- Đã tới rồi.Giờ sao?
Hắn hỏi một câu hết sức thiết thực.
- A di đà phật,để bần tăng vào siêu độ cho yêu quái.
- Độ gì mà độ!Lão Tôn vào cho nó một gậy rồi đi tiếp!
- Mô Phật,cứ gặp là đòi đánh đòi giết như ngươi thì đi lấy kinh đâu còn ý nghĩa gì nữa.
- Ai rảnh mà quản cái gì ý nghĩa hay không.Dám bát nháo trước mặt lão Tôn là sẽ ăn đập hết!
Tam Tạng thấy đã khuyên nhủ hết nước hết cái rồi mà vẫn chẳng ăn thua,mặt đã bắt đầu nóng lên:
- Ngươi mà dám bật sư phụ nữa thì ta sẽ niệm chú!
- Lão Tôn lại sợ cái vòng của các người quá!Chưa kể nó còn không phải là vàng thật!
……………………..
- Vẫn như mọi khi.
Sau gần nửa tiếng cãi nhau ỏm tỏi thì hắn buộc phải đứng ra nhận trách nhiệm trừ yêu,bằng không e rằng chưa bắt được yêu quái hai tên này đã giết nhau mất rồi.
Và mọi chuyện diễn biến y như tập vừa rồi,nếu không nhớ thì xin vui lòng trở ra nghiên cứu rồi hãy quay lại.
Tác tiếp tục tại thời điểm hắn bị tấn công.
- Vậy mà ta cứ tưởng là mèo thích vờn chứ!
Hắn tránh qua một bên né nhánh dây leo đầy gai chực vụt vào mặt,một nhánh rồi tới hai,rồi cả chục nhánh như độc xà đua nhau vụt tới làm hắn phải không ngừng bước lùi:
- Ây khoan đã,là tới nói chuyện thôi làm gì mà căng.
- Với nhân loại ta không có gì để nói!
Nàng vung tay,đám dây leo cuốn vào nhau tụ thành một thân cây ba người ôm đẩy hắn bay ra cửa sổ,từ tầng thượng cao cả ngàn mét rơi xuống.
…………………..
- A di đà phật,các cô nương ca vũ đã mệt rồi.Làm chén trà,ăn miếng bánh,chúng ta quây quần lại nghe một câu chuyện nhỏ về Phật Tổ Đại Năng.
Khi mà bên trên vũ nữ ca múa,bên dưới khách làng chơi đang say sưa uống rượu xem hát thì Tam Tạng đột ngột đi vào.Gã cảm thấy lời nói không đủ trọng lượng gã còn xua tay thúc giục Ngộ Không:
- Con khỉ cứng đầu mau đi xếp ghế cho các cô nương ngồi.Thời gian là vàng bạc,mà vàng bạc thì không nên bỏ phí,người xuất gia cũng phải biết tiêu tiền!
Một vị khách đã uống rượu tới mặt đỏ bừng đứng bật dậy bức xúc quát lớn:
- Con lừa trọc này nói huyên thuyên cái gì?Mau cút đi để ông đây xem ca múa.
- Không nên.
Tam Tạng xua tay lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý:
- Người thuộc giới phê bình nghe ca thưởng vũ đã đành.Vị thí chủ này ăn mặc màu mè kệnh cỡm rõ là nhà giàu mới nổi chẳng liên quan gì đến làm nghệ thuật,hơn nữa còn say tới đầu váng mắt hoa thì xem làm gì?Ta khuyên thí chủ nên trở về,dùng chỗ bạc đó mà làm từ thiện tích chút công đức thì hơn.
Lời này vừa nói ra ngay lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán,không ít người mắng chửi Tam Tạng là lừa trọc nói bậy nhưng cũng có người cho rằng lời của gã không hẳn là không có đạo lí.Tên say xỉn kia không biết là đỏ mặt vì rượu hay vì tức giận,dứ dứ nắm đấm lảo đảo tiến về phía Tam Tạng:
- Con lừa trọc này dám dạy đời ông à!?Ông…đấm mày này!
Chỉ thấy Tam Tạng khẽ nghiêng người sau đó tên say kia bay ngược ra ngoài,đụng đổ mấy cái bàn rồi nằm thẳng cẳng.
- Hoà thượng đánh người!
- Con mẹ nó con lừa trọc này dám hành hung à!?
- Gô cổ nó mang lên quan phủ.
Ầm~
Ngộ Không nện Kim Cô Bổng xuống sàn rồi lừ lừ bước tới,quơ tay lấy một quả chuối tại bàn gần đó rồi bóc vỏ ném xuống trước mặt Tam Tạng:
- Trượt vỏ chuối thôi,làm gì dữ vậy?
Mọi người câm nín khi Ngộ Không vừa nhồm nhoàm nhai chuối vừa hung hăng cưỡng từ đoạt lý như vậy.Ở đâu có áp bức ở đó có công lý,hơn nữa ở thời đại này Công Lý còn chưa phải một diễn viên hài,vậy nên không lâu sau đã có người lên tiếng:
- Cái tên đầy lông này ở đâu ra?Ăn nói thối không chịu được!
- Chốn kĩ viện thơm tho bị bộ lông của ngươi làm cho thối hoắc rồi.
- Hết lừa rồi đến khỉ,đây là kĩ viện chứ không phải sở thú!
- Tổ cha bọn bây lão tử vừa đặt mông xuống đã bị phá đám rồi!
Kì lạ ở chỗ mọi người chẳng ai ngạc nhiên về một con khỉ vàng một tay cầm gậy một tay chống hông đứng bệ vệ ngoạc miệng hung hăng không coi ai ra gì,có lẽ dân thời này họ đã quá quen với mấy vụ như thế rồi.
Ngộ Không đã tức đến sùi cả bọt mép,đang định vung thiết bảng quất bọn tép riu này thành bánh thịt thì bị một bàn tay rắn chắc giữ lại.Tam Tạng khẽ lắc đầu với gã rồi chắp hai tay trước ngực,miệng lẩm bẩm:
- Phật Quang Sơ Hiện!
Từ thủ ấn của Tam Tạng phát ra hào quang chói mắt chiếu sáng cả đại sảnh,một số người bị chiếu trúng thì thét lên ghê rợn rồi toàn thân phồng rộp sau đó biến dạng rất kinh người.Ánh sáng duy trì trong vài giây rồi vụt tắt,một số người không việc gì đứng dậy vừa dụi mắt vừa chửi rủa cho tới khi thấy xung quanh toàn những kẻ nửa người nửa quỷ thì rú lên kinh hãi rồi bỏ chạy.
Tam Tạng cười nhạt:
- Không ngoài dự đoán,quá nửa trong đây đều là yêu quái.
- ĐÓNG CỬA!
Mụ tú bà,giờ cũng đã hoá thành một con nhền nhện khổng lồ,rít lên sau đó dùng cái chân lông lá quắp lấy một gã thường dân đưa vào miệng
- Là yêu quái thì sao?Một hoà thượng và một con khỉ có thể làm được cái quái gì?
Ình~
Trả lời câu hỏi của yêu nhện là một cú đấm ngang mặt,mạnh đến mức không chỉ đánh bay con mồi ra khỏi miệng mà còn thổi bay mụ "ầm" một tiếng đập vào cánh cửa.
- Cái kĩ viện này đột nhiên đóng cửa rồi thác loạn hay sao mà ầm ĩ thế nhỉ? - Đám khách đứng đợi bên ngoài sốt ruột nói.
(Sức mạnh này là của con người sao?)
Đây không chỉ là suy nghĩ của mình nhện tinh mà còn là thắc mắc của chúng yêu,vì sao một nhân loại lại có sức mạnh vượt trội đến vậy,ngay cả Dương Dương là yêu quái mạnh nhất ở đây muốn một đòn đánh bay tú bà cũng là điều không thể.
- Đừng nhìn tao,tao cũng không biết lão Tam Tạng này ăn cái gì mà khoẻ thế. – Ngộ Không nhún vai,nói.
- TAM TẠNG!
Ai đó la lên:
- Có phải Tam Tạng ăn một miếng thịt,trả một cục vàng,may túi ba gang mang đi mà đựng không!?
- Con mẹ nó ngươi múa đến điên rồi à.Là Tam Tạng ăn một miếng thịt trường sinh bất lão.
- Đúng,chính là trường sinh bất lão!
Nghe được những lời đó chúng yêu như được thổi một luồng sinh khí,ánh mắt con nào cũng sáng rực lên như ngọn nến trong đêm không trăng không sao,vừa dữ dội lại vừa chứa một loại say mê không thể từ bỏ.Lúc này chỉ chờ một kẻ hi sinh lao lên trước thì chắc chắn toàn bộ gần một trăm yêu vật tại đây sẽ đồng thời nhào tới cố sống cố chết gặm được một miếng trên người Tam Tạng,đang tại thời điểm nhạy cảm thì một thanh âm dõng dạc vang lên:
- Bần tăng có lời muốn nói!
Tam Tạng chắp tay trước ngực,đứng giữa vô số yêu quái mà có cảm giác sừng sững như một ngọn núi không thể xâm phạm:
- Ở đây toàn bộ đều là yêu quái đã có thể hoá hình,nghĩa là cũng đã có chút đạo hạnh,mà nếu đã có thể tu luyện đến mức này hẳn không phải loại đần độn ngu si.Trên đời này phàm những người bẩm sinh nhược trí tàn tật không nói,còn lại ai cũng có chân tay,khối óc,ai cũng có thể lao động.Các ngươi đã tu luyện rất nhiều năm,ta hiểu.Các ngươi đã gian khổ thế nào,ta hiểu.Nhưng chính sự gian khổ đó mới khiến thành quả của các ngươi có ý nghĩa.Có lao động thì mới có ăn,thì miếng ăn mới có giá trị,nay các ngươi chực ăn thịt ta để trường sinh bất lão chẳng phải là ham ăn lười làm,bỗng dưng chẳng làm mà được các người không thấy hổ thẹn sao?Chi bằng tu luyện tám mười năm nữa,cho dù hiệu quả nhiều ít ngươi cũng sẽ không hổ thẹn với lòng.
Lại nói,nhân loại có Sinh và Lão,ở giữa có thứ gọi “thanh xuân”.Con người đẹp nhất tại thanh xuân,nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn,nghiêng nước nghiêng thành thì người ta mới thấy quý,thấy tiếc,muốn giữ nó được vĩnh hằng,bởi vậy mới cần “bất lão”.Con người vì mưu sinh mà đem sức nhỏ yếu chống chọi với thiên tai,có người thương yêu cần bảo hộ mà đem tuổi thọ hữu hạn tranh cùng nhật nguyệt,bởi vậy mới cầu “trường sinh”.Tất cả điều trên suy cho cùng cũng chỉ là suy nghĩ ích kỉ của con người do hoàn cảnh mà ra,còn các ngươi ai cũng là yêu quái có sức mạnh,có pháp lực chỉ cần muốn liền có thể biến già biến trẻ,lại có thể dễ dàng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.Vậy mà còn thèm trường sinh bất lão,các người không thấy hổ thẹn sao?Yêu phẩm của các ngươi vất đi cho chó tha rồi à!?
Bị Tam Tạng quạt cho một trận khiến chúng yêu ai nấy đều hoang mang đưa mắt đủ màu nhìn nhau,đại sảnh chìm trong một bầu không khí trang nghiêm kì quái.
- Thánh tăng à,lời ngươi nói ta quả thực…chẳng hiểu gì cả.
- Ta cũng vậy,ngươi có thể lặp lại chậm một chút không
- Còn chậm cái gì,rõ là con lừa này đang cố tình nói nhảm để giữ mạng!
- Chính thế!Đừng nghĩ bọn ta dễ mắc mưu,hôm nay không ăn thịt ngươi không được.
Nhìn đám yêu quái l*иg lộn điên cuồng lao tới,Tam Tạng thở dài chắp tay trước ngực:
- A di đà phật,nếu đã chấp mê đến vậy thì bần tăng đành dùng hành động để thức tỉnh các người.
…………………..
- Cho hỏi,đây có phải Hồ Ngọc Lâu,kĩ viện sang chảnh nhất Thiên Quốc không?
Bị ai đó vỗ vai,gã khách làng chơi quay lại và ngỡ ngàng trước khuôn mặt tuấn tú đến yêu mị của một gã đàn ông mặc đồ tây với mái tóc bóng lộn chải ép sang một bên.Mất đến vài giây để gã nhớ ra câu trả lời:
- Dạ vâng,ngài tới để chơi gái à?
Hỏi xong gã ngay lập tức muốn tự vả vào mặt mình,tới kĩ viện không để chơi gái chẳng lẽ chơi cột nhà chắc.Ấy thế nhưng người đàn ông mặc đồ Tây Dương không vẻ gì khó chịu trước câu hỏi thiểu năng của gã mà chỉ ung dung đáp:
- Không phải,ta đến là để chơi với mèo.
(Chơi với mèo?Hồ Ngọc Lâu có cả tiết mục này sao?)
Người đàn ông mặc đồ Tây Dương đã tới trước cửa,bàn tay vươn ra đẩy nhẹ một cái đã đánh gãy cái chốt khiến hai cánh cửa mở tung ra.Đám người nãy giờ đứng đợi phấn khởi chạy vào thì đập vào mắt là cảnh tượng tất cả khách làng chơi và vũ nữ mặt mày bầm tím ngồi quây quần bên một hoà thượng trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú.
- Và bằng cách đấy Đức Phật thành công áp chế con khỉ này dưới Ngũ Hành Sơn.
- Lão kể cái khác được không?
Ngộ Không mặt khỉ tái xám,khẽ gầm một tiếng.
- Cái gì cũng phải theo thứ tự.Mấy vị khách quan kia cũng muốn nghe chuyện về Đức Phật sao?Ngộ Không mau đi lấy thêm ghế.
- Ầy,lão tử đi chơi gái,ai rảnh mà nghe mấy thứ vô vị đó.Các người phát bệnh thần kinh sao!
Đám khách làng chơi nhanh chóng bỏ đi hết,vài yêu quái đang định nhân cơ hội trốn ra thì ngay lập tức bị Tam Tạng túm gáy:
- Các người đã cảm thấy được độ hoá chưa?
- Rồi thưa thánh tăng,đã hoá đến đời con ta rồi.Xin ngài cho ta đi không ta chết mất.
- Được,vậy ngươi nhắc lại xem Phật Tổ đã dùng cách gì để xua đám tà ma quấy rầy ngài lúc ngồi dưới gốc cây bồ đề?
- Ơ…à…lão ta…
Tại thời điểm con yêu quái sắp khóc thét rồi thì một người đàn ông mặc trang phục Tây Dương bước đến cúi chào Tam Tạng:
- Đại sư mạnh khoẻ.Chẳng hay ngài có thấy trong đây có mèo không?
Tam Tạng không giấu diếm gì lập tức đáp:
- Mèo lượn quanh thì không thấy,nhưng cộng sự của ta đang bắt yêu quái trên kia,nghe nói cũng là một con mèo lớn.
- Đa tạ đại sư.
Gã đàn ông cám ơn rồi quay lưng đi thẳng,từ trong áo lấy ra một cái đồng hồ quả quít
- Kì lạ,yêu khí không ở trên mà lại ở dưới…
Thoáng cái thân hình của gã đã mờ nhạt rồi tan biến như hơi nước trước đại môn của Hồ Ngọc Lâu.
…….................
- Ờ…Vị cô nương có thể cho tôi rơi chưa?Không khí trên này loãng lắm đấy.
Hắn lấy thanh kẹo socola ra gặm dần,chờ mấy bà thím xong việc thật lâu quá mà.
Đột nhiên hắn được dịch chuyển xuống một nơi tối tăm ẩm thấp,mùi máu tanh xộc vào mũi khiến hắn không kìm được hắt xì một cái.Nhận ra phía trướ là tấm lưng trần của vị cô nương áo đỏ kia,hắn đang định hỏi một cách tử tế thì đột nhiên nàng thét lên:
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Thì ra hắn đang ở trong một hang động rất lớn,ở chính giữa là hình bát quái đang xoay chuyển và một người đàn ông mặc đồ Tây Dương đang thích thú khám phá quy tắc của thứ kiến trúc cổ xưa đấy.
- Ồ,làm ta đợi mãi.
Cảm giác ghê tởm khi cặp mắt híp của gã đang sục sạo từng tấc trên thân thể nàng khiến Dương Dương bất giác rùng mình,một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bỗng nảy sinh trong tâm trí của nàng.
Từ đằng sau hắn thấy rõ điều đó qua đôi vai nhỏ run rẩy của,điều đó càng khiến hắn muốn hỏi đường để nhanh biến khỏi cái chốn phiền phức này hơn.
- Này cô…
- Xin tự giới thiệu!
Gã kia đột nhiên đặt tay trước ngực rồi cúi xuống,trịnh trọng nói:
- Ta là một Ngự Miêu Sư vừa tác nghiệp ở nước ngoài về,ngửi thấy mùi của yêu miêu nên lập tức tới xem thế nào.Quả nhiên không chỉ rất mạnh mà còn xinh đẹp động lòng người.
Cởi áo khoác ngoài ra,bên trong người gã treo đầy những đầu lâu mèo đang phân huỷ nhìn rất đáng sợ:
- Sắp có một người bạn xinh đẹp như vậy,các người có thấy vui không?
Tiếng rít từ nơi xa xôi vọng về như đáp lại câu hỏi của gã,kết hợp với nơi thâm sơn cùng cốc thế này khiến người tác bất giác nhớ lại những câu truyện ma của bác Nguyễn Ngọc Ngạn.
- Vậy chẳng hay vị đại năng này xưng hô thế nào
Nàng làm bộ hỏi,thực chất đâu quan tâm gã tên họ là cái quái gì mà chỉ âm thầm vận yêu khí ý định một đòn hạ sát tên láo lếu này trước khi gã táy máy động tới trận pháp của nàng.
- Hử?
Khuôn mặt gã trưng ra một biểu cảm rất kì lạ,hay như thời đó gọi là hất hàm còn thời này gọi là ngáo chó:
- Một con súc vật mà cũng dám hỏi tên chủ nhân sao?
Ánh mắt nàng hoá thành một vệt lạnh lẽo,ngón chân vận lực định lao tới cho gã một đòn chí mạng.
- Con mẹ nó vừa vào đã thấy ngươi rất không thuận mắt,thì ra còn láo lếu đến vậy.Đến,để lão tử đập cho ngươi một trận!
Hắn đứng chắn trước mặt Dương Dương vênh váo nói,sau đó quay lại thì thầm với nàng:
- Yêu lực của cô hiện giờ không được,hãy…
Chưa dứt lời thì nàng đã vượt qua hắn mà lao tới,buông lại một nụ cười khinh bỉ.Một đại yêu như nàng còn cần nhân loại thương hại sao?Nực cười!
ẦM~
Thanh âm rền vang chấn động cả hang động.Nàng bay ngược ra như một cánh diều lảo đảo trong giông tố rồi “rầm” một tiếng phũ phàng tiếp đất.Vừa rồi nàng xinh đẹp quý phái bao nhiêu thì bây giờ tơi tả thảm thương bấy nhiêu,cái cách nàng vừa hộc máu vừa chật vật đứng lên thật là quá sức đối với một con người giàu lòng trắc ẩn như hắn.
- Đã nói không được rồi còn cứng đầu.
Hắn vội chạy đến đỡ lấy Dương Dương,từ ánh mắt nàng hắn có thể thấy sự phản đối nhưng mặc kệ,đằng nào nàng ta cũng chẳng có sức mà lên gân lên cốt với hắn nữa.
- Mặc dù tao có cách đặc biệt để đối phó với mèo nhưng thực sự là mày quá yếu đấy,không biết có phải là do tao cảm ứng sai không.
Gã chỉnh lại cổ áo,chậm rãi bước tới hai người:
- Cơ mà tao cũng không có con nào xinh đẹp như mày,bắt về làm sεメ doll cũng được.
- Sếch đo là cái thứ gì?
Mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng nàng vẫn rất tò mò,thật không hổ danh là mèo.Hắn vừa làm bộ đưa đẩy hông vừa giải thích:
- Là cái đồ chơi dùng để ấy ấy đấy,khi nào có nhu cầu thì mang ra ấy ấy…
Cách nói kì quặc của hắn khiến mọi thứ càng khó hiểu hơn,tuy nhiên dựa vào hành động của hắn nàng cũng lờ mờ đoán ra được,những suy nghĩ bậy bạ trong đầu khiến mặt nàng thoáng cái đã đỏ bừng:
- Có phải cái đấy không?
- Chính nó,là cái đấy đấy.
- Chắc chắn là cái ấy chứ?
- Không thể khác được,nhất định là cái đấy!
Vừa thẹn vừa giận lại thêm nội thương trong người khiến hơi thở của Dương Dương càng thêm dồn dập.Bất lực nhìn gã Ngự Miêu Sư kia bước tới,nàng bụm miệng ho một tiếng,cay đắng nói:
- Chết tiệt,sao tự dưng lại cảm thấy toàn thân yếu nhớt!
- À,cái này vừa rồi đã định nói với cô.
Hắn đưa ra một vật hình chữ nhật màu đen có kích cỡ bằng ngón tay cái,thuôn nhọn ở hai đầu nhìn khá giống một chiếc trâm cài tóc:
- Vừa rồi đã hút gần hết năng lượng trong người cô vào viên pin này rồi.Vậy mới nói là không đánh được đâu đừng có mà lao lên.
- Cái gì!?Ngươi…khụ khụ…
- Ai bảo lúc đó cô hung hăng như vậy!
- Ối chà,giờ thì lại đến xung đột nội bộ à?
Gã Ngự Miêu Sư kia nghiêng đầu thích thú quan sát bọn hắn như hai con vật nhỏ bị nhốt trong l*иg kính:
- Cứ đổ lỗi cho nhau đi,vì dù sao các người cũng không thoát khỏi đây được đâu.Không một ai!
- Cứ nắm thật chắc là được.
Hắn đặt một vật cứng rắn và nóng hổi vào tay Dương Dương,nhiệt khí từ bàn tay toả khắp cơ thể khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.Viên đá nhỏ này thực sự đã hút gần như toàn bộ yêu lực của nàng sao?
- Sau này đất ở ngoại quốc rất có giá đấy,lẽ ra ông chú nên dành thời gian mua vài mẫu đất cho con cháu.
- Để lại cho chúng vài con yêu miêu thật mạnh để sai khiến chẳng phải giá trị hơn sao?
- Cỡ khoảng một trăm nghìn lượng một mét vuông đó.
- T…Thật hả!?Nếu vậy phải giết các ngươi nhanh rồi trở về phương Tây mua nhà thôi.
Hắn cười nhạt:
- Giờ thì đã không còn cơ hội nữa.
………………………
- Ngộ Không,con có chắc là chỗ này chứ?Đường núi gập ghềnh khó đi quá hay con cứ xuống trước đi,ta sẽ ngồi trên này niệm kinh cầu cho con được bình an.
- Cái con người lười biếng này!
Bỏ mặc thanh âm đau đớn của Tam Tạng,Ngộ Không xách tai gã lôi xềnh xệch xuống hang động vừa hay bắt gặp cảnh tượng hắn đang nhảy nhót lung tung trong phòng.
- Thằng con hoang,có giỏi thì đứng yên một chỗ coi.
- Thấy được lão tử là thằng con hoang mà lại không nhìn thấu được bước di chuyển,con mắt ngươi cũng kì lạ thật.
Đuổi đánh hắn mãi không được khiến tên Ngự Yêu Sư như sắp hoá điên,đến mức không thể điều khiển tay chân múa may nữa mà mặc chúng phóng ra tuỳ ý bất chấp cấu tạo sinh học của cơ thể,không ít lần tay phải của gã cố gắng bẻ gãy xương bả vai để đấm trúng hắn ở sau lưng.
Crốp~
Thanh âm khẩn cầu của cột sống gã sau một pha xoay người bất tử vang khắp hang động,cơn đau chạy dọc sống lưng khiến tên Ngự Miêu Sư thanh tỉnh hơn một chút.Gã sực nhớ ra vì mục đích gì mà tới đây.
- Con mẹ nó lão tử tới đây để bắt mèo cơ mà!
Theo cái vung tay của gã hai đầu linh miêu lao theo hai hướng phân biệt,một nhào vào hắn như mắc bệnh dại,một thì nhe nanh múa vuốt lao tới Dương Dương.
- Xin lỗi vì đã dùng tới vũ khí mạnh nhất,nhưng vì bọn mày quá hỗn xược nên không nghiền nát bọn mày là không thể!
Không thèm tránh né,hắn một quyền đấm tanh bành linh thể của con mèo dại trước ánh mắt “Đừng one hit khi tao vừa gọi nó là vũ khí mạnh nhất chứ” của tên Ngự Miêu Sư đáng thương.
- Công việc của cô,trả lại cho cô.
Dương Dương cùng vừa đánh tan linh miêu của gã,mang theo đầy đủ yêu lực phiêu phiêu bay tới trong bộ váy lụa đỏ vừa kiều diễm lại vừa nguy hiểm chết người.
- Thì ra ngươi giả trư…
ẦM~
Một khối vàng khổng lồ đánh xuống chôn vùi cả âm thanh lẫn sinh mệnh của tên Ngự Miêu Sư xuống lòng đất,trong khi gã còn đang mong chờ được lĩnh giáo cao chiêu của Cửu Vĩ Yêu Miêu.Kim Cô Bổng mạnh mẽ rạch đôi mặt đất ra làm đôi trước vẻ mặt cứng đờ của mọi người.
Vậy là bao cố gắng để tăng phần kịch tính và lôi kéo bạn đọc của hắn đã bị con khỉ ngu này đập nát bét cùng gã nhân vật phản diện “trên lý thuyết sẽ trở thành trùm cuối trong tập truyện này”.
- Xong việc,đi lấy Chân Hoả tiếp thôi.
Ngộ Không nhét Kim Cô Bổng lại vào tai rồi đủng đỉnh bước lên thì bất ngờ bị Tam Tạng giữ lại
- Ài,không muốn nhiều chuyện đâu nhưng...có vẻ ngươi làm to chuyện rồi...
Nàng thẫn thờ quỳ trước trận pháp đã vỡ tan,khuôn mặt tuyệt vọng đến vô hồn hoàn toàn không tương thích chút nào với ấn tượng của bọn hắn về một kiều nữ quý phái và kiêu kì.
- Hết rồi,hết thật rồi.
- Không sao đâu,mấy thứ này đập đi xây lại mấy hồi.
Hắn cố gắng an ủi nhưng chỉ nhận lại được khuôn mặt ngơ ngác đến tuyệt vọng của Dương Dương:
- Nhưng long mạch…long mạch đã bay đi hết…
- Long mạch!?Là cái thứ linh khí phước lành tụ ở mấy gò đất đấy á?
- Chính nó,chỉ cần long mạch còn thì tiên đế còn có cơ hội trở về!
Nhận thấy đã nói thứ không nên nói Dương Dương rụt cổ lại,tự cô lập bản thân trong nỗi tuyệt vọng của riêng mình.
- Tiên đế,long mạch…rốt cục cô đang tính làm gì?Này,đang hỏi cô đấy!
- Ngươi im đi,ngươi lấy quyền gì mà đòi cậy miệng ta?Đừng quên chúng ta vẫn còn là kẻ thù!
- Cô tấn công ta thì có.
Hắn nhìn nàng một lúc rồi chỉ lên không trung:
- Long mạch…là cái khí màu vàng đang bay lên kia à?
- Ngươi nhìn thấy!?
- Không chỉ nhìn,ta còn có cách giữ nó lại.
Như bị chạm phải nọc,Dương Dương nhảy xổ tới ôm chân hắn,thành khẩn nói
- Cầu xin ngươi,bằng cách nào cũng được mau giữ lại long mạch cho tiên đế.
- Trừ khi ai đó chịu khai báo thành khẩn.
- Ta nói,ta nói.CON MẸ NÓ NGƯƠI LÀM ƠN LÀM GÌ ĐÓ ĐI!
Hắn dang rộng hai tay,lập tức cả hang động bị bao trùm trong một tầng khí đen,nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Không khí trong này chỉ duy trì được trong bốn phút thôi,trong thời gian đó cô mà cứ lầy lội thì ta không đảm bảo được gì đâu.
-…
[Ta vốn là sủng vật của tiên đế,ngày ngày được nâng như nâng trứng,hứng như hứng hoa,hôm nào cũng có cá lớn để ăn,sáng được vua mang theo thượng triều,tối được vua đặt lên long sàng ngủ cùng,đổi lại ta giúp tiên đế phân loại mấy con bánh bèo suốt ngày chỉ biết khoe mông,ngực,giúp người tìm được một hoàng hậu tốt.Những ngày tháng đó thật dễ chịu biết bao.
Cho tới một ngày tên khốn khiếp Trần Vân Tiều làm binh biến,chúng như lũ chó điên xông vào cung giết người cướp của vơ vét cho đầy túi.Lúc ngủ trưa dậy thì ta chỉ thấy một mảnh hoang tàn,hoàng hậu đã bị chúng cưỡng gian tới chết còn ta thì bị chúng dùng đá đập vỡ đầu,cơ mà thằng thái giám vô dụng đập kiểu gì mà lòi cả xương sọ nhưng ta vẫn chưa chết.Chúng tưởng ta là yêu quái nên ném xuống giếng rồi gọi một tên thầy pháp dỏm phong ấn lại.Con mẹ nó nếu lúc đó ta thực sự là yêu quái thì ta đã vặt đầu từng thằng xuống ăn thay cá rồi!
Trớ trêu thay,sau khi bị ném xuống giếng một thời gian thì ta thành yêu quái thật.Linh hồn ta oán hận quá sâu,không thể siêu thoát vậy nên tụ tập những oan hồn chết trong trận binh biến lại quậy phá hoàng cung,cũng gây được tiếng vang lớn.]
( Con mẹ nó các ngươi là ban nhạc hay sao mà gây được tiếng vang lớn.) – Hắn rụt cổ lại,thầm nghĩ.
[Đến một ngày ta nhận ra không thể cứ mãi vất vưởng trong khi Trần Vân Tiều và bè lũ khốn nạn của hắn thì cứ sống nhởn nhơ như vậy.Ta bắt đầu tu luyện trở lại,nhưng không tu đạo mà tu ma,không cầu thành thần tiên mà chỉ để hái đầu tên khốn Trần Vân Tiều xuống.Thế nhưng càng lấn sâu thì ta càng nhận ra thế giới này bất công,khi mà những tên cướp cạn như Trần Vân Tiều lại được coi như là hoàng đế,được thần linh bảo vệ...]
(Tất nhiên rồi,nhân vật quần chúng đương nhiên phải được bảo kê đặc biệt,nếu yêu quái có thể tuỳ tiện giết vua thì cái thế giới này còn muốn hỗn loạn tới mức độ nào.)
[Vì vậy ta cứa cổ ba ngàn phi tần của gã,nhấn chìm cái đầu đầy phân của gã trong ác mộng suốt từng ấy năm,xem chừng cũng sắp phát điên rồi.Nhưng đấy chỉ là ta đang vờn lão thôi,mục đích thực sự của ta là dựng một trận pháp ngay bên dưới Thiên Quốc,giữ lại long mạch của tiên đế.Chỉ cần long mạch còn thì thiên hạ này còn là của tiên đế,một ngày không xa ngài sẽ quay trở về lấy lại giang sơn.Nhất định ngài sẽ thế nọ,nhất định ngài sẽ thế chai...]
- …
Hắn chăm chú lắng nghe toàn bộ câu chuyện của nàng với khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu tình,câu chuyện đảo chính cướp ngôi có lẽ đã là quen thuộc tới nhàm chán ngay cả khi được kể bằng lời của một con yêu quái đi chăng nữa.Tuy nhiên bộ dáng say mê và quyết tâm đó lại khiến hắn vô tình liên tưởng tới một người,một người làm cho con tim chết lặng của hắn phải nhói đau.
Đang kể tới việc làm cách nào xâm nhập và quản lý cái kĩ viện sang chảnh nhất Thiên Quốc thì nàng chợt nhận ra mình đã lạc đề tới mức nào.
- Xin lỗi,ta không nói quá lâu chứ?
Hắn nhìn vào cánh tay rồi nhún vai:
- Không lâu lắm,khoảng mười lăm phút.
- Gắng gượng lên lão lừa trọc,đừng sùi bọt mép nữa! – Ngộ Không thét lên.
Vì thể chất yêu quái đặc biệt hơn con người nên có thể hoạt động khá lâu mà không cần hô hấp.Nàng nói với vẻ mặt chứa chan hi vọng:
- Mọi chuyện chính là như vậy,xin ngươi hãy giúp tiên đế phục quốc,ngươi muốn gì ta cũng…
- Không.Sao ta phải làm thế?
- Hả?
Hắn nhìn xoáy vào bộ mặt đã hoá ngu ngốc của Dương Dương:
- Một triều đình phong kiến thối nát và một con mèo cố gắng phục quốc?Cái thế giới này đã điên khùng tới mức độ nào rồi?Tuy long mạch tồn tại đồng thời với mỗi đời hoàng đế nhưng không có nghĩa long mạch còn là sẽ phục quốc thành công.Ngươi chỉ đang vẽ lên một ảo tưởng bằng sự bất lực của mình thôi,mèo ngu ạ.
Quay lưng bỏ đi kèm theo một cái vẫy tay từ biệt.Đối với con mèo ngu ngốc này thì việc trừ yêu xem ra không cần thiết nữa.
- Ta biết chứ!Ta thừa biết chẳng thể thay đổi được thiên cơ!
Dương Dương bỗng đứng phắt dậy,giương cặp mắt đỏ hoe buồn thảm nhìn hắn,giọng điệu chua chát ứ nghẹn trong cổ họng:
- Nhưng một yêu quái như ta thì làm được gì?Không thuộc về đâu,không thuộc về ai,không có ý nghĩa tồn tại,không có thứ gì để bảo vệ,chúng ta là yêu quái,là quái vật!LÀ QUÁI VẬT ĐẤY CÁC NGƯƠI CÓ BIẾT KHÔNG!
- Lão chưa chết à?
- Ta không sao. – Giữ lấy tay Ngộ Không,Tam Tạng dựa vào tường thở hổn hển,khuôn mặt tái mét nhưng sự cương nghị trong đôi mắt thì càng thêm rực rỡ:
- Nghe đi Ngộ Không,chúng ta đi lấy Chân Hoả chính là vì mục đích này.
- Con mẹ nó các ngươi thì vui rồi,ngày ngày uống rượu chơi gái,chán chê thì xách đao đi chém giết lẫn nhau không ai nói gì.Còn chúng ta thở thôi cũng bị ném đá tới chết,phải chui vào kĩ viện làm trò mặc cho các người làm nhục,cả trăm năm lẩn trốn như vậy cảm giác thế nào các người có biết không!?Nay ta có một chủ nhân,có một mục đích thì ngươi chửi mắng ta,bảo ta ngu ngốc…
Nàng càng nói càng điên cuồng,sau cùng quỳ sụp xuống ôm mặt khóc:
- Ai chẳng biết làm vậy là ngu ngốc chứ…
Cùng là yêu quái,cho dù là đại yêu hay tiểu yêu cũng có những tương đồng,Ngộ Không tuy ngông cuồng bạo ngược nhưng nhìn nàng như vậy cũng không kìm được thở dài:
- Quả thực rất ngốc.
- A di đà phật,thế gian vô số những kẻ si ngốc chìm trong bể khổ.Chỉ có lấy được Chân Hoả,cân bằng lại tam giới mới diệt tận được cội nguồn của đau khổ.
Đột nhiên có luồng gió nóng cuồng bạo chạy khắp hang động,thổi vào nơi tối tăm này một luồng sinh khí.
- Biết là ngu ngốc nhưng vẫn làm,biết là đau khổ nhưng vẫn đâm đầu vào…Ta thật không hiểu nổi,sao những nữ nhân như vậy còn có thể tồn tại,sao còn có thể lởn vởn trước mặt ta?
Giọt chất lỏng “tách” một tiếng rơi xuống nền đá lạnh lẽo,nhuộm đỏ cả một khoảng âm u.
Một cơn lốc bùng lên,khuấy động mọi thứ bằng sự điên cuồng câm lặng của nó,đất đá từ khe nứt mọc lên tạo cảm giác thời gian dường như đang đảo ngược.
- Ta giúp cô,không có nghĩa là ta đồng tình với cách làm của cô,càng không phải ta với cô đồng dạng ngu xuẩn…
Trong tiếng gió gào hắn lẩm bẩm mặc kệ người khác có nghe được hay không:
- Ta chỉ không muốn có thêm ai phải hối tiếc.
Như một phép màu trận pháp đã nứt vỡ tưởng như không thể phục hồi lại chậm rãi thành hình,mặc dù đá vụn và gió lớn khiến tầm nhìn bị hạn chế nhưng vẫn có thể thấy được đống đổ nát đang khôi phục nhanh chóng.
- Ngộ Không,cho ta Vòng Kim Cô.
Nghe có người muốn đoạt tài sản của mình,Ngộ Không bất giác đưa tay giữ chặt Vòng Kim Cô trên đầu mặc dù thường ngày chỉ hận không thể quẳng nó đi.
- Ngươi mượn làm gì?
- Ở đây có một bộ phận bị vỡ nát rồi,cần dùng pháp khí thay thế.
- Sao không mượn của ai khác,như cây Cửu Hoàn Tích Trượng của lão Tam Tạng này.
- Ây da,thiền trượng này ta rất thích đó,không thể tuỳ tiện vất bỏ đâu nha!
Thời gian đã gấp lắm rồi mà còn khỉ này còn cà kê,hắn gầm lên:
- Vì cái vòng của ngươi là con mẹ nó vô dụng nhất!
- Nhưng ta không có cách tháo n…
Chưa dứt lời thì một cơn gió mạnh đã ập tới làm Ngộ Không tối tăm mặt mũi.Một lực rất mạnh truyền tới như ai đó đang cố bứt Vòng Kim Cô trên đầu gã rồi bất ngờ chiếc vòng nới rộng ra sau đó bị gió cuốn đi mất.
- Trời đụ…
- A di đà phật,người xuất gia không nên nói tục!
Hắn di chuyển cánh tay,Vòng Kim Cô cũng theo đó mà bay tới hoà thành một thể với trận pháp,toả ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
- Thôi bỏ mẹ rồi. – Hắn lẩm bẩm.
- Có gì không ổn?
Thoáng nghe thấy thanh âm của nàng trong tiếng gió rít,hắn cũng gào lên đáp trả:
- Hệ thống lưu trữ không ổn định,nếu không khởi động ngay sẽ không duy trì được quá năm phút đâu.
- Năm phút là mấy canh giờ?
- Khoảng một phần hai tư của một canh giờ.
Nàng chẳng hiểu hắn nói cái khỉ khô gì nhưng cũng lờ mờ đoán được là không còn nhiều thời gian,quả nhiên cuộc đời chẳng bao giờ tử tế đối với nàng.
Cửu Yêu Tề Tựu là dùng sinh mạng của chín đại yêu quái dựng thành trận pháp,nếu thành công có thể giữ lại khí vận của cả một quốc gia,khiến đế chế đó ngàn năm không suy tàn.Làm một thứ nghịch thiên như vậy mà chưa bị thiên đình sờ gáy,đấy là điều đến giờ nàng vẫn chưa hiểu nổi.
Hay chúng nghĩ nàng căn bản không đủ khả năng?
Dương Dương cắn chặt răng ngọc,đến cả ông trời cũng coi thường nàng sao?Nếu vậy thì nàng sẽ banh mắt chúng ra để chúng thấy rằng…
- Không có ý chen ngang nhưng nếu không có cái gì nhét đầy tám cái ô rỗng này thì ta cũng không giúp gì được đâu.Mà suốt từng đấy năm cô chỉ thu thập đủ một ô thôi à?
- Ngươi có biết cần bao nhiêu hồn phách tiểu yêu mới tương đương với một hồn phách đại yêu không?
Nàng vừa nói vừa bước tới vị trí trung tâm của trận pháp.
- Cẩn thận,đất đá ở đó di chuyển nhanh lắm...Ách,cú đó đau đấy,chắc luôn!
- Đừng qua đây! – Dương Dương một tay bưng trán một tay xua đuổi hắn,yêu khí từ trong người nàng tản mát như một bông hoa đang trút ra toàn bộ sắc hương trước lúc lụi tàn.
- Cô làm trò gì thế?Chơi kiểu đấy thì mất mạng chứ không phải đùa đâu.
Hắn nói vậy nhưng khuôn mặt thì chẳng có vẻ gì là lo lắng mà chỉ đơn giản là trợn mắt lên nhìn,cặp mắt đỏ lòm như hai đốm lửa vật vờ trong đêm tối chỉ làm đúng một việc là đợi chờ điều gì đó sắp xảy ra.
- Mèo có chín cái mạng,ta sợ gì chứ!
- Cho dù còn một mạng thì hồn phách cũng chẳng toàn vẹn,đầu thai sẽ trở thành ngu ngốc.Cô làm vậy...đáng sao?
- Chẳng phải ngươi bảo ta rất ngu ngốc sao,không lẽ ta còn có thể ngốc hơn được?
- Xác thực không thể ngốc hơn được.
Dương Dương nghe vậy nhoẻn miệng cười,tựa như một ánh hào quang xinh đẹp làm sáng cả hang động tối tăm này,và hắn cũng cười.Con người có rất nhiều kiểu cười,cười sung sướng,cười hài lòng,cười khinh bỉ,cười giả tạo,cười yêu và cười đau...
Còn nụ cười của hắn chỉ đơn giản là treo hờ trên khoé miệng như một vật trang trí,lưu giữ một khoảnh khắc hiếm hoi hắn mở cửa trái tim mình.