Chương 1: "Yêu Yêu"

Chương 1: Ngoan.

Đầu tháng 9, mùa hè vừa trôi qua, nhưng cái nóng hầm hập vẫn tràn ngập cả thành phố. Con đường xanh tươi yên tĩnh, lá cây thỉnh thoảng va vào nhau phát ra tiếng xào xạc nhè nhẹ.

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, thời tiết oi bức, ngay cả khu vực rợp bóng cây cũng ngột ngạt như chiếc nồi hấp, không người nào muốn xuống lầu, ai ai cũng thích nằm trong lớp, rồi hạ thật thấp nhiệt độ điều hòa.

Đây là trường dạy kèm, luyện thi toàn thời gian nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, phần lớn học sinh ở đây đều là thế hệ thứ 2 giàu có đang học năm cuối cấp 3, nhưng không muốn học trong trường. Tiết học nhẹ nhàng, bầu không khí thoải mái, được dạy chủ yếu là ngoại ngữ, và đa số bọn họ đều chuẩn bị ra nước ngoài.

Minh Sán khác với họ một chút, cô vốn không đến trường nên chẳng có áp lực phải học thêm, cô chỉ đang cố học lấy vài điều gì đó mà thôi.

Minh Sán xách xách chiếc túi nilon chứa đầy tài liệu, cô đi xuyên qua bóng râm, rôi quay người vào tòa nhà giảng dạy, khi lên đến tầng ba, thì bước vào phòng giáo viên ở cuối hành lang.

Cô lấy hóa đơn từ trong túi ra rồi đưa cho Tô Tĩnh ngồi ở trong cùng: "Cô Tô, em đã lấy đồ về rồi ạ."

Tô Tĩnh nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, cầm lấy biên lai, rồi nghiêm túc nhìn cô một lúc. Đây là học sinh chuyển trường được hiệu trưởng đưa đến sáng nay, cô ấy vẫn chưa nhìn kỹ.

Lọt vào tầm mắt là một cô gái có mái tóc ngắn ngang tai được chải gọn gàng, xõa ở trên má, đường nét trên khuôn mặt thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt của to và trong với đuôi mắt hơi hếch lên của cô, khiến cô trông có vẻ tao nhã và ngoan ngoãn.

Là kiểu ngoại hình điển hình của một cô gái ngoan, cũng là kiểu học sinh mà giáo viên yêu thích.

Nhận thấy Minh Sán mặc áo khoác dài tay và quần jean, chóp mũi đổ đầy mồ hôi, Tô Tĩnh chợt cảm thấy thương hại, liền rút hai tờ giấy trên bàn đưa cho cô: “Trời nóng như vậy, đừng mặc đồ dày quá, em về lớp nghỉ ngơi một lúc đi."

“Dạ vâng ạ."

Đôi mắt Minh Sán cong cong, ngoan ngoãn đáp lại, sau đó ôm tài liệu bước ra khỏi văn phòng.

Ra khỏi văn phòng, cô không về lớp học trước, mà quay đầu đi vào phòng vệ sinh. Cô cởi chiếc áo khoác mỏng màu hồng, bên trong mặc một chiếc áo phông đen, hàng loạt vết bầm tím kéo dài từ gấu tay áo phông đến cổ tay, nhìn vào vô cũng hoảng sợ.

Minh Sán giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng chép miệng nhẹ nhàng, khí chất ôn hòa trên người đã mất đi, và trở nên có chút ngang ngược.

Nếu không phải do những vết thương này chưa khỏi, thì ai lại muốn mặc một chiếc áo khoác dài tay để đổ mồ hôi trong cái ngày nắng nóng như vậy chứ? Cô uể oải dựa vào tường, mở túi nilon ra, và đếm tài liệu.

Đúng lúc này, điện thoại di động cất trong túi rung lên, Minh Sán cau mày, một tay cầm túi, tay kia lấy điện thoại ra, ấn nhận cuộc gọi, rồi chậm rãi hỏi: "Ai thế?"

……

Sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói, Minh Sán đợi nửa phút, cô khé nhếch khóe môi, tựa đầu vào gạch ốp tường: "Đổi địa điểm rồi chứ gì? Được, tối nay tôi sẽ đến."

Sau khi cúp máy, cô mặc lại áo khoác dài tay lên người, cất điện thoại vào túi rồi đi về phía lớp học.

.....

Sau giờ học buổi chiều, Minh Sán xin Tô Tĩnh nghỉ, không tham gia tiết tự học buổi tối của ngày hôm nay. Ra khỏi cổng trường, cô bắt xe chạy một mạch đến phía Tây Thành phố, điểm đến là một vùng ngoại ô hỗn loạn ở phía tây thành phố.

Lúc này, là giờ cao điểm tan sở, xe cộ đông đúc, chiếc taxi hết dừng rồi lại đi, phải mất gần một tiếng rưỡi mới đỗ lại ở một con hẻm tối.

Tài xế nhìn Minh Sán đang ngồi yên lặng qua gương chiếu hậu với vẻ lo lắng: “Cô thật sự muốn xuống xe ở đây sao? Nơi đây vô cùng hỗn loạn, một cô gái như cô... "

Minh Sán nở nụ cười vô hại với tài xế và nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Không sao đâu, tôi sống ở đây."

Sống ở đây? Tài xế ngoái đầu quan sát những tòa nhà đổ nát xung quanh, cuối cùng ngơ ngác gật đầu, nhìn lại cô với ánh mắt có chút thương hại.

"Là vậy sao... Vậy thì cô về nhà đi đường cẩn thận nhé."

Minh Sán mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu: "Vâng. Cảm ơn chú."

Chân vừa chạm đất, toàn thân cũng theo đó được thả lỏng, vừa chậm rãi đi về phía cuối con hẻm, vừa cởϊ áσ khoác, rồi buộc hai ống tay áo quanh eo.

Cùng với môi trường tối tăm trong con hẻm, nó đã mang đến cho cô vẻ lười biếng và lưu manh. Minh Sán đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ở cuối con hẻm, tiếng ồn lập tức ập vào tai, đây là phòng tập đấm bốc dưới lòng đất nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Trong đám đông, một thanh niên với mái tóc bên thành từng sợi, vừa nhìn thấy liền ném một vật gì đó về phía cô: “Ồ, em Sán, sao dạo này không thấy em đến?”

Người đàn ông này tên là Trần Vũ Thụ, một ông chủ trẻ của phòng tập đấm bốc, anh ta vừa mở miệng, thì mọi người xung quanh cũng nhìn lại và nhận ra đó là một cô gái, sau đó lần lượt hò reo: "Chết tiệt, anh Trần, sao anh lại bắt đầu đầu độc các thanh thiếu niên rồi? Em bé này đã học cấp ba chưa thế?"

"Lão Trần, anh nói thật đi, tại sao anh lại gọi một cô gái ngoan như vậy tới đây? Anh không sợ làm người ta sợ sao?"

"Biến đi.” Trần Vũ Thụ vừa chửi vừa cười, rồi nhẹ nhàng đấm vào người bên cạnh một cái: "Người ta mười tám rồi! Sắp đến tuổi trưởng thành."

Xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, có lẽ là do được mời đến sau khi thay đổi địa điểm.

Khóe môi Minh Sán cong lên, đôi mắt hơi cụp xuống, cô bắt lấy chiếc băng do Trần Vũ Thụ ném đến rồi quấn chặt quanh tay cô: "Xảy ra chút chuyện."

Giọng nói của cô ấy mềm mại tự nhiên, giọng điệu thoải mái, mang đến cảm giác tản mạn khó giải thích, nó giống như một viên kẹo dẻo nhân bạc hà, bên ngoài thì ngọt ngào và dẻo dai nhưng bên trong lại tràn đầy năng lượng.

Thấy cô không có ý định giải thích, Trần Vũ Thụ cũng không hỏi nữa. Minh Sán quấn xong băng rồi ngước mắt nhìn lên sàn đấu, đúng lúc có người bị đánh gục, cô liền hỏi: "Trên kia là ai thế?"

"Tôi không biết, người mới, nhưng khá giỏi, đánh bại vài người rồi."

"Ồ?"Minh Sán khẽ nhướng mày: "Cố Tây cũng gục sao?"

"Gục rồi, bị gãy tay phải đưa đến bệnh viện."Trần Vũ Thụ vừa nói vừa khoác tay qua cổ cô: “Người này thú vị đấy, có đặt cược không? Nhìn anh ta như vậy, có vẻ sẽ đánh bại thêm một vài người nữa."

"Anh đi giúp tôi." Minh Sán giơ tay chặn Trần Vũ Thụ lại.

"Để tôi lên."

“???"

Trần Vũ Thụ mở to hai mắt, mái tóc dài tết vặn thừng sau đầu lắc lư: "Bà cô ơi, bà lại thiếu tiền đấy hả?"

"Đúng." Minh Sán nắm nắm tay, đảm bảo độ vừa của băng cuốn, để không bị đau tay, chẳng mấy chốc, cô băng qua Trần Vũ Thụ, và sải bước lớn đi về phía sàn đấu: "Đi đây!"

"Mẹ kiếp, cô chờ đã!" Trần Vũ Thụ túm một cái, nhưng không bắt được gấu áo của Minh Sán: "Bà cô trẻ của tôi ơi, đại tiểu thư, tôi xin cô đấy, đừng có dở chứng, bình tĩnh chút đi nào....Có thiếu tiền thì chúng ta cũng không nhất thiết phải..."

Tuy nhiên, vừa mới chớp mắt, Minh Sán đã đứng trên sàn đấu rồi.

Trần Vũ Thụ: "...Đệch mợ."

Dưới ánh đèn của sàn đấu, chiếc áo khoác ngoài của cô gái buộc lỏng lẻo quanh eo, càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai của cô. Những dải băng trên cánh tay đan chéo, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú với nụ cười nhẹ nhàng lại càng khiến cô xinh đẹp không tài nào tả nổi, nhưng dường như trông có vẻ dễ bị tổn thương.

Đối thủ từ trên cao nhìn xuống cô, giữa thân hình cao gần hai mét của anh ta và chiều cao 1,6 mét của cô là cả một khoảng cách khổng lồ, điều này càng làm cho kết quả thẳng bại của cuộc thi đấu đã được định trước.

"Em gái!" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn với vẻ khinh thường rõ ràng: "Có muốn anh gọi cứu thương cho em không? Chứ em chân yếu tay mềm thế này, anh chỉ cần dùng một ngon tay là có thể bẻ gãy em rồi đó."

"Ồ, vậy thì anh tới luôn đi." Minh Sán không nhìn anh ta, cô lấy chiếc điện thoại đang rung từ trong túi ra: "Chờ chút, nghe cuộc điện thoại đã."

Thái độ thờ ơ như vậy đã khiến khán giả được một phen náo động.

Người đàn ông cau mày bất mãn, anh ta siết chặt các đốt ngón tay, phát ra âm thanh “rắc rắc” giòn giã.

Minh Sán làm động tác "suỵt", cô liếc nhìn màn hình rồi thản nhiên nhấn nút kết nối, nụ cười trên môi vẫn chưa phai: "Chú Lưu, chú yên tâm, chắc chắn cháu sẽ về đúng giờ, không để ngài ấy nghi ngờ đâu..."

Trước khi nói xong, cô khẽ nhìn và bắt gặp nụ cười thoáng qua của người đàn ông vạm vỡ đối diện.

“… Chờ một chút. "

Ánh mắt Minh Sán có chút nghiêm nghị, cô nhanh chóng dùng ngón út che micro lại, giây tiếp theo, cô thấy nắm đấm lèm theo gió của người đàn ông đánh thẳng vào đầu mình.

Cô lùi lại hai bước, cùi người né tránh, đây là một đòn ra tay tàn độc.

Cùng lúc đó, Trần Vũ Thụ ở dưới sàn đấu vừa mới đặt cược xong, đột nhiên anh ta bị ai đó vội vàng túm lấy cổ áo: "Tên kia nghiêm túc thật kìa! Lão Trần, hay là anh lên lôi cô gái kia xuống đi?"

Trần Vũ Thụ nghe vậy, liền nắm lấy tóc của mình, tức giận nói: "Tôi cũng muốn lôi bà cô trẻ đó xuống lắm rồi, lúc này cũng đang lo chết mẹ đi được!"

"Vậy tại sao anh không nhanh lên!? Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với cô ấy..." Người đàn ông vô cùng sốt ruột.

“……Không, anh không hiểu đâu."

Trần Vũ Thụ im lặng một lúc, anh ta nhìn chằm chằm lên sân đấu rồi chậm rãi giải thích: "Người tôi đang lo lắng không phải là cô ấy, kìa, anh nhìn đi."

Đối phương di chuyển ánh mắt và lập tức choáng váng... Không biết từ lúc nào, người đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất, khuôn mặt đầy sự đau đớn, cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh quỳ một gối bên cạnh anh ta, cô mỉm cười đặt nắm tay lên vị trí yết hầu của đối phương, miệng thì lẩm bẩm như đang đếm ngược: Ba, hai, một.

"Anh thua rồi."

Bỏ qua những ánh mắt đầy kinh ngạc và dò xét của những người xung quanh, ngay giây tiếp theo, Minh Sán đã nhảy khỏi sàn đấu. Cô vẫn áp điện thoại bên tai đồng thời không quên vẫy tay về phía Trần Vũ Thụ ở phía xa, miếng băng cuốn nửa rơi đang lủng lẳng giữa các ngón tay, bên trên dính chút máu tươi, khiến nó trông vô cùng chói mắt.

"Tôi đi đây, nhớ gửi luôn tiền vào tài khoản cho tôi nhé!"

Trần Vũ Thụ vẫn đang bị người ta túm lấy cổ áo, anh ta không thở dược phải ho khan mất tiếng, đến khi ngước mắt lên, trong căn phòng vẫn còn bóng dáng của Minh Sán.

Biết rõ tính cách của Minh Sán, nên Trần Vũ Thụ cũng không mấy ngạc nhiên, anh ta đập đập vào bàn tay trên cổ áo mình, ra hiệu cho đối phương thả ra, sau đó nở nụ cười bất lực: "Thấy chưa? Bà cô trẻ đó giống hệt ác quỷ!"

----

Sự hối hả và ồn ào của phòng tập đấm bốc đều bị bỏ lại phía sau, bước ra khỏi cánh của, xung quanh lại trở lại im lặng. Lúc này, Minh Sán mới nhấc ngón tay út ra khỏi micro, cô kẹp điện thoại trên vai, nghiêng đầu tháo băng cuốn tay xuống: "Chú Lưu, chú tìm cháu còn có việc gì nữa không? Nếu không thì cháu cúp máy đây!"

Đầu dây bên kia rất lâu vẫn không trả lời, Minh Sán nghĩ rằng bên kia đã đi làm việc khác, vì vậy cô đã nhét băng cuốn tay vào thùng rác rồi chuẩn bị cúp máy.

Đúng lúc này, một giọng nam trầm trầm truyền qua ống nghe, chậm rãi lọt vào tai cô: "Em nói, sẽ không để ngài ấy nghi ngờ sao?"

Toàn thân Minh Sán chợt đóng băng, đây không phải giọng của quản gia, nhưng cô lại vô cùng quen thuộc.

Minh Sán mím môi, vô thức cúi đầu xuống, giọng nói cũng dịu dàng đi đôi phần, cô căng da đầu, ngoan ngoãn gọi: "...Tiên sinh."

Người ở đầu dây bên kia khẽ cười một cái, giọng nói vẫn vô cùng trầm thấp, mang chút tăm tối chẳng rõ ràng: "Yêu Yêu, xe đậu ngoài đầu ngõ, đừng để tôi chờ quá lâu."