Lời nói vừa dứt, cảm giác mà Lê Sầm tạo cho Đường Gian đột nhiên thay đổi. Nét dịu dàng tươi cười biến mất, thay vào đó là cảm giác áp bức ra lệnh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đường Gian là Beta, không ngửi được tin tức tố của đối phương có mùi vị gì. Vậy nên, áp lực mà cậu nhận được không phải thứ áp lực từ tin tức tố của Alpha gây ra mà là thứ áp chế của một Dom trước một Sub.
Cậu bị cảm giác ấy chèn ép, thỏa mãn đến độ suýt rơi nước mắt, mỉm cười đáp: "Vâng, Lê tiên sinh."
Lê Sầm gật đầu, nói: "Đế quốc yêu cầu người đến hai mươi hai tuổi phải tiến hành cưỡng chế ghép đôi. Năm nay tôi hai mươi tư tuổi, điều này đồng nghĩa với việc đã hai năm rồi tôi chưa tìm được đối tượng thích hợp. Nhưng lý do vì sao đến nay tôi vẫn chưa lập gia đình cậu có đoán được không?"
Đường Gian lắc đầu, "Ngài sẽ nói, không phải sao? Tại sao vẫn muốn hỏi em?"
Hắn khẽ híp mắt bất ngờ, "Bởi tôi có du͙© vọиɠ khống chế vô cùng cao đối với bạn đời, thứ du͙© vọиɠ ấy không phải cái mà người thường có thể chấp nhận được. Đồng thời, tôi cũng có sở thích bạo da^ʍ."
"Tất nhiên, những đối tượng mà tôi từng gặp đều được từ chối với lý do khác. Hôm nay tôi nói với cậu nhũng lời này là vì tôi nghĩ mình đã gặp được đồng loại. Cậu nói xem có đúng không, Đường Gian?"
Đường Gian nhắm mắt lại rồi mở ra, giọng nói có chút run rẩy: "Ngài nói đúng, Lê tiên sinh."
Lê Sầm hừ một tiếng không rõ, "Cậu ám chỉ quá rõ ràng, nếu tôi là người thuộc khía cạnh đó dĩ nhiên sẽ không bỏ sót ám chỉ của cậu."
Giống như đến bây giờ cách cậu gọi hắn đều là "ngài" và "Lê tiên sinh", hắn có muốn không chú ý cũng không được.
Sau khi nói về bản thân, hắn bắt đầu dò hỏi cậu: "Còn cậu? Hôm nay là ngày thứ ba sau sinh nhật hai mươi hai tuổi của cậu, về vấn đề cưỡng chế ghép đôi, suy nghĩ của cậu là gì?
"Em... Mấy năm trước em phát hiện khuynh hướng của mình, sau đó... Muốn bị một người kiểm soát mạnh mẽ. Theo em được biết, Alpha là quần thể có du͙© vọиɠ khống chế mạnh nhất." Phân tích tâm lý bất thường của mình khiến Đường Gian vô cùng đau buồn, song cậu không có ý định che giấu suy nghĩ của mình trước Lê Sầm. "Cho nên em đã nghĩ đến cưỡng chế ghép đôi kết hôn... Vì thế chờ đến năm hai mươi hai tuổi."
Nghe xong những lời này, Lê Sầm thật sự không biết nên khen cậu thông minh hay mắng cậu ngu ngốc. "Ba loại giới tính, Omega ít nhất, tiếp theo là Alpha còn Beta chiếm số lượng đông đảo nhất. Vậy nên, luôn luôn có một số Alpha không tìm được Omega mà đổi sang kết giao với Beta hay thậm chí là Alpha. Nếu cậu đã xác định mục tiêu của mình, tại sao không tìm một Alpha thích hợp trước năm hai mươi hai tuổi?"
Đường Gian im lặng.
"Sao? Không muốn trả lời?"
Cậu cắn răng, nói: "Bởi vì cách cưỡng chế ghép đôi đối với em mà nói... Là một loại kɧoáı ©ảʍ dị dạng." Tuy rằng cậu đã nêu yêu cầu của mình ở Trung tâm Ghép đôi nhưng khả năng có người phù hợp yêu cầu vô cùng nhỏ. Thậm chí, cậu có thể sẽ phải cùng một bạn đời không hợp ý kết hôn, rồi nửa đời sau bị nhốt trong gông cùm xiềng xích hôn nhân. Đó cũng chính là một loại thỏa mãn khác mà cậu mong muốn.
Lê Sầm nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu. Hắn vốn nghĩ đối phương là một chàng trai trẻ chưa trưởng thành, nào ngờ... Hắn vươn tay, ngón trỏ chỉ thẳng vào ngực cậu, thở dài, "Không ngờ nơi này lại thối nát đến mức này."
Nói xong, hắn cầm tách cà phê đã nguội lên nhấp một ngụm, nói: "Lại đây quỳ."
Đường Gian ngẩn người, trái tim đập nhảy dữ dỗi. Quay đầu, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng khép hờ, cậu đứng dậy bước đến bên người hắn, kiên định quỳ xuống.
Hắn bật cười, "Thích không?"
Cậu cúi người, hôn lên mũi đôi giày da của hắn, "Thích."
"Ngẩng đầu."
Đường Gian nghe lời ngẩng đầu, tách cà phê lạnh lão từ trên cao tưới xuống mặt cậu.
Cậu nhắm mắt lại, bên tai là giọng nói mang theo ý cười dò hỏi của đối phương, "Thích không?"
Thoắt cái, nước mắt cậu chảy xuống, theo từng giọt cà phê chảy dài trên má. Cậu run rẩy bắn ra, vừa khóc vừa đáp: "Thích. Thích... muốn điên rồi."