Chương 37: Phòng văn thư

Tối đó, Deming xem xét lại các hồ sơ liên quan đến vụ án và chú ý nhiều hơn tới các ghi chú về thông điệp mờ ám mà các Thợ Săn đã tìm thấy trong đoạn băng gốc. Cô đã bỏ qua nó, chỉ xem nó như thứ nhằm làm mất tập trung của người xem, nhưng giờ cô lại xem xét nó kỹ lưỡng hơn. Lãnh đạo Kho Lưu Trữ cho rằng bọn chúng đã phá mật mã và ba hình ảnh - dấu ấn của Lucifer, con cừu tượng tưng cho loài người, biểu tượng cho sự hợp nhất - ngụ ý là Sao Mai đang liên kết với Máu Đỏ. Nếu như thế thì có nghĩa là kẻ làm ra đoạn băng, cũng là kẻ đã bắt cóc con tin là một phần trong cơ cấu này. Một con người đang phục vụ cho Croatan chăng? Nó thật khó nghe nên đó cũng là lý do tại sao cô đã bỏ qua và coi đó như một trò nghi binh. Nghĩ theo cách đó có thể là rất kỳ cục đối với một Thợ Săn.

Trước khi mặt trời mọc cô lẻn vào trường Duchesne để lấy con rùa ngọc may mắn trong tủ đồ của mình - đó đúng là một kiểu mê tín ngớ ngẩn nhưng cô không muốn làm Người Chết Vi Hành mà không có nó. Em song sinh của cô đã mua mấy cái tượng nhỏ xíu đó trong một khu chợ ở Hồng Koong và Deming luôn mang anh bạn nhỏ ấy theo mình như một thói quen. Cô muốn lẻn vào trường rồi đi ra nhanh chóng mà không bị ai phát hiện hay hỏi han điều gì. Vào cái giờ sớm như thế này thì trường học vắng toe, chỉ có mấy người gác cổng thôi, vậy nên cô đã rất ngạc nhiên khi bất ngờ gặp Paul Rayburn đang đi ra khỏi thư viện trên tầng ba với một xe sách. Tủ đồ của học sinh năm nhất nằm trên tầng này, đối diện với cửa thư viện.

- Chào Paul - Cô nhanh nhảu.

- Ồ, chào - cậu đáp lại và cô liền thấy quang phổ của cậu ta chuyển sang màu cam giống như mỗi lần có sự hiện diện của cô.

- Cậu đang làm gì ở đây thế?

- Tớ là người phụ tá trong thư viện mà. Một chương trình nghiên cứu ấy mà - cậu vừa nói vừa leng keng chùm chìa khóa - Tớ đang cố làm cho xong việc trước khi giờ học bắt đầu. Nó còn tốt hơn là phải ở lại muộn trong trường.

Trông cậu có vẻ buồn ngủ và mệt mỏi. Deming thấy hơi xúc động về những nỗ lực của cậu đã trở thành một học sinh tại Duchesne. Nó không hề dễ dàng khi là một kẻ nghèo khó sống giữa những người giàu có.

Cô lại cảm thấy cảm giác si mê khi thấy cậu nhưng nụ cười ngượng ngùng của cậu còn khiến cô có một phản xạ khác, một điều còn mạnh mẽ hơn cả sự thôi thúc muốn uống máu cậu ta.

- Trời vẫn chưa sáng mà - cô vừa nói vừa nhét tập hồ sơ vào trong túi sách. Cô thấy tim mình hơi nhói đau vì cô biết là sau ngày hôm nay cô có thể sẽ không còn được thấy cậu nữa.

Ngay khi tìm thấy Stuart mà cô chắc là mình làm được, nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc và cô sẽ rời khỏi nước này.

Quả là đáng tiếc bởi vì với Paul cô có một cảm giác gì đó - cảm giác ngây ngất lẫn lộn giữa khao khát và yêu mến mà cô không thể giải thích được. Nó cũng làm cô thấy lo sợ vì cuộc sống của cô từ trước tới giờ vẫn chỉ có nguyên tắc và kỷ luật. Những cảm nhận của cô dành cho cậu làm cô bối rối, làm tâm trí cô xao lãng. Chúng sẽ làm lu mờ sự phán đoán của cô. Những Thợ Săn giỏi nhất phải là những người không để tình cảm chi phối và cô đang cố gắng để trở thành người giỏi nhất.

- À, đúng thế - Cậu nhún vai - Tớ quen với chuyện đó rồi. Sao cậu cũng đến đây sớm vậy?

- Thực ra là tớ không thể ngủ được.

- Chúng ta có thể gặp nhau sau được không? Khi cả hai đều đã tỉnh giấc nhé?

Cô định lắc đầu thì đột ngột lại nảy ra ý là có lẽ thay vì chạy trốn khỏi những cảm giác của mình cô nên chờ xem chuyện đó sẽ đi tới đâu và như thế cô có thể dập hết nó đi.

- Tớ cũng muốn vậy. Bằng giờ này ngày mai thì sao? Một bữa sáng khi mặt trời lên nhé.

Paul cười lóa cả mắt, khiến Deming quên mất rằng cô bảo cậu ấy đi gặp mình chỉ để cô có thể tìm ra được ý tưởng lãng mạn nào mà cậu đang che dấu về chuyện của hai người hay không.

Chỉ khi cậu đi rồi thì cô mới nhận ra là mình đã quên không hỏi về chuyện cậu đã kể về Victoria, Bryce và Piper. Cô muốn biết cậu đã nghe mấy thông tin sai lệch ấy ở đâu.

Phòng Văn Thư nằm tại những trụ sở chính giữa trung tâm thành phố, trong một khu cấm thuộc Kho Lưu Trữ. Viên thư ký nhìn vị Thợ Săn trong bộ áo choàng đen với ánh mắt độc địa trong khi đưa lại tập giấy vàng cho cô.

- Regent đã ký giấy bảo đảm chưa?

- Tôi có nó đây rồi - Deming trả lời và đưa cho ông cái giấy chứng nhận có chữ ký hoa mỹ của Mimi. Regent đồng ý cho mở hồ sơ chỉ trong trường hợp này thôi.

- Thông tin đặc quyền đấy. Không phải ai cũng nên biết đâu - viên thư ký khó tính làu bàu.

- Tôi hiểu. Đó là lý do tôi có giấy đảm bảo của Regent - Deming kiên nhẫn đáp lời.

- Đến ngăn thứ tư.

- Cám ơn ông.

Deming ngồi tại bàn làm việc và bắt đầu đọc các tư liệu về sự ra đời của Victoria Taylor và Stuart Rhodes qua các kiếp. Việc nhìn vào các kiếp sống đã qua của một người bất tử là điều hoàn toàn cấm kỵ trong Hội. Bộ Luật Ma Cà Rồng đã quy định rằng mỗi ma cà rồng sẽ tự hiểu biết về những tiền kiếp của mình qua Biểu Hiện của Máu - chứ không phải qua việc tra cứu trong các hồ sơ và ghi chép ở thư viện. Lawrence Van Alen đã cố thuyết giảng rằng nhân dạng của con người được thể hiện từ bên trong - thế có nghĩa là ngay khi chúng ta đã sống một đời bất tử, được ghi chép lại bởi những người chép sách mẫn cán từ thời sơ khai thì ta vẫn có bổn phận khám phá ra số phận của chính bản thân mình hơn là chỉ xem những văn bản đã được đánh máy lại.

STUART RHODES

Tên khai sinh: Hollis Stuart Cobden Rhodes

Kiếp trước được biết đến với tên: Piero d’Argento (Florence)

VICTORIA TAYLOR

Tên khai sinh: Victoria Alexandra Forbes Taylor

Kiếp trước được biết đến với tên: Strfana Granacci (Florence)

Chuyện này thật thú vị. Cả Victoria Taylor và Stuart Rhodes đều kết thúc chu kỳ sống gần đây nhất ở cùng một nơi và cùng một khoảng thời gian. Vậy thì dù họ có không biết nhau trong thời điểm hiện tại thì khả năng họ biết nhau trong quá khứ là điều chắc chắn. Chuyện này không thể là một việc ngẫu nhiên được.

Bằng bất cứ giá nào, ngay khi vào glom cô sẽ phải tìm ra Stuart, tóm kẻ đã bắt cóc cậu và cô sẽ có câu trả lời cho mình.

Deming rời Kho Lưu Trữ, đầu cúi thấp. Anh em nhà Lennox sẽ chờ gặp cô ở trụ sở Thợ Săn trong một giờ nữa và như thế cô sẽ còn rất ít thời gian để sắn sàng trước khi họ tới. Cô soát lại danh sách những thứ cần thiết trong đầu, cô cần phải mặc cái gì thật ấm. Lần trước khi tỉnh dậy sau khi hành động xong, cô đã run lên vì lạnh.

Cô sẽ gọi cho em gái mình. Cô muốn nghe thấy giọng của Dehua, không phải chỉ ở trong glom. Chẳng có gì cả, nó cũng chỉ là một sự mê tín nữa mà thôi, cô đã sẵn sàng bước vào hành lang tối.

Lúc dừng lại ở đèn giao thông, cô nhận thấy một chiếc xe đỗ bên kia đường. Đó cũng chính là chiếc đã đưa cô về nhà vào tối thứ bảy. Paul đang ngồi sau tay lái. Cô định vẫy chào cậu thì trông thấy cậu ta không chỉ có một mình. Có một cô gái ở trong xe cùng cậu.

Có gì đó quen quen ở cô gái đang bước ra khỏi xe ấy.

Rồi Deming cũng nhận ra.

Cô ấy là Victoria Taylor.