Chương 30

Chờ đợi là một phần khó khăn nhất. Schuyler nhớ cô đã từng ngồi chờ trong căn hộ trên đường Street, giống như thế này, chờ Jack đến chỗ hẹn hò bí mật của họ. Luôn luôn giống như phép lạ mỗi khi anh ta bước qua cánh cửa. Vì thật không thể nào tin được anh là của cô, và rằng anh đã mong đợi để được nhìn thấy cô cũng nhiều như cô đã khao khát để được gặp anh. Chuyện này như thể cô mới rời bỏ anh ngày hôm qua, những cảm xúc mà anh khuấy động trong cô thật choáng váng, những kỷ niệm mà anh mang lại quá mạnh mẽ. Cô đã yêu cách quan sát anh bước vào căn hộ. Cô nhớ khuôn mặt anh mang 1 cái nhìn lo lắng như thế nào khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa như anh luôn sẵn sàng cho mình thất vọng. Câu hỏi nấn ná trên nét mặt của anh...Liệu cô có ở đó chờ anh không? Cô đã yêu anh rất nhiều vì điều đó. Khi biết rằng anh vẫn chỉ là 1 người dễ bị tổn thương, nhạy cảm như cô. Anh chưa từng 1 lần xem cô là điều dĩ nhiên.

Bây h cô lại đang chờ đợi anh. Anh sẽ trở lại vì cô, cô tin như vậy. Tin vào điều đó rất nhiều, như cô đã chờ đợi, ngồi trên sàn nhà của hang động trong một hầm mộ ngầm dưới lòng đất ở Paris, như cô đã từng ngồi chờ trên tràng kỷ trong căn hộ ở New York.

Cô tin rằng anh sẽ trở lại vì cô, bởi vì nếu không, nó có nghĩa là, không. Không. Không đời nào anh bị gϊếŧ chết. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như anh bị thương? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh rơi xuống 1 trong những đường hầm tối tăm nào đó, những đường hầm mà cô đã không chọn, nếu như anh bị rơi xuống 1 nơi nào đó ở ngoài đó, đang bị chảy máu và bất tỉnh thì sao? Sau đó sẽ ra sao?

Cô thậm chí không thể bắt đầu suy nghĩ về những gì xảy ra cho Oliver. Cô hy vọng Jack đã đúng, rằng bọn Máu Bạc sẽ bỏ anh lại 1 mình...Croatan không quan tâm đến con người...phải vậy không? Làm thế nào mà cô có thể bỏ rơi anh được? Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã bỏ rơi anh. Và bây giờ, Jack quá...Jack cũng đã mất tích khá lâu. Cô thật là bất hạnh khi đã để mất cả 2 người chỉ trong 1 đêm. Cô phải đi. Cô đã chờ đợi đủ lâu. Jack cần cô. Cô phải đi tìm anh, cô không thể chỉ chờ đợi xung quanh mà không làm gì hết.

Cô nhấc ngọn đuốc lên khỏi sàn. Nhưng ngay khi cô bước về phía đường hầm đầu tiên, ô nghe thấy một tiếng ồn từ phía sau cô.

Những bước chân. Cô quay lại, vung ngọn lửa ra.

- Lùi lại! - cô kêu lên.

- Là anh đây, đừng lo lắng, là anh. - Jack đứng trước mặt cô. Trông anh không bị ảnh hưởng, không hề hấn gì. Không 1 cọng tóc rối. Không vết cắt trên má. Quần áo anh sạch sẽ và trông như mới. Anh trông hoàn hảo, như anh luôn như vậy, và không phải như thể anh đã chiến đấu với 1 bầy Máu Bạc khổng lồ.

Cô không hạ ngọn lửa xuống. Đó có phải là Jack? Cô nhớ đôi mắt đỏ thẫm của ngài nam tước. Cô không nhìn thấy Máu Bạc bên dưới lớp ngụy trang con người lúc đầu. Đây có phải là Jack Force hay 1 thứ gì đó khác? 1 hình dáng chuyển đổi của kẻ thù?

Làm sao em biết anh chính là anh, - cô hỏi, giữ ngọn đuốc của mình như thể nó sẽ cứu cô từ bất cứ sinh vật nào đứng trước mặt cô.

- Schuyler, anh suýt nữa đã chết. Chắc là em đang đùa. - anh nói.

- Tránh xa tôi ra!

Một ý nghĩ xuất hiện trong cô. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả chuyện này là 1 phần kế hoạch của bọn Máu Bạc? Một thủ đoạn chết người? Một kẻ giả mạo? Nếu chúng đã lên kế hoạch để Jack giải cứu cô để anh có thể lấy được lòng tin của cô? Một năm đã trôi qua lòng trung thành đã thay đổi. Làm sao cô biết anh không trở mặt? Họ đã ở xa khỏi tin tức trong coven nếu như...nếu như...

- Schuyler, anh không phải là Máu Bạc! - Hiện h trông Jack giận dữ, và mạch máu trên trán anh đập rộn lên. Giọng anh khàn khàn vì la hét.

- Dừng lại! Em cần phải tin anh! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, cha anh không thể giữ chân chúng quá lâu. Chúng ta phải ra khỏi đây!

- Chứng minh đi! - Cô rít lên. - Chứng minh anh là người mà anh nói đi!

- Chúng ta không có thời gian cho việc này! Em thực sự muốn anh chứng minh anh là ai? - anh hỏi.

- Đúng vậy! - cô thách thức.

Thay vì trả lời, anh ôm cô trong vòng tay, nâng cô lên áp vào tường. Anh ấn môi mình lên môi cô, và với nụ hôn mỗi cô có thể nhìn vào tâm trí anh, vào linh hồn anh. Cô nhìn thấy một năm của sự thù ghét. . . nhìn thấy anh cô đơn, xa lánh, bị tổn thương.. . . Cô đã lừa dối và bỏ rơi anh. . .Với mỗi nụ hôn anh khiến cô nhìn thấy, khiến cô cảm nhận. . .mọi cảm xúc, mọi giấc mơ anh mơ về cô. . .mỗi gam của mong muốn và đòi hỏi. . . và tình yêu của anh. . .tất cả sự héo hon của anh. . .cuộc sống quả quyết tình yêu dành cho cô. Trong bóng tối, họ tìm thấy nhau một lần nữa. . . và cô hôn đáp trả anh, tham lam và đói khát, ô không bao giờ muốn ngừng hôn anh. . .cảm thấy trái tim anh đập trong cô, hai người họ gắn bó với nhau, tay anh trong tay cô, sau đó luồn qua lưng cô. Cô muốn hét lên vì cảm xúc tràn ngập đang nhấn chìm hai người họ. . .

H em tin anh chưa? - Jack khàn giọng hỏi, kéo người ra trong 1 thoáng ể họ có thể nhìn vào mắt nhau.

Schuyler gật đầu, thở hổn hển. Jack. Mỗi thớ thịt trong cô râm ran vì tình yêu và sự ham muốn à sự tha thứ và hối hận. Ôi, Jack. . .tình yêu của đời cô, người tình của cô, tâm hồn của cô. . .

Nhưng làm thế nào?

Làm thế nào anh vẫn có thể cảm nhận như thế về cô? Anh đã kết hôn với người em sinh đôi của mình, không phải sao? Có phải vậy không? Cô đã nhìn thấy thiệp mời. Mimi trong váy cưới màu trắng của cô ta.

- Hôn lễ...- cô rêи ɾỉ.

- Chuyện đó không bao h xảy ra. Anh không kết hôn với người em sinh đôi của mình.

Anh vẫn còn tự do. Anh vẫn còn là chính anh, vẫn là chàng trai mà cô đã yêu sâu sắc và không thể thay đổi ngay cả với 1 năm xa cách cũng không thể dập tắt tình yêu của cô dành cho anh. Họ nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện giữa họ mà không cần nói ra.

Jack đi đầu tiên. Anh nhìn đống đổ nát với một cái cau mày. Máu Bạc đã phá hủy những bậc thang bằng đá dẫn đến lối ra phía trên. Schuyler có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ tí của ánh sáng từ cái lỗ ở phía trên. Đó là giao lộ. Nếu họ vượt qua nó, chúng không thể theo họ.

- Giữ lấy, - anh nói, vừa tháo 1 cuộn dây thừng được gắn vào ba lô của Venator. Anh đng đưa cái móc trên đường biên và ôm eo cô.

- Đừng nhìn xuống, - anh nói khi phóng vọt lên trong không khí như một cặp siêu anh hùng.

- Chờ đã! Có ai ở dưới đó! Em nghĩ, em nghĩ đó có lẽ là cha anh? Đúng rồi! Đó là Charles! Chờ đã, Jack!

Sợi dây bị tuột, bị bắt; có 1 cuộc đánh nhau khi họ đột nhiên bị kéo trở xuống 1 lần nữa, trở xuống đáy sâu. . .và Schuyler có thể nhìn thấy, trong khoảng cách xa, Charles Force đang chiến đấu với Leviathan, con quỷ dưới hình thức một con rắn thần, một con rồng, và một hình dạng quái vật đuôi rắn mình dê đầu sư tử, đang thay đổi hình dáng và trêu chọc người tấn công với 1 niềm hân hoan không vui vẻ.

- RA KHỎI ĐÂY NGAY! - Charles Force gầm lên khi nhìn thấy họ lủng lẳng trên sợi dây phía trên ông.

- HÃY TỰ CỨU LẤY MÌNH!

Và cô cảm thấy nó, cảm thấy cơn dữ tợn của ông có thể đẩy họ ra khỏi lỗ, khiến họ bay qua không khí và hướng tới vỉa hè. Nó đã khiến họ lên được mặt đất đúng lúc.

Ngay phía sau hoặc bên dưới cô không chắc, cô cảm thấy một làn sóng khổng lồ, như một tia sét vừa mới trượt qua cô cách 1 cm. Sau đó, vũ trụ lắc lư.

1 tiếng rì rầm.

Một giọt nước mắt.

Một vết thương.

Trong 1 thoáng, thế giới không được rõ nét. Schuyler có thể nhìn thấy sự rộng lớn của không gian vô tận. Vũ trụ thay thế. Kết thúc thay thế. Kết quả thay thế.

Cô cảm thấy run rẩy sâu bên trong bản thân mình, như thể tất cả các nguyên tử trong vũ trụ cũng đang run rẩy, hư thể chính thời gian bị mất phương hướng, thế giới mà họ sống đang trong nguy cơ bị phá hủy.

Nhưng sau đó, cũng giống như bất thình lình, mọi thứ được nắm trở lại vào vị trí. Thời gian tự sử chữa. Vũ trụ ngừng rung động. Thế giới giống như nó đã từng như vậy.

Schuyler đã nằm dài trên vỉa hè. Cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì: chân, cánh tay của cô, mọi thứ đều bị tê liệt. Jack nằm trên mặt đất bên cạnh cô.

Với sức mạnh còn lại của mình, cô với tới anh, chạm ngón tay cô vao ngón tay lạnh lẽo của anh, và sau đó cô cảm thấy bàn tay anh nắm chặt tay cô. Anh còn sống. Trái tim cô hoan hỉ. Anh còn sống.

Họ đã sống sót.

Nhưng không có dấu hiệu của Charles Force ở đâu cả.