Edit & Beta: Đoè
Cơn mưa thu rơi tí tách, bao phủ trời đêm bằng màn mưa.
Chính cái gọi là một cơn mưa thu một đợt lạnh giá, nhiệt độ về đêm vì trận mưa này mà giảm xuống mấy độ.
Nhưng nhiệt độ trong căn phòng sáng rực không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài cửa sổ, bộc lộ trạng thái hết sức nóng bỏng.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình hôm nay đều có chút kích động, vừa về đến nhà đã vội vàng lao vào hôn nhau.
Lúc đầu họ còn hơi dè dặt vì muốn duy trì thiết lập tính cách của mình, nhưng một khi ngọn lửa đã bùng lên, nó sẽ thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Hơn nữa, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi.
Bên ngoài cửa sổ vẫn đang mưa phùn, nhưng nhiệt độ trong phòng ngày càng cao.
Đương lúc tình cảm mãnh liệt, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Như là gọi chuông điện thoại, tiếng một chiếc điện thoại khác cũng vang lên vào ngay lúc này.
Âm thanh này nối tiếp âm thanh khác, hết lần này đến lần khác, liên tiếp không ngớt.
Hai người đang quấn lấy nhau phải kìm nén tách nhau ra, trên mặt lộ vẻ chán nản.
Tưởng Hàng Đình: "Tôi đi nghe điện thoại."
Ninh Chu: "Em cũng đi."
Cũng may là hai người chưa cởϊ qυầи áo, đứng dậy chỉnh lại quần áo, một người đi ra ban công ngoài phòng khách, một người vào phòng ngủ.
Người gọi đến cho Ninh Chu là Hàn Kỳ.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng điệu vội vàng của Hàn Kỳ truyền qua microphone: "Ninh Chu, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy!"
Hàn Kỳ: "Cậu và Tưởng tiên sinh xảy ra chuyện gì à?"
Một bụng tức giận của Ninh Chu vốn đã không có chỗ để trút ra, dù là ai mà vào đúng thời điểm mấu chốt bị quấy rầy cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lời nói của Hàn Kỳ lại khiến Ninh Chu khó hiểu, đồng thời nhận ra có gì đó không ổn.
Ninh Chu khàn giọng hỏi: "Chị Hàn, có chuyện gì sao?"
Hàn Kỳ giải thích chuyện này cho cậu một cách ngắn gọn nhất.
Cô không nghĩ ra được một người mới như Ninh Chu có thể đắc tội ai nên cô tự nhiên sẽ nghĩ đến Tưởng Hàng Đình, mà Tưởng Hàng Đình quả thật có năng lực phong bế hoàn toàn sự nghiệp của Ninh Chu.
Nhưng Hàn Kỳ không hiểu được, mới ngày hôm kia thôi Tưởng Hàng Đình còn cầu hôn Ninh Chu rất rầm rộ, nhìn thái độ của hắn cũng không giống như chỉ đang chơi đùa Ninh Chu, sao có thể mới một hai ngày đã lật mặt nhanh như thế.
Nghĩ đến đây, Hàn Kỳ thăm dò thử hỏi Ninh Chu, "Không phải là cậu đã bị vạch trần trước mặt Tưởng Hàng Đình rồi đấy chứ."
Thiết lập tính cách ngoan ngoãn sụp đổ, Tưởng Hàng Đình cảm thấy mình đã bị lừa, Ninh Chu mà hắn yêu không phải con người thật của cậu, cho nên hắn tức giận muốn phong sát Ninh Chu.
Ninh Chu: "......"
Tại sao trước đó cậu lại không phát hiện ra chị Hàn Kỳ ẩn giấu một tài tưởng tượng phong phú như vậy nhỉ, chỉ trong chốc lát cô ấy có lẽ đã nghĩ ra được một vở kịch lớn ngược tuyến tàn tâm.
Ninh Chu đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, cậu an ủi Hàn Kỳ: "Chị Hàn, chuyện này không liên quan đến Tưởng tiên sinh, em sẽ tự mình giải quyết."
Ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lùng hơn.
Cậu cứ tưởng rằng hôm nay mình đã chấm dứt hoàn toàn với bên đó rồi, nhưng không nghĩ đến việc Ninh Trường Hùng sẽ không buông tha cho cậu.
Nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm, Ninh Chu cũng có thể đoán được Ninh Trường Hùng đang nghĩ gì.
Một loạt lựa chọn mà cậu đưa ra hôm nay đối với Ninh Trường Hùng như thể đang thách thức quyền uy làm bố của ông ta, không để người bố là Ninh Trường Hùng này vào trong mắt.
Ninh Trường Hùng tất nhiên là muốn bảo vệ quyền uy của ông.
Hơn hai năm trước, Ninh Trường Hùng đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của Ninh Chu, cho rằng cậu sẽ mất đi nguồn thu nhập, không thể độc lập về tài chính là sẽ về nhà vẫy đuôi lấy lòng Ninh Trường Hùng, rồi mặc cho ông ta sắp xếp.
Ngày hôm nay, hơn hai năm sau, Ninh Trường Hùng lại bày trò cũ. Ông ta nghĩ rằng chặt đứt giấc mơ của Ninh Chu, chặt đứt con đường của cậu là có thể khiến cậu phải thoả hiệp và quay lại cuộc sống mà ông ta cho là bình thường.
Nhưng nếu Ninh Chu chịu thoả hiệp, cậu sẽ không phải là Ninh Chu.
Hơn hai năm trước cậu có thể chịu đựng một mình, vậy thì bây giờ cậu chắc chắn có thể làm được.
Kết thúc cuộc gọi với Hàn Kỳ, Ninh Chu đứng bên cạnh giường, im lặng nhìn màn mưa rơi tí tách bên ngoài.
Muốn hút thuốc.
Giống như một chiếc lông vũ đang gãi ngứa, chỉ có mùi nicôtin mới có thể làm dịu đi cơn ngứa.
Cơn thèm thuốc lá không cách nào giải tỏa được, Ninh Chu không khỏi có chút nôn nóng, cau mày.
Cho đến khi một cơ thể nóng bỏng ập đến sau lưng, Ninh Chu bị Tưởng Hàng Đình từ phía sau ôm vào trong lòng.
"Mở miệng ra nào." Người phía sau nói.
Ninh Chu ngoan ngoãn mở miệng ra.
Một viên kẹo cứng vị bạc hà được bỏ vào miệng Ninh Chu, vị ngọt mát lạnh chợt lan toả.
Dù là do kẹo hay là người đứng sau, vẻ cái kỉnh của Ninh Chu nháy mắt đều tan biến.
"Rất ngọt ạ." Ninh Chu dùng đầu lưỡi chọc chọc viên kẹo bạc hà.
Tưởng Hàng Đình đột nhiên nói vào tai Ninh Chu ba chữ: "Có tôi ở đây
(1)."
(1) Raw là ba chữ 我來了
Hắn không an ủi Ninh Chu nhiều mà chỉ nói ba chữ đơn giản này một cách dịu dàng nhưng lại kiên quyết, không có gì khác.
Nhưng Ninh Chu lập tức hiểu được ý muốn biểu đạt của Tưởng Hàng Đình.
——
có tôi ở đây, em có thể tự tin và táo bạo làm những gì em muốn, đồng thời theo đuổi ước mơ của mình mà không cầm đắn đo.——
tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.
Ninh Chu giao hết sức lực cho Tưởng Hàng Đình, ỷ lại dựa dẫm chui vào lòng hắn. Thân hình cậu nhỏ nhắn, trong như cả người lọt thỏm trong vòng tay của Tưởng Hàng Đình.
Thật ấm áp, nó khiến cậu muốn chìm đắm vào trong đó.
Ninh Chu ngẩng đầu hôn Tưởng Hàng Đình, đầu tiên là đôi môi hơi lạnh của cậu in trên cằm Tưởng Hàng Đình, ngay sau đó Tưởng Hàng Đình cúi đầu xuống, môi hai người dán chặt lấy nhau.
Viên kẹo cứng bạc hà đảo qua mấy vòng trong miệng của hai người, vị ngọt thấm đẫm trái tim của họ.
Đến nửa đêm, cơn mưa thu rả rích cuối cùng cũng ngừng.
Tưởng Hàng Đình nhìn chăm chú Ninh Chu đang say giấc nồng trong ngực mình, hắn cúi xuống hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói một chúc ngủ ngon.
Rồi sau đó hắn lặng lẽ đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt đen tuyền tối tắm không thấy rõ, khiến người ta khó nhìn thấu được cảm xúc của hắn.
Nửa tiếng sau Tưởng Hàng Đình mới trở lại phòng ngủ, vừa mới đặt lưng nằm xuống, Ninh Chu đã lăn ngay vào ngực hắn, tự nhiên đặt tay lên eo hắn.
Đây là một hàng động ngập tràn sự ỷ lại, Tưởng Hàng Đình mỉm cười ôm người chặt hơn.
"Ngủ ngon nhé chàng trai của tôi." Tưởng Hàng Đình nhẹ nhàng nói.
Sau cơn mưa mùa thu, nhiệt độ ngày hôm sau giảm xuống vài độ.
Ninh Chu hiếm khi lười biếng trên giường, hơn 9 giờ mới bò ra, đưa tay với lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường, có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Hầu hết đều do Giả Vân Gia gửi đến.
Ông nội mày đây: Chu Tử, giữa mày với bố mày đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ông nội mày đây: Tao nghe nói ông bô nhà mày muốn phong sát mày.
Mười phút sau, Giả Vân Gia lại gửi một tin nhắn khác.
Ông nội mày đây: Chị tao bảo mày gọi điện thoại cho bả đấy, bả nói có việc tìm mày.
Khoé môi Ninh Chu cong lên, cười mỉa mai.
Thế mà gây ra tiếng động lớn đến vậy? Lần này ông ta không sợ người khác biết thằng con trai mình từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Ninh để trở thành diễn viên sao? Ninh Chu cười nhạo nghĩ.
Cậu gõ chữ trả lời tin nhắn của Giả Vân Gia.
Chu Tử: Tao biết rồi, lát nữa tao sẽ gọi cho chị Tình.
Về vấn đề trước đó Giả Vân Gia hỏi, Ninh Chu không có ý định trả lời.
Thoát khỏi giao diện trò chuyện WeChat với Giả Vân Gia, Ninh Chu bấm vào tin nhắn chưa đọc thứ hai, tài khoản và ảnh đại diện có hơi xa lạ, cũng không có ghi chú gì nên Ninh Chu không nhớ được người này là ai.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương, Ninh Chu đã xác nhận được danh tính người nọ là ai.
Hai người dưng: Nghe nói vai diễn "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" của mày cũng bị "bóp chết"?
Hai người dưng: Mày cũng chẳng tài giỏi gì nhỉ?
Là Từ Đồng Vũ.
Ninh Chu cảm thấy cạn lời, buồn cười trước cách sỉ nhục nhục hạ bệ người khác của Từ Đồng Vũ và cố gắng diễu võ dương oai trước mặt cậu.
Nhưng cậu vẫn trả lời tin nhắn của Từ Đồng Vũ.
Gọi anh Chu: Cậu có thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không?
Gọi anh Chu: Cậu sợ tôi cướp mất ánh hào quang của cậu à?
Gọi anh Chu: Hay cậu cho rằng nếu không có tôi, cậu có thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời?
Hỏi lại ba lần liên tiếp, mỗi câu nói đều kèm theo icon mặt cười 😃, ngập tràn ý giễu cợt.
Sau khi Ninh Chu gửi đi ba tin nhắn xong cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, không đợi Từ Đồng Vũ trả lời.
Lúc cậu thu dọn xong và ra khỏi phòng tắm thì tin nhắn của Từ Đồng Vũ gửi đến.
Đó là một đoạn voice chat.
Ninh Chu bấm mở đoạn voice chat, quả nhiên nghe được giọng nói tức giận của Từ Đồng Vũ: "Ninh Chu mày tưởng mày lên mặt thì tao sẽ sợ mày chắc? Sao tao phải sợ mày chứ? Mày không nhìn lại xem thân phận hiện tại của tao là gì và mày là gì à? Một đứa người mới còn chưa debut đã bị phong sát thì tạo được uy hϊếp gì đối với tao? Tao đang cười nhạo mày và xem trò hề của mày đấy, mày có biết không?"
Cậu ta đang bồn chồn, nóng nảy, chắc chắn cậu ta đang tức lắm.
Gọi anh Chu: À.
Dịch lại là: Trẫm đã xem, nhà ngươi có thể lui xuống rồi.
Trả lời tin nhắn xong, Ninh Chu không thèm để ý đến Từ Đồng Vũ nữa, đang định nhét điện thoại vào túi, nhạc chuông độc quyền dành cho Tưởng Hàng Đình vang lên.
Ninh Chu không cần mất quá một giây đã nhấn nghe.
Tưởng Hàng Đình: "Em dậy rồi?"
Nghe được giọng nói của Tưởng Hàng Đình, khoé môi Ninh Chu khẽ cong lên: "Dậy rồi ạ."
"Cháo trong nồi còn nóng, em dậy rồi thì xuống ăn sáng đi nhé." Tưởng Hàng Đình dặn dò nói: "Tôi còn có việc gấp phải đi công tác mấy ngày, sẽ về nhà sớm thôi."
Giọng nói của Ninh Chu trầm xuống: "Em biết rồi ạ."
Ninh Chu cảm thấy hơi hối hận, nếu biết Tưởng Hàng Đình phải đi công tác, hôm qua lẽ ra cậu không nên nghe điện thoại mà nên đánh pháo trước.
Mệt, mệt thực sự!
Tất nhiên Tưởng Hàng Đình không nghe thấy tiếng lòng của Ninh Chu, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng cậu trầm xuống khiến hắn cảm thấy vui vẻ, trong giọng nói tràn đầy ý cười: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi, được không?"
Ninh Chu: "Vâng ạ, Tưởng tiên sinh."
Tưởng Hàng Đình cảm thấy âm cuối gọi Tưởng tiên sinh này như có móc câu, câu lấy hắn muốn về nhà ngay lập tức, đè chàng thanh niên ở huyền quan hôn thật mạnh.
Từ Đồng Vũ nhìn chằm chằm vào chữ "à" trên điện thoại, nghiến răng tức giận và cảm thấy bất lực như thể nắm đấm của mình đấm vào bông.
Quản lý ở bên cạnh thấy phản ứng của gã thì cười nói: "Cậu cần gì phải chấp nhặt với cậu ta như vậy? Trước đó thấy cậu ta hạ gục Vu Phi nhanh như thế, tôi còn tưởng vị kim chủ sau lưng cậu ta không hề đơn giản."
Khi ấy, hắn cũng nhắc nhở Từ Đồng Vũ sau này phải tôn trọng Ninh Chu, đừng đá vào tấm sắt để rồi thua tiền vào đó.
Kết quả thì sao? Ninh Chu đã bị phong sát trước khi thời thế xoay chuyển.
Là do hắn quá coi trọng Ninh Chu.
Quản lý thấy Từ Đồng Vũ còn đang rối rắm, vỗ nhẹ lên vai gã: "Ưu tiên hàng đầu là thể hiện tốt hơn trước mặt Vương Nhất Thanh. Ninh Chu không thể đóng "
Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" nữa nên vai chính đương nhiên sẽ bị bỏ trống, cậu nên thể hiện tốt và cố gắng giành lấy vai diễn này đi."
Từ Đồng Vũ hít một hơi thật sâu, đáp lời: "Vâng."
Bây giờ thật sự không phải là lúc cãi nhau với Ninh Chu, gã vẫn biết nặng nhẹ như thế nào.
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì xe đã đến studio của Vương Nhất Thanh.
Từ Đồng Vũ lúc bước xuống xe vẫn có chút lo lắng, hít sâu một hơi rồi cùng quản lý đi vào studio của Vương Nhất Thanh.
Bọn họ được nhà sản xuất trực tiếp gọi đến.
Nhà sản xuất nhìn thấy bọn họ tới thì hơi sửng sốt: "Sao các người lại đến đây?"
Quản lý ân cần nói: "Tôi dẫn Từ Đồng Vũ đến thử vai Mạnh Canh." Hắn không nói thẳng ta là nhà sản xuất gọi cho hắn nói rằng dự định sẽ thay thế Ninh Chu.
"Người diễn vai Mạnh Canh không phải đã được định rồi sao?" Nhà sản xuất giả ngủ: "Không phải buổi thử vai lần trước Tiểu Từ cũng đến à?"
Nụ cười trên mặt quản lý cứng đờ lại, nhưng hắn cũng là người biết nhìn mặt đoán ý, mỉm cười nói: "Chắc do tôi nhầm lẫn, gây rắc rối cho anh rồi nhà sản xuất Lý."
Nhà sản xuất cười xua tay: "Không phiền toái không phiền, Lần sau nếu có vai diễn phù hợp, tôi nhất định sẽ tìm Tiểu Từ."
Quản lý: "Vậy cảm ơn nhà sản xuất Lý."
Nói rồi hắn kéo Từ Đồng Vũ đang không hiểu chuyện gì rời đi.
Sau khi rời khỏi studio của Vương Nhất Thanh, quản lý lại nhắc nhở Từ Đồng Vũ: "Sau này cậu vẫn nên tôn trọng Ninh Chu một chút, gia cảnh cậu ta không đơn giản."
Từ Đồng Vũ: "............"
Cho nên phong sát Ninh Chu chỉ là để cho vui thôi phải không?
Tác giả có lời muốn nói: Chào buổi chiều ~Hẹn gặp lại vào ngày mai~