Edit: Hiba & Beta: Bachu
*
Tiết thể dục, Ôn Noãn mặc một bộ hoodie thể thao năng động, đứng trên sân bóng rổ chiếm hết một nửa ánh nhìn.
Ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn thanh thuần, mang theo vài phần hồng hào.
Nếu nói cô là một nam sinh, vậy thì so với nam sinh xinh đẹp thanh tú hơn vài phần. Nếu nói cô là nữ sinh, lại so với nữ sinh thập phần khí chất anh tuấn chết người.
Đẹp phi giới tính. Nam nữ bất phân.
Cô cũng tính là có chơi bóng rổ, trước đây cùng mấy sư huynh học được mấy chiêu kỹ thuật đẹp đẽ, làm cho đám nữ sinh xung quanh la hét đến chói tai ------
“Ôn Hàn đẹp trai quá!”
“Trước kia sao tôi lại không phát hiện cậu ấy chơi bóng đẹp như vậy!”
“Đúng vậy, cứ như thay đổi thành một người khác rồi ấy, thay da đổi thịt đó!”
……..
Phương Triết Hàn ngồi ở phía dưới rổ, nhìn vị này đang "nổi lên như lửa", nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thế nào mà trong một đêm, số lượng người u mê lại tăng dữ dội như vậy!
Nhìn "Ôn Hàn" dáng người đĩnh bạt, dung nhan tuấn mỹ, rồi lại nhìn chính mình, Phương Triết Hàn cảm thấy tự xấu hổ.
Thật là không xứng làm bạn với tên này.
Cô thật sự chơi đến vui vẻ, thỉnh thoảng lại có nữ sinh đỏ mặt chạy đến chỗ cô, ngại ngùng đưa nước uống ---------
“Ôn Hàn, cậu… cậu uống nước đi.”
Ôn Noãn vui vẻ nhận lấy, nhìn nữ sinh đó, hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”
Nữ sinh trong lòng có chú nai chạy loạn lên rồi, e lệ nói: “Không cần cảm ơn, cậu chơi bóng rổ thật giỏi.”
“Có cơ hội sẽ chỉ cậu.” Ôn Noãn sang sảng vặn chai nước có ga, uống một ngụm.
Nữ sinh ấy xấu hổ đến mức không dám nhìn nữa, xoay người chạy ra, liền bị một đám bạn học bao vây.
“Cậu đã nói cái gì rồi?”
“Cậu ấy nói, sẽ chỉ mình chơi bóng rổ.”
“Aaa, thật là ganh tị!”
“Hừ hừ, lần sau chị đây sẽ xuất kích!”
Ôn Noãn tay xách theo chai nước, đi đến trước mặt Phương Triết Hàn: “Các cậu ấy khen tôi chơi bóng rổ không tồi đấy.”
Phương Triết Hàn nâng giọng nói: “Ở trong mắt của nữ sinh đó, cậu lớn lên đẹp trai, bóng chơi kiểu nào cũng đáng; cậu nhìn tôi mặt mày nhìn như con gà, dù chơi vô cùng giỏi cũng không có em gái nào xem.”
Ôn Noãn cười cười, xem như là khen cô đi.
“Giang Trác sao vẫn chưa tới?”
Phương Triết Hàn nhìn đám nam sinh lớp năm: “Loại tiết như vậy, lão đại đó sẽ không tới, trường học cũng không ai quản cậu ta.”
“Thầy cô cũng mặc kệ?” Ôn Noãn ngạc nhiên, “Không phải chứ, trường Thập Tam quản học sinh rất nghiêm mà.”
“Trường Thập Tam này, làm ra cái nội quy kỷ luật thép gì đó, đều là nhắm vào đám học sinh bình thường, không nhắm vào loại học sinh phi thường như Giang Trác.”
“Cậu ta không bình thường?”
Phương Triết Hàn chọc chọc vào ngực mình, nhỏ giọng nói: “Nơi này của cậu ta, có vấn đề.”
“Bệnh tim?”
“Không phải!!” Phương Triết Hàn ngó nghiêng bốn phía, nhỏ giọng nói: “Tâm lý của cậu ta bất ổn, nghe nói có liên quan đến mẹ cậu ta. Mẹ cậu ta năm mười chín tuổi, bị người ta bắt cóc rồi làm cái kia, mới sinh ra cậu ta.”
Ôn Noãn cả kinh không nói nên lời.
“Sau đó cảnh sát cũng bắt được ba cậu ta, phán trọng tội. Mẹ cậu ta đường đường là tiểu thư của Giang gia danh môn Bắc thành, sinh cậu ta ra thì liền đem đến Viện phúc lợi.
“Bất quá bởi vì tính cách cậu ta thật quá mức không bình thường, chẳng gia đình nào dám nhận nuôi, lớn lên lại mang đôi mắt tiểu bá vương, Viện phúc lợi cũng không ngốc, liền trả về Giang gia. Ở đó đãi ngộ cậu ta vô cùng lạnh nhạt, hiện tại mẹ cậu ta có gia đình mới, nghe nói vào ngày kết hôn của mẹ, cậu ta nhuộm trắng tóc mình, không biết nghĩ sao nữa.”
Phương Triết Hàn nói như thật: “Cho nên, chúng ta với những lão đại trường học này, dù chúng là hỗn đản, thấy Giang Trác đều nên tránh một chút.”
Ôn Noãn nhớ lại ngày đầu tiên thấy thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mây, làn da trắng như tuyết, con ngươi lại đen láy, chỉ một cái liếc mắt như đem người nhốt vào khoảng sâu vô tận.
Thật là khó khăn nha.
Nhưng mặc kệ cuộc đời tên này có bao nhiêu đáng thương, chỉ cần thật sự có thể ra tay với Ôn Hàn, Ôn Noãn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người này.
Ngay lúc Phương Triết Hàn đang cùng Ôn Noãn nói chuyện phiếm, một trái bóng rổ bỗng nhiên bay về phía hai người.
“A, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, Ôn Noãn tức khắc nghiêng người, né được trái bóng rổ.
Ôn Noãn quay đầu lại, thấy vài học sinh mặc đồng phục thể dục vóc dáng cao ráo, không có ý tốt nhìn cô.
“Ngại quá, trái bóng này đúng là không có mắt, vậy phiền bạn học Ôn Hàn giúp chúng tôi đem bóng trả về được chứ.”
Người vừa mở miệng là một nam sinh tóc húi cua, cả người mặc bộ đồ thể thao đỏ chói.
Phương Triết Hàn vội vàng nói: “Tôi giúp cậu nhặt!”
Ôn Noãn giữ cậu lại: “Nhặt gì mà nhặt, không thấy bọn họ khinh thường à?”
Phương Triết Hàn nhỏ giọng nói: “Tên đó là Hạ Huy, đội trưởng đội bóng rổ, không dễ chọc.”
Ôn Noãn thấy bộ dáng cẩn thận cun cút của Phương Triết Hàn, liền biết cậu ta ở trường tuyệt đối là loại học sinh bình thường nhịn nhục người ta khi dễ, nhìn được thì nhịn, nhường được sẽ nhường.
Lại nghĩ Ôn Hàn cũng có khi phải chịu loại khi dễ như vậy.
Thật không có tiền đồ.
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Hạ Huy một cái, lẩm bẩm: “Đội trưởng đội bóng rổ của trường, thì có thể có bao nhiêu uy lực?”
“Không phải chứ Hàn ca, đừng có tự tìm chết.”
Phương Triết Hàn không kịp ngăn cản Ôn Noãn, cô liền lấy chân kéo quả bóng rổ lại, dùng sức một phát đá, bóng rổ trực tiếp lọt vào thùng rác cách đó không xa.
“Ôn Hàn, mày điên à!”
Ôn Noãn cười sang sảng: “Ngại quá, tôi chơi bóng đá khá hơn bóng rổ nhiều, thấy rác liền muốn đá.”
Đám nam sinh tức giận đến nghẹn giọng, càng kinh ngạc khi thấy "Ôn Hàn" nhát gan sợ phiền phức làm sao lại trở nên kiêu ngạo như vậy?
Hai tay Hạ Huy đều run bần bật lên đầy lửa giận, đoạt lấy trái bóng của một tên khác, ném vào cô: “Vừa yếu vừa gà như mày, tức giận cái gì!”
Lần này, Ôn Noãn cũng không tránh né, cô đưa tay tiếp được bóng.
Bóng rổ nghe lời mà xoay trên đầu ngón tay cô vài vòng rồi rời đi, mang theo một lực đạo còn hung hiểm hơn lần trước, nhắm vào Hạ Huy.
Rõ ràng lần ném trả này, dù là lực đạo hay tốc độ, Ôn Noãn đều hơn hẳn Hạ Huy.
Thân thủ Hạ Huy không tốt như Ôn Noãn, không thể né tránh, bị bóng rổ đập ngay giữa trán, đầu váng mắt hoa liền ngã xuống tạo thành một tiếng động lớn.
Sắc mặt Ôn Noãn đã lạnh xuống, ôn thuận nhu hòa trong mắt đều biến thành hư không.
Giờ phút này, cô liếc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Được thôi, cô cũng không phải người để bọn họ khi dễ.
Các nữ sinh xung quanh xem xong một màn lóa mắt, mở miệng sôi nổi ---------
“Cho chừa thói khi dễ người khác.”
“Đúng vậy, tính khí Ôn Hàn tốt như vậy, cũng không trêu chọc bọn họ.”
“Cái này tự mà chịu lấy, đáng lắm!”
………
Các nam sinh theo sau xấu hổ nâng Hạ Huy đứng dậy, không nói gì.
Ôn Noãn rất lưu loát phủi phủi tay, vừa mới xoay người liền thấy Giang Trác cùng hai người khác cùng nhau tiến vào sân bóng rổ.
Ánh mặt trời trong trẻo lướt xuống, anh mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, dưới chân xỏ đôi dép lê, vài sợi tóc màu bạc rũ xuống, che đi đôi mắt, cũng giấu đi con ngươi đậm vị uể oải, cứ thế nện bước chân xuống sàn đến phát ra tiếng.
Một bên má của anh phồng lên, ngậm một cây kẹo Pim Pom.
Phương Triết Hàn vội kéo ống tay áo cô, nói: “Hàn ca, tên đó tới!”
“Thấy.”
Người như vậy đi tới đâu, xung quanh không để ý cũng khó, bởi cảm giác tồn tại của tên này quá lớn.
Đương nhiên, thầy thể dục cũng đã thấy, khí thế hùng hổ rống tên anh.
Phương Triết Hàn nuốt ngụm nước miếng: “Lần này e là Giang Trác lành ít dữ nhiều.”
“Sao vậy?”
“Giáo viên thể dục lớp năm nổi tiếng hung dữ, bao nhiêu nhất hồn đại lão trong trường này đều bị một tay ông ấy trị đến khóc! Thầy ấy chỉ cần một bàn tay cũng có thể ném cậu lọt vào rổ.”
Ôn Noãn nhìn thầy thể dục lớp năm, cơ thể rắn chắc, cơ bắp đầy đủ, so với mấy người trên poster thể hình cũng không khác lắm.
“Nói cũng đúng.” Ôn Noãn cười tủm tỉm ngồi xổm trên mép gạch của bồn hoa, tay tùy ý ngắt một nhánh cỏ ngậm trong miệng chờ xem kịch vui.
Phương Triết Hàn nhìn bộ dáng ngậm cỏ của cô, mười phần vô lại, đẹp trai lại nâng lên một tầm cao mới.
Cậu cũng bắt chước Ôn Noãn ngắt một nhánh, bất quá có làm màu thế nào cũng là bắt chước, cậu học không được cái khí chất trai đẹp này.
Trong nháy mắt, thầy thể dục đã bước đến trước mặt Giang Trác, mắt trợn trừng: “Giang Trác, cậu cũng biết đường tới lớp học à!”
Giang Trác nhìn ông một cái, cảm thấy có chút quen mặt: “Ngài là?”
“Cậu còn dám không biết tôi là ai!”
Anh xoa xoa mớ tóc rối tung, mặt không biểu tình trả lời: “Có chút quen mắt.”
Thầy thể dục quả thật bị chọc giận đến điên rồi, nhưng đúng là bộ dáng vô tội của Giang Trác này lại không giống đang giả ngu, có vẻ thật sự không nhớ rõ.
“Giang Trác, cậu đừng có làm càng, cũng đừng nghĩ rằng trường học không có biện pháp với cậu đi?”
Que kẹo Pim Pom lăn từ bên trái sang bên phải quai hàm Giang Trác, anh bừng tỉnh nói: “A, chào thầy.”
“Học thể dục!! Cậu nhìn xem cậu đang mặc cái gì!!”
Giang Trác cúi đầu nhìn nhìn, trả lời: “Dép.”
“Ai cho cậu mang dép lê học thể dục! Tiết đầu tiên tôi đã nói thế nào, nội quy trường học tuyệt đối không được mang dép lê! Tiểu tử nhà cậu đây là biết còn cố phạm phải!”
“Vâng, em đã quên.”
Giang Trác nghĩ nghĩ, trực tiếp cởi "giày" ra, chân trần đứng trên sàn thể dục plastic, nhìn thầy giáo cười cười: “Vậy em không mang nữa.”
Thầy thể dục cảm thấy không thở nổi rồi, duỗi tay nhéo cánh tay anh, chuẩn bị chỉnh anh một đốn ra trò.
Tuy rằng thầy giáo ra tay thật sự bất ngờ, lại không ngờ Giang Trác vậy mà nhanh hơn, lách người một cái đã tránh được thầy giáo.
Đôi mắt Ôn Noãn híp lại.
Có thể nhìn ra, trên người tên gia hỏa này đúng là có võ, thầy giáo thể dục thân thủ vụng về như vậy, chạm vào một sợi lông của anh cũng đừng nghĩ.
“Được thôi, cởi ra thì cũng đừng mong mang lại!” Thầy thể dục chỉnh không thành, chỉ có thể trút giận lên dép của anh, thở phì phò ném thẳng vào thùng rác.
Trên mặt Giang Trác không lấy một gợn sóng, chân trần đạp lên nền sân thể dục. Sự việc xảy ra vừa rồi, đối với anh tựa hồ một chút ảnh hưởng cũng không có.
Ôn Noãn liền hiểu, tiểu tử này, mạch não đúng là không giống người bình thường cho lắm.
Nhóm con trai trên sân bóng rổ cũng dừng đánh, nhường lại sân cho Giang Trác như đang hành lễ.
Giang Trác cứ thế tự nhiên bắt lấy trái bóng một tên ném tới, đứng luôn tại chỗ chạy lấy đà.
Bóng rổ trên không trung vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ, ổn định vững chắc rơi vào rổ.
Các nam sinh xung quanh tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cũng không ai tình nguyện đến nhặt trái bóng này.
Âm thanh Giang Trác nhàn nhạt vang lên: “Chơi bóng chứ?”
Đám nam sinh lúc này mới máy móc nhặt bóng, nhưng đều không dám đến quá gần anh.
Trong một tổ hợp toàn giống đực thế này, bản năng luôn có tâm thái sợ hãi nhân tố cường mạnh nhất.
Xung quanh Giang Trác toàn là cường thế, phủi bay gần hết đám con trai bọn họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sợ vãi!
Ở vạch ba điểm, Giang Trác nhảy một cái, giương tay ném rổ.
…
Ôn Noãn ở xa xa nhìn đôi chân của anh, đúng là rất trắng…
Phương Triết Hàn duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cô, nhổ một câu: “Nhin đến choáng váng rồi?”
Ôn Noãn nói bâng quơ: “Ai… cậu xem chỉ vài phút ngắn ngủi, tên đó giữ bóng ghi điểm nhiều như vậy, kỹ thuật đúng là không sai, so với tôi còn khá hơn nhiều.”
Phương Triết Hàn xem Ôn Noãn là một tên nghiệp dư, nói: “Không phải như vậy lại khen kỹ thuật bóng không tồi, mà là, cậu nhìn xem đám nam sinh xung quanh đi, không ai kèm cậu ta cả. Nói là cùng nhau chơi bóng rổ, kỳ thật nhìn bộ dáng, chẳng ai nguyện ý cùng cậu ta chơi.”
Ôn Noãn quan sát, thật đúng là vậy. Dù cho anh ta có ném rổ gì đấy, cũng chẳng ai buồn ngăn cản.
Bất quá Giang Trác chơi thật sự nghiêm túc, tuy rằng bóng vào rổ nhiều như vậy thoạt nhìn có chút cô đơn.
Không ai tiếp nhận, trở thành dị loại, bị xung quanh cô lập.
Ôn Noãn nhặt trái bóng bên người, đứng dậy tiến đến vạch kẻ trắng, nhắm chuẩn rổ.
“Phịch” một tiếng, bóng của cô đánh bay quả bóng sắp vào rổ của Giang Trác, tu hú chiếm tổ, ung dung rơi vào.
Nhóm nam sinh giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Noãn đứng ở sân đối diện, cười đến ánh mặt trời xán lạn.
Cô hướng Giang Trác giơ giơ tay: “Hello, cùng nhau chơi bóng nha.”
Nhất thời, toàn bộ nhóm nam sinh trên sân bóng đều choáng váng.
Cậu ta đứng ở khoảng cách mẹ nó xa như vậy, cư nhiên có thể quăng bóng vào rổ!
Tầm mắt lười chảy thây của Giang Trác quét sang, liếc cô một cái, cảm thấy có điểm quen mắt, nhưng lại không thể nhớ cô là ai, chỉ lên tiếng lẩm bẩm: “Được.”
Ôn Noãn vui vẻ đi qua, gia nhập đám chơi bóng rổ này.
Nhưng cô làm gì chơi bóng rổ đâu, toàn bộ quá trình cứ nhìn chằm chằm Giang Trác, hoặc là khıêυ khí©h anh, hoặc là mạnh bạo cướp bóng, thậm chí phạm quy ôm lấy cánh tay anh, hòng đoạt bóng.
Rất nhiều lần, cô còn giẫm lên chân trần của Giang Trác, là cố ý giẫm, cũng đặc biệt dùng sức.
Người mù cũng thấy được, cô muốn kiếm chuyện với anh.
Phương Triết Hàn cũng sắp ngất tới nơi rồi.
Cho nên cô nói muốn "giao hữu kiểu bất thường", chính là đi khıêυ khí©h người ta à!?
Nằm trong ICU đến khùng rồi sao!
Giang Trác nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt, tựa hồ cậu ta cũng rất hăng hái, lại nhìn xuống đôi chân mình đầy dấu giày đen tuyền, dừng chơi bóng.
“Chỉnh tôi?” Khóe mắt anh chếch lên, mang theo vài phần bĩ khí.
Ôn Noãn cười hì hì nhìn anh: “Đâu có.”
Phương Triết Hàn:???
Các nam sinh xung quanh:???
Loại ngữ khí thốt ra chữ “Đâu có” này, là mẹ nó âm thanh mà một thằng con trai có thể nói ra hả?
Giọng của "Ôn Hàn" vốn dĩ đã nhẹ nhàng, kia một tiếng “Đâu có” âm cuối kéo dài vô hạn thật sự nghe không khác làm nũng là bao.
Rất nhiều nam sinh sau khi nghe câu này đều "thẳng" hết lên, mặt đỏ tai hồng muốn trực tiếp đem bức tên Ôn Hàn" này một trận!
Ôn Noãn vốn dĩ cố ý khıêυ khí©h Giang Trác, khinh bỉ anh ta đến mức chỉ cần người kia ra tay, cô liền có thể tìm hiểu được chi tiết cội nguồn từ anh.
Tất cả cô đều bày ra rồi, chuẩn bị nghênh đón đối thủ.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Giang Trác xoa xoa mái tóc trắng trên đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi sáng ------
“Thật đáng yêu.”
Ôn Noãn:???
Hết chương 03.
_________________
Editor có lời muốn nói:
Giang Trác: Cuộc đời anh là một đường thẳng, chỉ vì anh trai em mà bẻ cong:))