Tần Bảo Trân nhìn theo hướng Trần Cẩu chỉ, phát hiện Phương Đình quả thực cách đó mấy bàn ngồi cùng người đàn ông trungg niên, người đàn ông ngồi cùng hắn nói cái gì đó, hắn cúi đầu nhìn điện thoại,sau đó ngẩng đầu nhìn tứ phía giống như tuần tra, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tần Bảo Trân.
Đờ mờ!
Tần Bảo Trân giống tên cướp bị bắt gặp tại trận, cũng không biết đang chột dạ cái gì, tóm lại trốn trước đã.
Đại Cẩu nhìn hành vi của cậu rất là buồn bực: “Anh đi đâu… Anh của anh đi tới kìa.”
Ngay sau đó chính là một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt, Phương Đình đứng ở trước mặt cậu, ở trên cao nhìn xuống bàn cậu đang trốn: “Đi ra.”
Tần Bảo Trân sợ hãi mãnh liệt nắm chặt chân bàn cho mình đủ dũng khí.
Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, mình đang mặc váy mà, Phương Đình chưa chắc đã nhận ra là cậu, cùng lắm bảo mình là “Caramel Tô Tô”.
Cậu tự mình an ủi ở dưới gầm bàn sau đó chậm rì rì bò ra, nhìn Phương Đình xấu hổ cười cười nhưng vẫn lễ phép, đang nghĩ làm thế nào để đối phó thì người đàn ông trung niên đi cùng Phương Đình cũng đi theo lại đây, là cha hắn.
Cha hắn vỗ vỗ cái bụng tròn vo, đánh giá cẩn thận Tần Bảo Trân một phen rồi vui vẻ hớn hở nói: “Này không phải Bảo Trân sao, sao lại mặc đồ con gái thế này?”
Xong rồi.
Dù một năm gặp được có mấy lần chú Phương vẫn nhận ra cậu, Phương Đình lại không có lý do nhận ra cậu.
Tần Bảo Trân chỉ hận tại sao vừa rồi mình lại tháo tóc giả ra.
Sau khi về đến nhà, Phương Đình liền chặn cậu ở cửa phòng ngủ không cho đi, chỉ nhìn cậu mà không nói gì.
Tần Bảo Trân bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chính mình liền thẳng thắn trước: “Được rồi được rồi, Caramel Tô Tô chính là tôi, thế nào? Cậu còn muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi.”
Lúc đi theo Phương Đình về nhà đã nghĩ đủ cách để giải thích, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận —— cậu ban đầu là muốn giả em gái trên mạng lừa Phương Đình, sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn sự thật rồi hung hăng cười nhạo hắn một trận, như vậy mình nói ra hay bại lộ trước cũng có gì khác đâu.
Nghĩ như vậy, gan cậu lại lớn hơn.
Phương Đình nhờ ưu thế thân thể to cao hơi hơi cúi đầu nhìn cậu, vài sợi tóc mái buông xuống ở trên sống mũi thẳng tắp, đèn dây tóc ngoài hành lang làm màu da hắn âm u rõ ràng, hình dáng ngũ quan sắc bén.
Từ em gái xinh đẹp âu yếm biến thành em trai cùng mình lớn lên từ nhỏ.
Tần Bảo Trân nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của Phương Đình vào giờ khắc này, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu bị hắn đánh một trận, nhưng không nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ như thế.
Hắn lặng im mà nhìn cậu.
Tần Bảo Trân không biết sao lại tự giễu mình: “Mẹ kiếp, anh trai sao anh lại không nói gì, anh không để ý tới Tô Tô bảo bối sao?”
Cậu khoe khoang một vòng, lại bừng tỉnh nhìn đến Phương Đình không chỉ không nổi trận lôi đình mà còn nở ra một nụ cười nguy hiểm, sau đó vô thức kiềm chế mà nói “Cậu đây là cái phản ứng gì?”
Lúc trước cậu khi biết mình bị lừa mười tám nghìn thiếu chút nữa là lăn lộn trên đất, Phương Đình không nên phản ứng bình tĩnh đến quỷ dị vậy được.
Câu ngầm ý thức được sự nghiêm trọng, rút tay ra kéo kéo góc áo hắn: “Cậu giận?”
“Phương Đình, cậu thật sự giận?”
Phương Đình tiến về phía trước đem cậu ép vào tường, dùng tay chống vách tường chắn cậu, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm mặt Tần Bảo Trân: “Bảo Trân, đây đều là trò đùa của cậu, cậu tìm tôi nói chuyện phiếm đơn giản vì muốn lừa tôi?”
Mắt hắn như có hai ngọn lửa lớn, bỏng rát hết tí lương tâm còn lại của Tần Bảo Trân, cậu lúc này hẳn phải là cười thật to sau khi lừa được hắn,nhưng mà hiện tại bị nhìn chằm chằm đến không có chỗ trốn.
Cậu gãi má: “Tôi đùa cậu tí thôi mà, đùa thôi.”
Gì chứ, hẹn hò qua mạng thôi mà, người này làm gì mà lại lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy,tức giận thì cứ đánh cậu không phải tốt hơn sao, dù sao cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế chạy rồi.
“Tại sao lại mặc váy ra ngoài ăn cơm cùng thằng con trai khác?” Phương Đình nắm cổ áo cậu đem vào phòng bên cạnh, “Đi vào, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tần Bảo Trân dù có chậm thì theo bản năng cũng cảm thấy có gì không ổn, có câu nói kêu “Đóng cửa đánh chó”, cậu không muốn bị nhốt lên quay người muốn chạy, không nghĩ tới Phương Đình vẫn luôn chú ý tới động tác của cậu, dùng sức túm cổ áo cậu kéo trở về, đóng cửa cái rầm.
“Trêu đùa tôi xong rồi chạy?”
Phương Đình nheo lại đôi mắt hẹp dài, môi mỏng mím lại, rõ ràng ngày thường hắn cười rộ lên sẽ lộ một hương vị ôn nhu sủng nịch, nhưng hiện tại lộ ra một biểu tình khó lường, ngũ quan đều hiện ra ý định công kích kịch tính, cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.