“Cậu nói xem cậu ta đúng là có tật xấu mà.” Hôm sau tan học, Ôn Noãn kể lại những gì xảy ra đêm qua cho Phương Triết Hàn
“Lão đại có tính tình của lão đại, người bình thường cũng không dám chọc, cậu còn xông tới đối mặt với hắn ta.”
Cô chậm rì rì nói: “Tôi có điểm tò mò, muốn tìm hiểu sâu một chút.”
Phương Triết Hàn bỗng dưng nghiêng mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn, nhìn lâu đến mức Ôn Noãn có hơi chột dạ: “Làm gì đấy!”
“Sách giáo dục giới tính cho thanh thiếu niên nói, nếu sinh ra cảm giác tò mò với người khác phái, là dấu hiệu của dậy thì.”
Ôn Noãn thuận miệng nói: “Nhưng nếu là tò mò đối với người đồng giới, thì gọi là gì?”
“Vậy chính là bông hoa nào đó ngứa rồi.”
Ôn Noãn: ….
Không thể giao lưu cùng đám đàn ông này.
*
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường học, Ôn Noãn nhớ tới Giang Trác hôm qua ngậm cây kem trong miệng, cũng đơn giản mua một cây cho mình, tách đôi đưa cho Phương Triết Hàn.
“Trước kia cậu chẳng thích mấy món ăn vặt này.”
“Giờ tôi thích.”
Cô chẳng buồn để ý, cứ thế vừa ngậm que kem, vừa dạo bước trên đường. Nữ sinh xung quanh đều không nhịn được mà ghé mắt nhìn cô.
“Ôn Hàn” gần đây đúng là ngày càng điên đảo. Việc ăn kem trông có chút ấu trĩ vậy mà “cậu ta” ăn lại biến ra khí chất thiếu niên thanh thuần xinh đẹp như vậy.
Phương Triết Hàn cũng học theo bộ dáng này, ngậm que kem. Bất quá hình ảnh này của cậu ta, lại trông như xác sống của tên thái giám thập niên 80 Hồng Kông đang thè chiếc lưỡi dài.
“Ôn Hàn” bây giờ, đúng là một cỗ máy thu hoạch trái tim thiếu nữ chạy bằng cơm.
Không, không chỉ là con gái, thậm chí con trai khi nhận được một cái liếc mắt này của “cậu”, đều không khỏi cảm thấy có chút khô nóng.
“Triết Hàn, giúp tôi nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, tôi có thường nhắc đến chuyện gì không?” Ôn Noãn cắn que kem, hỏi Phương Triết Hàn.
Phương Triết Hàn nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Thật sự cậu không nhớ nổi cái gì à?”
“Tôi chỉ nhớ cậu đang nợ tôi hai trăm.”
“Ôi ông tôi ơi sao cậu không quên luôn đi!”
Phương Triết Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nhớ rõ mấy tháng trước, cậu chẳng phải đã nói, cậu đang làm việc lớn sao. Nếu thành công, ba cậu sẽ chẳng thể khinh thường cậu nữa. Cậu so với tên Ôn Thừa Nghiệp kia, sẽ càng có tiền đồ hơn.”
Ôn Noãn bỗng dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Tôi có nói tới thật sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phương Triết Hàn lắc lắc đầu: “Cậu bảo sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ tự khắc biết. Nhưng chưa được mấy ngày, cậu đã bị thương, đưa vào bệnh viện.
Giữa mày Ôn Noãn hơi nhăn lại.
Dựa theo cách nói của Phương Triết Hàn, việc Ôn Hàn xảy ra chuyện không còn đơn thuần chỉ là xích mích giữa học sinh, mà có vẻ liên quan đến “việc lớn” mà anh đang làm?
Manh mối ngày càng phức tạp.
“Kể cho tôi thêm một chút xem, ví dụ như ‘tôi’ lúc trước đã nói gì, đã tiếp xúc với ai, hoặc đã làm điều gì kì quái.”
Phương Triết Hàn nhún vai: “Cậu chẳng kể với tôi nhiều nhặng gì, nói tôi không giữ miệng sẽ phá hư kế hoạch của cậu.”
“Vậy nếu cậu nhớ ra cái gì, nhất định phải nói cho tôi đầu tiên.”
Phương Triết Hàn gật đầu: “Dù sao tôi cảm thấy, cậu không cần thiết phải so đo mọi thứ với tên Ôn Thừa Nghiệp kia. Cậu ta đứng top 50 bài thi lần trước, đậu vào trường đại học trọng điểm không là vấn đề. Thành tích của cậu ngược lại như phân chó, không cùng đẳng cấp thì so thế nào, để tăng thêm phiền não à.”
Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: “Trước kia tôi rất thích so đo với cậu ta?”
“Cũng không phải, chỉ là nhìn thấy tên đó liền xù lông, lúc nào cũng kiếm chuyện. Bất quá cậu lại ngu ngốc, luôn bị cậu ta chơi lại.”
Phương Triết Hàn ném cho cô một ánh nhìn đồng cảm: “Con người, đôi lúc phải chấp nhận số phận, rằng ta là kẻ thất bại, biết được vị trí của bản thân, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Cậu còn rất rộng rãi.”
Tận đến hôm nay, sau khi nghe Phương Triết Hàn kể lại đủ loại chuyện, Ôn Noãn mới thật sự một lần nữa hiểu về anh hai.
Trước giờ cho rằng anh thực sự không có đầu óc, thích bày vẽ, cùng một đám chỉ nghĩ bản thân thất bại đi quậy phá.
Nhưng thực ra, như lời của cậu bạn có quả đầu máy bay, thì bọn họ lại rất cô độc, chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Anh ấy thấy được sự bất công của ba, muốn được chú ý, muốn được quan tâm.
Trong lòng Ôn Noãn có chút hụt hẫng, cô chẳng buồn để ý ba rốt cuộc có thích cô hay không. Dù sao cô có sư phụ quan tâm, có các sư huynh sư đệ yêu thương vậy là đủ rồi.
Nhưng đối với Ôn Hàn mà nói, ba chính là ba duy nhất của anh ấy. Anh muốn được ba mình công nhận.
*
Một chiếc xe màu đen dừng lại ven vỉa hè trường học, Ôn Noãn nhận ra người đàn ông trước cửa xe, là ba của cô - Ôn Hằng - cùng vợ của ông Trương Y Tuyết.
Đương nhiên, Ôn Thừa Nghiệp cũng ở đó. Cậu ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trong tay ôm trái bóng rổ, mồ hôi đổ đầy.
Trương Y Tuyết ôn nhu dùng khăn lụa lau mồ hôi trên gương mặt cậu.
Cậu đem theo mình một chai coca, ngửa đầu tu ừng ực.
Ba Ôn yêu thương nhìn cậu ta, một bàn tay đưa ra xách cặp sách giúp cậu: “Uống chậm một chút.”
Ôn Noãn chuẩn bị vờ như không nhìn thấy, muốn xoay người đi. Lại đúng lúc này, Ôn Thừa Nghiệp gọi cô----
“Em trai Ôn Hàn.”
Ôn Noãn mắt trợn trắng, đành dừng chân.
Bởi vì vừa biết được một ít việc trong quá khứ của Ôn Hàn, cảm xúc hiện tại của cô không tốt lắm, không muốn phản ứng với cậu ta.
“Đứng lại đó!” Tiếng ba gọi cô: “Ôn Hàn, con lại đây cho ta.”
Ôn Noãn không đi nữa, cực kì không tình nguyện đi qua chỗ bọn họ: “Làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật anh Thừa Nghiệp của con, vừa lúc gặp như vậy thì cùng ăn bữa cơm, sẵn tiện chúc mừng sinh nhật anh Thừa Nghiệp.”
Cách Ôn Hằng đối đãi với đứa con trai Ôn Hàn, nghiễm nhiên là một gương mặt gia trưởng điển hình, giọng điệu nói chuyện chẳng khác nào với người xa lạ.
Trương Y Tuyết cười nói: “Đúng đúng, tiểu Hàn cùng đi đi, dù sao mẹ của con bận rộn bên ngoài cả ngày không về. Hiện tại nếu con về, cũng không có ai nấu cơm cho con.”
Mẹ Diêu Mạn Chi của Ôn Noãn quả thực rất bận, chính là kiểu người cầu tiến trong sự nghiệp của mình, không về nhà cũng là chuyện thường ngày.
Đương nhiên, Ôn Noãn cũng tôn trọng lý tưởng này của bà. Đàn bà không phải sinh ra để bị ràng buộc bởi gia đình, con cái hay chuyện bếp núc.
Ôn Noãn cũng ý thức được, nếu ba mẹ đều mặc kệ, trách nhiệm bảo bọc và chiếu cố anh trai sẽ do cô gánh vác.
Đây cũng là nguyên nhân lần này cô trở về.
“Đi thôi, cùng ăn cơm, chúng ta đã đặt trước một phòng ở quán đồ Nhật rồi.” Trương Y Tuyết bước tới, kéo cô đi.
Ôn Noãn vội vàng lùi về hai bước, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu ạ, con về nhà gọi cơm hộp.”
Ôn Thừa Nghiệp liền nói với ba: “Ba, con thật sự rất muốn mời em trai cùng tham gia tiệc sinh nhật. Đây là cơ hội tốt để chúng con bồi đắp tình cảm anh em.”
Ôn Noãn buồn nôn.
Anh tốt xấu gì cũng là người có hy vọng kế thừa gia nghiệp hào môn này, có thể đừng thảo mai như vậy được không. Thật khiến người khác nuốt không trôi.
Bạch liên tới trình độ này, anh trai ngốc của cô sao có thể làm đối thủ của anh ta. Chẳng trách trước đây bị chọc tức đến kêu ngao ngao, âu cũng có tình lý bên trong.
Ôn Hằng nghe đứa con bảo bối nói vậy, đương nhiên muốn thỏa mãn yêu cầu, xụ mặt bảo: “Ôn Hàn, hôm nay con nên tới ăn sinh nhật của anh con đi.”
Ôn Noãn cười lạnh: “Thật ngại quá, hôm nay có rất nhiều bài tập, con thật sự không rảnh.”
Sắc mặt Ôn Hằng tệ hơn, liền trách mắng: “Ngày thường chẳng có việc quan trọng gì thì chẳng thấy mày cố gắng học như vậy. Hôm nay là sinh nhật anh mày thì mày vội vàng trở về làm bài tập. Mày chính là đang lấy cớ!”
Ôn Noãn lười nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, chỉ nói: “Đúng vậy.”
“Mày còn thái độ cái gì!”
“Tôi tỏ thái độ?” Ôn Noãn bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn về người ba này. “Sinh nhật anh ta, tôi nhất định phải tham gia. Vậy sinh nhật của tôi và em gái khi nào tới, ông nhớ sao?”
Ôn Hằng có chút sửng sốt.
Trường Y Tuyết thấy thế, vội vàng đi đến ngăn giữa hai cha con, liên tục xua tay: “Ai da, đừng cãi nhau, nhiều học sinh đang nhìn như vậy, có gì lên xe lại nói.”
Nói xong, bà bước tới giả ý muốn kéo Ôn Noãn. Ôn Noãn thuận tay vùng ra, Trương Y Tuyết suýt nữa bị quăng ngã trên xe.
Ôn Hằng liền phát hỏa, không kịp khống chế mà bước đến giơ chân, đá vào eo Ôn Noãn.
Đúng ra, thân thủ của Ôn Noãn cao như vậy, tránh được một cước này là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng cô không tránh.
Cô chính là muốn cảm nhận một chút tên anh hai của mình ngày thường luôn thấy cười hì hì, như chưa từng trải qua phiền não, rốt cuộc phải một mình chịu đựng tất cả sự sỉ nhục và bất công như thế nào.
Cú đá của ba cô tuy rằng không dùng bao nhiêu lực, nhưng nỗi nhục nhã mà nó đem lại… vượt xa rất nhiều nỗi đau thể xác. Xung quanh các bạn học đều đang nhìn, phát ra tiếng bàn tán khe khẽ, Ôn Hàn lại là một tên sĩ diện như vậy.
Ôn Noãn gắt gao ghì chặt nắm tay, tức giận đến sôi trào.
Cách đó không xa, ba người Giang Trác cùng Lục Vũ, Diệp Thanh đứng dưới tán cây, xem hết thảy náo nhiệt ở dãy phố đối diện.
“Khó trách tên tiểu tử Ôn Hàn ngày thường một lời không hợp liền dùng bạo lực, thì ra là cha nào con nấy.” Lục Vũ tấm tắc nói.
Diệp Thanh tiếp tục múa bút trên tay, soàn soạt phác họa khuôn mặt căng chặt của Ôn Hàn, không chút để ý nói: “Cậu ta thoạt nhìn cũng thật thương tâm.”
Giang Trác dập điếu thuốc, duỗi tay tìm cây ná trong túi, giơ tay ngắm bắn, nhắm ngay Ôn Hằng.
“Vãi c*t! Tổ tông tôi ơi!”
“Cậu đừng làm bậy nha…”
Lục Vũ lẫn Diệp Thanh đều bị hành động của cậu làm cho hoảng hồn, nhanh chân chắn lại trước mặt cậu ta, che khuất tầm mắt.
Ngay lúc này lại xảy ra một chuyện không ngờ đến.
Khi Ôn Thừa Nghiệp đi tới, giả vờ kéo Ôn Noãn lên xe, cô liền bắt lấy cánh tay cậu ta bẻ gập về, đúng một chiêu đã ném cậu ta ngã xuống đất.
Bởi vì động tác quá nhanh, một loạt hành động nước chảy mây trôi quá thuần thục nên mọi người đều không phản ứng kịp.
Tay cô siết lấy cằm của Ôn Thừa Nghiệp, khiến cậu ta đau đến kên run: “Ba….mẹ….”
Trương Y Tuyết lần đầu thấy Ôn Hàn làm khó dễ con mình, liền che miệng hét lên.
Ôn Hằng ngẩn người nhìn đứa con trước đây vẫn luôn yếu đuối, tức giận cũng chỉ âm thầm phát tiết, không nghĩ tới nó còn có một mặt cứng rắn như vậy.
Con ngươi đen nhánh này, lộ ra một cỗ thù địch dữ tợn, trước đây ông chưa thấy bao giờ.
“Tôi chỉ nói một lần, ông hãy nghe cho kỹ. Từ nay về sau, ông đá tôi một cái, tôi sẽ khiến hàm răng của con ông rớt một chiếc. Để xem xương của tôi cứng, hay răng của con ông cứng.”
Ôn Noãn chậm rãi đứng lên, đôi giày Martens đen dẫm lên ngực Ôn Thừa Nghiệp, hung tợn nhìn Ôn Hằng, gằn từng chữ: “Hiểu rồi chứ.”
“Ngươi đúng là ma quỷ! Cuồng bạo lực! Rác rưởi!” Trương Y Tuyết vội vã chạy lại, muốn cứu Ôn Thừa Nghiệp.
Ôn Noãn thả lỏng chân, đá Ôn Thừa Nghiệp qua cho bà ta, xoay gót rời đi.
“Nghiệt tử! Mày chờ đấy!” Phía sau truyền đến tiếng Ôn Hằng chửi ầm lên, Ôn Noãn vốn không nghe thấy nữa.
Bạn học xung quanh xem xong một màn này đều trợn mắt há mồm nhìn theo bóng dáng ‘Ôn Hàn’, lại nhìn sang bộ dạng chật vật của Ôn Thừa Nghiệp.
Này này này, ‘Ôn Hàn’ cũng quá đỉnh đi!
*
Ôn Noãn không về nhà ngay, mà quẹo vào một hẻm nhỏ không người, run run rẩy rẩy lấy di động ra.
Rất nhanh điện thoại đã truyền tới một giọng nam lười biếng: “Ai vậy!”
“Sư phụ, là con, tiểu Noãn.”
“À, nha đầu này, làm sao vậy?”
“Sư phụ, người đang làm gì thế?”
“Ta đang ở bờ ruộng bên cạnh, giám sát mấy huynh đệ của con bón phân cho cây ăn quả.” Trong đầu Ôn Noãn lập tức xuất hiện bộ dáng thản nhiên tự đắc của sư phụ bên bờ ruộng.
Cô hít một hơi: “Sư phụ…”
Dường như vẫn nghe ra được đôi phần nức nở, Ôn Noãn thấy mình thật yếu đuối, hít sâu một hơi, vài giây sau trạng thái tinh thần đã ổn định.
Người đàn ông nghe ra giọng điệu của Ôn Noãn có chỗ bất thường, hỏi: “Bị khi dễ?”
“Không phải, sư phụ….”
Ôn Noãn lập tức giữ vững lại giọng nói đang run rẩy, nói: “Vừa rồi mất bình tĩnh, cũng có động thủ, huhu….”
“Tay có đau không?”
Cô gái nhỏ lại thút thít: “Không đau.”
Người đàn ông cười cười: “Con đánh người ta, lại ở đây oan ức cái gì?”
“Vì sư phụ có dặn, luyện võ không phải để đánh người, mà là để tôi luyện bản thân.”
“Đã biết như vậy, tại sao còn đánh người ta?”
“Họ khi dễ anh con, có nhiều việc trước kia con không biết, giờ biết rồi, liền rất khổ sở.” Giọng của Ôn Noãn đều mang theo tiếng nức nở: “Con xúc động quá, thực xin lỗi, sư phụ.”
Rất lâu sau, từ trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ-----
“Tiểu Noãn, con không cần xin lỗi vì đã bảo vệ cho những người mình thương yêu.”
Trái tim Ôn Noãn run lên.
Trong điện thoại, tiếng sư phụ nhẹ nhàng truyền ra, Ôn Noãn dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng híp híp đôi mắt mà nói chuyện của sư phụ-----
“Khóc cái gì, nỗ lực làm bản thân ta mạnh mẽ hơn, chẳng phải là để bảo vệ những người ta yêu quý hay sao.”
……
Ôn Noãn vừa ra khỏi hẻm vắng liền thấy Giang Trác lười nhác dựa người lên tường. Thời điểm hoàng hôn buông xuống, mái tóc trắng của thiếu niên đặc biệt nổi bật.
Nhưng mà, nhìn kĩ một chút, lông mi của tên này cũng thật quá đáng, vừa mảnh vừa nhiều.
Ôn Noãn nghĩ, muốn đồng bộ với quả đầu trắng này, sao cậu ta không nhuộm trắng lông mi luôn nhỉ.
Thấy cậu ta liền chỉ muốn mắng vài câu. Bất quá hôm nay Ôn Noãn thật sự không có tâm trạng.
Ôn Noãn không để ý cậu, lập tức rời đi, không ngờ lại bị Giang Trác chặn lại.
“Tôi đây hiện tại tâm tình không tốt.” Cô nhàn nhạt nói: “Nếu cậu thông minh một chút thì đừng chọc tôi.”
Giang Trác chắp tay sau lưng, nhưng cũng không có ý định nhường đường.
Ôn Noãn đè nặng âm thanh, lạnh giọng uy hϊếp: “Hôm nay luyện tập gân cốt, đánh một cái cũng là đánh, hai cái cũng là đánh đấy.”
Giang Trác vẫn bất động như cũ, chỉ có ánh mắt dời xuống, nhàn nhạt liếc cô.
“Tôi nói lần cuối, đừng-chọc-tôi.”
Ôn Noãn dứt câu, tay phải gồng lên, một chưởng mang theo không ít lực hướng vào má trái của Giang Trác.
Giang Trác không tránh, cúi đầu tự châm cho mình một điếu thuốc.
Đến khi tay Ôn Noãn chỉ cách mặt cậu ta nửa tấc, bỗng dừng lại.
Giang Trác ngẩng đầu, phả khói vào mặt cô.
Ôn Noãn: ….
Ngay lúc Ôn Noãn lóe lên ý muốn động thủ thật sự, Giang Trác bỗng bắt lấy cổ tay cô, gập lại, siết một cái, nắm tay buộc phải mở ra.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Tay Ôn Noãn bị cậu siết, đau đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn thoát ra.
Bỗng nhiên, Giang Trác đặt vào lòng bàn tay cô, hai viên kẹo.