Chương 4-1

Thịnh Dã nghĩ thông suốt liền không coi việc thỉnh thoảng Thu Trì vượt qua ranh giới là cách thăm dò của gay.

Phong Ngọc kinh ngạc: “Thịnh Dã, ông ngày nào cũng đi chơi với tên đàn ông khác à??”

Phong Ngọc nói rất khoa trương, còn giả vờ quay đầu, dùng ngón tay lau giọt nước mắt ôm gối nhét vào bụng...

Cứ như thể coi Thịnh Dã thành tra nam bỏ vợ bỏ con ra ngoài lêu lổng.

“Ông thật quá đáng, cuối tuần ông không thèm chơi game với người ta, cũng không thèm dẫn người ta đi chơi bóng, có phải bên ngoài ông có con khác không?”

Thịnh Dã trợn mắt trừng y một cái: “Tự ngẫm đê, kỹ thuật chơi bóng của ông quá nát.”

Khi hắn không hiểu chuyện cũng đã dành thời gian dạy Phong Ngọc chơi bóng. Nhưng kỹ thuật đánh bóng của Phong Ngọc lại nói cho hắn thấy: Hả? Ông mà cũng muốn dạy tôi?

Ồ, không đúng, Phong Ngọc căn bản không có cái gọi là kỹ thuật.

Phong Ngọc cũng không tức giận, y ném gối nhảy lên người Thịnh Dã: “Nói mau, có phải bên ngoài thật sự có người đàn ông khác?”

“Cái gì mà người đàn ông khác, là em khóa dưới, dạy cậu ấy đánh bóng.” Nhớ đến Thu Trì, Thịnh Dã không nhịn được mà cười ra tiếng, “Cậu ấy chơi tốt hơn ông nhiều.”

Thấy vẻ mặt này của hắn, Phong Ngọc sửng sốt nửa ngày: “Ông còn nói không có gì, ông tự đi soi gương mà nhìn nụ cười của mình đi, hoa cúc nở cũng không tươi như ông.”

Thấy y còn cọ cọ trên người mình, Thịnh Dã có chút ghét bỏ: “Trên người cậu toàn mùi mồ hôi, đừng lại gần tôi.”

Trái tim của Phong Ngọc hoàn toàn vỡ vụn: “Người khác có thể ôm ông, sờ ông, mà tôi làm bạn cùng phòng với ông lâu như vậy, ngay cả bàn tay ông cũng chưa được sờ.”

Thịnh Dã thầm nghĩ: Thu Trì người ta thanh tú, trên người thơm tho mềm mại, ông có thể so với Thu Trì sao?

“Ông ngẩn ra đó làm gì đấy? Đang nghĩ đến cậu ta? Được nha, Thịnh Dã, ông...”

Cúi đầu nhìn thời gian, đã sắp đến giờ hẹn: “Không cãi nhau với ông nữa, tôi đi đây.”

Trước khi Thịnh Dã ra ngoài, Phong Ngọc rống lên: “Thịnh Dã, ông là đồ khốn, có phải ông hẹn hò với nam sinh khác không? Tối mấy giờ về? Có thể mua cho tôi món gà tôi thích nhất không?!”

Thịnh Dã đau đầu đỡ trán: “Ông mà kêu nữa thì đến xương cũng chả còn.”

“Còn nữa...”

Thịnh Dã nhìn Phong Ngọc cảnh cáo, Phong Ngọc bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn dọa sợ.

“Ông đừng sỉ nhục tình bạn giữa chúng tôi, chính ông không có bạn sao? Suốt ngày bôi nhọ tình anh em trong sáng của chúng tôi.”

Phong Ngọc: ??

Mẹ ơi, thằng cháu này vừa nói gì vậy? Tình anh em, trong sáng? Ông lừa quỷ à?

Lúc đánh bóng được một nửa, Thu Trì đột nhiên bảo dừng.

“Sao vậy?”

Thu Trì thở dài: “Haiz, em buồn quá, em và em trai mua đồ đôi, nhưng nó nhất quyết không mặc, tiền em dành dụm cả tháng trời mới mua được.”

Thịnh Dã không để ý Thu Trì có tiền hay không, mặc dù hắn không thiếu tiền, nhưng...

“Nếu không có tiền thì có thể bán đi, làm người cũng đừng nên truy cầu những thứ bên ngoài, nhất định phải...”

Đúng vậy, hắn chính là một thẳng nam chất phác, đơn giản.

Thu Trì cắn răng: “Không thể trả hàng, đây là món em đặt làm riêng để thể hiện tình anh em. Vốn muốn cùng mặc rồi chụp cho bố mẹ em xem. Bố mẹ em nói em ở trường quá cô đơn, ngay cả bạn bè cũng không có, thật ngốc.”

Xin lỗi, bố à, vì con dâu, bố nhẫn nhịn chút nhé.

“Sao có thể, em đâu cô đơn, em rất vui vẻ tích cực, còn nhiệt tình.” Thịnh Dã có chút ngại ngùng, “Không phải chúng ta đã sớm là bạn rồi sao...”

“Nhưng tại sao em trai em lại đột nhiên nuốt lời?”

Thu Trì cắn môi ấp úng: “Nó đột nhiên có bạn trai, đối tượng của nó rất ngầu, không cho phép nó và người đàn ông khác kết bạn.”

Thịnh Dã kinh ngạc: “Nhưng em là anh trai nó mà.”

“Đúng vậy... nhưng cậu ta vẫn không vui.” Thu Trì bất đất dĩ, “Có lẽ tính chiếm hữu của đối phương hơi mạnh.”

Trong lòng Thịnh Dã rung lên hồi chuông cảnh báo: Đợi sau khi Thu Trì tìm được soái 1 mình thích, đối tượng của cậu cũng sẽ như vậy sao? Không cho phép Thu Trì qua lại với người khác, yêu cầu Thu Trì nhất định phải cắt đứt tình bạn? Vậy chẳng phải hắn sẽ không thể làm bạn với Thu Trì sao?

Thịnh Dã ngập ngừng nói: “Vậy, nếu anh chụp ảnh với em thì sao?”

Trong đầu hắn không biết tại sao đột nhiên xuất hiện câu nói của Phong Ngọc trước lúc ra ngoài cửa. Hắn thật sự có quan hệ tốt với Thu Trì, nhưng không phải phương diện đó.

Thu Trì nghe hắn nói xong cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, ngược lại có chút xấu hổ: “Có phiền anh quá không? Anh không những dạy em chơi bóng miễn phí, giờ còn cùng em đối phó với bố mẹ...”

Lời nói của cậu rất bình tĩnh, hoàn toàn không có nhân tố mập mờ nào, đều tại Phong Ngọc nói linh tinh làm hắn nghĩ nhiều.

Thu Trì khắc chế động tác của mình, lúc chụp ảnh cố gắng không để Thịnh Dã cảm thấy khó chịu. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là đối phương còn chủ động hơn cậu.

Bức ảnh trên điện thoại ngoại trừ việc hai người đứng cùng một khung hình ra thì hoàn toàn không giống chụp chung, mà giống như hai người xa lạ.

“Cái này có phải quá lạnh lùng không? Đâu có bạn bè nào đứng xa như vậy.”

Thu Trì còn cảm thấy mình mạo phạm, kết quả thẳng nam cảm thấy bức ảnh chụp không đẹp, giống như không thể hiện được tình anh em thân thiết của hai người.

“Anh em tốt không phải nên khoác vai sao?”

“Đúng, đúng vậy...”

Thu Trì nghe đến mơ hồ, là vậy sao?

Thu Nham nhìn thấy ảnh của con trai với nam sinh khác trong lòng khó hiểu: Không đăng lên mạng mà gửi cho mình làm gì? Hứ, còn mặc áo đôi? Nhóc con, tưởng có thể khoe ân ái với bố mày sao?

Thu Nham ưỡn ngực ra làm phiền bà xã đang bận rộn của mình, buộc đối phương phải mặc áo khoác đôi, sau đó còn chụp một loạt ảnh thân mật gửi cho Thu Trì.

Hơn nữa còn nhiều hơn Thu Trì một tấm!