- Làm phiền anh rồi khi phải đưa tôi đến đây.
- Không có gì tôi chỉ tiện đường thôi, cô không cần bận tâm.
Chiếc xe của tôi chạy chầm chậm trên đường, tôi rất muốn đi nhanh, nhưng hình như chiếc xe tôi không muốn thì phải, hôm nay nó chậm chạp hơn mọi ngày. Cô gái tôi cho đi nhờ xe này đúng thật là rất đẹp, khi ngồi cạnh lòng tôi vẫn nao núng không thôi, tôi có cảm giác rất thân thuộc đối với cô ấy.
- À, ừm, tôi có thể gọi anh là?
- Tôi là Kim Chí, còn cô?
- Cứ gọi An Kỳ là được rồi.
- Tôi biết rồi. Tôi cười đáp lại cô ấy.
Trong cô ấy rất ngại ngùng như muốn hỏi một chuyện gì đó, đã vậy tôi đành hỏi ngược ại cô ấy:
- Có chuyện gì sao?
- À..à không, tôi...tôi chỉ muốn nói là..cái..cái dây thắt tóc rất đẹp.
Trong cô ấy lúng túng như vậy khiến tôi cảm thấy rất dễ thương, tôi bèn cười
- Khụ! Cô đau cần ngại ngùng như thế! Tôi nói
- Cái dây này chắc hẳn có ý nghĩa với anh lắm phải không? Cô ấy hỏi.
- Đúng vậy, lúc nhỏ tôi đã hứa với một cô gái rằng khi chúng tôi gặp lại hãy đưa cái dây này cho cô ấy, như là một minh chứng cho chuyện chúng tôi là bạn.
Không hiểu vì sao tôi lại không đề phòng con người này, tôi lại đem quá khứ của mình nói với một người lạ mặt không quen biết được 2h nữa, miệng tôi chợt thốt ra những lời nói đó như một bản năng, tôi quay sang nhìn cô ấy thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Hai đôi mắt chạm nhau, tôi đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm như lòng đại dương, nhưng trong rất tinh tế và sắc nhọn như đồi núi, mang cho người ta một cảm giác rất bình yên nhưng cũng rất sợ hãi, khác với vẻ ngoài nhút nhát, nhưng riêng bản thân tôi lại chẳng sợ đôi mắt này chút nào cả.
- À, xin lỗi vì nói với cô mấy chuyện kì lạ này nhé, tại vì lúc nhỏ tuổi thơ tôi không được tốt đẹp mấy.
- Không sao đâu, bây giờ tôi nghĩ rằng người bạn đó vẫn nhớ đến anh đấy!
- Làm sao cô biết được chuyện rằng người bạn đó sẽ nhớ đến tôi?
Cô ấy mỉm cười lộ hàm răng trắng tinh được chăm sóc kĩ lưỡng, có hai má lúm đồng tiền ở hai bên, đôi mắt híp lại nghiêng đầu sang nhìn tôi và nói: "Tôi đoán vậy đấy!"
*
- Tôi đi cùng với Tiểu Hi dạo một vòng quanh công viên để tìm đám Dương Giai và gặp chị Dao Dao, đi một lúc tôi gặp chị ấy, tôi thấy chị ấy đang đôi co với Trịnh Lạc Kiên, không biết tại sao lại gặp tên đó ở đây.
- Tiểu Hi người đó là Trịnh Lạc Kiên?
- Đúng vậy Niên Vũ, mau lại đó đi.
Tôi thấy hắn ta nắm tay chị Dao Dao lôi đi, tôi bước đến gạt tay hắn ta ra, hắn ta quay đầu lại bất ngờ nhìn tôi
- Niên Vũ, Tiểu...
Chị ấy bỗng khựng lại, tôi để ý thấy Tiểu Hi núp ở bụi cây đằng sau, cũng đúng chuyện Tiểu Hi còn sống không được để cho ai biết.
- Này Ngô Niên Vũ, bỏ cái tay của cậu ra!
- Anh định làm gì chị Dao Dao? Tôi nói
- Cậu cũng thật lạ, đừng quên cô ấy là vị hôn phu của tôi dù cho tôi có làm gì đi nữa cậu cũng chẳng có tư cách gì để ngăn cản tôi!
Hắn ta nói bằng một giọng nói khıêυ khí©h khiến tôi rất tức giận đến nỗi muốn đấm cho hắn ta một đấm, đá hắn ta một cú như Tiểu Hi lúc nãy, chị Dao Dao thì chắc chẳng thể làm vậy rồi.
- Mặc dù chị ấy là vị hôn phu của anh nhưng anh cũng cần phải tôn trọng chị ấy!
- Tôi rất tôn trọng cô ta, tôi chưa hề đυ.ng đến một sợi tóc nào của cô ta cả.
- Hừ, không hiểu vì sao hôm nay chúng tôi đi chơi lại gặp trời mưa hóa ra là điềm=))
Tôi nói với hắn ta bằng một giọng mỉa mai ngược lại như lúc nãy hắn nói chuyện với tôi.
- Thôi đi Niên Vũ, chúng ta đi thôi mọi người đang nhìn, đừng làm quá mọi chuyện lên.
Chị Dao Dao lại gần nắm lấy cánh tay tôi, tôi đành buông tên đó ra, nhìn chị Dao Dao như vậy tôi thật chẳng muốn làm chị ấy khó xử làm gì, nhưng khi nhìn lại tên kia, tôi mới thấy không ưa nổi hắn.
- Chúng ta đi thôi chị Dao Dao. Tôi và chị ấy cùng quay người bỏ đi, tôi ra hiệu Tiểu Hi đi cùng chúng tôi ở bụi cây đằng đó, đột nhiên Trịnh Lạc Kiên lên tiếng nói:
- Dao Dao, hãy suy nghĩ thật kĩ chuyện này, anh sẽ cho em một cuộc sống bình thường như em hằng mong ước mà tên Hà Gia Hi đó sẽ chẳng bao giờ làm được, em đã cứu anh một mạng lúc nhỏ rồi, anh đã thề rằng sẽ biến em thành nàng công chúa hạnh phúc nhất. cả đời này người Trịnh Lạc Kiên yêu chỉ có mỗi Diệp Dao Dao.
Chị Dao Dao bước đi chẳng nói một lời nào, tôi nhìn ngang thấy đôi mắt như đang chất chứa một nỗi buồn không nguôi, nỗi buồn ấy đã che lấp cả đôi mắt trong sáng của chị ấy, chẳng chừa lại một tí hào quang nào, tôi cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bước đi như vậy, tôi không biết giữa chị ấy và Trịnh Lạc Kiên có chuyện gì, nhưng ít ra những lời tên kia nói vừa nãy tôi cảm nhận rằng nó rất thật lòng.
- Niên Vũ chị về trước đây, gửi lời tạm biệt đến Minh Di và Dương Giai dùm chị nhé.
- Để em tiễn chị.
- Không cần đâu, chị tự về là được ở lại với Tiểu Hi đi, tạm biệt em nhé.
Lời nói của chị ấy thốt ra nghe thật cô đơn và nặng nề. Tôi cũng như vậy đứng nhìn chị ấy, chẳng thể giúp được gì, chắc cũng đến lúc chúng tôi nên về rồi.
- Niên Vũ, nhìn trên bầu trời đi. Tiểu Hi tiến lại gần tôi và nói
Tôi ngước nhìn lên bầu trời, mắt mở to, bầu trời không có mây chỉ có một màu vàng ngã chiều, giữa khung trời trong veo đấy có một áng cầu vồng đủ màu sắc như tô cho bầu trời thêm sinh động, cầu vồng nổi bật giữa không trung khiến tôi đắm chìm trong nó, đột nhiên thấy nhẹ lòng hẳn.
Tôi ngước nhìn qua Tiểu Hi, thấy cô ấy chìm đắm trong áng cầu vồng, tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy tràn ngập màu sắc, nếu như đối với mọi người cầu vồng là thứ đẹp nhất thì đối với tôi cô ấy mới là đẹp nhất!
- Niên Vũ, anh biết không khi còn nhỏ tôi ước mình được cưỡi trên cầu vồng đấy.
- Tôi cũng đã từng ước như vậy, chúng ta giống nhau vậy. Tôi còn nhiều điều ước liên quan đến cầu vồng lắm!
- Này Niên Vũ, tôi ước rằng mình được khoác lên người một bộ váy cưới tràn ngập sắc màu cầu vồng cùng với người mình yêu và tiến vào lễ đường, nếu được như vậy thì tốt biết mấy!
- Tại sao lại không được? Một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm được một nửa của đời mình thôi.
Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười: "Ừm, cũng đúng nhỉ"