Lại là một tiết học tiếng Anh buồn ngủ.
Trì Trú nửa tỉnh nửa mê mà cố gắng chống chọi đến hết giờ, đến khi thầy giáo đề nghị “thảo luận nhóm” trước khi tan học mười phút, cậu mới cảm thấy đỡ mệt hơn.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, sau đó theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
—— Lục Thâm vốn nổi tiếng là kiên nhẫn, ngay cả chuyện trêu chọc người khác cũng thực hiện rất triệt để.
Lần đó, buổi "hẹn hò" không thể gọi là hoàn hảo chẳng những không làm Lục Thâm bỏ cuộc, mà còn biến nó thành một dự án dài hạn.
Gần đây trong suốt một tuần, nếu tiết cuối cùng của ngày là lớp mà cả hai không cùng học, Lục Thâm sẽ đến đứng chờ Trì Trú ở ngoài cửa sổ lớp.
Nhưng hôm nay, Lục Thâm không đến.
Trì Trú thu ánh mắt lại.
Cậu đếm số lần "hẹn hò" của họ, cùng với những khoảnh khắc không mấy hoàn hảo trong vài lần "hẹn hò" trước.
Có lẽ cậu ta từ bỏ rồi.
Xem ra, Lục Thâm cũng không phải lúc nào cũng có thể kiên nhẫn.
Đúng lúc Trì Trú đang suy nghĩ như vậy, điện thoại của cậu trên bàn rung lên.
Trì Trú nhấn sáng màn hình, một thông báo tin nhắn hiện lên.
Lục Thâm: Có chút việc, sẽ muộn năm phút.
—— Lục Thâm?!
Trì Trú nhìn kỹ lại, nơi gửi tin nhắn không phải là ứng dụng mạng xã hội thường dùng, mà là một phần mềm học tập mà trường học bắt buộc phải tải về, thường ngày dùng để điểm danh và làm bài tập trực tuyến.
Phần mềm này dựa vào mã số sinh viên liên kết với lớp học tương ứng, có chức năng "nhóm lớp" và cũng có thể nhắn tin riêng tư với người khác.
Nhưng tính năng này hoàn toàn không được ưa chuộng, vì chẳng ai dùng phần mềm này để trò chuyện cả.
Đôi khi giáo viên dùng phần mềm này để giao bài tập, vì vậy Trì Trú không tắt thông báo, nhờ vậy mới nhận được tin nhắn từ Lục Thâm.
Bất ngờ, cậu chắc hẳn là người đầu tiên trong toàn trường nhận được tin nhắn từ người thật trên phần mềm này.
Cậu thuận tay nhắn lại một dấu chấm câu, sau đó nhắn thêm: Tớ còn tưởng cậu sẽ không đến.
Nếu câu này được nói trực tiếp ngoài đời thì giọng của Trì Trú hẳn sẽ rất mỉa mai.
Nhưng qua mạng, câu này chẳng thể hiện chút mỉa mai nào.
Trì Trú hối hận muốn thu hồi lại, nhấn giữ vài giây, rồi phát hiện phần mềm này chẳng có chức năng “thu hồi”.
Phía bên kia, Lục Thâm trả lời rất nhanh.
Lục Thâm: Chờ tớ.
Còn năm phút nữa là tan học, Trì Trú không còn cảm thấy mệt mỏi như trước. Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến trò đùa của Vương Tri Vũ lúc trưa nay.
Nghĩ kỹ lại, từ đầu đến giờ lâu như vậy, Lục Thâm chưa một lần nhắc đến việc muốn thêm cách liên lạc của cậu.
Cứ giả vờ làm gay để trêu chọc cậu, nhưng vẫn duy trì nguyên tắc không dễ dàng kết bạn qua WeChat.
Vì thế, Lục Thâm luôn tạo cho người ta cảm giác xa cách, như thể cậu sẽ không bao giờ phá vỡ nguyên tắc vì bất cứ ai hay việc gì, ranh giới rất rõ ràng.
Chuông tan học reo lên, Trì Trú như thường lệ chờ mọi người rời khỏi lớp.
Cậu một mình đi đến chỗ cũ.
Lục Thâm đã đến, nhưng lại bị một nam sinh gọi lại giữa chừng.
Trì Trú không tiến lại quấy rầy, chỉ ngồi chờ trên chiếc ghế đá gần đó.
Cậu thấy nam sinh đó nói gì đó với Lục Thâm, rồi rút điện thoại ra, nhưng Lục Thâm chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lạnh nhạt nói hai chữ.
Trì Trú nhìn khẩu hình của cậu ấy, chắc là "Không cần."
Cuộc đối thoại này kết thúc rất nhanh, sau khi nói xong hai chữ đó, nam sinh kia liền rời đi.
Lục Thâm liếc mắt tìm vị trí của Trì Trú, lập tức tiến lại gần cậu.
Trì Trú nhìn bóng lưng của người vừa rời đi, hỏi: "Ai vậy?"
"Bạn cùng lớp môn tự chọn."
Trì Trú "À" một tiếng, đại khái hiểu ra, "Cậu ta muốn thêm WeChat của cậu à?"
Lục Thâm: "Tớ không thêm."
"Thật không," Trì Trú giả vờ hỏi một cách lơ đãng, "Tại sao thế?"
Lục Thâm bình thản giải thích: "Không thân, không cần thiết."
Lời này nghe quen quen.
Trì Trú nhớ lại, Lục Thâm hồi cấp ba cũng vậy.
Lúc đó mọi người còn dùng QQ khá nhiều, lớp trưởng lập một nhóm riêng không có giáo viên, chuyên để nói chuyện phiếm.
Trì Trú quan hệ tốt với mọi người, cũng quen thân với lớp trưởng, nên bị lớp trưởng khuyến khích kéo Lục Thâm vào nhóm.
Lúc đó Lục Thâm nói sao nhỉ?
Cậu ấy cũng giống như bây giờ, lạnh nhạt mà từ chối: "Tớ không cần QQ để nói chuyện, không cần thiết."
Bao nhiêu năm rồi, vẫn chẳng khác chút nào.
---
Trì Trú cùng Lục Thâm lại một lần nữa chọn căn tin xa nhất.
Qua vài lần "hẹn hò", Trì Trú chẳng hiểu rõ thêm gì, nhưng thực ra lại nắm rõ sơ đồ của căn tin này — bao gồm cả việc bàn nào có món cá kho mà Lục Thâm ghét nhất.
Lục Thâm không thích ăn cá, đây là điều Trì Trú đoán từ hồi cấp ba, cho đến gần đây mới được xác nhận chính xác.
Trì Trú không quá thích ăn cá, nhưng vì Lục Thâm không thích, cậu lại tỏ ra rất thích.
Liên tục mấy ngày, mỗi lần ăn cơm cùng Lục Thâm, Trì Trú đều gọi một món cá, khi ăn còn làm bộ hỏi: "Cậu có muốn không?"
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trì Trú gắp món cá trong đĩa của mình, tỉ mỉ gỡ từng chiếc xương. Cậu gỡ rất chậm, như thể đang làm việc gì đó thật tinh tế, từng chiếc xương một.