Sau Đại hội thể thao đầy vui vẻ, học sinh trường Trung học số Một bắt đầu chấn chỉnh lại tác phong, bắt đầu thành thành thật thật học hành chuẩn bị cho kỳ thi tháng.
Đương nhiên, phần lớn học sinh đều có thể nghiêm túc lại, song dẫu trường này là trường đứng đầu tỉnh nhưng nếu học sinh không tự giác thì nhà trường cũng bó tay.
Dù có là trường tốt đến mấy chăng nữa thì cũng không phải trăm phần trăm học sinh đều có thể học hành nghiêm chỉnh, tâm trí một số người vẫn còn rong ruổi trên đường chạy sân thể dục, sải chân chạy như điên, một số người khác tâm trí không biết phiêu bạt chốn nao, nhưng dù sao cũng không dành cho chuyện bài vở, không thể thu về được.
Trong số đó tình trạng nghiêm trọng nhất chính là học sinh lớp Nghệ Thuật.
Mà học sinh mắc bệnh nan y lớp Nghệ Thuật, tâm trí còn nhởn nhơ tận đẩu đâu, đã tới thời kỳ cuối có một người.
Người này không phải là một học sinh bình thường, mà lại một cậu học sinh bảnh trai, một học sinh bảnh trai như thế thì tâm trí cũng bay xa nhất.
Lúc này, anh chàng đẹp trai “tâm trí đang đi chơi xa” đang bỏ cả hai tay vào hộc bàn, nhấn điện thoại điên cuồng.
Một chiếc điện thoại thông minh iPhone mà bị cậu nhấn đến phát ra tiếng là đủ thấy cậu đã dùng sức cỡ nào.
Mà chủ nhân của chiếc điện thoại iPhone bị tra tấn không ngừng kia, chính là Lục Dao.
Lục Dao đang cắn ngón tay cái, cau mày tự hỏi trong chốc lát rồi gõ vào giao diện Baidu trên màn hình điện thoại:
Vì sao lại nằm mơ lên giường với một thằng con trai?
Kết quả hiển thị bao gồm: Nhấn vào để xem OX chơi XX, trang web trả phí xem XXOO trực tuyến, xem phim O trực tuyến……..
Lục Dao vô tình nhấn vào một giao diện hoa hòe lòe loẹt, suýt nữa thì ném luôn điện thoại đi.
Cậu nghĩ: Biến đi, tôi không muốn xem mấy thứ này!
Lục Dao xóa hàng chữ ban nãy đi, tự hỏi một hồi rồi lại viết:
Tại sao con trai lại mơ thấy lên giường với người con trai khác?
Lần này kết quả hiển thị còn kỳ quái hơn trước, như thể mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho Lục Dao, gì mà phim X Tiểu Linh van xin anh trai, tìm người tôi yêu cũng yêu tôi xây dựng cuộc sống, phim X, cơ bụng tám múi, Phi Thành Vật Nhiễu.
Vẻ mặt Lục Dao đầy phức tạp nhìn chằm chằm mấy thứ đo, yên lặng tắt giao diện tìm kiếm đi để tránh mù hai mắt.
Vương Miểu ngồi cạnh thấy cả buổi sáng Lục Dao đều lén la lén lút cầm điện thoại làm gì đó mà mặt trắng bệch cả ra nên lo lắng hỏi, “Anh Lục, có phải anh có tâm sự không?”
Lục Dao thấy cậu ta thò đầu sang nhìn thì hoảng sợ, suýt té xuống đất.
Lục Dao cố bình tĩnh lại diễn vai đại ca, “Cậu quản làm cứt gì?”
Vương Miểu gãi đầu, “Em tiện hỏi chút thôi, thấy từ sáng tới giờ anh như thế, nếu anh có chuyện gì thì có thể nói với bọn em, nếu giúp được gì bọn em nhất định không ngần ngại.”
Lục Dao nghe câu đó thì nhìn Vương Miểu đầy quái dị.
Vương Miểu bị Lục Dao nhìn chằm chằm thì nổi hết da gà, “Anh Lục, sao anh lại nhìn em như vậy?” Cậu ta gào lên, “Em không làm gay đâu!”
“Làm mẹ cậu chứ làm!” Lục Dao đấm cậu ta một phát.
Vương Miểu trông rất thô kệch, cổ thô, cánh tay và đùi cũng thô, lại mặc bộ đồng phục cáu bẩn không biết lần giặt tiếp theo mẹ cậu ta còn trên cõi đời này không.
Lục Dao thầm nghĩ: Mình không phải là gay.
Cậu chán ghét xua tay: “Cậu tránh xa tôi ra, mẹ nó, mấy ngày không tắm khiến ông đây vừa ngửi mùi đã mắc ói!”
Vương Miểu nói: “Đâu đến mấy ngày, hôm trước em mới tắm mà!”
Vương Miểu không thể hiểu nổi tại sao Lục Dao cứ sáng ngủ dậy là phải tắm một lần, tối trước khi đi ngủ lại tắm một lần, rõ là biến chứng của bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối, ngược lại, Lục Dao cũng không hiểu nổi sao trên đời lại có người ba ngày mới tắm một lần.
Cậu tuyệt đối không thích kiểu cẩu thả bê bối như vậy.
Nhưng cậu lại không có cách nào chối bỏ, cứ muốn đến gần Lý Minh Châu.
Vì thế suốt buổi sáng Lục Dao cứ rối rắm mãi về tính hướng của mình, lúc thì cảm thấy: Đừng nói mình gay thật chứ? Lúc khác lại thấy: Mẹ nó đều là lỗi của Lý Minh!
Hễ nhớ lại giấc mơ lúc sáng là cậu lại thấy xấu hổ không chịu nổi, mấu chốt là thà mơ thấy một cô em chân dài ngực to thì không nói, tuổi dậy thì ai mà không từng có đối tượng mộng tinh, nhưng mà khổ nỗi đối tượng mộng tinh của cậu quá khác với người bình thường đi!
Lục Dao khoanh tay, hít một luồng khí lạnh vào, càng nghĩ càng thấy bực, nghĩ đến đôi mắt đẹp, hàng lông mi dài, đôi tay trắng như sứ, xương quai xanh sâu hoắm như con bướm chực tung cánh bay lên, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, dường như đến gần một chút sẽ cảm thấy tuyết lạnh phương Bắc thét gào của Lý Minh Châu.
Một người sinh ra ở miền Nam lại mang trên người vẻ rắn rỏi và khí lạnh ở quê Lục Dao.
Cậu nhịp nhịp ngón tay lên bàn, vừa nhịp tay vừa cố tự hỏi về câu đố đầu tiên cậu gặp phải suốt mười sáu năm qua.
Cậu nghĩ, có lẽ vì Lý Minh Châu cứ thích lên mặt dạy đời cậu nên cậu mới mơ thấy thế, đó chắc chắn là lý do, cậu giống một tên khốn đang tuổi dậy thì, tối về nhà lén lút mở phim con heo ra xem rồi chợt phát hiện ra nữ chính mình tưởng tượng ra lại chính là giáo viên tiếng Anh ban ngày cầm thước đánh lòng bàn tay cậu ta.
Nhất định là vì Lý Minh Châu luôn tỏ vẻ bề trên với cậu, cả ngày la rầy cậu không học vấn không nghề nghiệp, không hài lòng khi cậu không chịu mặc quần mùa thu, con giun xéo lắm cũng quằn nên cậu mới mơ thấy chuyện kỳ quái như thế.
Lục Dao moi hết tri thức trong đầu ra, như thể muốn góp nhặt hết kiến thức mười mấy năm đi học để miễn cưỡng thuyết phục chính mình rằng đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, còn vì một lý do rất chính đáng nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng lý do Lục Dao tìm được lại có trăm ngàn lỗ hổng, người ta tối đến xem phim con heo, tốt xấu gì giáo viên tiếng Anh cũng là nữ! Cậu lại cứ thế mơ thấy một thằng con trai là sao hả?
Hiển nhiên, vì cố gắng tự bào chữa cho mình nên Lục Dao làm như không biết chuyện đó.
Lục Dao lâm vào ngõ cụt không biết làm sao, cậu lập tức chuyển bộ não sang trạng thái “làm bài tập”, một khi gặp phải đề bài nào không giải được thì khỏi làm luôn, vứt nó sáng một bên mà đi về phía trước.
Giờ đây Lục Dao cũng gặp phải đề bài khó nhằn, cậu rối rắm suốt buổi sáng cũng không tìm được nguyên nhân, đến giữa trưa liền quên béng đi, lập tức mở Wechat lên oanh tạc điện thoại Lý Minh Châu.
Nhưng lúc này Lý Minh Châu lại không rảnh xem điện thoại.
Đại hội thể thao vừa kết thúc thì lớp Một bắt đầu buổi học sáng……….. Sáng hôm đó, Lý Minh Châu chẻ người làm hai, một nửa dùng để làm bài, nửa kia lần đầu tiên sắp xếp lại tài liệu học tập.
Lâm Hạ liếc nhìn tài liệu của Lý Minh Châu mà mắt muốn rớt xuống đất.
Nguyên nhân là vì Lý Minh Châu này lúc học hành hay làm bài tập chưa từng có thói quen ghi chép lại nên mọi người đừng mơ mà học tập được kinh nghiệm học hành gì từ cô.
Đầu óc cô quá thông minh, không cần phải ghi chép dài dòng làm gì, mà thường ngày mọi người cũng e sợ sự lạnh lùng xa cách của cô nên không dám lại hỏi bài.
Sau đó vẫn là thầy chủ nhiệm lên tiếng bảo Lý Minh Châu thi xong đừng vứt bài thi đi vội, cầm tới phòng giáo vụ phô tô ra mấy bản, yêu cầu cô lý giải cách làm, đến khi đó cả lớp mới có thể hưởng sái chút tư duy của đại thần, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Nên khi Lâm Hạ thấy Lý Minh Châu cầm bút lông đen, sắp xếp rất chỉn chu tài liệu học tập liền chửi thề một câu, “Ôi đệt!”
Cố Tiểu Phi hỏi, “Sao mà la lối thế?”
Lâm Hạ nhìn Cố Tiểu Phi, lén lút chỉ về phía Lý Minh Châu, Cố Tiểu Phi thò đầu sang đồng dạng bùng nổ, “Ôi đệt!”
Hai tiếng “Ôi đệt!” phá vỡ sự yên lặng của lớp học.
Đỗ Vũ Hiên dừng bút hỏi, “Hai người làm sao thế?”
Cố Tiểu Phi nói bằng khẩu hình câm: Lý Minh đang chỉnh lý tài liệu học tập.
Đỗ Vũ Hiên nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu Cố Tiểu Phi ra dấu gì.
Cổ Tiểu Phi to gan, hỏi thẳng Lý Minh Châu: “Lý Minh, cậu đang chỉnh lý tài liệu gì thế?”
Lý Minh Châu chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhưng rất nể mặt mà nói vài chữ, “Môn Lý, kiến thức trọng điểm, suy nghĩ cá nhân.”
Trong lớp có không ít người dừng bút, quay mặt nhìn nhau.
Đỗ Vũ Hiên nói, “Sao cậu lại chỉnh lý mấy cái này?”
Ngụ ý: Đại thần, bọn tôi có phần không?
Trong ánh mắt mong đợi của cả lớp, Lý Minh Châu tàn nhẫn nói câu tiếp theo, “Lớp Mười.”
Cổ Tiểu Phi la lên, “Lớp Mười? Cậu chỉnh lý tài liệu lớp Mười làm gì? Lớp Mười còn chưa học tới mà!”
“Ờ.” Lý Minh Châu vô cùng bủn xỉn từ ngữ của mình, chỉ nói ra những từ chủ chốt.
Đỗ Vũ Hiên tự hỏi một lúc, lập tức đoán ra, “Là vì phong trào Đôi bạn cùng tiến do trường phát động đúng không? Đêm nay học sinh lớp Mười sẽ đến đây học.”
Lý Minh Châu lật sang trang khác, “Ờ.”
Cố Tiểu Phi khϊếp sợ nhìn Lý Minh Châu, “Cậu chỉnh lý lại tài liệu cho lớp Mười……… chỉnh lý lại ý tưởng làm bài?”
Ơ hay………… Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?
Nếu không phải Lý Minh Châu vẫn mang khuôn mặt người chết như thường lệ, vẫn tản ra khí lạnh khiến người sống chớ gần thì chắc Cố Tiểu Phi đã xông tới áp tay vào trán Lý Minh Châu xem hôm nay cô có bị ấm đầu không.
Lý Minh Châu trước giờ chưa từng làm những chuyện rỗi hơi như thế, trong mắt bạn học, cô là một học sinh giỏi vị kỷ.
Một đại thần không thích gần gũi ai, sao đột nhiên lại nổi lòng tốt thế? Chỉ vì cái phong trào chó má Đôi bạn cùng tiến mà nhà trường phát động?
Nhưng thường ngày nhà trường phát động phong trào gì thì người đầu tiên chống đối, đề cao chủ nghĩa cá nhân chính là Lý Minh Châu cơ mà! Sao giờ lại phối hợp thế?
Mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hơn nữa, bạn cùng lớp hơn một năm chưa bao giờ thấy Lý Minh Châu sốt sắng chỉnh lý tài liệu học tập như thế thì cảm thấy bất công.
Cố Tiểu Phi là chuyên gia đội sổ lớp, nên phản ứng kịch liệt nhất, “Này, không phải chứ Lý Minh, nhà trường tùy tiện nói vậy thôi, cậu sốt sắng thế làm gì, đâu có ai trao giải đâu.”
Cậu ta lẩm bẩm vài câu, không cam lòng nhìn tài liệu.
Lý Minh Châu mặc kệ cậu ta, đóng mấy tờ giấy dày đặc kiến thức Vật lý lại thành tập.
Vì đề phòng người khác lấy mất, Lý Minh Châu còn cố ý viết ở đầu tài liệu hai chữ ngay ngắn: Lục Dao.
Đỗ Vũ Hiên thấy thế thì cười nói: “Cố Tiểu Phi cậu thôi đi, người ta chỉnh lý cho bạn người ta, cậu xen vào làm gì!”
Cố Tiểu Phi thầm nói: Lý Minh thì có bạn bè gì chứ, tám phần là muốn cua em gái lớp dưới.
“Em gái” Lục Dao, ngồi trong lớp chợt hắt xì một tiếng.
Cậu mở chai nước ra, uống một ngụm, bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Lục Dao, có người tìm.”
Lục Dao uống nước, Ngô Thành mở miệng, “Là một nữ sinh kiếm cậu.”
Lâm Quân Huy nói, “Nữ sinh tới tìm anh Lục một ngày không mười thì cũng chín cô, cậu hoảng cái gì?”
Ngô Thành híp mắt nhìn nữ sinh kia, “Không phải khu chúng ta, cô ấy mặc đồng phục khu Hai.”
Lâm Quân Huy, “Ặc, khu Hai cũng nhanh chân thế cơ à, cậu ấy mới ló mặt tí trong Đại hội thể thao mà đã đuổi tới phòng học?”
Nữ sinh đứng ngoài cửa một lát, thấy Lục Dao không chịu ra thì tự chạy vào.
“Lục Dao, sao anh không để ý tới em?”
Nữ sinh kia đi cửa sau vào, tức giận chống nạnh, trừng Lục Dao.
Mặt cô tròn trịa, mắt to, lúc chớp mắt trông khá giống một nữ diễn viên.
Lục Dao nhìn cô ta bằng nửa con mắt, bực dọc nói, “Cô tới đây làm gì?”
Nữ sinh ngồi xuống, gạt sách vở trên bàn cậu sang một bên, chống cằm nhìn Lục Dao, vẻ mặt đang hung dữ đột nhiên dịu dàng hẳn, mỉm cười ngọt ngào, “Em tới tìm anh làm hòa.”
Nữ sinh nói, “Em đã suy nghĩ suốt cả mùa hè, em không muốn chia tay, mình quay lại đi.”
Đám Ngô Thành nghe thế thì há hốc miệng, giật mình nhìn nhau, đọc thấy tin tức trong mắt đối phương: Đệt mợ, bạn gái cũ!
Triệu Tiểu Hân ngồi đằng trước đột nhiên đứng dậy phát ra một tiếng động lớn, ôm sách Ngữ Văn rảo bước ra ngoài, sách trong hộc bàn rơi đầy đất.
Cô bạn gái cũ hoàn toàn không chú ý tới Triệu Tiểu Hân ngồi phía trên, nhưng Lục Dao nghe tiếng động lớn như thế có liếc nhìn một cái.
Vương Miểu làm khẩu hình: Triệu Tiểu Hân muốn lên sân thượng khóc, tôi đi xem sao.
Vương Miểu lén lút chuồn ra cửa sau.
Ba người dư lại đằng sau, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.
Bạn gái cũ hiển nhiên là một nữ sinh yêu kiều, vừa thấy Lục Dao không để ý tới mình thì lập tức nhõng nhẽo nói, “Làm lành đi mà, em không muốn mình chia tay, em biết sai rồi, em không bao giờ động vào tài khoản game của anh nữa, thật đấy!”
Cô ta nói xong thì vươn tay muốn lay cánh tay Lục Dao, Lục Dao không biết làm sao lặng lẽ rút tay ra.
Bạn gái cũ dẩu miệng lên, “Có phải anh còn giận em không?”
Lục Dao bình thản nói, “Không phải.”
Bạn gái cũ nói, “Mình làm lành đi, anh vẫn thích em mà.”
Lục Dao quyết đoán nói, “Không cần.”
Đám Ngô Thành hít hà một hơi, thầm bội phục: Không hổ là anh Lục, em gái cao cấp cỡ này mà còn cự tuyệt, qủa là một con ngựa quý khó thuần!
Bạn gái cũ khó hiểu, ỏn ẻn ngân nga, “Vì sao?”
Lục Dao âm thầm cười khẩy, vừa ngây thơ vừa lạnh lùng nghĩ bụng: Bởi vì anh đây “cong”.