Chương 33: Lại gọi một tiếng

Giang Trác biết thừa ý đồ của Ôn Noãn nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn giảng bài toán kia cho cô

Toàn bộ sự chú ý của Ôn Noãn đều dừng trên đôi tay thon dài của Giang Trác, anh vẽ một đường parabol trên giấy, các ngón tay cầm bút vẽ vô cùng trơn tru, làn da trắng nõn cùng gân xanh hiện lên nhàn nhạt

Ôn Noãn là một người tay khống, nhìn thấy tay đẹp liền muốn sờ

Giang Trác thấy cô nàng chỉ toàn nhìn tay mình, cực kì giống với lúc “Ôn Hàn” không nghe giảng, nằm trên bàn nhìn tay anh

Cho dù là sinh đôi đi chăng nữa thì biểu tình lúc lơ đãng cũng sẽ khác nhau, vậy ma cử chỉ thần thái của hai người lại giống nhau như đúc

Giữa mày Giang Trác nhíu nhíu, buông bút xuống hỏi: “Em cần cái thuốc kia làm gì?”

Ôn Noãn cầm lấy bút, tùy ý vẽ hình xoắn ốc lên đó, không trả ời mà hỏi ngược lại: “Vậy Diệp Thanh cần cái này làm gì?”

Giang Trác bình tĩnh mà nói: “Bán lấy tiền”

Khóe miệng Ôn Noãn giật giật, cái này mà cậu ta cũng nghĩ được

“Em cũng bán lấy tiền” Ôn Noãn nhún nhún vai nói: “Cao thủ trên thiên hạ đều tụ họp ở đây, em không thể tham gia náo nhiệt hay sao”

Con người Giang Trác đen nhánh mà nhìn cô: “Nhà em không thiếu tiền như vậy, đừng hòng lừa gạt anh”

Giá trị viên thuốc kia rất cao, đối với người bình thường tuyệt đối là con số kếch sù, nhưng đối với tập đoàn địa ốc rải khắp toàn quốc của Ôn thị thì con số lẻ này, không đến mức để đại tiểu thư Ôn thị để ý như vậy

Hàm răng trắng tinh cắn cắn môi dưới, Ôn Noãn không có trả lời

Đúng là có biện pháp tốt hơn, cô có thể bỏ tiền ra mua bí dược, nhưng cô sẽ không ra hạ sách này

Tập đoàn dược phẩm Côn Luân kia quá là kiêu ngạo, mỗi năm chỉ đấu giá một lần, năm nay đã bị tổng tài Không Động mua mất rồi

Cho nên cô vừa muốn khiêu chiến vừa muốn giành lấy phần thưởng cho quán quân

Giang Trác nhìn biểu tình Ôn Noãn, đột nhiên hỏi: “Em dùng để chữa bệnh?”

Ôn Noãn giật mình. Giang Trác mắt tinh tai thính như vậy, chỉ một giây liền nhìn thấu cô, nếu còn nói nữa sợ là sẽ bị phát hiện

Cô còn đang nghĩ cách vòng vo thì nghe “Phanh” một tiếng, Diệp Thanh thở phì phì từ trong phòng ra, đi tới trước cọc gỗ luyện công

Thời gian có hạn, sắp tới thi đấu, hắn không thể trì hoãn thêm nữa, ở trong ổ chăn hét lên một tiếng rồi căng da đầu ra sau viện

Ôn Noãn xích lại gần Giang Trác, vừa lúc có thể làm bài mà xem Diệp Thanh luyện công luôn

Cô tới càng gần, Giang Trác liền ngửi được mùi hương ngọt ngào trên mùi cô, giống mùi kẹo sữa hòa với hoa quế

Đây là mùi thuộc về riêng Ôn Hàn

Khóe mắt Giang Trác run rẩy, lòng tràn đầy căng thẳng

Diệp Thanh đột nhiên quay đầu nhìn lại, hướng tới Ôn Noãn hô to: “Không được nhìn lén! Học lỏm đánh gãy chân!”

Ôn Noãn vội vàng đem sách giáo khoa che trước mắt, thuận tiện che luôn khuôn mặt nhỏ

Diệp Thanh tiếp tục đánh quyền

Lực đạo của cậu vô cùng mạnh mẽ, so với sự uyển chuyển của Ôn Noãn là đối lập vô cùng, đều là nội công

Không hổ là đệ tử gia truyền của Diệp Lan sư thúc

Nhưng mà, tuy chiêu này mạnh nhưng không phải là không có biện pháp hóa giải

Cô có thể quay lại, sau đó về nghiên cứu cùng các sư huynh, nói không chừng là phá giải được

Ôn Noãn trộm lấy điện thoại ra, đặt dựa bên cái giỏ đựng sách, camera nhắm ngay Diệp Thanh phía trước, bắt đầu ghi hình

Giang Trác có chút câm lặng: “Em trắng trợn như vậy ư, coi như anh không tồn tại?”

Ôn Noãn nghiêng đầu, cười cười với anh, nhỏ giọng nói: “Giang Trác ca ca sẽ không nói đâu”

Khóe mắt Giang Trác nâng lên, hô to với Diệp Thanh: “Thanh Nhi, đừng luyện nữa, ở đây có tên trộm…”

“Ai ai ai! Anh thật là…”

Ôn Noãn lập tức nhảy đùi trái Giang Trác lên duỗi tay bưng kín miệng cậu: “Đừng nói đừng nói, em đều kêu anh là ca ca nha, anh đừng gọi!”

Giang Trác trợn to đôi mắt nhìn tiểu nha đầu trên đầu gối mình

Thân thể cô nhanh nhẹn, cả người mềm mại như mèo con, lòng bàn tay bưng kín miệng anh, toàn bộ cơ thể đều dán lên người mình

“Không”

Cô kích động mà xin xỏ: “Trác ca, bây giờ anh giúp em đi, sau này anh bảo em làm gì, em đều làm hết, được không?”

Thân thể Giang Trác tê tê dại dại, ngậm chặt miệng, xung quanh đều là hơi thở ngọt ngào của cô gái nhỏ

Giang Trác không chỉ nhạy bén với đau đớn, thật ra thì mũi anh cực kì thính, người khác không thể ngửi được mùi hương của cô, nhưng Giang Trác thì có thể, bởi vì đó là hương vị anh khắc sâu trong lòng

Diệp Thanh quay lại nhìn Giang Trác một cái, lập tức che lại hai mắt mình: “Giữa ban ngày ban mặt mà hai người các cậu đang làm cái gì?”

Ôn Noãn từ ánh mắt Giang Trác biết được anh sẽ không bán đứng mình, thật cẩn thận buông lỏng tay, từ người anh đứng lên

“Trác ca, gọi tôi làm gì?” Diệp Thanh hỏi

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt Giang Trác đã nóng như nước sôi 100 độ

“Không có việc gì, hỏi cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không, uống một ngụm trà”

Tiếng nói chuyện này không giống so với bình thường

“Cậu tự uống đi, trời mùa đông cậu dễ bị cảm nắng”

Giang Trác đúng là dễ bị cảm nắng, sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng

Điện thoại trên bàn vẫn đang quay, Diệp Thanh cũng không hề phát hiện, nói to với Ôn Noãn: “Này, cô có muốn battle thử không?”

Ôn Noãn lấy chén trà từ bàn lên, uống một ngụm: “Được nha”

Giang Trác định nói đó là chén mình, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng, Ôn Noãn cởϊ áσ khoác gió ra, ném lên ngươi Giang Trác: “Thua đừng có khóc nha tiểu Diệp Thanh”

“Chỉ có anh trai cô mới được gọi tôi là tiêu Diệp Thanh, cô còn nhỏ hơn tôi nhiều!”

Hai người vừa nói chuyện vừa bắt đầu đánh nhau rồi

Giang Trác nắm chặt áo gió trong tay, trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ cùng với mùi hương rất ít

Anh có thể mơ hồ xác định, đó là mùi hương trên người Ôn Hàn