Chương 6: Công chúa ngủ trong rừng.Cố Đông: "..."
Minh Sán nhét điện thoại vào người anh ta rồi bóc cho mình một cây kẹo mυ"ŧ: "Anh tự nói chuyện với anh trai của anh đi, lúc nào về lớp thì trả lại điện thoại cho tôi."
Cố Đông vội vàng cầm lấy điện thoại, đến khi nhìn quanh, lại phát hiện Minh Sán đã không còn ở trong ngõ nữa rồi.
Điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi, có thể nghe thấy lờ mờ giọng nói của bên kia phát ra từ ống nghe. Cố Đông nhìn rõ ràng cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại: Cố Tây.
Đúng là anh trai của anh ta! Không thể nào, đây là một cái tên phổ biến, có lẽ Minh Sán đã nhầm rồi...?
Loại tự an ủi này căn bản không thể làm dịu đi sự lo lắng của Cố Đông, anh ta không sợ bất cứ điều gì ngoại trừ anh trai mình, là kiểu vừa kính trọng vừa sợ sệt.
Sau khi hít sâu hai hơi, Cố Đông mới dám áp điện thoại vào tai: "Alo?"
"Bây giờ mày mới nghe thấy hả?" Giọng nói của chàng trai trẻ ở đầu dây bên kia rất cáu kỉnh, đến nỗi không thể kiểm soát: "Vừa rồi tao nói một thôi một hồi thành ra công cốc rồi?"
Giọng nói này chắc chắn là của anh trai anh ta!
Ầu men! Cố Đông nuốt nước bọt và thở dài: "Anh ơi..."
……
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Đông vẫn còn đang ngơ ngác, đợi đến khi anh ta chậm chạp quay trở lại lớp học thì đúng lúc chuông reo.
Minh Sán vẫn cúi đầu và giảm cảm giác hiện diện xuống thấp nhất, cô vùi đầu vào núi sách bài tập, trông vô cùng trầm lặng, chăm chỉ và đáng yêu. Cố Đông nhìn qua, chỉ cảm thấy bụng mình vẫn còn đau.
Giáo viên đã đứng trên bục để mắt tới tình hình lớp học, nên Cố Đông, người cuối cùng cũng bước vào theo tiếng chuông, tự nhiên trở thành tâm điểm. Khiến anh ta từ bỏ ý định trả lại điện thoại ngay bây giờ.
Hiện tại trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến câu nói: "Bà cổ trẻ của phòng đấm bốc bọn anh mà mày cũng dám chọc vào à? Đến trình độ như anh mày đây còn phải gọi cô ấy một tiếng Chị!"
Thực sự đáng sợ đến vậy sao?
Vào lớp, anh ta không khỏi lén lút quay lại nhìn Minh Sán, Minh Sán cũng chẳng ngước lên, chỉ chăm chú làm bài tập. Ngược lại, Kiều Tinh lại ho khan, trừng mắt cảnh cáo Cố Đông.
Sau tiết học, Kiều Tinh cầm một cốc trà sữa, mỉm cười đi đến chỗ Minh Sán.
"Sán Sán, tớ đã kể cho cậu nghe về lễ hội nghệ thuật của trường chúng ta vào tháng tới chưa?”
Minh Sán nhận lấy cốc trà sữa, cô có chút bối rối: "Lễ hội nghệ thuật?"
Kiều Tinh gật đầu: “Lúc khai giảng giáo viên đã nhắc đến rồi, nhưng cậu đến muộn một tuần nên không biết. Đây là sự kiện được tổ chức hàng năm ở trường, vì chúng tôi là lớp ngoại ngữ nên đã đổi thành kịch thoại tiếng Anh.”
Nói đến đây, cô ấy lại đổi chủ đề có chút xảo quyệt: “Uống trà sữa của tớ rồi sẽ thành người của tớ. Sáng nay tớ vừa đưa kịch bản cho cô Tô, trong lớp mình, cậu là người thích hợp với vai công chúa nhất. Cậu dịu dàng, ít nói, lại dễ thương, cậu có hứng thú không?"
"Công chúa?"
"Ừm, bản chuyển thể của Người đẹp ngủ trong rừng."Kiều Tinh mỉm cười, nói: "Đến lúc đó, tất cả phụ huynh đều sẽ có mặt, tớ hứa sẽ trang điểm cho cậu thật đẹp!"
Đợi đến khi Kiều Tinh rời đi, thì vẻ mặt Cố Đông khó có thể diễn tả được thành lời.
Ít nói? Dễ thương?
… Có lẽ là vậy!
Minh Sán thường có thái độ thờ ơ đối với những loại chuyện kiểu này. Cô không thể chịu đựng được việc Kiều Tinh cứ bám mãi không thôi, nên đã đồng ý.
Nhưng từ khi con nhỏ, cô chưa từng đọc "Người đẹp ngủ trong rừng", Tỉnh Tư Mị thường tặng cô những cuốn sách như "Thiên đường đã mất", chỉ đọc thôi cũng đã thấy mệt óc rồi.
Có thể nói, nếu không nhờ sự chiều chuộng của các chị em ở “Đảo xanh”, chỉ riêng cái phương pháp giáo dục của Tỉnh Tư Mị thôi, thì việc cô có thể sống sót cho đến ngày nay là đã là một điều kỳ diệu rồi.
Kiều Tinh rất vui khi rời đi, và cuối cùng Cố Đông cũng có cơ hội tiếp cận Minh Sán, ban đầu, anh ta còn muốn hỏi xem liệu Minh Sán có thực sự "đỉnh" như Cố Tây nói hay không.Nhưng khi thực sự đứng cạnh cô, thì anh ta mới nhận ra mình không phải là một kẻ hèn nhát bình thường, cuối cùng, anh ta chỉ dám nhét điện thoại cho Minh Sán rồi quay đầu bỏ đi.
"Đợi đã."Minh Sán gọi anh ta.
Sắc mặt của Cố Đông có chút thay đổi, anh quay lại: "Sao?"
"Không sao, sau giờ học hãy mang cái này cho anh trai của anh."Ngón tay của Minh Sán cào lên đống tài liệu trong ngăn kéo, để lại vài vết xước trên một dòng văn bản.
"Minh Ôn Châu, 22 tuổi, đại tiểu thư của Tập đoàn Trần Thị..."
Sau đó, cô bỏ tài liệu vào một chiếc túi, đậy lại rồi giao cho Cố Đông.
"Nhiệm vụ của anh ta."
Cố Đông nhận lấy, cố ý bình tĩnh đồng ý, trong đầu lập tức nghĩ tới một bộ phim gián điệp, đến mức trên đường về chỗ ngồi còn đá phải đổ cốc nước trên mặt đất.
Minh Sán hoàn toàn không quan tâm đến Cố Đông, thấy vẫn còn một lúc nữa mới vào lớp, nên cô bấm vào trang web để tìm hiểu sơ qua về câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng.
"Cuối truyện, hoàng tử hôn công chúa và đánh thức nàng, hoàng tử và công chúa sống với nhau hạnh phúc cả đời."
Minh Sán: ??? Nụ hôn đánh thức cái bỏ mẹ gì thế này?
----
Khoảng thời gian tiếp theo trôi qua khá thoải mái, ban ngày Minh Sán đến trường, buổi tối vừa đi học vừa diễn kịch. Đến tối về nhà lại được Lê Uyên ôm ngủ suốt đêm, hôm sau tỉnh giác lại là một ngày mới, vết thương trên người cô cũng đều đã lành.
Vào ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật, Minh Sán vẫn đi ra ngoài như thường lệ. Hôm nay cô được nghỉ cả buổi sáng, mãi đến chiều mới tới trường, vì vậy đã lang thang bên ngoài rất lâu.
Cô không nói với Lê Uyên về lễ hội nghệ thuật của trường, mặc dù phụ huynh được yêu cầu đến tham dự nhưng Lê Uyên rất bận rộn và Mnh Sán đoán rằng anh không có thời gian.
Cuối hè đầu thu, thời tiết không lạnh cũng không nóng, buổi chiều Minh Sán đến lớp, bên trong vô cùng náo nhiệt, Minh Sán vừa đặt đồ xuống, đã bị kéo đến để trang điểm.
Kiều Tinh đến từ sớm, hiện tại quần áo đã thay xong xuôi, nên loanh quanh bên cạnh xem Minh Sán trang điểm, cô ấy cải trang vào vai hoàng tử, mặc bộ đồ vô cùng đẹp trai và bảnh bao.
Vẻ ngoài của Minh Sán vốn đã vượt trội và không cần dặm phấn quá nhiều, ngay cả kem nền cũng chỉ là một lớp mỏng, ngoại trừ phấn má hồng và phấn mắt cần thiết để tăng hiệu ứng sân khấu thì không phải làm gì cầu kỳ.
Kiều Tinh nhéo má cô, nói nhỏ: “Một cô gái dễ thương như vậy, ai lại không muốn ôm cô ấy vào lòng, không cho cô ấy chạy mất cơ chứ? Cậu có nghĩ hôm nay phụ huynh đến xem tới cảnh cuối cùng của chúng ta, liệu họ có tức giận đến mức đánh cho tớ một trận không? Đến lúc đó, chúng ta phải giải thích rõ ràng rằng chỉ là góc quay, là góc quay thôi nhé..."
Minh Sán mím môi cười, nhưng không lên tiếng.
Nhân lúc nhà tạo mẫu tóc đang chải tóc cho cô, Minh Sán lấy điện thoại ra thì thấy Cố Tây gửi tin nhắn cho mình. Là một tập tin rất nặng:
Ôn Minh Châu.pdf Đã tra ra thông tin mà cô muốn rồi.
Trước khi Minh Sán mở nó ra, Cố Tây đã liên tiếp gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Cố Tây: "Cô bảo tôi điều tra mấy thứ này làm gì thế, khó chết luôn rồi!"
Vẻ mặt Minh Sán vẫn rất bình thản: "Tiền trả đủ rồi mà."
Cố Tây: "...Thực sự không phải bạn bè."
Cố Tây: "Nhưng lần này cô lại sẵn sàng chi tiêu nhiều tiền như vậy, không thiếu tiền nữa à?"
Cố Tây: "Một phát bỏ ra hơn 100.000, cô như vậy quả thực khiến tôi nghi ngờ, liệu có phải cô được người ta bao nuôi rồi hay không đó!"
……
Minh Sán: "Anh có thể chọn cách lướt khỏi đây được rồi đấy."
Cố Tây: "...Không hổ là bà cô tổ, dùng xong là vứt."
Nhà tạo mẫu tóc đã làm xong tóc cho cô, Minh Sán đặt điện thoại xuống, cô thường có thói quen muốn ăn kẹo mυ"ŧ mỗi khi có chuyện xảy ra.
Mấy thứ kia lát nữa xem sau.
Gió trên sân thượng mát mẻ, Minh Sán dựa vào lan can, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy bên trong lẫn bên ngoài khuôn viên trường.
Cô vừa bóc kẹo, vừa nhìn những hàng ô tô đậu bên ngoài khuôn viên trường. Không hổ là trường Minh Kiêm, mỗi lần có hoạt động gì đó, là cách vài trăm mét bên ngoài đều bị xe ô tô đậu kín mít, đến không đi nổi.
Cô liếc nhìn bãi đậu xe, một chiếc ô tô ở giữa đã thu hút sự chú ý của cô, Minh Sán nhướng mày, chiếc xe này không hề rẻ, cô nhớ rằng Lê Uyên có một chiếc, nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu, và cô hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều.
----
Lễ hội diễn ra sôi nổi, vở kịch của lớp Minh Sán cũng vô cùng suôn sẻ.
Kịch bản do Kiều Tinh viết, nó được l*иg ghép nhiều yếu tố thú vị dựa trên câu chuyện cổ tích gốc, thường xuyên khiến khán giả bật cười. Tuy là một câu chuyện cổ tích nổi tiếng nhưng nó không làm người xem cảm thấy nhàm chán.
Suy cho cùng, mọi người đều biết rằng sau sự kiện này, thì lớp tập hợp ngắn ngủi của bọn họ sẽ sớm đường ai nấy đi, nên mọi người đều cố gắng hết sức để không để lại bất kỳ tiếc nuối nào.
Cốt truyện diễn ra thuận lợi cho đến cảnh cuối cùng, sân khấu chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng, trên chiếc giường lớn phủ đầy hoa ở giữa, Minh Sán nhắm mắt, còn Kiều Tinh cúi người dừng lại bên tai cô.
Đây là cảnh cuối cùng, Kiều Tinh cũng đã buông bỏ được lo lắng của mình liền lén nói đùa vào tai Minh Sán dưới sự che chắn của đạo cụ.
"Có phải ông nội cậu đang ngồi ở vị trí của cậu dưới kia không? Trông cũng khá trẻ trung nhỉ!"
Đôi lông mi của Minh Sán khẽ run rẩy, cô thì thầm hỏi lại: "Ông nội?"
Không phải vị trí dành cho phụ huynh của cô sẽ trống không sao?
"Đúng thế, chẳng lẽ cậu không biết là phụ huynh của cậu sẽ đến?" Kiều Tinh tưởng cô đang bối rối liền vỗ nhẹ lên người cô.
Minh Sán mở mắt, ngồi dậy, cô nhìn xuống dưới sân khấu, quả nhiên, trong khu vực của phụ huynh, có một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ đồ rất bắt mắt.
Chú Lưu?
Mặc dù trong đầu đột nhiên nảy sinh nghi hoặc, khiến suy nghĩ có chút gián đoạn, nhưng Minh Sán vẫn không quên rằng mình còn đang biểu diễn. Cô đè nén sự nghi ngờ trong lòng và hợp tác kéo màn.
Trên khán đài, quản gia cảm nhận được ánh mắt Minh Sán đang nhìn về phía mình, liền vừa vỗ tay vừa gật đầu thân thiện với cô.
Vì là những màn diễn cuối cùng nên khi Minh Sán và nhóm của cô quay lại hậu trường, thì ở đã không còn ai. Mọi người đều thay quần áo và chuẩn bị rời đi, sau khi thay quần áo, Minh Sán nghĩ mình phải tẩy trang trước.
Đèn trong phòng thay đồ đã tắt, Minh Sán bước vào trong bóng tối rồi mò mẫm tìm công tắc. Lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, hình như có người bước vào. Cô tỏ ra lịch sự, liền nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, tôi sẽ bật đèn ngay đây.”
Người đàn ông không nói gì chỉ thật bình tĩnh bước về phía cô.
Minh Sán luôn cảm thấy tần suất của những bước chân này có chút quen thuộc, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra.
Cô chạm vào công tắc trên tường và ấn xuống, ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo bật lên, cô quay người lại thì đột nhiên bị một bóng người ập đến, bao bọc lấy.
Người đàn ông phía sau chặn cô lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Minh Sán, đôi môi mỏng nở nụ cười khó có thể nhận ra.
Tuy rằng anh đang cười nhưng lại có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt. Minh Sán lùi lại một bước, cánh tay và lưng áp cô vào tường, một cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng tràn đến, rồi lan ra khắp cơ thể.
“… Tiên sinh."
"Màn biểu diễn không tệ." Lê Uyên giúp cô cởi chiếc mũ cồng kềnh trên đầu ra, giọng nói của anh như đang khen ngợi cô ấy, nhưng lại không giống lắm.
“……”
Minh Sán ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu đủ loại suy nghĩ nhanh chóng quay cuồng, nhưng cô vẫn không đoán được ý định của anh.
"Tiên sinh..." Cô lại gọi anh, nhưng bị Lê Uyên nhéo cằm.
Hơi thở của Minh Sán hơi đình trệ, Lê Uyên từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt có chút thương hại, như đang nhìn một chú thú cưng không nghe lời.
Vài giây sau, ngón cái của anh chậm rãi lướt qua môi cô gái trước mặt, rồi cúi người ghé sát vào tai cô: "Yêu Yêu, tôi không thích thú cưng của mình bị ám mùi của người khác."