Kiều Tây nói bỗng nhiên giữ chặt tay cậu,nhưng làm Tần Bảo Trân sợ tới mức càng sặc, cuống quít đẩy hắn một cái ngã ở trên mặt đất: “Anh thiếu đánh à?”
Kiều Tây ánh mắt nóng rực mà nhìn cậu: “Mấy ngày nay ảnh chụp nữ thần nổi đình đám đó em à. Nữ trang của cậu thật là ưa nhìn, chân dài lại gầy nữa. Thật muốn cᏂị©Ꮒ em.”
“Anh con mẹ nó!”
Đã chịu ngôn ngữ vũ nhục như cậy, là đàn ông chịu không nổi, Tần Bảo Trân đi lên liền cho hắn một cước, đạp ngực hắn một cái để lại dấu giày.
“Hai đứa đang làm gì đấy?”
Giáo viên thể dục từ xa phát hiện bên này không ổn, dùng sức thổi một tiếng còi, nếu không phải bị ngăn cản, Tần Bảo Trân phỏng chừng còn có thể cho hắn một cước nữa.
Hai người bị kéo đến phòng giáo viên phê bình, Tần Bảo Trân đen đủi muốn chết, lúc đi ra sắc mặt đều không tốt.
“Anh vừa mới cùng Kiều Tây làm gì?”
Đại Cẩu như ma nhảy ra từ góc hành lang tòa nhà.
“Đệt, cậu muốn hù chết anh à.” Tần Bảo Trân bị cậu ta dọa sợ tới mức phát khϊếp, “Cậu làm sao mà biết được?”
“Em mới vừa quay cảnh trường mình ở đây, lấy tư liệu làm phim tuyên truyền cho trường chúng ta, kết quả chụp được hai người ôm ấp.” Đại Cẩu lôi camera đã chụp được cho cậu xem.
“Ai cùng hắn ôm ấp.” Tần Bảo Trân nhíu mày, “Em biết hắn à?”
“Anh không nhớ hắn à? Tên điên đó từng sống trong ký túc xá với chúng ta, sau đó chúng ta đánh hắn phải dọn ra ngoài, rồi Tam Cẩu chuyển đến sau đó.”
Tần Bảo Trân kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới Kiều Tây, hồi năm nhất, ký túc xá bọn họ có một tên điên ghê tởm muốn chết, nam sinh ký túc xá có bốn người, hắn liền quấy rầy ba người, quả thực nghiện tìиɧ ɖu͙©, gặp ai đều bảo làm một nháy.
Sau đó Tần Bảo Trân không nhịn được nữa, kéo người đến núi sau trường đánh hắn một trận, hắn liền tự giác xin đổi ký túc xá dọn ra ngoài, không nghĩ tới hiện tại lại xông ra.
Tần Bảo Trân trong lòng bực bội một trận: “Ghê tởm muốn chết.”
“Đừng nghĩ về hắn,” Đại Cẩu nói, “Anh sẽ cùng em chụp một bộ ảnh trong vài ngày tới. Lần này chúng ta có chủ đề mùa hè. Lần trước em đăng lên đã rất nổi tiếng, nhưng em không biết ai đã xóa bài gốc.”
“Không được! Cậu tìm học muội đi.” Tần Bảo Trân theo bản năng từ chối, chê cười, cậu đã bị Phương Đình xé rách quá nhiều váy rồi, mông cậu lại bị hắn thao nữa mất.
“Không được, học muội không nổi tiếng bằng anh, lần này đăng trên tạp chí của trường chúng ta, sẽ được trả tiền..”
Đại Cẩu nói với cậu hết lời hay, chỉ là lần này kêu ba ba đều không có tác dụng, đã có bạn trai đưa tiền tiêu Tần Bảo Trân, hiện tại khinh thường một chút thù lao kia, cậu coi tiền tài là cặn bã: “Cút.”
“Anh được lắm, em vừa chụp một bức ảnh anh đang ôm ấp tên điên đó. Em sẽ gửi cho anh trai anh." Đại Cẩu quơ quơ máy ảnh trong tay và đe dọa cậu.
Thực sự là bị cậu ta dọa sợ rồi, Tần Bảo Trân vội vàng vươn tay giữ tay cậu ta định lấy camera, không ngờ Đại Cẩu không giữ được bị cậu hất tay ra, bay qua lan can.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, ngây ngô tựa vào lan can nhìn xuống.
“A a a!” Đại Cẩu phát điên, “Anh trả bảo bối lại cho em!”
Đây chính là tầng sáu a.
Khi người ta xui xẻo uống phải nước lạnh cũng bị mắc vào răng, máy ảnh của Đại Cẩu bị cậu làm rơi như vậy, hỏng đến mức không thể hỏng được nữa. Cậu còn cảm thấy may mắn vì không có ai ở dưới lầu nên không xảy ra chuyện gì.
Anh em như quần áo, máy ảnh như bà xã, Đại Cẩu tức điên lên quả thật muốn liều mạng với cậu. Tần Bảo Trân lại giơ ngón tay lên thề với hắn ta nhất định sẽ bồi thường, nếu không sẽ bị trời đánh, bấy giờ mới miễn cưỡng lụm được cái mạng chó về.
Nhưng mà vấn đề là cậu lấy đâu ra tiền để bồi thường.
Mặc dù… Mặc dù Phương Đình nói có thể cho cậu tiền tiêu thỏa thích, nhưng cậu cũng không phải người không có mặt mũi như vậy, cho dù có tiêu xài một ít thì sau này cậu cũng phải trả lại. Nhưng mà máy ảnh này của Đại Cẩu đến mấy vạn nhưng cũng là giá đã khấu hao tài sản cố định, cậu thật sự không có mặt mũi nào mà chìa tay ra xin Phương Đình, nhưng trong thời gian ngắn thế lại không kiếm ra được nhiều tiền như vậy.
Cậu gọi điện về nhà mẹ mình, ấp a ấp úng cũng không mở miệng được, chỉ sợ nói ra thì không chỉ Đại Cẩu gϊếŧ cậu mà mẹ cậu cũng sẽ gϊếŧ cậu.
Cuối cùng chỉ có thể ảo não mà cúp điện thoại, ném điện thoại đi, cậu nằm trên giường như mất hết sinh lực, ánh mắt vô hồn, đột nhiên thấy được tủ giày chất đống của mình.
Cậu có rất nhiều giày, có một số là phiên bản giới hạn, nếu bán đi chắc được cũng không ít.
Nếu không thì bán đi một vài đôi?