Úc Thanh ôm Ngụy Triêm Y đi ra, lúc này cô không muốn đi đâu hết, cứ dính chặt trong ngực anh.
Úc Thanh cúi đầu hôn lên trán cô: “Đưa em về nhà nhé.”
Cô gật gật đầu, ôm cổ anh, dịu ngoan vô cùng.
Úc Thanh nhẹ cong môi: “Triêm Bảo thật ngoan.”
Úc Cảnh Khai bên kia nghe được tiếng gió chạy tới thì đã thấy Úc Thanh ôm người đi ra, thần sắc ông ta lập tức trầm xuống.
“Mày không thể ở bên cô ta.”
Nửa đời này của Úc Thanh, đa số thống khổ đều là do người cha ruột Úc Cảnh Khai này ban cho, ông ta tổn thương Tô Thanh còn chưa đủ, vẫn muốn tiếp tục tổn thương Ngụy Triêm Y.
Chuyện quá khứ, Úc Thanh bất lực không thể làm được gì, nhưng hiện tại như những gì anh từng nói, anh bây giờ đã có được tất cả mọi thứ, còn không thể bảo vệ người mình yêu nữa thì không còn ý nghĩa gì hết.
Trước khi tới, anh cũng đã sắp xếp tốt, Mạc Khả, Dương Hi và Tô Lăng dẫn người đi tới từ ba hướng khác nhau vây xung quanh Úc Cảnh Khai, không chỉ có bọn họ mà cảnh sát cũng đều tới.
Úc Cảnh Khai bị bắt vì tội bắt cóc phạm pháp, khi rời đi còn điên cuồng ho khan chửi rủa Úc Thanh là nghiệt tử, Ngụy Triêm Y lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, Úc Thanh ôn thanh trấn an cô: “Ngày tháng sau này của ông ta sẽ không tốt đẹp gì đâu.”
Ngụy Triêm Y không có nghĩ quá nhiều, “Thân thể ông ta dường như không tốt lắm, tuổi đã lớn mà tâm địa còn độc ác như vậy, sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì.”
Úc Thanh trầm mặc, nếu cô nghĩ như vậy, anh cũng sẽ không nói cho cô biết sau này mình có tính toán gì nữa.
Ba người kia vây quanh tới trước mặt Ngụy Triêm Y, mồm năm miệng mười dò hỏi cô có ổn không, người nào người nấy cũng bày ra dáng vẻ áy náy hận không thể lấy chết tạ tội, Ngụy Triêm Y thực ra cũng không chịu kinh hách gì, chỉ là cảm xúc tựa như tàu lượn siêu tốc, mới mấy tiếng mà đã lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu lần, sau đó lại đánh một trận với đám người kia nên có hơi mệt mỏi.
Úc Thanh liếc nhìn Tống Tiệp đang đứng ôm mặt ở một góc, Tống Tiệp hiểu Úc Thanh đang cảnh cáo hắn tốt nhất đừng có tự chủ trương nữa, hắn yên lặng dời tầm mắt đi, cảm thán lòng tốt của mình mà lại bị bạn tốt coi thành lòng lang dạ thú, đau quá!
Úc Thanh nhàn nhạt nói: “Để cô ấy về nghỉ trước đã.”
Mạc Khả với Dương Hi tránh ra một con đường, Úc Thanh ôm Ngụy Triêm Y lên xe, trên đường về cô ngủ luôn ở trong ngực anh.
***
Lúc tỉnh lại, Ngụy Triêm Y vẫn ở trong lòng Úc Thanh, còn có thể cảm giác được cô đang nằm trên giường.
… Trên giường?
Tuy rằng xa cách ba năm lại lần nữa nằm chung một cái giường.
Nhưng vừa mới bắt đầu lại, có phải… quá nhanh rồi hay không.
Cô không có lập tức mở mắt, thân thể hơi cứng lại, nhớ lại ngày hôm qua, khi đó sau khi cô xem xong thư Úc Thanh viết thì suy nghĩ đã hoàn toàn hỗn loạn.
Dưới tình huống đó lại nhìn thấy anh, còn chủ động hôn anh nữa chứ, từng ký ức một từ từ hiện về trong đầu.
Làm sao bây giờ?
Nên nói gì đây?
Rõ ràng là ngày hôm qua lúc chạy từ trên chùa xuống còn muốn hỏi anh chuyện lúc trước, giờ đây đột nhiên lại không biết nên hỏi cái gì.
“Dậy rồi sao?” Thanh âm có chút khàn của Úc Thanh đột nhiên vang lên.
Ngụy Triêm Y bất động, giả chết.
Úc Thanh cười khẽ, ôm chặt cô, “Muốn hỏi gì cũng được.”
Cô lặng lẽ dịch ra một khe hở, nhìn vào trước ngực Úc Thanh, tay cô còn đang nắm chặt quần áo anh, áo sơ mi bị cô kéo tới dúm dó, cô chậm rãi buông tay, Úc Thanh lại nắm lấy, dán ở trên ngực mình, “Đừng đẩy anh ra.”
Tầm mắt Ngụy Triêm Y di chuyển lên, nhìn thấy mặt Úc Thanh, anh không mang mắt kính, hai con mắt hẹp dài, đuôi mắt có hơi cong, văn nhã không thấy đâu, ngược lại còn thêm mấy phần yêu nghiệt điên rồ, ánh mắt nhìn cô lại vô cùng ôn nhu.
Ngụy Triêm Y: “…”
Mẹ kiếp! Đẹp trai quá!
Cô tự nhận bản thân cũng không phải người ham mê nhan sắc, nhưng một anh siêu cấp đẹp trai lại thâm tình nhìn mình như vậy, cô đột nhiên rất không có cốt khí thốt lên một câu, “Không, không có đẩy mà.”
Vì cái gì mà ngữ khí lại chột dạ như vậy?
Ngụy đại tiểu thư có gì phải sợ chứ?
Úc Thanh cong môi: “Ngoan quá.”
Cánh tay đang gối dưới đầu cô hơi thu lại, Úc Thanh hôn lên giữa mày cô, “Triêm Bảo muốn hỏi gì sao? Anh đều sẽ nói cho em nghe.”
… Muốn hỏi cái gì?
Muốn hỏi anh động tâm từ lúc nào, lại thâm tình ra sao, muốn hỏi anh vượt qua ba năm nay thế nào, lại muốn hỏi anh vì sao còn không buông tay.
Nhưng lá thư kia đã là lời giải thích hoàn hảo nhất cho cô rồi, ký ức Ngụy Triêm Y lại quay về ba năm trước, vào cái đêm hai người cãi nhau, cô lại lần nữa hỏi ra câu hỏi tương tự:
“Úc Thanh, anh có từng nghiêm túc thích em chứ?”
Ngụy Triêm Y cưỡng ép bản thân nhìn vào mắt anh, đôi mắt này cô quen nhìn nó bình tĩnh bày mưu tính kế rồi, nhưng lại xem nhẹ nó vẫn luôn luôn ôn nhu dịu dàng khi nhìn cô, đây đều là Úc Thanh.
“Thích.”
Úc Thanh thật sự không đành lòng để cô nhớ lại những thứ đã qua, anh không phải người hay hối hận, làm việc từ trước tới nay đều có chừng mực, mỗi một bước anh đi anh đều nắm rất rõ, nhưng đêm đó lại không ngừng suy đi nghĩ lại hai chữ hối hận ở trong đầu, những ngày sau đó, anh thời thời khắc khắc đều nhớ tới một lần, nếu được quay lại một lần nữa, khi đó anh nhất định sẽ nói rằng.
“Đâu chỉ là thích.”
“Triêm Triêm, anh yêu em.”
“Rất yêu rất yêu.”
Úc Thanh nhẹ vỗ về gương mặt cô, động tác cực kỳ ôn nhu.
Yêu tới mức, cam tâm tình nguyện cho cô hết thảy những thứ mình có.
Cô muốn, thì mạng cũng cho cô.
Ngụy Triêm Y rũ mắt cong môi, đây là đáp án cô muốn.
Nhìn thấy cô cười, tiếng lòng Úc Thanh khẽ thở ra, nhẹ giọng nói: “Còn muốn hỏi gì không?”
Ngụy Triêm Y rũ mi suy nghĩ.
Cô cũng không biết rằng, ánh mắt Úc Thanh nhìn cô mỗi phút mỗi giây đều đang thay đổi.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, cúi người hôn cô, thanh âm tràn ra khỏi môi, có chút mơ hồ không rõ, “Em chậm rãi nghĩ, anh sẽ nghiêm túc trả lời em.”
Ngụy Triêm Y không đoán được anh vừa nói xong liền hôn cô gấp gáp như vậy, cô ngây ra, ấp úng, “Như vậy… như vậy… thì nói thế nào?”
Đôi môi mềm mại bị anh cắn một cái, hô hấp nặng nề: “Có thể nói.”
Thật sự không dễ dàng mà, hôn như vậy rồi mà vẫn có thể giữ được lý trí trả lời cô, Ngụy Triêm Y nào còn có thể suy nghĩ gì nữa, cô như lọt vào trong sương mù, bị anh ôm lên ngồi trong ngực anh, lại mơ màng bị anh đè nặng hôn môi.
Sau đó, cô thật sự không thở nổi nữa mới lên tiếng: “Dừng… dừng chút đã.”
Chỉ cần cô nói dừng lại, Úc Thanh liễn mạnh mẽ kéo lý trí về, dùng sự trầm ổn còn sót lại hôn lên khóe môi cô, “Được, dừng một chút.”
Hai người đều đang thở dốc.
Ngụy Triêm Y bị anh ôm sát, thân thể dán ở trong ngực anh, tay đặt trước người anh, cách áo sơ mi còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, thật là kỳ quái, cô nhớ là trước đây Úc Thanh chính là động vật máu lạnh cơ mà.
“Anh nóng quá.”
Úc Thanh cười một tiếng.
“Cười cái gì?”
“Ngốc.” Anh áp sát vào tai cô, khàn giọng dạy dỗ, “Em ở trong lòng anh, anh có phần không bình tĩnh được.”
Ngụy Triêm Y nhanh chóng nghĩ tới gì đó, Úc Thanh lại giữ eo cô lại: “Không gấp, Triêm Triêm, nhìn anh.”
Thanh âm anh vừa khàn vừa trầm, lại êm tai như đang trêu chọc.
Cho dù là ba năm trước, Ngụy Triêm Y cũng chưa từng thấy anh như vậy, cô cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn anh.
Cô ngồi trong lòng anh, anh ôm eo cô dựa ra sau, ngón tay quấn lấy lọn tóc dài của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nhiệt độ nóng bỏng, “Công chúa, em nguyện ý ở bên anh chứ?”
Cô từ chối anh quá nhiều lần rồi, Úc Thanh đã thành quen, nhưng bất luận là cô có từ chối bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn sẽ tiếp tục dây dưa vấn đề này, cho tới khi cô đồng ý mới thôi, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thất vọng rồi.
“Nguyện ý.” Cô nói.
Úc Thanh sửng sốt, động tác vuốt tóc cô dừng lại.
“Công chúa là nói… nguyện ý ở bên anh mãi mãi sao?” Anh lại vuốt tóc cô lần nữa, đầu ngón tay run lên rất nhỏ, động tác có chút lộn xộn, tuy rằng đang cật lực khắc chế nhưng Ngụy Triêm Y vẫn có thể dễ dàng nhìn ra anh kích động và vui sướиɠ thế nào.
“Nguyện ý.”
Úc Thanh không nhịn được bật cười, đầu ngón tay run nhẹ chậm rãi buông tóc cô ra, “Nghĩ kỹ rồi sao? Đồng ý rồi thì sẽ không được đổi ý.”
Ngụy Triêm Y liếc mắt nhìn khóe miệng không thể đè xuống được của anh, lại liếc nhìn bàn tay nắm chặt thành quyền đang hơi run kia, thong thả chậm rãi nói: “Vậy giờ em đổi ý có được không?”
Úc Thanh nhanh chóng đè cô lại, nhăn chặt mày: “Không thể.”
“Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
“Anh…” Anh nhíu mày, nhẹ dỗ dành: “Triêm Triêm, anh thu lại những lời đó.”
Ngụy Triêm Y cười rộ lên, anh đã quen thói trêu đùa người khác, không nghĩ tới bị cô trêu đùa mà cũng thú vị như vậy.
“Được không em?” Anh thân mật hôn từng chút từng chút lên vành tai cô, Úc Thanh cực lực dụ hoặc lại lên tiếng lần nữa, “Ở bên anh, anh sẽ thương em, tuyệt đối không bắt nạt em, toàn bộ của anh đều là của em, anh cũng là của em.”
Ngụy Triêm Y giả vờ ngẫm nghĩ.
Úc Thanh nắm chặt đầu ngón tay cô dán lên sườn mặt mình, dày vò chờ đợi.
“Được.” Cô gật đầu.
Úc Thanh nhìn cô, “Nói lại lần nữa.”
“Được.”
Anh hôn mạnh lên mu bàn tay cô, “Nói lại lần nữa được không?”
“Úc Thanh, em đồng ý ở bên anh.”
Cô là người anh cầu lâu như vậy, là người quyết định sự sống và cái chết của anh, hiện tại cô rốt cuộc cũng đồng ý cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh rồi.
Tới giờ phút này, anh cũng không biết mình nên bày ra biểu tình gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, bản thân lại đỏ hốc mắt trước.
“Úc Thanh, anh đừng nhẫn nhịn như vậy, có thể vui vẻ mà.”
Úc Thanh cười khẽ hôn lên tóc cô, hôn má cùng chóp mũi của cô, “Có thể hôn môi không?”
“Sao anh cứ…”
Anh dùng sức hôn lên: “Xin lỗi, lần sau sẽ không hỏi nữa.”
Bị nụ hôn nồng nhiệt này của anh đoạt mất hô hấp, Ngụy Triêm Y lúc này mới hiểu được rằng, sự khắc chế nhẫn nhịn của Úc Thanh đều hòa tan trong nụ hôn này, anh động tình, lưu luyến, tiếng lòng rối loạn.
Cả ngày hôm đó, Ngụy Triêm Y đều bị anh vây ở trong phòng anh anh em em, cô nhịn không được, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thật ra anh có thể nhẫn nhịn một chút.”
Úc Thanh ngửi hương thơm trên tóc cô, “Là em dạy anh không cần nhẫn nhịn.”
“Em nói gì anh cũng nghe sao?”
“Nghe chứ, em nói anh đều nghe.”
“Em nhớ ra chuyện muốn hỏi anh rồi.”
“Ừ.” Anh như cái kẹo mạch nha, dính chặt lấy cô, nhắm mắt hôn từng chút lên tóc cô.
“Em muốn xem vết thương trên người anh.”
Anh dừng lại, mở to mắt, “Không xem.”
Úc Thanh ôn nhu dỗ cô, “Đáng sợ lắm, sẽ làm bẩn mắt em.”
“Sao anh lại nói mình như vậy chứ.” Ngụy Triêm Y nhăn mi, duỗi tay muốn kéo áo anh ra, Úc Thanh cười nhẹ nhìn cô lộn xộn.
Ngụy Triêm Y bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn, ngón tay cởϊ áσ anh có chút cứng lại.
Úc Thanh nắm lấy tay cô: “Thật sự rất xấu.”
Ngụy Triêm Y lên tinh thần, càng thêm hăng hái, “Sau này sẽ có lúc nhìn thấy mà.”
Úc Thanh nhướng mày, hài hước “hửm?” một tiếng.
Ngụy Triêm Y đỏ mặt, “Em cũng không nói sai, anh có cho xem hay không thì bảo, có cho hay không!”
Cô thế mà lại bởi vì một người đàn ông không cho xem thân thể mà cố ý nổi giận, rất tốt, hiện giờ cô đã lưu lạc tới mức độ này rồi.
Úc Thanh cười khẽ, “Lời công chúa nói, không dám không nghe.” Anh vừa nói, vừa nhìn cô, tự cởϊ áσ ra.
Ngụy Triêm Y bị anh nhìn chằm chằm đến nóng cả ruột, ánh mắt trốn đông trốn tây.
Không biết trốn bao nhiêu lần rồi, mặt cô quay phắt sang một bên, nút thắt áo trên của Úc Thanh đã cởi sạch, lại lần nữa tóm lấy tay cô, dán ở trên ngực mình.
Ngụy Triêm Y cảm giác được xúc cảm dưới tay gồ ghề, trong lòng hơi run lên, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tên làn da tái nhợt là từng vết sẹo ngang dọc trái phải, còn có vết bỏng và vết roi.
Cô dại ra nhìn chằm chằm, chóp mũi dâng lên một đợt chua xót, “Có đau không anh?”
Tay cô không dám động, hai mắt ướŧ áŧ, “Lúc ấy nhất định là rất đau đúng không.”
Úc Thanh thở dài, vội lau nước mắt cho cô, “Biết là em sẽ khóc mà, anh không nỡ, nhưng lời em nói anh lại không dám không nghe.”
“Đừng khóc, bảo bối của anh khóc sẽ khiến anh đau lòng, cười lên mới là xinh nhất.”
“Đều đã qua rồi, không đau nữa, vừa rồi hôn em lâu như vậy, đã tốt lên rất nhiều rồi.”
“Ngoan, Triêm Bảo ngoan.”
Úc Thanh vừa dỗ vừa kéo áo lên che khuất đi những vết thương đó, không cho cô tiếp tục xem nữa.
Ngụy Triêm Y ngồi trên đùi anh bắt đầu quở trách, “Vậy cũng là anh không đúng, ai bảo trước kia anh vô liêm sỉ như vậy chứ, anh là có liêm sỉ chút thì em đã không chạy rồi. Còn có, hai ông anh cùng cha khác mẹ của anh xấu xa quá thể đáng! Ông ta đúng là không phải người mà! Sau này em sẽ báo thù cho anh.”
Cuối cùng còn tự mình an ủi, không quên nói về tương lai: “Giống như anh nói, hết thảy đều sẽ tốt lên, em cũng không có cái tính có mới nới cũ đâu, sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”
Úc Thanh lấy kẹo từ trong túi áo âu phục ra bóc vỏ cho cô, cô lại không ăn, “Trẻ con mới ăn cái này, anh đừng có coi em như trẻ con thế.”
“Triêm Bảo chính là bé cưng của anh.” Anh cười, dịu dàng nói, “Hiện tại anh hai của anh đã mất hết rồi, không cần em đối phó, hết thảy phiền toái anh đều đã giải quyết cho em, em gả cho anh chỉ cần sống vui vẻ là được, sau này em chơi đủ rồi thì sinh cho anh một đứa bé, nam hay nữ cũng được, là em sinh thì anh đều thích.”
Này mẹ nó lại bắt đầu chuyển đề tài đi đâu rồi đây.
Anh lại bắt đầu nữa.
Ngụy Triêm Y nũng nịu hờn dỗi: “Anh cứ bắt em sinh con cho anh là sao, em không sinh!”
“Được, giờ không sinh.”
“Chỉ có em là bảo bối của anh, được không?”
“Anh sến sẩm quá.” Cô che mặt, giấu mặt vào trong lòng bàn tay, thầm cười trộm.
Úc Thanh cũng cười, ánh mắt và biểu tình vô cùng ôn nhu.
Hai người sến sẩm cả ngày, lúc tối chuẩn bị ra cửa ăn cơm, vì để chúc mừng hai người hòa hợp nên Mạc Khả quyết định chọn nhà hàng phòng 6 người, trừ ba người Mạc Khả và hai người Úc Thanh Ngụy Triêm Y chưa tới thì còn thêm một cái bóng đèn Tống Tiệp nữa.
Mạc Khả rất có thành kiến với hắn, vẫn luôn miệng mắng chửi không chút nể tình, nhưng Tống Tiệp là ai chứ, ba năm nay hắn cũng học đủ từ Úc Thanh rồi, da mặt đủ dày, hoàn toàn không để trong lòng.
Lúc Ngụy Triêm Y và Úc Thanh cùng nhau bước vào, Úc Thanh đang ôm eo cô, Ngụy Triêm Y ngoan ngoãn dựa sát trong lòng anh.
Mạc Khả nhướng mày: “Chậc chậc chậc.”
Dương Hi dựng ngón cái: “Trâu bò.”
Tô Lăng: “Ai ui lợi hại lợi hại, hòa hảo rồi?”
Tống Tiệp: “Cái đó là đương nhiên, ông đây chả là thần trợ công lớn nhất còn gì nữa.”
Úc Thanh liếc hắn, Tống Tiệp lập tức ngậm miệng.
Úc Thanh kéo ghế ra cho Ngụy Triêm Y, anh ngồi bên cạnh cô: “Muốn ăn gì?”
Ngụy Triêm Y lật thực đơn: “Thật ra em cảm thấy anh nấu vẫn là ngon nhất.”
Anh cười: “Ngày mai về ở với anh, anh làm cho em, ngày nào cũng ở bên em, em muốn tới công ty, anh cũng sẽ đưa em theo, thế nào?”
“Không muốn tiến triển nhanh như vậy.”
Cô làm bộ ra vẻ tính tình đại tiểu thư, có điều Úc Thanh thích nhất chính là cái tính nũng nịu thích giận dỗi này của cô, anh kiên nhẫn dỗ dành: “Không sao, khi nào muốn tới thì lại tới.”
“Được.” Ngụy Triêm Y chuyên tâm xem thực đơn.
Úc Thanh đột nhiên nói ra một câu làm người ta sợ hãi: “Đêm nay anh ngủ với em nhé?”
Ngụy Triêm Y ngẩn ra.
Những người khác liên tục ho khan.
“Cái này à…” Ngụy Triêm Y do dự, nhìn thấy vết sẹo lơ đãng lộ ra trên cổ tay Úc Thanh, liền sửa lời, “Cũng được.”
Úc Thanh ôn nhuận cong môi, “Ừ.” Sau đó nâng chén trà lên uống.
Ngụy Triêm Y cứ cảm thấy anh cố ý.
Thất thần ăn xong một bữa, trước khi đi, Dương Hi với Mạc Khả còn làm mặt quỷ với cô, trong lòng Ngụy Triêm Y càng thêm khẩn trương.
Cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau, chỉ là trước đây chẳng làm gì hết, khi đó hai người hai tâm tư khác nhau, đều mang ý xấu, sao có thể tiến tới bước cuối cùng.
Hiện tại hai người đã xác định quan hệ, anh còn đưa ra yêu cầu như vậy, Ngụy Triêm Y nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Về tới nhà, Ngụy Triêm Y đứng ở bên ngoài có chút không dám vào, Úc Thanh vào nhà trước, đầy thâm ý hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Cô đi theo vào.
Cửa nháy mắt bị anh đóng lại, phòng không bật đèn, Ngụy Triêm Y đột nhiên bị anh bế lên đặt lên tường ở huyền quan, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên mặt cô, thanh âm thấp thấp mang ý cười, “Sợ cái gì?”
Ngụy Triêm Y bối rối, “Sợ anh ấy ấy em.”
Anh cười cười hôn lên, “Em sợ đúng rồi.”
“Anh đúng là định ấy ấy em thật.”
… Hả?
Ngụy Triêm Y nắm chặt áo anh nhỏ giọng hô lên: “Sao anh lại như vậy chứ, này cũng quá nhanh rồi.”
“Vậy công chúa, cầu xin anh tha cho em đi?”
“Úc Thanh, anh đồ lưu manh!”
Úc Thanh đè xuống, hướng dẫn từng bước, “Gọi anh là anh trai, cầu xin anh buông tha cho em đi, hửm?”
“Ha ha, anh nghĩ hay quá!”
“Nhưng mà rất hợp ý em.”
“Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi! Cầu xin anh đó!” QAQ
Úc Thanh bật cười thành tiếng: “Đáng yêu muốn mạng.”
Lại nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Mạng cũng cho em, Triêm Bảo.”