Chương 7: "Yêu Yêu, em thật thông minh."

Chương 7: "Yêu Yêu, em thật thông minh."

Sau một lúc im lặng, những ngón tay mảnh khảnh của Minh Sán lặng lẽ phủ lên bàn tay của Lê Uyên.

Cảm nhận được gân xanh trên mu bàn tay của người đàn ông hơi phồng lên do không hài lòng, cô liền nghiêng đầu cười rạng rỡ: “Tiên sinh, anh giúp em tẩy trang nhé.”

Lê Uyên không ngờ Minh Sán lại có phản ứng như vậy. Bàn tay anh được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của cô gái, liền thả lỏng người một chút rồi đứng thẳng dậy.

“……Được."

Mặc dù từ trước tới giờ, Lê Uyên chưa từng tiếp xúc với những điều này, nhưng anh đã nhanh chóng thành thạo, theo mô tả của Minh Sán.

Tẩy trang xong, khi Lê Uyên ném chiếc khăn tẩy trang cuối cùng vào thùng rác thì Minh Sán bất ngờ nắm lấy góc tay áo của anh. Anh cúi đầu, ánh mắt trông như thể đang hỏi.

Minh Sán đặt lòng bàn tay của Lê Uyên lên má mình, niềm vui trong mắt cô là không thể che giấu: "Như vậy sẽ là mùi của anh rồi."

Lê Uyên giật mình, vẻ âm u trong mắt dần dần tiêu tán, ngón tay anh trượt xuống lọn tóc của cô, hiếm khi lên tiếng khen ngợi cô: "Yêu Yêu, em thật thông minh."

Anh luôn coi Minh Sán là rắc rối mà mình rủ lòng thương nhặt về, đồng thời giữ cô ở bên cạnh bằng lòng nhân từ, nghĩ rằng nếu cô không nghe lời, anh sẽ bỏ cô đi.

Nhưng cô quá thông minh, loại dấu hiệu của sự phụ thuộc đúng đắn ở cô luôn khiến anh cảm thấy thoải mái, điều đó làm anh thấy rằng việc giữ cô lại bên mình dường như là một việc không tệ.

----

Ra khỏi trường, trở lại xe, Minh Sán tựa đầu vào cửa sổ xe, lấy điện thoại ra, bấm vào tập tin mà Cố Tây gửi đến.

Lê Uyên ngồi ở ghế phụ lái, quản gia đã đợi trong xe rất lâu, trước khi lái xe, ông ấy liếc nhìn đồng hồ, rồi nhắc nhở Lê Uyên: "Tiên sinh, ngài còn có một cuộc họp trực tuyến."

Lê Uyên gật đầu, và mở laptop ra. Quản gia quay người liếc nhìn Minh Sán đang chăm chú nhìn vào điện thoại, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.

Hôm nay, sau khi biết được sự kiện lễ hội do trường tổ chức, anh đã hoãn cuộc họp đặc biệt để đến xem tiểu thư biểu diễn. Ông ấy đã đi theo Lê Uyên hơn hai mươi năm, và đây là lần đầu tiên anh thấy anh có hứng thú với một người như vậy.

Có lẽ, ngay cả bản thân Lê Uyên cũng chưa nhận ra điều đó.

Minh Sán trốn sau chỗ ngồi của Lê Uyên và luôn giữ im lặng, sau khi lật qua các tài liệu để hiểu rõ lai lịch của Ôn Minh Châu, lúc ngẩng đầu lên, cô lại cảm thấy hơi say xe. Minh Sán ấn tắt màn hình và nhắm mắt lại, cô cảm thấy mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, sau đó một lực đẩy trên lưng đã khiến Minh Sán bất ngờ ngã về phía trước, cô dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy hỏi: "Đã đến nhà chưa?"

Lời còn chưa dứt, Minh Sán đã nhìn thấy vài bóng người trên màn hình máy tính của Lê Uyên. Mọi người trên màn hình đều im lặng, kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện từ phía sau Lê Uyên.

Trên mặt Minh Sán có một vết đỏ nhỏ do cô đã dựa lâu vào cửa sổ, trong môi trường kém sáng, trông giống dễ khiến người ta liên tưởng tới cơn phừng phừng trên mặt.

Sau khi nhận ra điều này, ánh mắt của một vài người ở phía đối diện trông lại càng kỳ lạ hơn. Minh Sán trợn tròn mắt, cô cứ thế nhìn chằm chằm trước khi kịp phản ứng lại.

……

Biểu cảm của Lê Uyên không hề thay đổi, anh bình tĩnh đóng máy tính lại, nói với cô: “Sau hai nhịp đèn giao thông nữa là đến rồi.”

Một lúc sau, đôi mắt Minh Sán đã lấy lại sự rõ ràng, cô nhìn vào máy tính rồi nhìn Lê Uyên, người đang có vẻ rất thờ ơ, và đột nhiên trở nên lo lắng: "Tiên sinh, có phải em đã làm phiền anh rồi không?"

Lê Uyên nhướng mi nói: "Không, sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ biết em."

Nếu muốn ở bên anh lâu dài nên, thì sau này cô sẽ phải tiếp xúc với cấp dưới của anh.

Minh Sán dường như đã hiểu ra, cô “Ồ” một tiếng, rồi ngoan ngoãn trốn ra sau ghế.

Lê Uyên mở lại màn hình, đối mặt với hàng loạt ánh mắt mơ hồ, sắc mặt anh không chút ngạc nhiên: "Tiếp tục đi."

----

Ngày hôm sau, Minh Sán đến trường, cô mang trà sữa cho Kiều Tinh nhưng lại phát hiện cô ấy đã xin nghỉ.

Bởi vì trước đây, Kiều Tinh cũng thường xuyên xin nghỉ, về trường cũ để thi và lấy các loại giấy chứng nhận điểm số khác nhau, nên mọi người trong lớp cũng chẳng lấy làm lạ. Nhưng khi đặt trà sữa lên bàn của cô ấy, Minh Sán luôn cảm thấy có gì đó không sai sai, tuy nhiên lại không thể giải thích được.

Mãi cho đến trước giờ học đầu tiên của buổi chiều, thì Kiều Tinh mới vào lớp.

Đây là lần đầu tiên Kiều Tinh không chải tóc gọn gàng, mái tóc dài buông xõa qua vai, che gần hết khuôn mặt, cô ấy cúi đầu đi về chỗ ngồi, sau đó dừng lại trong hai giây khi nhìn thấy cốc trà sữa trên bàn, cuối cùng đôi vai cô đột nhiên run lên, như đang nức nở.

Động tác của cô ấy rất nhẹ nhàng, nên không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, chỉ có Cố Đông chạy đến trước mặt Kiều Tinh, vừa nhìn cô ấy vừa kỳ quái hỏi: "Chẳng phải nhận được trà sữa thôi sao, tại sao lại khóc thế? Ông đây ngày nào cũng nhận được quà, nhưng cũng có cảm động đến mức này đâu?"

Rõ ràng là đang cố tỏ vẻ chê bai cô.

Kiều Tinh đập cốc trà sữa lên bàn: “Bà đây thích thế đấy, sao nào?”

"Hmm." Cố Đông cười chế nhạo, anh ta cũng đập cuốn sách lên bàn: “Tóc tai thì chẳng thèm chải chuốt cho đàng hoàng, đây cũng là điều mà cậu thích à? Đến lúc không qua được bài kiểm tra ngoại hình, thì người bị tóm không phải là tôi, mà là lớp trưởng đáng kính đó..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại.

Từ góc nhìn của Minh Sán, cô chỉ có thể nhìn thấy Kiều Tinh vội vàng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến đi!”

Lần này, Cố Đông không nói nhảm nữa mà rời đi luôn. Lạ thật.

Minh Sán cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng xét theo trạng thái của Kiểu Tinh, thì dường như cô ấy không muốn bất cứ ai đến gần mình, nên đành tạm thời ngừng suy nghĩ và định sẽ hỏi vào lúc khác.

Tuy nhiên, khi vừa mới hết tiết học đầu tiên, trước khi cô kịp hỏi, thì một câu chửi vô cùng sắc bén phát ra từ phía cửa lớp.

"Kiều Tinh, cút ra khỏi đây cho tao!"

Các học sinh trong lớp lần lượt nhìn nhau, còn Kiều Tinh đặt bút xuống rồi đi ra ngoài. Minh Sán thấy vậy, liền lặng lẽ theo sau.

Ngay khi đặt chân trước ra ngoài, cô đã nghe thấy một tiếng tát rất rõ ràng vang vọng khắp hành lang. Kiều Tinh bị đánh gục mặt sang một bên, cúi đầu thật thấp.

Đối diện cô là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt sắc sảo, chanh chua, nhìn thoáng qua có thể thấy bà ta không phải là người hiền lành.

Bà ta nhìn chằm chằm vào Kiều Tinh, rồi chửi mắng: “Mẹ mày chết rồi, thì mày làm gì con xu nào dính đít? Vậy thì chẳng phải tiền học sẽ đến tay bọn tao nộp hay sao? Bảo mày ra ngoài kiếm việc làm, ở trường cũ thì mày kiếm cớ không đi, vậy mà lại giấu bọn tao để đến trường này học? Nếu không phải hôm qua ở đây có lễ hội thì bọn tao cũng không phát hiện ra nổi!"

"Mau về nhà cùng bọn tao, bọn tao không có tiền cho mày học ở đây đâu!"

Kiều Tinh che mặt, thanh âm đứt quãng: "Tôi có thể tự kiếm tiền..."

"Bốp!"

Người phụ nữ một tay chống hông, tay còn lại vung vẩy loạn xạ: “Kiếm bằng cách nào? Làm gái ở phòng mát xa chân giống bà mẹ phế vật của mày à? Đến bước đường cùng lại quay lại tìm chị họ là tao, để tao cưu mang cái loại bỏ đi như mày?"

Minh Sán nhìn thấy đôi bàn đang buông thõng của Kiều Tinh siết chặt thành nắm đấm, cho đến khi các khớp ngón tay của cô ấy trở nên trắng bệch.

Trên thực tế, Minh Sán đã luôn tò mò về việc tại sao Kiều Tinh lại đến trường này với thành tích học tập tốt như cô ấy. Hóa ra, đây là lý do sao!

Có người tò mò nhìn ra cửa, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập lại, Minh Sán liếc nhìn một cái, rồi tiến lên một bước rồi đóng cửa lại. Cô nhìn về phía cửa trước, Cố Đông vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của cô.

Sau một giây trao đổi ánh mắt, Cố Đông nhanh chóng đóng cửa lại: "Này, ở đây không vui, chúng ta tìm chỗ khác đi..."

Anh ta không chỉ đóng cửa trước mà còn đi ra ngoài và đóng cửa tất cả các cánh cửa khác của lớp học. Hành lang nhanh chóng được dọn sạch.

Thấy vậy, người phụ nữ trung niên bất mãn nói: “Này, tại sao không để cho họ xem? Để mọi người nhìn con khốn vô liêm sỉ này! Mấy người bảo vệ nó làm gì vậy?"

Sắc mặt Minh Sán tối sầm, cô nhẹ nhàng di chuyển, đứng giữa người phụ nữ và Kiều Tinh.

Người phụ nữ bị người ngoài cản trở nên không ra tay nữa, thay vào đó, bà ta chỉ tay vào mặt Kiều Tinh và nguyền rủa: "Đã hơn một tháng rồi, tao đánh mày không biết bao nhiêu lần mà mày vẫn không nhớ hả? Học hành cái gì, học có tác dụng gì không? Vào cuối ngày, nó không giống như con cɧó ©áϊ của bạn.Cuối cùng, cũng lại không giống như mẹ đẻ của mày, dù có học thế học nữa, cũng vẫn là con côn trùng gây hại cho xã hội!"

Kiều Tinh nhịn không được nữa, cô ấy băng qua Minh Sán, dùng sức đẩy người phụ nữ: "Đừng nói nữa!"

Lực đẩy mạnh đến nỗi người phụ nữ bị đẩy lùi lại, loạng choạng một bước, bà ta nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin, liền chẳng chút do dự nói: “Sao mày dám đẩy tao?! Mới tí tuổi đầu đã ác độc như vậy, quả nhiên giống hệt con mẹ mày! Con khốn! Loại côn trung độc hại! Đồ rác rưởi!"

Bà tai sải bước về phía trước, lại định vung một cái tát.

Tiếng chửi rủa vang lên bên tai, khiến trái tim Min Sán run rẩy dữ dội, ngực cô nghèn nghẹn như đang nín thở, cảm thấy có chút hoa mắt chóng mắt khó hiểu.

Trong đầu cô hiện lên vài mảnh ký ức, cô tức giận ngăn chặn động tác của người phụ nữ, nhưng rất lâu vẫn không thể thốt ra được lời can ngăn nào. Giống như chức năng ngôn ngữ đột nhiên bị chặn lại vậy.

Người phụ nữ "hừ" một tiếng, sau đó cao giọng, chuyển trọng tâm cơn giận: “Cô là bạn của nó sao? Vẫn dám làm bạn với cái loại rác rưởi này à?"

Minh Sán cúi đầu, không nói một lời.

Giọng nói sắc bén oang oang của người phụ nữ tiếp tục, bà ta cố gắng đẩy Minh Sán về phía trước: "Tránh ra cho tôi, đừng có để tôi chửi luôn cả cô... Á..."

Tiếng chửi bới bị cắt đứt bởi cơn đau ở cổ tay, người phụ nữ không thể tin được, bà ta nhìn xuống chỗ bị đau và phát hiện ra rằng cô gái vừa mới im lặng này đã thực sự bấu vào cổ tay mình.

Những ngón tay của Minh Sán nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, tưởng chừng như yếu đuối không xương, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Cô nở nụ cười mà không hề báo trước, nhiệt độ trong đồng tử đột ngột giảm xuống như đóng băng.

"Bà chửi đi, đúng vậy, tôi chính là loại rác rưởi đó!"

Giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống nhưng lại khiến người phụ nữ dựng tóc gáy.

Nói xong, Minh sán liền cong cong khóe môi, ngón tay càng siết chặt hơn một chút.

"Aaaaaaa!" Người phụ nữ đột nhiên kêu lên, bật khóc vì đau đớn: "Quái vật, buông ra, buông ra! Gãy xương tôi rồi! Giáo viên đâu, cứu với! Gϊếŧ người!"

Tay của bà ta dường như đã mất kiểm soát, không thể cử động, chỉ thấy đau đớn tột cùng.

Minh Sán cụp mắt xuống, cô nhéo vài cái nữa rồi buông ra và vỗ vỗ tay.

Tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau, Tô Tĩnh vội vàng bước tới, đúng lúc bắt gặp Minh Sán đang quay người lại.

Cô gật đầu với Tô Tĩnh, như mới thả lỏng được cơ thể: "Chỉ là trật khớp thôi, em mới nắn lại giúp bà ta."

Hiện tại đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, và cần được bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Tô Tĩnh nhìn thấy bộ dáng lơ đễnh này của Minh Sán, so với vẻ ngoài trầm tính hiền lành thường ngày, trông cô như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Nhưng Tô Tĩnh không có thời gian để ngạc nhiên, cô ấy nhìn người phụ nữ đang ôm cổ tay mình và hét lên, đau đớn gần như lăn lộn trên mặt đất, cùng ánh mắt tò của mọi người ở khắp tòa nhà, sau đó phiền não lôi điện thoại ra.

“……Minh Sán, việc này cô buộc phải mời phụ huynh của em đến giải quyết."

Bước chân của Minh Sán chợt dừng lại.