Sau khi tan học Tần Bảo Trân chặn Nhị cẩu, dò hỏi xem có thể đến căn phòng của cậu ta ở bên ngoài trường học ở vài ngày. Cậu mấy ngày nay thật sự không muốn về đối mặt với Phương Đình, nhưng lại không có cách nào, về phòng ký túc xá bốn người, Phương Đình chắc chắn sẽ tìm đến lôi cậu về.
Vừa hay Nhị cẩu là người bản địa, có phòng bên ngoài trường học, chẳng qua hắn thích không khí ở ký túc xá liền để trống, Tần Bảo Trân muốn đến ở đó trốn nạn mấy ngày.
Nhị cẩu cân nhắc nửa ngày: “Vậy anh đừng để anh của anh biết anh ở chỗ của em đấy.”
Tần Bảo Trân đương nhiên: “Chuyện này chắc chắn rồi.”
Khi cậu đi xuống cầu thang đã nhìn thấy Phương Đình đeo balo đến đón cậu, trong tim ngừng một chốc, nương theo người tan học trốn trốn tránh tránh đi sang phía còn lại xuống lầu ra cửa chạy mất.
“Bảo Trân? Ở đâu?”
“Không đợi anh à?”
“?”
“Bảo Trân? Bé cưng? Caramel bảo bối?”
“Tần Bảo Trân em chạy đi chỗ nào rồi?”
………….
Tần Bảo Trân tắt điện thoại, mệt mỏi rã rời nằm trên giường lớn.
Muốn cậu làm vợ Phương Đình, chuyện đó không thể nào, cậu lại không nghĩ ra được cách khác từ chối hắn, chỉ có thể trốn hắn trước đã.
Ngày thứ hai sau khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại mới mở điện thoại lên, tin nhắn chi chít cùng với cuộc gọi nhỡ giống như máy bay ném bom, ting ting tinh vang lên một hồi, Tần Bảo Trân bị dọa nhảy lên, cậu đến dũng khí trả lời cũng không có, chỉ dám nhìn tin cuối cùng
Phương Đình: “Em chết rồi?”
Ba chữ ngắn ngủn, nhìn thấy mà giật mình.
Tần Bảo Trân lưu loát sạch sẽ mà block hắn, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ trốn học, chẳng qua vì sợ thất bại, cậu vẫn buộc mình ra khỏi cửa, trong lòng cầu nguyện mình đừng bị Phương Đình bắt được.
Hai tiết học qua đi, bình an vô sự, nhưng cũng vẫn sợ vô tình đυ.ng phải Phương Đình bất cứ lúc nào, Tần Bảo Trân còn cố ý chọn một con đường nhỏ hẻo lánh đề về nhà, hai bên đều là rừng cây cao, chẳng có người đi đến chỗ này, trừ một vài đôi tình nhân.
Cứ đi cứ đi, cậu nghe thấy tiếng xì xào, hiểu mà lộ ra nụ cười, rừng cây rậm trong trường học mà, hiểu được đều hiểu, cậu không nhịn được tò mò mà quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cậu.
Tần Bảo Trân nheo mắt nhìn cho kỹ người kia, một lúc liền choáng váng, đầu còn chưa phản ứng lại hai chân đã động rồi, cặp cũng không cần vứt xuống đất nhanh chân chạy, nhưng vẫn là bị Phương Đình hai ba bước đuổi kịp, túm vào trong rừng cây nhỏ rậm rạp.
“Thấy anh liền bỏ chạy?” Phương Đình ôm cậu giống như heo mang vào trong rừng cây.
Tóc cậu tản loạn tùy ý, có lẽ là vừa nãy lúc chạy đi bị thổi loạn, cằm lún phún râu chưa cạo, hắn trước giờ là một người thích sạch sẽ gọn gàng lúc này trông có vẻ có chút tiều tụy, cũng rất tức giận.
Hắn bắt lấy nách cậu đem cậu giữ cậu đè lên thân cây, để hai chân cậu lơ lửng trên không trung.
“Tần Bảo Trân, em có biết anh đã phải đi tìm em cả một đêm hôm qua không?”
Đầu ngón chân Tần Bảo Trân không chạm đất, cảm giác an toàn cả người cũng đặt lên hai cánh tay đang nhấc cậu lên của hắn, cậu muốn chạy cũng không chạy được, khóc không ra nước mắt: “Cậu muốn làm cái gì?”
Hắn thật bất lực mà
“Tối hôm qua sao không về nhà? Đang trốn anh à?”
“Cậu mẹ nó, trong lòng cậu biết rõ thì đừng hỏi nữa?”
“Tại sao?”
Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái mông, bản thân Tần Bảo Trân cũng không rõ tại sao phải trốn, gân cổ lên nói: “Cậu đừng có quấn lấy tôi, tôi là con trai, tôi sẽ không làm vợ cậu đâu.”
Phương Đình thả cậu xuống, nhưng vẫn giữ lấy cậu không cho cậu chạy trốn, nhẹ nhàng cúi đầu, hắn có đôi mắt chất chứa tình cảm, hàng mi dài màu đen bóng cụp xuống che đi ánh mắt thâm tình.
Ngay lúc Tần Bảo Trân cho rằng hắn đã hiểu lời mình nói rồi, hắn lại ngẩng đầu nhìn cậu: “Lúc em cho anh xem ngực ở trên mạng cũng không nói em à nam”
“Cậu mẹ nó….a!”
Phương Đình đột nhiên vỗ vào mông cậu một cái, mạnh mẽ nhào nặn một hồi, “Nam thì làm sao, cho dù là nam cũng phải làm vợ anh.”
Tần Bảo Trân trợn mắt há miệng, còn chưa phản bác thì lại bị hắn ấn đè lên cây lần nữa, Phương Đình cách lớp quần mà nhào nặn mông cậu đã không đủ thỏa mãn, hắn còn muốn với tay vào, ngón tay sượt qua kẽ mông trực tiếp đè lên huyệt khẩu phía sau mà chọc, ngón tay chọc vào rất nông
“Làm, làm cái gì, cậu sờ vào chỗ đó của tôi làm gì?” Tần Bảo Trân quá hoảng loạn, phía sau bị ngón tay quá đáng sợ, lỗ nhỏ tốt xấu cũng là bộ phận có thể đâm vào, Phương Đình lúc này cắm vào mông cậu làm cái gì?”
“Sợ cái gì, con trai bị sờ một chút cũng chẳng làm sao.”
“Mọi người đều là nam cả, em cũng không thiệt.”
Phương Đình âm dương quái khí nói
“Không được, không được, cậu đừng đâm vào nữa….ha a…..nói cậu đừng đâm nữa, không vào được, mẹ nó……..”