Tần Bảo Trân nghĩ mà nản lòng, nhưng một ý tưởng bỗng nhiên làm cậu bừng tỉnh.
Cậu không thể vay tiền, nhưng chắc chắn “Caramel Tô Tô” có thể, dù sao mục đích ban đầu của cậu cũng là để trả thù Phương Đình, giờ lừa hắn một chút cũng chẳng sao. Nhưng làm sao có thể khéo léo mà mượn được tiền?
Caramel Tô Tô: "Anh ơi, đang chơi game sao?"
Phương Đình cũng có chơi game, nhưng Tần Bảo Trân từ trước đến nay không bao giờ thèm chơi cùng hắn. Bởi vì Phương Đình sẽ không cho cậu chơi nhiều, lấy lý do là sức khỏe yếu. Nếu không phải vì mấy cái skin bản giới hạn kia, cậu còn lâu mới thèm chơi cùng.
Chỉ số kinh nghiệm của Tần Bảo Trân đã giảm xuống đáng kể, giờ kết bạn với Phương Đình cũng không phải thiệt thòi gì mấy. Cậu không chút do dự cùng hắn kết bạn trên game, còn tặng cho hắn mấy đóa hoa hồng.
“Anh trai có thể gửi cho người ta một ít trang phục được không?”
Không làm mấy cái hành động ái muội, làm sao mà lừa được tên mắt tinh như cú này. Phương Đình phất tay một cái, tất cả trang phục cùng phụ kiện hắn tích góp mấy năm nay đều được tặng đi, nick cậu ngay lập tức được thăng lên hạng cao nhất. Tuyệt thật, nếu hắn có thể mua cho cậu một cái skin phiên bản giới hạn thì quá tuyệt rồi.
Vừa mới bắt đầu vào trận, Tần Bảo Trân đã bắt đầu phô diễn kỹ thuật, để chứng minh mình là tiểu muội muội thật, cậu còn cố ý giả trang thành một em nai tơ ngơ ngác, nhất nhất đi theo sau Phương Đình để bắt người. Mỗi khi gϊếŧ được mạng nào, “Caramel Tô Tô” đều reo hò đầy phấn khích:
“A a, anh trai giỏi quá!”, “Anh trai cố lên..”
Có thể nói, mấy năm học văn khổ luyện, để giờ đây cậu có thể thành công mang tất cả những tinh hoa tinh túy tiếp thu được vận dụng nhuần nhuyễn được như thế này.
Người đi rừng bên đối thủ:
“Giỏi cái gì giỏi, ăn may thôi. Em gái xinh đẹp à, ván sau có muốn vào đội của anh không!”
Phương Đình không thèm mở miệng, chỉ lặng lẽ đuổi theo đối phương mà đuổi cùng gϊếŧ tận. Còn cậu chỉ đành chạy phía sau yếm trợ. Tần Bảo Trân cố hết sức phụ trợ Phương Đình, liên tiếp được thưởng rất nhiều sao. Cũng phải chơi cho giỏi một chút, lát sau xin hắn tiền mua skin còn đỡ ngại.
Lúc sau, cậu liền gửi skin yêu thích qua cho Phương Đình, nụng nịu đòi hỏi:
Caramel Tô Tô: “ Anh ơi, cái skin này đẹp quá, người ta muốn…”
Phương Đình: "Đẹp thì mua liền."
Tần Bảo Trân cũng muốn a, nhưng cậu lại không có tiền.
Caramel Tô Tô: "Nhưng ... nhưng ... Tô Tô không có tiền ..."
Caramel Tô Tô: "Anh trai có thể cho người ta mượn tiền mua trước được không, chờ có tiền sẽ sớm trả lại cho anh…”
Nhắn xong còn nhân tiện gửi một nhãn dán dễ thương qua nữa.
Cậu chỉ là muốn thử một chút, xem sức hút của Caramel Tô Tô đối với Phương Đình có bao nhiêu ảnh hưởng, liệu có thể lừa được hắn một cái skin hay không.
Một lát sau, Phương Đình: "Được."
Được? Cái gì được?
Tần Bảo Trân phát hiện trò chơi vừa nhận được một bưu kiện mới, click mở ra liền thấy, mười mấy cái skin mới nhất Phương Đình đều đem tặng. Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm, mở từng bưu kiện một, rồi lại tức giận.
Đối với muội muội hào phóng như vậy, mà đối với em trai thật keo kiệt, bây giờ cậu mà xin hắn lại cho 20 tệ nữa chứ gì!
Tên Phương Đình đáng ghét này, cười nhạo cậu lên mạng hẹn hò bị lừa, còn bây giờ không phải muội muội vừa mở miệng hắn đều sẽ cung phụng hết sao.
Tần Bảo Trân đương nhiên vẫn còn tức giận, nhưng skin vẫn quan trọng hơn.
Caramel Tô Tô: "Anh trai thật tốt, yêu anh quá đi!"
Phương Đình: "Anh trai cũng yêu em."
Phương Đình: "Bây giờ em bé nên làm như thế nào để cảm ơn anh đây?"
Quả nhiên, skin không phải tặng không....