Tôi gật đầu.

...

Trong trước giờ thi giữa kỳ, tôi đến cũng khá sớm, cô ấy cũng trên lớp, tôi theo phản xạ liếc mắt nhìn qua...

Cô ấy đang buộc tóc bằng cái dây buộc tóc trước đó tôi tặng cho cô ấy khi hai người còn yêu nhau, lần đầu cô ấy dùng nó sao?

Tôi thở nhẹ một hơi, nhất thời cảm thấy trong lòng khá ấm áp, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, tuy nhiên tâm hồn vẫn còn rất mệt...

Nhưng như vậy là mãn nguyện rồi...

...

18:52 - 15/3/2024