Chương 25: Lòng tốt có chủ đích

- Này!Cô định như vậy đến bao giờ hả?

- Thế anh nói xem tôi phải làm gì đây?

Đỗ Khuê gạt phắt tay gã ra,cổ áo theo động tác này lệch hẳn về một bên,quần áo xộc xệch phối hợp với khuôn mặt sầu thảm và đôi mắt long lanh khiến cô có vẻ gì đấy điên cuồng.Cô quát vào mặt Thiên:

- Bạn tôi vừa bị bắt,nhà bị người ta chiếm,các con tôi phải ra đường,anh bảo tôi phải làm gì bây giờ!?

- Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà,cô đâu cần gồng lên như thế chứ!

- Giải quyết thế nào?Anh bảo tôi phải giải quyết thế nào đây!?

Cô đấm thùm thụp vào ngực Thiên rồi quỳ sụp xuống.Hết rồi,ngôi nhà mà cô cố gắng dựng xây,chốn bình yên cho những nạn nhân của thói vô tâm của con người đã không còn nữa,cô có thể cứu rỗi ai đây khi mà ngay đến một chỗ ở cho chúng cũng còn không có.

Thiên ngồi xuống vỗ vỗ tấm lưng nhỏ nhắn kia.Gã biết cái cảm giác đột nhiên bị đuổi khỏi nhà hẳn là khó chịu lắm,mặc dù gã cũng chẳng mấy quan tâm tới cái quán rách nát ấy và đám chó mèo lạc trong cái thành phố này.Bao nhiêu người còn đang không có gì để ăn vậy mà lại dỗi hơi đi hốt về cả đống chó với chả mèo.

Gã vụng về an ủi:

- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng,trước tiên cứ đi bảo lãnh cho bạn cô trước đã.

Đỗ Khuê ậm ừ,chợt nhớ ra điều gì đó cô ngước mắt nhìn gã,hỏi:

- Thế ai trông Bông,Chít,Pi,Cún,Mực?

- Rồi,rồi,rồi.Tôi nhờ người lo rồi,đi được chưa?

Phóng chiếc xe máy cà tàng tới trụ sở công an thì chỉ có một người ra tiếp gã với một thái độ rất dè dặt:

- Tôi xin lỗi,mấy người để lúc khác tới đi.

- Nhưng bạn cháu vừa bị đưa lên đây mà,sao lại để lúc khác!?

- Đã bảo là…

Gã cảnh sát đang định gắt lên thì bị một tiếng ầm ầm doạ cho nhảy dựng,theo khe hở của cánh cửa truyền ra những tiếng bụp bụp nặng nề làm sắc mặt Đỗ Khuê trở nên tái mét.

- Tôi đã nói là không vào được,mấy người đi chỗ khác cho.

- DÁM THÁI ĐỘ VỚI TÔI,GAN MẤY NGƯỜI CŨNG TO THẬT ĐẤY!?

Một giọng nam hung hăng quát lớn làm gã cảnh sát run rẩy một hồi,gã vội đóng cửa không quên dặn dò:

- Mấy người còn đứng đây lát nữa có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu!

- Cho tôi vào đi mà!Làm ơn đi,con bé vẫn trẻ người non dạ…

Đỗ Khuê sụp xuống trước cánh cửa gỗ đóng kín mít,thẫn thờ nói:

- Con bé không cố ý đâu mà...

Muốn an ủi nhưng mãi vẫn không lựa được câu nào thích hợp,Thiên chỉ còn cách vừa nhún chân vừa bẻ ngón tay đợi tới khi cô bỏ cuộc và chịu bỏ về.Tuy vậy Đỗ Khuê vẫn ngồi rũ rượi ở đó miệng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa,cái đầu mỏi mệt tựa vào cửa hướng đôi mắt nâu trống rỗng vô hồn xuống sàn bêtông lạnh lẽo.

- Thật hết cách.

Thiên mệt mỏi day hai bên thái dương,tại sao gã lại bị dính vào cái chuyện nhảm nhí này chứ.

- CHỊ!

Một giọng nữ chói tai vang lên phía sau hai người.Đỗ Khuê ngơ ngác nhìn trong vài giây rồi chạy tới ôm chầm lấy Trà,hai chị em ôm nhau nhảy cẫng lên.

- Mày làm chị lo quá,chị tưởng mày tiêu rồi!

Đỗ Khuê nước mắt rơm rớm xoa đầu em gái,mái tóc đỏ hoe mà lần nào cô cũng mắng là trông như tướng cướp giờ đây sao lại đáng yêu đến thế.

- Tiêu làm sao được!Em của chị phúc lớn mạng lớn lắm.

Thiên gật gù,vậy là mọi chuyện đã kết thúc êm xuôi mà không cần động chân tay,ấy là điều tốt nhất.Cảm thấy bản thân hơi thừa thãi,gã lên tiếng xua đi cái không khí quái đản này.

- Ầyz,cô bé không sao thì tốt rồi.

- Mà bằng cách nào em thoát được vậy?

- Em không biết,tự nhiên có thằng nhỏ chạy vào quát “Tôi nghi ngờ các người cấu kết với thành phần phản động” rồi em bị một ông bác đuổi ra.

Bị bơ.

Hoàn toàn bị bơ khỏi hành tinh này.

………………………

- Ầyz,vất vả nguyên một hôm chẳng được tích sự gì đã vậy còn bị hàng xóm cằn nhằn một hồi vì mang một đống thú về…Ầyzzzzzz,thật tức chết đi được!

Thiên để cho dòng nước cuốn đi những bực bội trong người,con bé giúp việc này thật đúng là quá đáng lắm luôn rồi.Tử tế được vài bữa là lại bắt đầu rước phiền phức về,lần này là một bầy thú chứ không phải một con nữa thật đúng là không coi chủ nhà là gã ra gì.Không được,đợi khi nào ổn thoả thì nhất định phải đuổi con bé rắc rối này đi,đời gã bình thường đã đủ bất hạnh lắm rồi.

- Mà kể cũng lạ,thằng đấy mua lại một quán café sập sệ làm gì nhỉ?

Lạch cạch vài tiếng rồi cánh cửa bị đẩy ra,một đứa con gái mặt mày phờ phạc lật đật bước vào vừa vò loạn mái tóc đỏ vừa há to miệng ngáp rất vô duyên.

- ỐI GIỜI ƠI!

Thiên hét ầm lên đồng thời không quên che đi bộ phận nhạy cảm,trong cơn xúc động giọng gã trở nên cao vυ"t:

- Cái con bé này bị điên à?Không biết gõ cửa à? Đến phép lịch sự tối thiểu cũng không biét à?!

- Chậc chậc,nhầm!

Trà bực tức gắt một tiếng,không có chút gì ngượng ngùng hay hối lỗi ngược lại còn lừ mắt lườm Thiên từ đầu đến chân rồi chặc lưỡi,cái mỏ hơi bĩu nhìn rất chi là gợi đòn.

- Này này này này này!Cái thái độ đấy là sao chứ!?

Thiên vội mặc đồ rồi chạy theo cô ra ngoài,thất thanh la lên:

- Là do cô nhìn chưa kĩ thôi,coi vậy mà không phải vậy đâu!Ầyzzzz,đám trẻ thời nay sao lại không biết lắng nghe như thế chứ!

Cùng lúc đó Đỗ Khuê cũng vừa mua đồ về,trên tay túi to túi nhỏ chật vật đẩy cửa thì bắt gặp Thiên đang năn nỉ hết lời để cho xem cái gì đó trong khi Trà vẻ mặt lãnh đạm ngồi vắt vẻo trên sofa bật kênh Thần Tượng Âm Nhạc.

- Đang chơi trò gì vậy?

- Cô về mà xem bạn cô đi.Nó xồng xộc vào chỗ người ta đang tắm,con gái con đứa kiểu gì thế không biết!

Trà cũng không phải dạng vừa đốp chát lại ngay:

- Tôi tưởng là chị tôi,ai mà biết được anh ở trong đấy!

- Thế tay cô để trang trí,não cô để trồng cây hay sao mà không biết gõ cửa?

Đỗ Khuê vội chen vào giữa khuyên can hai con trâu chọi:

- Được rồi,là do tôi không dặn con bé.Có gì anh cứ trừ vào lương của tôi là được.

Trà sưng mặt lên bất mãn nói:

- Ơ sao thế được.Anh có thì giỏi trừ lương chị tôi xem tôi liều với anh luôn!Chị đừng nhẫn nhịn cái thứ đàn ông hẹp hòi này.

Đỗ Khuê vội giữ lấy Trà khi thấy con bé có ý định nhảy xổ vào gã,hai chị em ôm nhau ngã dúi dụi lên sofa,cặp mèo sinh đôi thấy thế hưng phấn nhảy chồm chồm như động kinh,lũ chó cũng lợi dụng thời cơ ngoạc mồm kêu ầm ĩ.

- Ra,đi ra ngoài!Ra hết ban công cho tao!

Thiên xua đám chó mèo đang lên cơn đi chỗ khác rồi mệt mỏi bưng cái trán.Nghĩ đến nhà gã nay sắp thành cái trại tâm thần thì lòng vốn đã rất đói nay lại càng thêm bộn bề.

- Ok ok,tôi không dám trừ lương cô nữa.Cô vào nấu cơm cho tôi nhờ.Ầyzzz,thật tình…

Thế đấy,nhà gã bằng một lẽ rất tự nhiên có thêm một nhân khẩu là con bé bồi bàn.Con bé cứ nằng nặc muốn ở cùng một chỗ với Đỗ Khuê,lấy cớ là ở nhà một mình buồn rồi sợ ma các thứ.Dữ như con này nếu gặp ma thì chưa biết ai doạ ai,có khi ma gặp nó cũng phải sợ té đái.Ấy thế nhưng Thiên mới chỉ dám nghĩ thế thôi,nói ra thì trừ sạch lương của Đỗ Khuê chắc cũng không đủ bù cho tiền viện phí.

Lại nói, việc chấp nhận cho Trà ở chung nhà gã cũng một hồi thi gan.Bị Thiên đóng sầm cánh cửa sắt trước mặt con bé l*иg lộn bước qua bước lại như một con sư tử bị nhốt ngoài “chuồng” đang muốn vào trong “chuồng”.Trà bắt đầu là xin xỏ năn nỉ sau đấy thì diễn kịch nhập vai từ người bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© đến bà chủ nợ mắng gã không ra gì,đủ thứ tội danh được bịa ra bởi cái giọng trong trẻo đanh đá nheo nhéo cả buổi trưa làm hàng xóm cũng phải đánh điện nài nỉ gã khoá mồm con bé lại vì ồn quá không ai chịu được.

Đến khi Trà sắp tròng vào cổ gã cái tội danh quan hệ với trẻ vị thành niên thì Thiên buộc phải chạy ra bịt mồm con bé lại.Trà có thể không cần mặt mũi nhưng gã thì còn phải dùng đến mặt mũi để kiếm ăn.Cứ để con bé nói thêm nửa tiếng thì dù nó có bỏ cuộc thì Thiên cũng thân bại danh liệt,chưa kể vài người đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay phim.

Sau một loạt câu thề thốt sẽ trở nên có ích và không làm ảnh hưởng gì tới chủ nhà thì con bé lăn quay ra giường ngủ một mạch đến chiều,thôi thì cũng coi như việc làm có ích nhất mà Thiên thấy kể từ khi gặp nó cho đến bây giờ.

Và ngay khi vừa thức dậy Trà đã vội vàng thấy hình ảnh khoả thân của chủ nhà,sau đó chém một nhát tàn nhẫn vào danh dự đàn ông của Thiên.

……………………...

Bữa cơm hôm đó không khí có gì đấy kì quái hơn hẳn.

Ngày thường Đỗ Khuê tỏ ra khá lạnh nhạt,cũng không hay chủ động bắt chuyện với gã chỉ làm xong việc rồi về phòng đóng cửa tu luyện.Tuy có hơi lạnh lùng một chút nhưng việc ai người ấy làm yên bình biết bao.

- Hôn đi!Hôn đi!Ui giời ơi lại còn chảnh,sao mấy cái phim Hàn không để cho diễn biến nó đơn giản một tý nhỉ!?

- Hôn hôn cái gì!?Con này yêu thằng kia rồi,mày chỉ được cái lanh chanh.

- Eiiii,nhưng mà anh này đẹp trai mà,lại còn giỏi võ nữa.

- Nhưng thằng kia giàu.

- Thằng này là con rơi của chủ tịch mà,đợi lúc ông kia nhận lại con thì thiếu gì tiền.

- Mày không biết gì thì thôi,con của ông chủ tịch là thằng khác.

- Chị mới không biết ấy!

- Ừm…Chuyển hộ tôi sang kênh thời sự được không?

Đáp lại câu hỏi ngô nghê của Thiên là một ánh mắt lạnh thấu xương.Tưởng rằng hai người sẽ lại cãi nhau ỏm tỏi nhưng ngoài dự đoán,thế nhưng dù mặt đã sưng lên như cái mâm nhưng Trà vẫn cầm cái điều khiển vùng vằng chuyển kênh cho gã.

Hành động này làm cái nhìn của Thiên về con bé có sự thay đổi đáng kể,dù rằng bình thường có hơi ngỗ ngược một chút nhưng xem ra cũng không phải loại không biết điều.

Nghĩ vậy khiến Thiên có chút niềm tin vào tương lai tương sáng,giọng của cô dẫn chương trình nghe cũng ngọt hơn hẳn.

- Thật đấy,không thèm nhường luôn.Chậc,chán đàn ông thời nay vồn.

Gã nghĩ lại rồi,có vẻ như con bé này cái gì cũng biết,thế nhưng lại không biết điều.

Những tưởng hai con người này sau khi không còn xem phim thì sẽ trật tự một chút,ai ngờ rảnh mắt ra thì càng tám khoẻ hơn.

- Giờ ra đường toàn gặp mấy kiểu đàn ông ăn thua với phụ nữ.Chẳng hiểu sao luôn ấy!

- Mày im lặng ăn hộ chị.Đây,ăn cái này ngon này.

- Chị sợ cái gì nhở,cái gì đúng thì phải nói chứ.Phụ nữ ai chẳng muốn gặp người vừa đẹp trai vừa hào phóng lại vừa có tiền.Uầy,nhưng tuyệt đối không được hãm như thằng mắt kính sáng nay,thằng ấy...

Đỗ Khuê bỗng “rầm” một tiếng vỗ mạnh xuống bàn,khuôn mặt lại phủ một tầng sương giá như hồi sáng:

- Tên khốn đó,thật sự không thể tha thứ được!Dù gì cũng là chỗ quen biết sao đột nhiên lại gây khó dễ cho chúng ta?!

Vạ miệng rồi.

Gã liếc nhìn Trà như tội nhân thiên cổ,con bé biết mình vừa khẩu nghiệp nên không dám thái độ gì,chỉ chắp tay cầu xin ông trời đừng giáng hoạ.

- Có gì để mai nói.Ăn cơm,ăn cơm đã.

Gã vừa nói vừa và vội bát cơm trước khi Đỗ Khuê đập chén bát hay làm gì đó kinh khủng hơn,không hiểu vì sao gã có một cảm giác cực kì bất an khi thấy cái vẻ mặt muốn gϊếŧ người kia.

- Cái tên đó trước đây năm lần bảy lượt muốn mua lại quán,vì là chỗ quen biết nên đã cố tình từ chối khéo mà không ngờ gã lại dám dở thủ đoạn đê tiện đó ra.Thật đúng là tức chết!

Chỗ là do người ta bỏ tiền ra mua lại đấy,làm ơn nói chuyện có lí một chút đi bà chị.Thiên bưng cái trán,mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến gã cảm tưởng đang xem một bộ phim ngớ ngẩn được tua nhanh mà không tài nào tìm được cái điều khiển để tạm dừng.

Đỗ Khuê chợt nhớ ra điều gì đó đứng bật dậy thất thanh la lên:

- Xám vẫn còn trong tay Phong!Tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay kẻ tráo trở như gã,mấy em mèo ngày trước cũng phải đi đòi lại hết!

Cô như phát điên lẩm bẩm một mình rồi túm hai vai Trà lay dữ dội:

- Mau!Trước hết cần đến đòi Xám về đã.

……………………….

Đồng hồ đã điểm 9 giờ rưỡi,Thiên chặc lưỡi một bên xem TV một bên vểnh tai nghe chị em nhà kia diễn trò.

- Mau lên Trà,chậm một phút nguy một phút!

Đỗ Khuê đập cửa ầm ầm,sốt ruột nói.

- Hu hu,em cũng đâu muốn nhưng…Ư ư ư...Bụng đau quá…

Chậc!

Con bé đần này lại đi ăn cái món thịt của Đỗ Khuê thì gặp tai kiếp cũng không có gì lạ.Bản thân gã lúc đầu thấy thơm ngon liền ăn hết nửa bát thịt sau đấy suýt chút nữa thì về với tổ tiên,thành thực mà nói gã chưa bao giờ thấy ánh sáng thiên đường gần đến như thế.

Sau vụ đấy Đỗ Khuê mới thú nhận là không giỏi nấu mấy món thịt.May mắn là cô còn biết rán cá và luộc thịt bằng không chỉ cần cạo cái đầu thì gã sẽ chẳng khác gì đang tu thành chính quả.

- Hết cách rồi.ANH!Ra ngoài với tôi.

- Cô bị thần kinh à?Tối om rồi,có gì để mai tính.

- Nhưng tôi có linh cảm xấu lắm.Nhỡ Xám có mệnh hệ gì thì sao?

Rõ là cái linh cảm của Thuỳ so với mấy lão thầy bói còn không đáng tin hơn,tuy nhiên cái vẻ khẩn khoản của cô lại làm gã không dám mở miệng đùa cợt.

- Xin anh đấy!

………………………

- XIN CÔ ĐẤY,CÓ ÍCH MỘT CHÚT!

Gã xách tai cô lên mắng om sòm.Cái đầu trọc khếch đại ánh sáng mặt trời làm cô không dám nhìn thẳng,oan ức nói:

- Ta chỉ muốn giúp thôi…

- Đang đùa à!?

Gã chỉ vào đám pháo hoa đủ màu đang nổ bùm bụp trên đầu,khoé miệng co giật:

- Trốn không kịp mà cô còn “Lạy ông tôi ở bụi này”,cô gọi đấy là giúp…

Chưa dứt lời thì một tiếng nổ từ mặt đất doạ hai người nhảy dựng,một con nhện đất khổng lổ chui lên quơ tám cái chân thô to trước mặt gã,đắc ý phát ra một tràng thanh âm chói tai như kim loại nghiến vào nhau:

- Thánh Tăng,người còn định chạy đi đâu nữa?

Gã chặc lưỡi,hai nắm đấm phủ kín băng vải đánh vào nhau vang lên một tiếng nặng nề.Đứng trước con nhện khổng lồ nhưng gã không có chút nào yếu thế,ngược lại còn toát ra một loại khí thế cương mãnh không thể bị khuất phục.

- Đã gặp nhau tức là có duyên.Tên cô nương là gì vậy?

- A,ta sao?Mọi người gọi ta là Thái Thượng Lão Quân.

- Thái Thượng Lão Quân…Thái Thượng Lão Quân…

Gã lẩm bẩm rồi mỉm cười nói:

- Bổn tăng là Đường Huyền Trang,hoà thượng từ Đông Thổ Đại Đường sang Tây Phương Cực Lạc tìm Chân Hoả về phổ độ chúng sinh.Hạnh ngộ!

Nhện tinh thấy không ai thèm chú ý đến nó thì tức giận vô cùng.Cặp càng nhện không chỉ to lớn mà còn sắc như gươm bổ tới kèm theo tiếng rít đầy phẫn nộ:

- Xuống địa ngục mà tình tứ với nhau!

Đường Huyền Trang,hay còn gọi là Đường Tăng,là kẻ yếu nhất trong Tây Du.Điển hình của một ông sếp nói nhiều làm ít,ăn trên ngồi trốc chỉ có mỗi việc là xàm ngôn rồi bị bắt và chờ đồ đệ tới giải cứu.Khi nhắc tới những phượt thủ huyền thoại trong chuyến phượt đường trường tới Tây Phương hầu như ai cũng thuộc lòng rằng: Tôn Ngộ Không gánh team,Trư Bát Giới ham ăn biếng làm,Sa Ngộ Tĩnh chăm chỉ cần cù farm quái,Bạch Mã chặn chat từ đầu tới cuối game và Đường Tăng feed lòi mắt nhưng luôn là người chỉ đạo.

Tuy nhiên có bao giờ chúng ta nghi ngờ cái thứ tự đó chưa?

Có bao giờ ta nghĩ xem,vì lí do gì mà Đường Tăng vô dụng như vậy lại nằm ở vị trí trung tâm của đội ngũ?

Có bao giờ ta đánh dấu hỏi về năng lực của Đường Tăng?

- Ăn thịt Đường Tăng…trường sinh bất tử…Không ngoài dự đoán…rất khó xơi…

Nằm co quắp trên mặt đất với phần bụng bị đánh nát vụn hoàn toàn,chút hơi tàn của con nhện hoá thành một tiếng thở dài:

- Đường Tăng,ngươi so với ta còn quái vật hơn!

………………………

- Ăn tiền hối lộ của Phong Lão Quái!?

- Bọn nó nói là như vậy,tiền cũng đã nôn hết rồi,nên xử lí sao đây?

- Trả lại coi như là tiền viện phí đi.

- Nhưng lần này tao ra tay nhẹ lắm,giữ một nửa chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?

- Tuỳ mày,nói trước là tao rửa tiền cũng không phải là không thể bị lộ.

Hắn cúp điện thoại rồi bấm chuông cửa.Không lâu sau một người đàn ông có sắc mặt nhợt nhạt với hai chấm đỏ nơi gò má ra mở cửa,gã mặc một bộ đồ bằng giấy và chiếc mũ chóp nhọn cũng bằng giấy nốt kết hợp với vóc dáng cao kều khiến gã có vẻ gì đấy rất nực cười.

- Cho hỏi đây có phải…

Chưa nói hết câu thì gã cao kều đã cầm con dao gọt hoa quả nhắm bụng hắn mà xiên thẳng tay.Hắn vỗ vào bàn tay trắng bệch kia nghe rắc một tiếng,con dao leng keng rơi xuống đất trùng với thời điểm nắm đấm của hắn đánh thẳng vào bản mặt trắng bệch kia,khi rút tay ra thì cái mặt đã lõm vào một lỗ y như giấy báo.

- Dùng đám hình nhân cấp thấp này thì bản lãnh chắc cũng không ra gì.

Hắn túm cổ áo tên cao kều rồi nói chuyện với khuôn mặt đã bị lõm sâu vào của gã:

- Có phải nhà này chứa một thằng biếи ŧɦái tóc tai lúc nào cũng bê bết keo con chó không?

Một tiếng bụp nhỏ vang lên,gã mặt trắng biến thành một hình nhân bằng giấy trong tay hắn,trên mặt vẫn còn nguyên vết lõm hình nắm đấm.

- Thôi để bố tự tìm.

Hắn quẳng hình nhân xuống đất,không gian trong nhà bao phủ bởi ánh đèn đỏ rực khiến mọi thứ có vẻ gì đấy rất ma quái.Một tên cao kều áo trắng khác xuất hiện,rồi hai tên nữa,bọn chúng liên tục bước ra từ các bức tường và tấm gương quanh đó,vật vờ như những cái xác không hồn.

- Dẫn đường đi.

Hắn quay sang nói với cô gái váy đỏ đứng bên cạnh,cô khẽ gật đầu rồi phiêu phiêu bay tới một tấm kính gần đó rồi dễ dàng đi xuyên qua.Hắn gật gù,kiểu bố trí này trò đùa khá phổ biến trong mấy bộ phim phù thuỷ,thông thường người tiếp theo đi vào sẽ bị đập mặt vào kính,cũng không vui lắm.

Để chắc ăn hắn túm một hình nhân liệng vào tấm kính,nó dễ dàng xuyên qua và để lại một làn sóng rung động trên bề mặt sau đó nhanh chóng trở lại tĩnh lặng.

Hắn nhìn mấy hình nhân còn đang lật đật tiến đến với tốc độ rùa bò rồi dứt khoát nhảy vào tấm kính mà không bận tâm gì đến độ hư cấu của tình huống này.Dép của hắn dẫm lên đầu gã hình nhân kia vang lên một tiếng bẹt rất kì cục.Vẫn là ánh sáng đỏ kì dị bao phủ khắp nơi nhưng khá hơn ở chỗ chỉ có một con đường duy nhất giúp cho mọi chuyện đơn giản hơn hẳn.

Hắn lấy ra một thanh socola vừa ăn vừa tiến đến,tiếng bước chân vọng lại sau mỗi bước đi.Con đường này thực sự,thực sự yên tĩnh đến rợn người.

Ở hai bên tường dọc theo con đường hắn đi là đầu lâu của vô số con mèo.Những cặp mắt tròn như bi ve như đang nhìn chòng chọc vào hắn,theo dõi nhất cử nhất động của hắn,hàm răng nhọn hoắt mở rộng phảng phất một mùi máu tanh gay mũi.

- Đây là lần thứ mười ba tao đề nghị rồi đấy,thật không tin nổi là lũ con người lại cứng đầu đến thế.Nếu không phải vì tránh bứt dây động rừng thì tao đã moi tim cả lũ rồi.Mẹ khϊếp!

Hắn đã đi tới cuối con đường và bắt gặp một cánh cửa.Không thể nhìn ra màu sơn của cánh cửa này vì nó hoàn toàn bị thứ ánh sáng đỏ ma quái kia nuốt trọn.Sau cánh cửa là một giọng nam the thé đang nói chuyện cùng ai đó với một thái độ không mấy hài lòng:

- Thằng Lục Nhĩ càng ngày càng làm gắt,tuy nhiên xong vụ này thì tao chẳng sợ bố con thằng nào nữa.Đã đến lúc lấy lại chút mặt mũi rồi!

Cộc~cộc~

Hắn đưa tay gõ cửa,bên trong im lặng một hồi rồi cánh cửa gỗ đột nhiên vỡ vụn rồi tan thành vụn gỗ trước mặt hắn.

- Đâu cần phô trương như thế.

Hắn đưa mắt đánh giá gian phòng,nơi đây giống một cái đền thờ hơn là một không gian cho người ở.Vô số mảnh giấy với những kí tự kì quặc được dán khắp phòng,chín tấm gương treo quanh bốn bức tường hình thành một vòng tròn và ở giữa là một cái bàn gỗ có hình dáng giống bộ vuốt của một con dã thú đang mở rộng,ở chính giữa là một cái đầu mèo bao quanh bởi sáu cây nến nuôi dưỡng những ngọn lửa màu lam đang nhảy múa.

Và Phong,với một vẻ mặt bất thiện như sắc lang sắp sửa hà hϊếp dân nữ lạnh lùng nhìn hắn rồi quay sang cô gái váy đỏ đang lơ lửng bên cạnh,hai người thì thầm với nhau bằng thứ ngôn ngữ xì xầm kì lạ không ai hiểu.Hắn khoanh tay đứng đó,kiên nhẫn chờ xem hai người định dở trò gì,và sau gần nửa phút hội thoại thì cuối cùng Phong cũng xốc lại bộ vest đứng dậy nhếch miệng cười nham hiểm:

- Không cần làm bộ mặt đó,tao chẳng hứng thú gì trước sự tò mò của đám con người ngu muội chúng mày.Hôm nay tao dẫn mày tới là muốn hỏi mày một chuyện,mày có liên hệ gì với Cửu Vĩ Yêu Miêu?

Cửu Vĩ Yêu Miêu?

Cái tên này nghe rất quen,thật giống như đã từng bắt gặp ở đâu rồi.