- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Giá Trị Ghen Tuông Của Giáo Thảo Bạo Rồi
- Chương 5: "Rất lớn"
Giá Trị Ghen Tuông Của Giáo Thảo Bạo Rồi
Chương 5: "Rất lớn"
Chuyện là mình phát hiện bên truyenwiki đã bê bộ này lên đó rồi:)) Đó giờ mình có nghe nhiều về mấy web tự reup nma không ngờ mới đăng mấy chương mà nó đã reup lẹ vậy. Thôi thì mong mọi người nếu có ý thức thì đừng đọc truyện bên đó nhé. Tức ghê luôn á:<
- -----------------
Lục Thần Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, tự động đưa tay lên che tai khỏi những tiếng hét ầm ĩ, trong đầu trong tầm mắt đều là: Hắn gạt mình hắn gạt mình hắn gạt mình...... Hắn gạt mình!
Đệt!!
Giờ nghĩ lại, hình như cậu còn chưa hỏi qua tên của Thời Hành, trực tiếp xưng tôi gọi cậu, ha, gọi thành thói quen liền không cần gọi tên.
Thời Hành cũng không hỏi qua tên của cậu, bởi vì hắn ta đã sớm biết.
Đệt.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!
Hắn chơi mình!!
Lục Thần Tinh tức giận đến xanh mặt, nghiến răng kèn kẹt, tràn ngập oán khí trừng mắt nhìn Thời Hành đang phát biểu trên bục, nhưng Thời Hành hoàn toàn không bị ánh mắt cậu ảnh hưởng, cả quá trình phát biểu lạnh nhạt tự nhiên, biểu thị rõ phong thái của một học bá.
Cái gì gọi là "Thành tích cũng được", đó là lúc để hắn khiêm tốn sao!? Cái gì gọi là "mặt thật khó chịu", mình nói tới ai hắn còn không biết sao!? Trực tiếp phản bác một câu không được sao!?
A a a a a a!!!
Lục Thần Tinh phát nổ tại chỗ, giận tới quanh mình đều là khí lạnh, các bạn học cũng không dám nói chuyện với cậu.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Lục Thần Tinh ngược dòng người đi thẳng đến hậu trường, chặn Thời Hành lúc ấy đã thu dọn xong đồ chuẩn bị rời đi ở cửa.
Lục Thần Tinh tức tối nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Mau giải thích, Thời, Hành?"
Thời Hành nhàn nhạt rũ mắt, đưa tay lên giúp cậu vuốt nếp nhăn trên lông mày: "Đừng nóng giận."
Lục Thần Tinh nắm chặt tay, hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn: "Tại sao cậu không cho tôi nóng giận cậu rõ ràng là đứng đầu kì thi lại gạt tôi nói thành tích cũng được cậu biết rõ tôi tưởng tôi hơn cậu còn đang mắng cậu lại trước sau không cho tôi biết tên thậm chí còn cùng tôi thảo luận về cậu vì sao luôn giấu diếm thân phận cậu trêu đùa tôi là có ý gì!?!?"
Nói cực kì nhanh, còn không ngừng lại để thở.
Ngực kịch liệt phập phồng, nhìn là biết đang rất tức giận.
Ánh mắt Thời Hành dừng lại chốc lát trên hầu kết nhấp nhô của Lục Thần Tinh, lại nhìn đến đôi môi đỏ tươi khép khép mở mở hồi lâu, cuối cùng mới đối diện với cậu, trầm giọng dỗ dành: "Không phải là muốn trêu đùa cậu, chỉ là không biết làm sao mở miệng, cậu mỗi ngày đều mắng "Thời Hành", nhưng tôi thì không muốn bị cậu ghét."
Lục Thần Tinh ngẩn người.
Cậu không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp xin lỗi, thậm chí còn ăn nói khép nép mà dỗ mình, thật giống như khi mình giận không kiềm chế được đánh một đòn thật mạnh, lại đánh vào một đám bông mềm nhũn.
Cơn giận của Lục Thần Tinh đã phần nào hạ xuống, nhưng vẫn ương ngạnh nói: "Cậu thi đứng thứ nhất thì đứng thứ nhất đi, tôi cũng không đánh cậu, tại sao cậu không chịu nói thân phận cho tôi? Tôi ở trước mặt cậu mắng cậu nhiều như vậy, sao cậu có thể không tức giận mà ngăn tôi lại một chút chứ?"
"Thực xin lỗi, là tôi sai rồi," mắt Thời Hành rũ xuống, bắt lấy cổ tay Lục Thần Tinh, kéo cậu đến trước mặt, thả ở lòng bàn tay của cậu một viên kẹo trái cây, thanh âm nhẹ như lông chim trêu chọc, "Tha thứ cho tôi đi, Lục thần."
Lục Thần Tinh: "......"
Đối phương biết cái biệt danh "Lục thần" của cậu, dùng ngữ khí lấy lòng mà nói, còn tặng một cái kẹo, nháy mắt cơn giận của Lục Thần Tinh bay sạch.
Lục Thần Tinh hừ lạnh một tiếng, bóc viên kẹo ra, ném vào trong miệng, rắc rắc nhai nát: "Đừng xin lỗi, tôi không chịu thua cậu đâu, cậu chờ xem, lần kiểm tra tới tôi sẽ vượt qua cậu."
"Ừm, tôi chờ," Thời Hành lại lấy ra một viên kẹo đường vị sữa, nhét vào trong tay của cậu, "Chịu tha thứ cho tôi rồi sao?"
Lục Thần Tinh vừa định nhận lấy, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, lập tức rụt tay về: "Cho tôi kẹo làm gì! Hối lộ tôi sao! Tôi không phải trẻ con!"
Thời Hành nhìn hắn: "Không ăn nữa à?"
"......" Lục Thần Tinh xoắn xuýt một lát, cảm giác vẫn là có chút muốn ăn, lại đoạt lại kẹo, bóc ra ném vào miệng, hung hăng rống, "Miễn cưỡng tha thứ cho cậu! Không có lần sau! Chờ tôi vượt qua cậu đi!"
Nói xong liền chạy.
Thời Hành nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất, mới thong thả đút tay vào túi quần của bộ lễ phục hắn đang mặc, lại lấy ra ba viên kẹo nữa, mỗi cái một vị, không vị nào giống vị nào.
Cứ tưởng như thế vẫn chưa đủ, kết quả chỉ dùng hai viên là dỗ xong.
Quá đáng yêu.
Thời Hành nhẹ nhàng cười một chút, mắt mày cong cong, cũng bóc một viên kẹo ra, bỏ vào trong miệng.
Thật ngọt.
–------------------------------
Hai ngày sau, kì huấn luyện quân sự bắt đầu.
Thời gian xuất phát tới khu huấn luyện quân sự là 7 giờ, chưa tới 5 giờ Lục Thần Tinh đã rời giường, mặc quần áo huấn luyện mà trước đó nhà trường đã thống nhất, cài thêm đai lưng bên ngoài.
Cậu eo thon chân dài mông vểnh, đai lưng bên ngoài thắt lại, đường cong nhô lên thập phần rõ ràng.
Lục Thần Tinh nhìn chính mình trong gương, nhíu nhíu mày giận dỗi, cuối cùng không cài nữa, cất đai lưng đi, vạt áo tự nhiên buông rũ xuống.
Lúc tới căn cứ huấn luyện đã là hơn 9 giờ, đại đội trưởng làm tổng phụ trách, đơn giản bàn giao thông báo một chút việc, bảo mọi người dựa theo danh sách tới phòng ngủ sắp xếp hành lý.
Lục Thần Tinh bị xếp vào phòng 4 người trên tầng 3, ba người bạn cùng phòng đều học cùng lớp với cậu.
"Ai, soái ca," nam sinh mắt to ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thần Tinh, "Cậu là Lục Tinh Thần đúng không, là học bá của ta nhỉ."
"Nói ngược rồi, tôi là Lục Thần Tinh."
Nam sinh ôm chân cười to: "Ha ha ha ha ha! Tôi biết! Tôi cố ý! Tôi chỉ muốn trêu cậu thôi hahaa!"
Lục Thần Tinh: "......"
Nam sinh đứng lên, vỗ vỗ bộ ngực cũng không mấy cường tráng: "Tôi là Ngô Duyên, cùng phòng chính là duyên phận, mọi người giới thiệu một chút đi!"
Nam sinh đầu đinh liếc mắt nhìn hắn: "Tên của mày nghĩa là "không nói lời nào", "không nói gì"?"
Ngô Duyên giải thích: "Không phải "không nói lời nào", "không nói gì", là "gười say sưa nói giọng Ngô vui đùa với nhau ", " Ngô ", " kết u lan mà duyên trữ " " Duyên "!" [Yong: hong hiểu cái này huhu ai giúp tui với ;-;]
Nam sinh đầu đinh đen mặt: "Nói như thế thì khác gì không giới thiệu đâu."
"Ha ha ha ha ha!" Ngô Duyên phát ra một tràng cười, "Tôi biết! Tôi cũng cố ý! Chính là đang đợi mọi người hỏi!"
Lục Thần Tinh: "...... người anh em, cậu sửa tên thành" Vô Bất Ngôn" được đấy, thực sự phù hợp với khí chất của cậu."
Nam sinh mặt tròn mở miệng: "Tôi là Thượng Nhân, nghĩa là "Làm người phải đứng trên đầu kẻ khác"! Nhưng đừng hiểu lầm, tôi không phải là "ở trên" theo một số ý hiểu...."
"......" Nam sinh đầu đinh lại càng đen mặt, "Vậy mày nói những lời này làm cái quỷ gì."
Thượng Nhân lời lẽ chính đáng: "Nhưng tôi tuyệt đối là thẳng nam!"
Nam sinh đầu đinh: "Hai câu này liên quan đến nhau quá nhỉ?"
Lục Thần Tinh nhắc nhở: "Nói gà không nói ba, chúng ta là người văn minh."
"Lăn, văn minh cái quỷ," nam sinh đầu đinh rốt cuộc không kìm được, ngồi trên giường, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, "Bố mày từng tham gia cái khóa huấn luyện quân sự này một lần rồi, còn bắt tao phải tham gia lại, mẹ nó, phiền chết."
Ngô Duyên kinh ngạc: "Hả? Tại sao? Hay ông chính là——"
"Đúng vậy, tao là La Anh Lâm, giáo bá Nhị rung," nam sinh đầu đinh kẹp một điếu thuốc, ngậm trong miệng, "Đã từng bị xử phạt tạm nghỉ học lưu ban, thế nào, có ý kiến à?"
Ngô Duyên ôm quyền: "Không ý kiến, nghe danh La đại ca đã lâu!"
Lục Thần Tinh không nói chuyện, thừa dịp La Anh Lâm mò tìm bật lửa, vươn hai ngón tay thon dài, chuẩn xác lấy điếu thuốc từ trong miệng La Anh Lâm ra, đút trở về hộp thuốc.
La Anh Lâm ngay lập tức nhảy dựng: "Con mẹ nó mày muốn chết à?"
Lục Thần Tinh không đáp, dựa vào cột giường nhìn hắn: "Biết vì sao sơ trung của bọn tao không có giáo bá không?"
La Anh Lâm: "Tại sao bố mày phải biết?"
Lục Thần Tinh mặc kệ, nói tiếp: "Bởi vì những người tự xưng là giáo bá đều bị tao đánh hết, sau đó bọn họ lại coi tao là giáo bá."
La Anh Lâm: "......"
Lục Thần Tinh nhân lúc hắn sửng sốt, lấy đi hộp thuốc: "Hút thuốc trong phòng ngủ sẽ có mùi rất khó chịu, tao tịch thu."
La Anh Lâm tức giận nhảy chồm lên: "Tao đệt! Mày con mẹ nó ——" sau đó đầu đυ.ng vào ván giường bên trên, ngã ngồi trở về, đầu váng mắt hoa lại nghiêng về đằng sau, đυ.ng trúng tường.
Ngô Duyên, Thượng Nhân: "......" Nhịn cười thực sự là rất khó.
Lục Thần Tinh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm hắn, con ngươi đen nhánh, biểu tình âm trầm, còn lộ ra chút kiêu ngạo, ánh mắt thật giống như ăn thịt người không nhả xương.
La Anh Lâm sợ, che đầu lại: "...... Không hút thì không hút, bố không muốn nói nhảm với mày."
–------------------------------
Không gian phòng ngủ rất nhỏ, buồng vệ sinh nằm ở phía cuối hành lang, muốn đi vệ sinh chỉ có thể ra cửa đi mấy chục mét, hành lý cũng sắp xếp xong rồi, Lục Thần Tinh đi ra ngoài: "Tôi đi tranh nhà vệ sinh."
Thượng Nhân từ trên giường nhảy xuống: "Tôi đi cùng cậu!"
Hai người mới ra khỏi cửa, thấy cửa phòng ngủ đối diện cũng mở, Thời Hành đi ra, đằng sau là một nam sinh đeo mắt kính, hai người đang cúi đầu nói chuyện.
"A ha!" Thượng Nhân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, chỉ vào nam sinh đeo kính, "Nhậm Văn Trạch! Hóa ra là cậu ở đối diện phòng tôi!"
Thời Hành nghe được âm thanh liền ngẩng đầu, đúng lúc cùng Lục Thần Tinh đối diện.
Lục Thần Tinh: "......"
Nhậm Văn Trạch: "Tôi biết cậu ở đây, lúc cậu vào cửa tôi có gọi, cậu điếc, không nghe thấy."
Thượng Nhân: "Nếu cậu có thể rút lại hai chữ "cậu điếc ", chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè!"
Nhậm Văn Trạch: "Vậy thì thật đáng tiếc, tôi sẽ không rút lại lời nói thật."
Hai người cà khịa qua lại, cậu một câu tôi một câu, quan hệ rất tốt, hoàn toàn quên mất ban đầu là mình đi cùng với ai.
Lục Thần Tinh, Thời Hành: "......"
Thời Hành nhìn về phía cậu: "Cùng đi không?"
Lục Thần Tinh: "...... Đi thôi."
Buồng vệ sinh đơn sơ, hoàn cảnh không được tốt lắm, bồn tiểu tiện được đặt rất gần, ở giữa còn không có vách ngăn. Lục Thần Tinh đứng ở bên trái một góc, Thượng Nhân cùng Nhậm Văn Trạch đứng ở một góc khác đấu võ mồm, Thời Hành đứng bên cạnh Lục Thần Tinh.
Mới vừa kéo khóa quần xuống, Lục Thần Tinh không biết như thế nào, trong đầu lại hiện ra câu "Rất lớn" của Tạ Vũ Thù.
Rất lớn rốt cuộc là lớn như thế nào? Có chút tò mò......
Lục Thần Tinh hơi hơi nghiêng đầu, trộm liếc mắt một cái, muốn so cái lớn nhỏ.
Lục Thần Tinh: "!"
Lục Thần Tinh: "......"
Quả thực danh bất hư truyền.
"Nhìn đủ chưa?." Thời Hành đột nhiên hỏi.
"!!!"
- ----------------------------
[Chỉ đăng trên truyenhdt.com yangxia1419 và wordpress Dương Quang Thiên Hạ, các web khác đều là reup trơ trẽn]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Giá Trị Ghen Tuông Của Giáo Thảo Bạo Rồi
- Chương 5: "Rất lớn"