Chương 33: Nốt dâu tây

Edit & Beta: Đoè

Tưởng Hàng Đình vừa mới kết thúc cuộc gọi với Vương Nhất Thanh xong thì một cuộc điện thoại khác là bố hắn, Tưởng Đạo Lan gọi đến.

Tưởng Đạo Lan không phải người thích quanh co lòng vòng, vừa kết nối điện thoại đã lập tức nói thẳng: "Sao vừa rồi điện thoại báo bận vậy? Vương Nhất Thanh mật báo cho con à?"

"Đừng nghĩ cách lừa gạt bố, bố biết hết rồi." Tưởng Đạo Lan chửi: "Hay lắm thằng nhãi này, đi đăng ký kết hôn mà không thèm nói lời nào, sợ bố với mẹ mày ăn thịt mất Ninh Chu phỏng?"

Rất hiếm khi Tưởng Hàng Đình ngoan ngoãn nghe bố nói hết lời.

Đợi Tưởng Đạo Lan phàn nàn đủ rồi, Tưởng Hàng Đình nói: "Bố, không phải bây giờ bố đã biết rồi sao?"

"Nếu không bởi Nhất Thanh gửi tin nhắn nhầm nhóm, liệu bố có biết được chuyện này không?" Tưởng Đạo Lan thổi râu trừng mắt nói.

Tưởng Hàng Đình cuối cùng cũng không chọc lại Tưởng Đạo Lan nữa.

Tưởng Đạo Lan: "Khi nào thì dẫn Ninh Chu về đây? Bố với mẹ mày đều muốn biết cái người khiến mày nhớ mong suốt ba năm nay trông như thế nào." Tò mò muốn chết, ba năm trước đã tò mò rồi.

"Để con hỏi em ấy chút." Tưởng Hàng Đình nói: "Con muốn cho em ấy chút thời gian để thích ứng, bạn nhỏ rất nhạy cảm, chỉ sợ em ấy bị căng thẳng quá thôi."

Vừa giải thích vì sao trước đó hắn không dẫn Ninh Chu về nhà.

"Bố chấp nhận lời giải thích của mày, nhưng nó chẳng mâu thuẫn gì với việc mày kết hôn mà không nói lời nào cả, tốt nhất mày nên cho bố một lời giải thích thật hợp lý." Tưởng Đạo Lan vẫn kiên trì bám lấy.

Cứ nghĩ đến việc con trai mình kết hôn mà không báo cho ông biết là ông lại thấy tức giận.

Lần này không cần đến Tưởng Hàng Đình phải giải thích, bên kia đầu điện thoại đã vang lên một giọng nói dịu dàng: "Việc này còn cần phải giải thích sao? Nếu ông biết trước Hàng Đình đã kết hôn thì ông còn nhịn được không đi gặp đứa bé kia đến tận giờ sao?"

Người nói chính là mẹ của Tưởng Hàng Đình, bà Lục Tuyết Nhu.

Tưởng Đạo Lan im lặng.

Một lúc sau, ông thỏ thẻ hỏi vợ: "Em biết chuyện Hàng Đình kết hôn rồi hả?"

"Biết chứ." Lục Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói: "Ngày Hàng Đình cầu hôn đứa bé kia đã nói cho em biết rồi."

Tưởng Đạo Lan nghĩ đến việc cả nhà đều biết, chỉ mình ông chẳng hay biết gì thì lại càng tức.

Lục Tuyết Nhu lườm ông một cái, con cá nóc đang phồng lên lập tức xẹp xuống.

Lục Tuyết Nhu: "Đưa điện thoại cho em."

Tưởng Đạo Lan lập tức đưa điện thoại lên bằng cả hai tay.

Tưởng Hàng Đình vẫn luôn lắng nghe tiếng bên đầu dây kia điện thoại, biết điện thoại đang ở trong tay Lục Tuyết Nhu lập tức ngoan ngoan gọi: "Mẹ."

"Hàng Đình à, đừng nghe lời bố con nói." giọng nói của Lục Tuyết Nhu giống như cái tên của bà, nhẹ nhàng(1).

(1) "nhu" trong "ôn nhu" có nghĩa là nhẹ nhàng, dịu dàng.

Bà là người Giang Nam, lời nói nhẹ nhàng, rất êm tai.

Lục Tuyết Nhu: "Mọi việc đều phải xem Chu Chu có chấp nhận hay không, sau này còn rất nhiều thời gian, con đừng ép buộc Chu Chu."

Tưởng Hàng Đình: "Con biết rồi."

"Có phải tuần sau Chu Chu phải đến thành phố K đóng phim không?" Lục Tuyết Nhu thường xuyên nói chuyện điện thoại với Tưởng Hàng Đình, cũng không ít lần nhắc đến Ninh Chu, đối với đứa nhỏ ngoan ngoãn trong miệng Tưởng Hàng Đình có ấn tượng rất tốt.

Tưởng Hàng Đình: "Chủ nhật tuần sau sẽ khởi hàng."

Lục Tuyết Nhu: "Vậy con phải sắp xếp cho thằng bé một trợ lý nhanh nhẹn, chăm sóc nó cho tốt. Chu Chu còn nhỏ, về mặt này con nên quan tâm thằng bé nhiều hơn."

Sau đó Lục Tuyết Như lại dặn dò thêm vài câu, Tưởng Hàng Đình đều ghi nhớ. Có một số điều hắn đã biết và cũng có một số điều hắn thật sự quên mất.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Tưởng Hàng Đình nhanh chóng bổ sung những gì mình còn thiếu và sắp xếp lại trong đầu.

Cùng lúc đó, Ninh Chu trở lại công ty, Hàn Kỳ giới thiệu cho Ninh Chu một trợ lý mới tuyển.

Hàn Kỳ: "Ninh Chu, đây là trợ lý mà công ty thuê cho cậu, Tề Vận."

Tề Vận là một cô gái với mái tóc ngắn gọn gàng, cao 1 mét 5 mấy, nhìn rất nhỏ xinh và có một đôi mắt rất sáng và có hồn, luôn mỉm cười khi gặp mọi người.

Cô từng làm trợ lý cho các nghệ sĩ của công ty Giải trí Thành Cấp, từng phục vụ ảnh đế ảnh hậu, các lưu lượng và cũng đã từng đi theo các diễn viên ít tên tuổi.

Rất nổi tiếng trong ngành.

Tề Vận tuy có vóc dáng nhỏ bé nhưng lại mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường.

Điều quan trọng nhất là miệng cô ấy rất kín, biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói.

Đây là một phẩm chất quan trọng nhất trong giới của bọn họ.

Đã từng có rất nhiều nghệ sĩ hoặc công ty giải trí đề nghị trả lương cao cho Tề Vận để làm trợ lý riêng cho những người nổi tiếng, nhưng Tề Vận đều từ chối tất cả.

Hàn Kỳ đã liên lạc với Tề Vận nhiều lần trước đó nhưng không thuyết phục được cô.

Thế nhưng, Tề Vận đã chủ động liên lạc với Hàn Kỳ vào ngay ngày hôm sau và đồng ý trở thành trợ lý riêng của Ninh Chu.

Ban đầu, Hàn Kỳ còn nghĩ rằng sự chân thành của cô đã tạo ấn tượng với Tề Vận, sau khi biết Tề Vận nhận tiền lương của ai, Hàn Kỳ mới biết không phải sự chân thành của mình đã gây ấn tượng với Tề Vận mà vốn là do tư bản độc ác và toàn năng.

"Xin chào Ninh Chu, tôi là Tề Vận." Tề Vận mỉm cười, đưa tay về phía Ninh Chu.

Ninh Chu cười, bắt tay với Tề Vận: "Tôi là Ninh Chu, sau này còn nhờ chị phải quan tâm nhiều hơn."

Tề Vận: "Cũng mong được cậu quan tâm nhiều hơn."

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt lại một tuần nữa trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là Ninh Chu sẽ gia nhập đoàn.

Biết ngày mai Ninh Chu sẽ đến thành phố K để tiến tổ, công việc của buổi sáng Tưởng Hàng Đình đã hoàn thành xong, trưa tan sở về nhà với Ninh Chu.

Tưởng Hàng Đình không nói cho Ninh Chu biết hắn sẽ về sớm, hắn muốn tạo cho cậu một bất ngờ.

Hắn thậm chí còn rất cẩn thận khi mở cửa, nhưng lại không nhìn thấy Ninh Chu trong phòng khách.

Tưởng Hàng Đình đại khái cũng biết cậu đang ở đâu.

Hắn đi thẳng đến phòng ngủ dành cho khách, nhẹ nhàng mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Ninh Chu đang co ro bên cửa sổ lồi.

Hắn kết hôn với Ninh Chu đã được nửa tháng. Tưởng Hàng Đình không nói hắn rất hiểu cậu, nhưng nhưng hắn cũng biết rất rõ một ít thói quen của Ninh Chu.

Ninh Chu thích ánh mặt trời, mỗi lần đọc kịch bản hoặc thiền định(2) đều thích nép mình vào cửa sổ lồi của phòng ngủ dành cho khách, giống như mèo con nằm sấp phơi nắng.

(2) Là tư thế ngồi thoải mái, nhắm mắt-đan tay-chéo chân.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta muốn bước tới mà ôm lấy.

Tưởng Hàng Đình lặng lẽ đi đến chỗ cửa sổ lồi, cuối cùng đứng cạnh Ninh Chu.

Ánh nắng vàng ấm áp từ cửa sổ tràn vào, bao phủ toàn thân Ninh Chu. Chàng trai nhắm mắt hít một hơi sâu nhưng lại ôm chặt lấy mình và cuộn tròn thành quả bóng.

Đây là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.

Tưởng Hàng Đình cảm thấy có chút đau lòng.

Lần đầu tiên hắn và Ninh Chu ngủ chung giường, Ninh Chu cũng ngủ tư thế này, tựa như làm vậy sẽ có thể tạo dựng cho bản thân một không gian an toàn, trong đó có thể bảo vệ cậu khỏi những tổn thương.

Cũng bắt đầu từ buổi tối hôm đó, khi Ninh Chu đang ngủ, Tưởng Hàng Đình sẽ ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào ngực mình.

Lúc đầu Ninh Chu có hơi không quen, nhưng cảm giác an toàn thường trực này lại khiến cậu lưu luyến không thôi.

Mới có nửa tháng, Ninh Chu cũng đã quen thuộc cái cảm giác sáng sớm tỉnh lại trong l*иg ngực Tưởng Hàng Đình.

Trong lúc Tưởng Hàng Đình đắm chìm trong suy nghĩ, Ninh Chu đã dần tỉnh lại.

Cậu còn đang ngái ngủ, lúc thấy Tưởng Hàng Đình đứng bên cửa sổ lồi thì hơi giật mình, trong phút chốc cậu còn tưởng mình đang mơ.

Tưởng Hàng Đình nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu của cậu, nhịn không được đưa tay xoa đầu Ninh Chu: "Sao em lại ngủ ở đây?"

Ninh Chu xác định đây không phải là mơ, cậu ngồi dậy, ôm lấy eo Tưởng Hàng Đình. Vì vừa mới tỉnh dậy nên có hơi mềm nhũn, đến cả giọng nói cũng mềm mại: "Em đang sửa lại tiểu sử về nhân vật rồi ngủ thϊếp đi mất."

Tưởng Hàng Đình nhìn qua cửa sổ lồi, bên trên ngổn ngang kịch bản và tiểu sử do chính Ninh Chu viết, dù là trong kịch bản hay tiểu sử nhân vật, các điểm mấu chốt đều được cậu đánh dấu kín bằng các màu mực khác nhau, có thể thấy được Ninh Chu rất tâm huyết.

Ninh Chu cọ cọ vào ngực Tưởng Hàng Đình: "Sao hôm nay Tưởng tiên sinh về sớm vậy ạ?"

Tưởng Hàng Đình: "Về nhà với em."

Lúc này Ninh Chu mới nhớ ra ngày mai mình sẽ tiến tổ.

Ngày hôm qua Trương Ly đã gửi thông báo cho cậu, dự định ban đầu của bộ phim "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" là quay trong bốn tháng, từ mùa thu đến mùa đông.

Nói cách khác, bốn tháng sau cậu sẽ không thể gặp được Tưởng Hàng Đình.

Ninh Chu thở dài trong lòng, bọn họ mới kết hôn được nửa tháng, sắp chuyển thành yêu xa rồi.

Vì tương lai họ sẽ phải xa nhau bốn tháng, chẳng phải hôm nay cậu nên tận dụng hết nửa ngày còn lại sao?

Ninh Chu tính toàn trong đầu, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Hàng Đình.

Một đôi mắt mèo hãy còn nhập nhèm vừa mới ngủ dậy, lại có chút lười biếng.

Ninh Chu: "Tưởng tiên sinh, bốn tháng tới chúng ta không thể gặp mặt nhau."

Tưởng Hàng Đình cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của Ninh Chu, nhìn cậu hơn một giây: "Cho nên là?"

"Cho nên......" Ninh Chu cố ý kéo dài giọng, tựa như một cọng lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Tưởng Hàng Đình.

Cho nên cái gì Ninh Chu chưa kịp nói ra, bởi vì Tưởng Hàng Đình đã cúi đầu khóa môi cậu.

Đôi tay thon dài trắng nõn của Ninh Chu nắm chặt rèm cửa sổ lồi, các đốt ngón tay trắng bệch, khẽ run lên.

Tưởng Hàng Đình ôm lấy Ninh Chu từ phía sau, nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Lần trước tôi dạy em cảnh hôn, em đã học được chưa?"

Ninh Chu nghiêng đầu hôn Tưởng Hàng Đình, dùng hành động thay cho lời nói cho Tưởng Hàng Đình biết cậu đã học được hay chưa.

Nụ hôn kết thúc, Tưởng Hàng Đình hài lòng mỉm cười: "Quả là một học trò giỏi, học giỏi đến vậy."

Tưởng Hàng Đình: "Hôm nay thầy Tưởng sẽ dạy em cảnh trên giường diễn như thế nào, được không?"

Nắng chiều ấm áp chiếu vào cửa sổ lồi, in hai cái bóng chồng lên nhau trên tường.

Mà thầy Tưởng và bạn học Ninh đã cùng nhau trải qua buổi chiều cuối cùng bên cửa sổ lồi trước khi chia tay.

-Hết cảnh "ấy"-

Ngày hôm sau, Tề Vận tới đón Ninh Chu.

Ninh Chu vừa mới lên xe đã dựa vào ghế sau nhắm mắt lại, dường như lại sắp ngủ mất.

Tề Vận vốn muốn nói cho Ninh Chu biết lịch trình của ngày hôm nay, nhưng khi thấy bộ dạng cậu như vậy cô lập tức nuốt lời ngược trở lại, đưa tay vặn nhỏ âm lượng nhạc trên xe, nhỏ giọng bảo tài xế lái xe chậm lại.

Chuyến xe thuận lợi đi đến sân bay, lúc đến sân bay, Tề Vận quay người đánh thức Ninh Chu: "Ninh Chu, đến sân bay rồi."

Ninh Chu không ngủ, chỉ là hôm qua cậu hơi điên cuồng, ngủ hơi muộn, cậu chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe suốt quá trình.

Cậu tỉnh dậy ngay khi Tề Vận gọi.

Đang định xuống xe, Tề Vận lại gọi cậu lại: "Chờ một chút."

Ninh Chu nhìn về phía cô: "Sao vậy?"

Tề Vận cúi đầu, từ trong túi mỹ phẩm lấy ra cây bút che khuyết điểm đưa cho Ninh Chu, ẩn ý nói: "Che đi một chút."

Nói rồi, ngón tay cổ chỉ vào cổ cậu.

Ninh Chu lập tức hiểu ra, cầm lấy chiếc gương nhỏ từ tay Tề Vận.

Mở gương ra, cậu thấy trên cổ mình có một vết dâu nhỏ.

Mặc dù hôm qua Tưởng Hàng Đình đã cố gắng hết sức để không để lại dấu vết trên cổ cậu, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn mất kiểm soát.

Nốt dâu tây này là bằng chứng của việc mất kiểm soát.

Ninh Chu chọc chọc vào nốt dâu tây, không khỏi mỉm cười.

Cuối cùng, cậu dùng bút che khuyết điểm để che đi nốt dâu tây.

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Hàng Đình dần dần không còn làm người nữa.

- ----

Tôi cũng sắp không làm người nữa rồi =)))) Chương thứ 3 như đã hứa hẹn các chị, cuối tuần này xin khất nhó, tuần sau chắc được 1 chương thôi vì tôi lại phải ôn thi rồi!!!!