Chương 11: Mất kiểm soát (2)
Gia Khánh không một chút biểu cảm bỏ ra khỏi Bar, bây giờ anh đang rất đau, anh không thể ở lại đó thêm, nhìn Ân Di anh lại càng nhớ cô ấy, anh phải đi, anh không thể ở lại đó thêm nữa. Gia Khánh lôi con moto ra và phóng đi, tiếng rồ xe như cào xé màn đêm tĩnh lặng. “Ầm, ầm”, tiếng giông vang lên, gió bắt đầu nổi lên thật lớn, xô ập vào thân thể anh như muốn đẩy lùi không cho anh tiếp tục tiến lên.
Đằng sau, một chiếc lamborghini mui trần đuổi theo Gia Khánh, Minh Huy cho xe chạy hết tốc lực nhưng không thể theo kịp anh. Mắt anh chợt lóe tia hỗn loạn, Gia Khánh không chạy theo đường cao tốc nữa, anh đang chuyển xe vào một ngã rẽ khác, ngã rẽ ấy dẫn đến đường đua “Tử Thần”.
Minh Huy cũng cho xe rẽ theo, Hoài Nam cũng lo lắng không kém, anh không ngờ Gia Khánh bề ngoài vậy nhưng bên trong lại chứa đựng một nổi đau lớn không thể ngờ nổi.
“Gì Đây?”
Minh Huy hoảng hốt lên tiếng.
“GIA KHÁNH”
Hoài Nam giật mình, anh bất chấp lực gió cản, đứng dậy hét thật lớn.
Cả Ân Di và Bảo Anh cũng bắt đầu sợ hãi, tại sao lại trở nên như vậy chứ. Ân Di cảm thấy bất an lắm, nơi ngực trái cô cứ như chèn ép, ngột ngạt khó thở lắm, cô cảm thấy lo lắng vô cùng, vì sao cô lại như vậy thì chính cô cũng không hiểu.
“Đó không phải là…..”
Huyền Thi như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt dần biến đổi.
“Đằng trước là vực thẳm mà”.
Huyền Thi hét lên. Hai từ “vực thẳm” như sét đanh ngang tai Ân Di, Bảo Anh bắt đầu xanh mặt, trông cô như người vô hồn.
Một thứ nước trong suốt xô ập xuống một cách không thương tiếc, mặc sức nước cản tầm nhìn, Minh Huy tiếp tục tăng tốc xe lên đến mức tối đa.
Gia Khánh đang rất đau, cơn mưa như muốn cản anh đến với phía trước nhưng anh vẫn bất chấp tiến lên, càng chạy anh càng không thể kiềm chế bản thân. Nhã Lâm, em đã bỏ anh đi thì anh đây cũng không cần phải sống làm gì, chi bằng chết đi sẽ giải thoát được một cách nhanh chóng. Gia Khánh bắt đầu buôn thả mọi thứ, anh nhắm mắt lại, từ từ thả tay lái.
“Không xong rồi, tránh ra đi, để tao!”
Hoài Nam nhảy vào chen tay lái, Minh Huy đang lo sợ nên cũng không phản ứng gì nhiều.
Chiếc Lamborghini rời khỏi đường chạy, men theo một con đường khác, con đường này rất nguy hiểm, nếu lái không cẩn thận có thể cho nguyên con xe rơi tỏm xuống vực đen dưới kia.
“Hôm nay, chúng ta liều một phen, một sống hai chết”.
Hoài Nam mặt nghiêm nghị nói lớn, nếu bây giờ mà không liều chạy đường tắt thì sẽ không kịp mất. Nói dứt lời, Hoài Nam rồ ga, chiếc xe như lấy được đà, chạy thẳng vào đêm đen.
Gia Khánh biết mọi người đang theo sau nên anh cố ý tỏ ra không biết gì, anh biết nếu anh quay lại thì bản thân sẽ không đủ sức lực để tiến tiếp.
“Tạm biệt”. Gia Khánh thả tay lái, chiếc moto tự chạy không người lái.
Anh nhắm mắt, môi mỉm cười một cách gượng ép, đằng trước là vực thẳm, chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ gặp được cô.
Càng ngày, khoảng cách giữa anh và vực thẳm càng rút gắn theo thời gian.
4 mét…..
3 mét….
2 mét….
Và 1 một mét…..
“DỪNG LẠI”
Một giọng nói vang lên thất thanh trong không gian chết người này. Gia Khánh giật mình mở mắt ra, trước đầu xe anh là một người con gái đang đứng trong giông tố, cả người ướt sủng, hai tay giang rộng như muốn cản anh, khuôn mặt đầy kiên quyết
“Ân Di”
“Chị…….”
Bảo Anh cùng Huyền Thi từ xa chạy đến, tại sao Ân Di lại ngốc đến nổi tự đâm đầu vào chỗ chết chứ. Bảo Anh như mất hết lý trí, cô điên dại lao về phía Ân Di nhưng một vực thẳm sâu trước mặt không cho phép cô tiến thêm.
“Chị, đừng mà…”
Bảo Anh hét lên trong nước mắt. “Ầm ầm” tiếng sét đánh đinh tai, hai dãy cây bên đường bắt đầu thay nhau đỗ ập, gãy lìa. Vệt rạch sáng sẹt ngang bầu trời như muốn xé tan màn đêm rùng rợn.
Ân Di vẫn đứng đấy, cô không hề sợ hãi, mặc dù cô không biết anh là người như thế nào, nhưng ngay lúc này, cô chỉ biết một điều, đó là không để anh chết.
Gia Khánh mắt trợn lên đầy đáng sợ, sao cô gái kia lại làm vậy chứ, ngốc thế sao, cô ta ăn gì vậy chứ, sao lại vì một người không hề quen biết như anh mà bất chấp nguy hiểm ngăn cản anh.
“Khánh,…. Không……”.
Minh Huy lẫn Hoài Nam la lên trong màn đêm đầy mùi tử thần.
“Kíttttttttttttttttttttttttt”. – “RẦM” – “BÙM”.
Những âm thanh lớn vang khắp một vùng, mùi khét bắt đầu xâm chiếm khoang mũi của mỗi con người. Minh Huy, Hoài Nam mắt mở to hết cở nhìn về phía phát nổ, ngọn lửa lớn đang ngự trị trong mắt họ, những khối khói đen khịt bốc lên, nahnh chóng bị mưa áp đảo. Huyền Thi đứng hình, một giọt nước mắt trong suốt hào lẫn vào mưa, đầu cô như không còn gì, người mất đi cảm giác. Bảo Anh ngừng la hét, miệng nín bặt, khuôn mặt tím tái trong mưa như người chết, cô ngất đi trong vô vọng, người chị của cô đã không còn…..
Mưa một ngày một lớn, mưa như trút hết nỗi sầu bấy lâu nay giữ kín trong lòng. Nước chảy xiết cuốn theo những mảnh vụn vỡ của chiếc moto bị nổ tung, một chút bụi bẫn, tro đen đều theo dòng nước trôi tuột xuống vực.
---------------------------------------------------------
Màu nắng chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của cô gái, gương mặt đã có chút ửng hồng. Mày nhíu lại, Bảo Anh khó khăn ngồi dậy, đây là đâu, mọi thứ trông thật gọn gàng, đẹp đẽ không giống như…..
Giống như? Khoang đã, …..
“Chị?”.
Bảo Anh nhanh chóng lao ra khỏi phòng nhanh chân xuống phòng khách, tất cả như lạ lẫm với cô. Đây không phải nhà cô, thật ra đây là đâu cơ chứ.
Đảo mắt một lượt, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người, à không …. Là ba người mới đúng.
“Huyền Thi, cả hai anh nữa, em đang ở đâu vậy”.
Bảo Anh lo lắng hỏi, nhìn gương mặt cả ba người kia, ai cũng mang một nét đượm buồn.
“Nhà của Gia Khánh!”
Hoài Nam khẽ trả lời, giọng anh còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.
Minh Huy chỉ cắm mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau, trông anh thật cô đơn. Huyền Thi không nói gì, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, một giọt, hai giọt.. thứ nước ấy lại trào ra.
“Mọi người sao vậy, có chuyện gì sao, đúng rồi, chị, chị em đâu?”.
Bảo Anh cười như không, ánh mắt hoảng loạn hiện lên rõ nét.
“Bảo Anh, bình tĩnh, em nghe anh nói”.
Minh Huy nhìn cô đầy cương nghị, anh thật sự không muốn nói ra, nhưng nếu không nói liệu Bảo Anh có chiệu nổi không, chắc chắn cô sẽ ngu ngốc mà chạy đến đấy tìm Ân Di mất.
“Ân Di và Gia Khánh mất tích rồi, tất nhiên họ sẽ không chết đâu!”.
Minh Huy nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, Bảo Anh loạng choạng đổ rầm người xuống sàn, may mà Hoài Nam nhanh tay đỡ cô.
“Hừ… Sao anh biết họ không chết”
Bảo Anh nhìn Minh Huy bằng ánh mắt khinh khỉnh, tại sao anh ta lại nói vậy, anh ta lấy gì để đảm bảo chứ.
Không gian im lặng đến đáng sợ, không ai nói với ai một câu nào. Bảo Anh chẳng biết làm gì ngay lúc này ngoài khóc, cô không la hét, không khóc như người dư thừa nước mắt, chỉ đơn giản là khóc, khóc trong im lặng, những giọt nước mắt cứ thay nhau lăng dài trên khuôn mặt xinh xắn kia.
Ngoài đường, người ta vẫn đi lại đông đúc, người qua kẻ lại với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, không ai có hiểu được một nổi đau mất người thân, mất bạn bè của những con người nơi đây. Ngoài vườn, những bông hoa dập nát vẫn nằm đấy, không một ai để ý đến chúng, những chú chim cũng u sầu nằm trên cành cây, dường như chúng cũng đang phải chịu một nổi đau mất người thân, mất nhà ở sau một đêm bị mưa tàn phá.