Chương 62: Mimi

Mimi đứng chết lặng giữa lối đi trong khi tất cả xung quanh cô chỉ là hoảng sợ và hỗn loạn. Cô có thể nghe thấy ai đó gào thét từ một nơi nào đó xa xăm. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Kingsley đâu rồi?

Rồi Jack ở bên cô, tay nắm lấy khuỷu tay cô.

- Máu Bạc! Ở trong trí tâm thuật! Ngay bây giờ! Theo anh!

Tạ ơn Chúa là cô không phỉa đang mặc chiếc váy cưới ngu ngốc của mình để bước vào thế giới trí tâm thuật. Điều đó khiến việc chạy dễ dàng hơn rất nhiều. Người anh em sinh đôi của cô đang đi nhanh như chớp xuyên qua bóng tối giống như một tên lửa, Mimi chạy theo sau anh.

- Bọn chúng đâu rồi! - Cô hỏi.

- Chúng đã mang Schuyler xuống vùng biên, tới chỗ cánh cổng - Anh trả lời trong khi họ chạy càng lúc càng nhanh và xuống sâu hơn, sâu nơi bóng tối, sâu xuống nơi mà ký ức và thời gian không còn tồn tại, chỉ còn duy nhất con đường của ngọn lửa.

Schuyler đã tới dự lễ cưới của cô! Cô ta làm gì ở đó chứ! Tất cả chuyện này có thể là lỗi của cô ta! Đợi đã...

- Anh biết về những cánh cổng sao? - Cô hỏi - Về mệnh lệnh?

- Đúng vậy - Jack đáp - Charles đã nói với anh. Ông đã nghi ngờ điều đó sau khi Leviathan được tự do, những kẻ Máu Bạc sẽ tìm kiếm một cái ở Lutetia.

- Và anh dẫn chúng tới chỗ giao lộ để thay thế - Mimi nói, kết nối tất cả những gì Kingsley đã kể cho cô cùng với điều mà Jack đang nói lúc này.

- Đúng thế.

- Nhưng chuyện đó không thật sự hiệu quả, phải không? - Mimi hỏi - Chẳng ai có được điều mình muốn tại Paris.

- Đúng với bọn chúng và đúng với cả chúng ta - Jack trả lời với vẻ cay đắng.

Những kẻ Máu Bạc đã không thể mở được cánh cổng, Charles cũng không thể bẫy được bọn Máu Bạc, và bây giờ thì chính ông lại đang mắc kẹt ở giao lộ.

Bọn họ đã tới chỗ cánh cổng. Nó giống hệt như những gì mà Kingsley đã miêu tả: cao hơn ba mét, gắn sâu vào vỏ trái đất. Mimi biết rằng đây chỉ là hình ảnh vật lý của nó trong trí tâm thuật, một thứ mà chỉ bọn họ mới có thể nhìn thấy. Rào cản thực sự là linh hồn của Michael và sự bảo vệ đã giữ không cho bọn Máu Bạc vượt qua. Nhưng Kingsley đang ở đâu? Mimi không thể thấy anh - chỉ có duy nhất Lucifer đang đứng phía sau những thanh chắn bằng sắt. Đứa con gái ngu ngốc nhà Van Alen đang bị trói ngay bên cạnh ông ta.

Khi ông ta trông thấy họ đến, người lãnh đoạ cũ của họ mỉm cười.

- Azrael, Abbadon. Thật tốt khi hai người tham gia cùng bọn ta.

Mimi phải chiến đấu để không quỳ xuống.

Ngôi sao mai đang đứng trước cô. Vị hoàng tử thật sự của họ. Trông ông ta mới thật lộng lẫy và đáng yêu làm sao. Mimi nhớ mình đã nghe theo mọi mệnh lệnh của ông ta thế nào, ba người bọn họ đã cùng nhau chinh phục Trời và Đất cho Thượng Đế như thế nào.

Những chiến thắng của họ đã huy hoàng làm sao! Bọn họ đều đẹp thế nào, lộng lẫy và bay về phía mặt trời. Làm sao ai đó có thể trách tội bọn họ vì đã trưng ra vẻ đẹp và sự lộng lẫy của mình kia chứ? Làm sao ai đó có thể trách tội bọn họ chỉ vì nghĩ tới thanh danh của chính họ chứ?

Nhưng không - đó là lỗi của ông ta khiến họ mắc kẹt ở đây, là lỗi của ông ta khiến họ bị trục xuất và sống cuộc đời mình dưới Trái Đất. Thiên đường chỉ là một ký ức mờ nhạt, gần như chuyện hoang đường... thậm chí với họ... ngăn cách khỏi sự ấm áp và tình yêu của Thượng Đế mãi mãi. Giá như...

Họ đã cố gắng... Họ đã đổi phe vào phút cuối cùng, lựa chọn Michael thánh thiện thay vì vị tướng của họ. Nhưng nó đã quá muộn rồi... Đã quá muộn, dù sau đó, quay trở lại thuở mới bình minh của thế giới, khi cô vẫn còn trẻ...

- Thả cô ấy ra! - Jack hét lên - Ngay bây giờ, con quỷ kia.

Mimi nhìn anh trai, nhìn người anh em sinh đôi với cô. Cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ, liều mạng đến thế. Trước kia, bọn họ đã chiến đấu bên nhau trong đội quân của Lucifer, cả khi chiến đấu chống lại ông ta sau đó.

Jack nhảy qua cánh cổng, thanh kiếm của anh bùng cháy. Để đánh bại kẻ thù và giải thoát cho tình yêu của anh.

Không một chút chần chừ. Mimi theo anh bước vào trận chiến.