Trước khi khai giảng, Tần Bảo Trân lại bị lừa hết tiền, chỉ có thể ngồi xổm trong nhà chơi game, cuộc sống tẻ nhạt đến nhàm chán.
Lúc này, một người chơi có ID game “Gấu con ngọt ngào” muốn gửi đến cậu một lời nhắn: “Anh ơi, có muốn tặng skin cho em không?
Nhớ lại chuyện trước kia, Tần Bảo Trân chỉ cần thấy mấy cái tên này, cùng với một avatar khả ái một chút nói không chừng sẽ liền tặng, nhưng cậu hiện tại chỉ có hai mắt bốc hỏa: "Cút."
Cái kẻ lừa đảo đáng chết kia cũng bắt đầu bằng kịch bản ngỏ ý muốn cậu tặng skin! Cậu hiện tại đến skin giới hạn mới còn chả có tiền mua, nữa là đem đi tặng?
Nghĩ nghĩ một hồi, Tần Bảo Trân nhấp vào WeChat tìm tên Phương Đình: "Có đó không?"
“Sao, có việc?” Bên kia nhanh chóng đáp lại cậu.
"Cho tôi mượn ít tiền, bao giờ có sẽ trả cậu."
Phương Đình nhanh chóng nhắn lại: "Gọi một tiếng anh.”
A! Tên hỗn đản này, không phải chỉ hơn cậu có mấy tháng sao, cả ngày chỉ muốn bắt nạt câu. Tần Bảo Trân hít sâu một hơi, bóp cổ họng kêu một tiếng, ghi âm lại rồi gửi đi:
"Anh à, cho em vay một ít tiền được không?"
Phương Đình thực sự bị cậu làm cho ghê tởm rồi, một phong bì màu đỏ nhanh chóng được gửi đến. Tần Bảo Trân vui vẻ click mở ra, sau đó sắc mặt liền suy sụp:
"Cậu cho tôi 20 tệ?!"
Một tiếng kêu anh của cậu chỉ đáng giá 20 tệ?
Phương Đình: "Mẹ cậu nói tối đa chỉ có thể cho cậu tiền đủ mua một ly trà sữa thôi, đỡ phải lại bị lừa.”
Tần Bảo Trân: "..."
Đáng ghét!
Phương Đình: "Giờ chưa đến 20 tệ cũng có thế bị lừa rồi, trên mạng thật giả lẫn lộn không biết đâu mà lần, bị lừa thêm lần nữa anh trai đây sẽ tức giận đấy nhé.”
Tức giận cái rắm ấy, không phải vừa bị lừa 18 nghìn tệ sao, ai ngu mà lại đi vào vết xe đổ lần nữa. Nhận tiền xong, Tần Bảo Trân thuần thục đem cái người nói lắm vừa rồi chặn lại.
Cậu tức giận mà nằm một hồi, uất ức quá, bỗng nhiên trong người chợt lóe lên một cỗ cảm hứng, lập tức ngồi dậy đăng ký một tài khoản WeChat khác, giữa hàng loạt ảnh mỹ nhân trên mạng liền chọn ra một tấm của một tiểu muội muội cậu thấy xinh đẹp nhất chọn làm ảnh đại diện, sau đó gửi kết bạn đến Phương Đình.
"Anh trai, kết bạn với em nha."
Lúc trước hắn đã chê cười cậu bị lừa, Tần Bảo Trân cậu không tin rằng Phương Đình có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với em gái xinh đẹp như thế này, cậu muốn đưa hắn vào tròng, chờ cho đến khi hắn mê muội đến mức không dứt ra được, khi đó cậu sẽ nhảy ra trước hắn mà cười nhạo:
“Hóa ra Phương Đình cậu cũng dễ bị mắc lừa thôi!”
Tần Bảo Trân mới chỉ tưởng tượng ra cảnh đó, trên mặt phút chốc đã tươi cười, sau đó ngồi chờ đối phương từ chối lời mời kết bạn.
Đúng thật là Phương Đình, hắn đi trên đường hay được các mỹ nữ xin Wechat, nhưng cho thì cho chứ tuyệt đối không thêm vào danh sách bạn bè.
Tần Bảo Trân lại bồi thêm.
"Anh à, đồng ý đi, đi nha, ưmmm ..."
Vẫn là từ chối.
Tần Bảo Trân nhướng mày buồn bực, người này có cái gì không ổn, muội muội xinh đẹp thế này cũng không cần, chẳng lẽ là gay sao?
Tuy nhiên, cùng là đồng loại, cậu biết rõ đàn ông ngoài mặt còn muốn xem thêm thứ gì. Cậu lần lượt thử từng thứ một, từ chân, lên eo, rồi body lúc mặc bikini, xem ngực, xem mông,....?
Sau một hồi lâu tỉ mỉ công phu, cuối cùng khi cậu nói rằng sẽ cho đối phương xem tiểu huyệt, hắn cuối cùng mới chịu thêm Wechat.
Tưởng thế nào, cậu lúc đầu còn nghĩ tên này thật sự có đạo đức tốt cơ! Ai dè muội muội vừa mới nói cho xem chỗ phía dưới đã liền đồng ý, quả nhiên háo sắc là bản chất của đàn ông mà.
“Anh đâu rồi?”
Tần Bảo Trân trước tiên dùng giọng điệu thực ngoan, giống như một tiểu bạch thỏ đáng yêu, tự mình bồi đắp nên một hình tường ngoan ngoãn, nhu mì.
“Ha, sao cô em đây lại ngoan thế, hay là giả bộ lòe tôi!”
Phương Đình không ngần ngại hỏi thẳng đối phương, một chút khách khí đều không có.
Tần Bảo Trân phỏng đoán có lẽ chuyện cậu vừa bị lừa đã khiến hắn trở nên cảnh giác, cho nên không dễ dàng như vậy mắc mưu, xem ra tên này thực sự không dễ bị dụ, cần phải tấn công mạnh mẽ hơn nữa.
"Anh trai, sao anh có thể nghĩ người ta như thế, người ta lúc nào cũng ngoan mà.”
“Hum, có thật vậy không?”
Con người này, nói chuyện với muội muội xinh đẹp mà khẩu khí không thể mềm mỏng chút sao?
"Đáng ghét, người ta không phải như vậy, chỉ đơn giản là muốn cùng anh trai tán gẫu, chán quá đi!"
"Anh trai đi đâu rồi?"
"Anh đang làm gì thế?"
Chỉ tiếc , Phương Đình đối với loại chuyện này có vẻ không mấy hứng thú, Tần Bảo Trân lầu bầu hàn huyên cả buổi cũng chưa được hồi âm, nghi ngờ hắn đã tự chặn mình, cuối cùng tung ra chiêu cuối:
"Anh trai lại không để ý đến người ta nữa sao, vậy người ta cho anh xem phần bên dưới nhé, được không?"