Chương 2: Tự sát

Đi theo mọi người bước lên cầu thang, Thẩm Hi đi từng tầng từng tầng, gần đến tầng 20 thì dừng lại.

Có một hàng trai với đôi mắt nâu sẫm, mặc áo khoác dài màu bạc ngăn cậu lại, nở nụ cười, giống như đang hoan nghênh cậu đến. Hắn hỏi: “ Cậu tới đây để ngắm cảnh sao?”

Thẩm Hi suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra anh ta là một trong số những người vào cùng một lượt với mình, bởi vì không có nhìn kĩ xung quanh, cậu chỉ có thể nhớ rõ hắn mặc áo khoác màu bạc.

Trên người hắn có một loại hơi thở thật kỳ lạ, huyền bí, hắc ám, giống như muốn thừa kịp người khác không để ý kéo họ vào trong bóng tối vĩnh cửu.

Thẩm Hi nhìn hắn, dường như muốn hỏi là có chuyện gì.

Hắn có chút bi thương xoa eo thở dài: “Tôi chỉ là có chút không hiểu, rõ ràng nhìn cậu ốm yếu như vậy, vì sao đi bộ 20 tầng lầu mà hô hấp lại vững vàng như vậy.”

“Còn tôi lại sắp thở không nổi rồi.” Hắn giống như quả bóng bị xì hơi dựa vào trên tường oán giận.

Thẩm Hi nhìn hắn gật gật đầu, cực kì lễ phép nghiên thân thể bước qua hắn định đi tiếp về phía trước, nhưng lại bị một cánh tay duỗi tay ra chặn lại.

Thẩm Hi có chút không vui, người này là bị sao vậy? Vì sao cứ cản đường cậu.

“Cậu còn muốn đi tiếp sao?” Hắn để tay xuống rồi nói: “Nhìn xem, ở chỗ này chúng ta đã có thể xem được cảnh đẹp, sao cậu còn muốn đi lên trên làm gì? Không lẽ cậu có bệnh ám ảnh cưỡng chế? Phải đi lên tầng cao nhất mới được?

Thẩm Hi suy nghĩ một chút: “Tôi có việc phải lên đó.”

“Ồ, Nếu vậy tôi không cản trở nữa.” Hắn mỉm cười nhìn cậu: “Vậy chúc cậu thuận lợi nha, còn có, hoan nghênh đến Yokohama.”

Nhìn Thẩm Hi đi vào cầu thang lên tầng kế tiếp, Dazai Osamu nhíu mày, không để ý điện thoại đang reo liên tục.

Người vừa rồi, nếu hắn không có nhìn lầm thì, ánh mắt đó là…… đang muốn tìm chết.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, Dazai Osamu vừa bắt máy liền che lỗ tai lại.

“Dazai khốn kiếp, cậu đang ở đâu? Chúng ta là tới làm nhiệm vụ, không phải đi chơi.”

“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi.” Dazai Osamu móc móc tai tùy ý trả lời: “Được rồi, anh mau báo án rồi dẫn người tới tháp ngắm cảnh đi, có người muốn nhảy lầu tự sát.”

Người nghe điện thoại bên kia có chút bất ngờ: “Hả? Nhảy lầu tự sát, không phải là cậu chứ?”

“Không chỉ có tôi a.” Không đợi đối phương hỏi rõ ràng, Dazai Osamu liền tắt điện thoại.

Dazai Osamu nhìn xuống chân tháp, mọi người còn đang chơi đùa chụp ảnh, không khí ồn ào huyên náo, hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Nhìn cầu thang, Dazai Osamu sâu kín thở dài.

“Haizzz! Phải tiếp tục đi lên a, …… Mệt mỏi quá đi, vì cái gì tháp ngắm cảnh không có thang máy chứ? Tôi muốn khiếu nại.”

……

Cuối cùng cũng lên tới tầng cao nhất, Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn lên không trung, hôm nay là một ngày đẹp, trời trong xanh không mây, rất thích hợp để chết.

Cậu dang tay ra, nhắm mắt lại, thả người nhảy xuống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Hẹn gặp lại, thế giới nhàm chán.” Cậu vừa nhảy vừa lẩm bẩm.

Cảm giác rơi xuống làm cậu cảm nhận được vui vẻ bị mất đã lâu, nhưng khi cậu định nhắm mắt lại chào đón cái chết, bất ngờ trước mắt xuất hiện một bóng dáng màu bạc, còn bị khủy tay cậu đâm trúng.

Lại tới nữa……

Thẩm Hi nhìn nam nhân đang kinh ngạc mở to mắt, còn bị khủy tay cậu đập trúng mà phun máu tươi.

Hoàn toàn không né được, hai người đè lên nhau rơi xuống đệm khí, phịch một tiếng, đệm khí bị đập mạnh hõm xuống, sau đó lại bắn trở về. Từ đầu tới cuối hai người đều giữ nguyên tư thế đè lên nhau.

Bởi vì khoảng cách khá gần nên Thẩm Hi thấy hắn lại phun thêm một búng máu.

Rơi xuống đập mạnh vào đệm khí, cả người Thẩm Hi mặc dù choáng váng, nhưng là…… còn sống, không có chết.

Lại được cứu? Nhưng mà cao như vậy, chắc hẳn không có ai phát hiện, vì sao còn được cứu?

Thẩm Hi cảm thấy lạ nhìn quanh một vòng, cảnh sát đã đến bao vây xung quanh, cứ như đã sớm nhận được tin tức rồi.

“Nè nè, cậu còn muốn đè tôi tới bao giờ? Tôi không muốn ôm nam nhân, bị ôm cũng không được.” Từ dưới người truyền đến giọng nói quen thuộc, Thẩm Hi cúi đầu nhìn người rơi xuống cùng cậu, lại bị cậu đè lên nãy giờ, đột nhiên nhớ tới người này là ai.

“Là anh?” Thẩm hi lên tiếng.

Dazai Osamu: "???Cậu ấy muốn nói gì?”

"Anh phải chịu trách nhiệm." Thẩm Hi đứng ở trong mưa nhìn Dazai Osamu chầm chầm, cả người cậu bị nước mưa làm ướt sũng nhìn qua rất chật vật.

“Nhờ ơn của anh mà bây giờ bóp tiền, giấy chứng minh, điện thoại của tôi đều mất hết.” Thẩm hi nói.

Dazai Osamu nhìn chàng trai đang nắm chặt vạt áo mình: “Cậu muốn ăn vạ sao?”

“Chịu trách nhiệm.” Thẩm Hi tiếp tục nắm chặt áo hắn:"Không được đi.”

“Mau buông ra.” Dazai Osamu kéo áo mình lại, nhưng không thể kéo khỏi tay cậu, người này nhìn thì thấy gầy yếu, nhưng mà không ngờ lại mạnh như vậy, cho dù hắn đã dùng hết sức lực cũng không kéo áo mình ra được nên hắn thở hổn hển dừng lại.