Chương 14: Trốn nhà

"Ai mua quần áo cho con vậy?" Bạch Tiểu Ảnh được đưa về nhà, cô mặc bộ quần áo mới mà Thời Mẫn mua.

"Là người đưa con trở về mua. Mẹ muốn đánh con?" Bạch Tiểu Ảnh hờ hững nói. Cô ấy biết mình sẽ bị mắng khi về nhà trong bộ đồ này.

"Mẹ đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền cho con đi học. Nếu con như vậy thì đừng đi học nữa. Cút khỏi đây đi."

Bà đã hoàn toàn mất kiểm soát, giơ tay tát Bạch Tiểu Ảnh một cái thật mạnh. Cái tát đó nặng đến nỗi má trái của Bạch Tiểu Ảnh lập tức sưng lên.

"Được. Dù sao tôi cũng chán sống ở đây rồi." Bạch Tiểu Ảnh nói xong liền xoay người rời đi.

Dù sao cũng không sao, người phụ nữ này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dịu dàng với cô. Cô là gánh nặng của mẹ, không có cô, người phụ nữ này sẽ sống tốt hơn.

Bạch Tiểu Ảnh đi trên con đường tối với chiếc cặp đi học trên lưng. Cô thậm chí còn nghĩ rằng sẽ không sao nếu một kẻ gϊếŧ người nhảy ra và gϊếŧ chết cô. Kiếp này, cô sẽ được giải thoát.

Đi được một lúc, Bạch Tiểu Ảnh cảm thấy mệt mỏi ngồi xuống ven đường. Cô ôm đầu gối ngủ, trong cặp sách chỉ có ba tệ, là tiền ăn của ngày hôm nay, cô còn chưa ăn cơm trưa. Ba tệ không đủ tiền để ở. Cô ngồi một lúc vẫn thấy mệt nên chỉ đặt cặp xuống đất làm gối, rồi nằm xuống nền đất lạnh và cứng làm giường.

Ngủ đi, sẽ không đau.

*

Bạch Tiểu Ảnh không biết là may hay rủi.

Cô đã nằm trên đường, chỉ cần một chiếc ô tô ngẫu nhiên chạy qua người cô, cô sẽ có thể kết liễu cuộc đời mình. Vậy mà cô đã được giải cứu.

"Bạn nhỏ, cháu sống ở đâu?"

Bạch Tiểu Ảnh bị đưa vào đồn cảnh sát. Viên cảnh sát là một người đàn ông hiền lành trạc ba mươi tuổi, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Cháu không có nhà.” Bạch Tiểu Ảnh hờ hững đáp.

"Cháu có cãi nhau với cha mẹ không? Hay bị bạo lực gia đình?" Viên cảnh sát kiên nhẫn hỏi cô.

Sau một đêm, má trái của Bạch Tiểu Ảnh sưng tấy hơn.

...

Thời Mẫn đến đón Bạch Tiểu Ảnh như thường lệ vào sáng hôm sau. Nhưng đến giờ học thì chẳng có ai xuống cả. Anh lo lắng đi lên lầu gõ cửa nhà Bạch Tiểu Ảnh.

Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, mặc dù trên mặt bà đã xuất hiện những nếp nhăn do tuổi tác nhưng không khó để nhận ra người phụ nữ này phải là một mỹ nhân khi còn trẻ.

"Dì, Bạch Tiểu Ảnh có ở nhà không?" Thời Mẫn lễ phép hỏi.

“Cháu là ai?”

Tình trạng của người phụ nữ trông không được tốt lắm, có thể nhìn thấy quầng thâm mờ dưới mắt. Thái độ của cô đối với Thời Mẫn không được tốt. Rốt cuộc, chính tên khốn này đã đến đón Bạch Tiểu Ảnh mỗi ngày đi học.

"Cháu là bạn cùng bàn của Bạch Tiểu Ảnh. Hôm qua Tiểu Ảnh bị bắt nạt ở trường và quần áo của cậu ấy bị ướt, chắc chắn là cậu ấy không nói với dì."

"Cháu nói con bé bị bắt nạt?"

Mẹ Bạch nghe vậy sững sờ, tiếp tục hỏi:

"Con bé có thường xuyên bị bắt nạt không?"

"Không thường xuyên. Gần đây cậu ấy bị bắt nạt." Thời Mẫn nói.

“Cháu đưa nó về nhà để bảo vệ nó?” Thái độ của mẹ Bạch đối với anh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

"Cả hai chúng cháu là bạn cùng lớp và ngồi cùng bàn, cháu thấy nên làm vậy."

"Tiểu Ảnh tối hôm qua trốn nhà đi, còn chưa có trở về."

Bạch Mộc dừng một chút.

Thời Mẫn bỗng trở nên tức giận. Dường như mẹ cô không vội vàng gì khi đứa con gái nhỏ của mình bỏ nhà đi.

“Dì gọi cảnh sát chưa?” Thời Mẫn gần như nghiến răng hỏi.

"Nó không có nơi nào để đi, đại khái là ở dưới lầu đi." Bạch Mộc tựa hồ đã thành thói quen giải thích.

“Dì không phải mẹ ruột của Bạch Tiểu Ảnh sao?” Thời Mẫn không khỏi giễu cợt hỏi. Nói xong liền xoay người đi xuống lầu, không đợi đối phương giải thích.

Thời Mẫn dường như biết được tại sao Bạch Tiểu Ảnh không muốn mặc quần áo anh mua ngày hôm qua. Cô không nói lời nào, lặng lẽ thu mình trong góc. Bởi vì cô tự ti, bởi vì cô chưa bao giờ được yêu. Lúc này, trong lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa.