Chương 12: Schuyler

Nam tước de Coubertin ăn mặc như dân mọi rợ người Attila trong bộ áo giáp chiến đấu đầy đủ, với cây cung và mũi tên trong bao đựng móc qua vai, cùng với khiên chắn và 1 cây giáo. Trên đầu đội một chiếc mũ nhọn bằng kim loại trên 1 bộ tóc giả dài màu đen. Bộ râu dài của ông cũng là giả. Ông tiến lại gần với một cái cau mày đáng sợ trên khuôn mặt của mình và vỗ lên vai Schuyler.

- La contesse voudrait que vous me suiviez, s"il vous plait. Xin vui lòng, Nữ bá tước muốn cô đi theo tôi.

Sau đó ông đột ngột quay người lại bằng gót chân của mình.

Schuyler và Oliver bắt đầu đi theo đằng sau ông, nhưng nam tước ngăn họ lại.

- Nữ bá tước chỉ cho phép có cuộc gặp gỡ với cô Van Alen, - ông nói trong 1 tông giọng Anh hoàn hảo, nhìn Oliver với vẻ nghiêm nghị như thể cậu ấy là một mối phiền toái.

- Cậu sẽ ở lại đây.

Schuyler gật đầu ngược với sự phản đối của Oliver.

- Mình sẽ ổn thôi, mình sẽ gặp cậu sau. - cô nói. - Đừng lo.

Cô cảm thấy những cái nhìn chằm chằm từ những vị khách khác. Nam tước đang nói chuyện với ai vậy? 2 người đó là ai? Họ trở nên dễ bị để ý. Họ cần biến đi trước khi có người nhận ra họ.

- Đừng lo, nhưng sau đó mình sẽ bị đuổi việc. - Oliver nói, nhướng lông mày lên.

- Mình có thể xử lý được - Schuyler khẳng định.

- Đó là điều mình lo lắng - Oliver thở dài.

Anh siết chặt đôi vai trần của cô. Bàn tay anh thô ráp và chai sạn đi vì cuộc du hành và làm việc. Chúng không phải là bàn tay mềm mại của chàng trai đã từng dành những buổi chiều trong bảo tàng. 1 Oliver mà Schuyler từng biết không bao h ở 1 chỗ thấp hơn một khách sạn năm sao trong cuộc đời của mình, chứ chưa nói đến những khu nhà tập thể nhếch nhác mà bây h họ đang tá túc. Cô đã nhìn thấy anh cò kè giá cả 1 tô mì ở Thượng Hải, mặc cả hơn năm xu.

- Mình sẽ ổn thôi, - cô hứa, sau đó thì thầm nhỏ nhẹ để nam tước không thể nghe thấy.

- Mình có cảm giác đây là cách duy nhất để mình được gặp nữ bá tước.

- Hãy để mình nói chuyện với ông ta một lần nữa, có thể ông ta sẽ nghe mình - Oliver thì thầm, nhìn nam tước qua vai Schuyler. - Nếu có gì xảy ra thì sao?

- Mình sẽ không thể sống 1 mình - Schuyler nói, kết thúc câu của anh. Cô gỡ tay anh ra 1 cách nhẹ nhàng.

- Mình cũng sợ, Ollie. Nhưng chúng mình đã đồng ý. Chúng mình phải làm điều này.

Oliver nghiến răng - Mình không thích điều này. - anh nói, nhìn trừng trừng về nam tước. Tuy nhiên anh vẫn để cô đi.

Schuyler theo nam tước ra ngoài sân và vào ảnh chính của cung điện. Ông dẫn cô đi ngang qua 1 dãy phòng xếp thành hàng dài, qua thư viện và nhiều phòng họp. Ở cuối hành lang, ông mở một cánh cửa đến phòng ngoài và dẫn cô vào trong. Đó là một căn phòng nhỏ, gạch được khảm vàng, tiết kiệm khoảng trống cho một chiếc ghế bọc nhung màu đỏ nằm ở giữa.

- Arrte. Chờ ở đây.

Ông bỏ đi, và cánh cửa khóa lại phía sau cô.

Schuyler nhìn xung quanh. Có một cánh cửa khác ở phía sau căn phòng. Cánh cửa đó ắt là dẫn đến phòng của nữ bá tước. Schuyler có thể cảm thấy những sự canh giữ ở nơi này, bảo vệ căn phòng. Không có lối ra nào khác ngoại trừ 2 cánh cửa bị khóa kia. Một trong những bài học của Lawrence là cảm nhận sự bảo vệ vô hình trong môi trường xung quanh để bạn có thể tính toán cách làm thế nào để thoát khỏi chúng. Trốn thoát dựa vào chín mươi phần trăm chuẩn bị và mười phần trăm cơ hội, ông thường nói như vậy.

Schuyler chờ đợi dường như cả mấy tiếng đồng hồ một mình trong căn phòng nhỏ. Căn phòng hoàn toàn cách ly với tiếng ồn bên ngoài. Cô không thể nghe thấy bất cứ cái gì từ bữa tiệc. Cuối cùng, cánh cửa mở ra.

- Nam tước de Coubertin, - cô gọi.

Thử lại lần nữa. Giọng nói nghe quen thuộc đến đau lòng.

Không. Không thể nào. Schuyler cảm thấy bị tê liệt. Như thể quá khứ đang trêu chọc cô. Có ai đó đang đùa 1 trò đùa bệnh hoạn. Không thể nào anh ấy lại ở đây. Một người ở New York mà cô đã rất cố gắng để quên...

Jack Force bước vào. Không giống như những người vui chơi khác, anh ăn mặc đơn giản, tất cả đều màu đen. 1 bộ trang phục của Venator. Mái tóc bạch kim của anh đã được cắt ngắn, trong thời trang quân sự, àm cho sắc nét quý phái của anh trông càng ấn tượng hơn. Anh di chuyển với 1 vẻ duyên dáng tự nhiên, rình rập ở góc phòng như một con thú nguy hiểm đi quanh con mồi của nó. Anh đẹp trai đến nhường nào, cô đã quên mất. Hoặc có lẽ cô chỉ tưởng tượng là mình đã quên.

Họ đã không gặp nhau kể từ đêm cuối cùng tại căn hộ trên đường Perry. Đêm mà cô đã nói với anh cô yêu 1 người khác. Thật đau đớn như thế nào khi thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, thật nghiêm nghị và trầm trọng như thể anh già đi cả 1 đời trong 1 năm.

Tổn thương giống như 1 nỗi đau thể chất, một khao khát mà cô đã kìm nén, đột nhiên bùng lên một lần nữa : sáng chói, đỏ rực và giận dữ, ngạc nhiên về cường độ của nó. 1 mong muốn không thể làm được : một lỗ hổng trong trái tim cô đang mong mỏi được lấp đầy. Không. Dừng lại. Đừng đi đến đó. Cô tức giận với chính mình kho cô cảm thấy như vậy. Điều này là sai trái, 1 sự phản bội không thể tin được với cuộc sống cô đã sống trong 1 năm nay. Một sự phản bội với cuộc sống mà cô và Oliver đã xây dựng được với nhau. Nếu có điều gì đó có thể làm với trái tim của cô. Những nhịp đập điên cuồng, trái tim bội bạc. Bởi vì tất cả điều cô muốn làm là nhào vào vòng tay của Jack.

-Jack, cô hít thở. Ngay cả khi gọi tên anh cũng đã là khó khăn. Liệu có quá khủng khϊếp khi cô rất muốn nhìn anh 1 lần nữa? Chúa biết cô đã cố gắng thôi nghĩ về anh, xua đuổi tất cả những suy nghĩ về anh vào góc sâu kín nhất trong tâm trí cô.

Tuy nhiên anh vẫn luôn ở đó : trong những giấc mơ của cô, cô luôn luôn quay lại căn hộ trên thành phố, đến địa điểm kí©h thí©ɧ đó. Bạn không thể ngăn giấc mơ của chính mình được, phải không? Đó đâu phải lỗi của cô. Đó là một phần gây khó chịu. Cho dù cô muốn nhiều như thế nào thì ý thức của cô luôn kéo cô trở lại bên anh.

Việc nhìn thấy anh, sống, thở ngay tại đây trước mặt cô giống như một cuộc tấn công trực tiếp trên tất cả mọi thứ cô đã cố gắng giữ chặt trong suốt 1 năm tha hương của mình. Cô đã thuyết phục bản thân mình rằng tình yêu cô dành cho anh đã chết và bị chôn vùi, bị khóa trong một kho báu dưới biển, không bao giờ được mở ra. Cô đã lựa chọn. Cô đã yêu Oliver. Họ đã hạnh phúc, hoặc hạnh phúc như 2 người với số tiền thưởng trên đẩu họ. Jack không phải là của cô để yêu, và không bao giờ có được. Anh là một người xa lạ.

Bên cạnh đó, bây h anh đã kết hôn với người em sinh đôi của mình, với Mimi, em gái của anh. Điều đó không làm khác đi cảm giác của Schuyler, thật đáng tiếc, cảm thấy về anh. Điều đó không quan trọng. Bây h anh đã kết hôn với người khác. Cô không là gì đối với anh, và anh cũng vậy.

- Anh làm gì ở đây? - Cô hỏi, bởi vì anh chỉ nhìn cô trong im lặng, ngay cả sau khi cô đã gọi tên anh.

- Anh ở đây vì em - anh nói, miệng anh mím lại thành 1 đường tàn nhẫn.

Sau đó Schuyler hiểu. Jack ở đây trên danh nghĩa của Hội đồng. Anh ở đây để bắt cô trở lại New York.

Quay trở lại sự giam cầm. Anh ở đây để bắt cô đối mặt với hình phạt của Người thẩm tra. Vô tội hay có tội, không quan trọng, cô biết phán quyết sẽ là gì, họ đã quay lưng lại với cô. Bây h Jack là 1 trong số họ. Một phần của hội đồng. Kẻ địch.

Schuyler lùi lại bức tường đối diện, hướng về phía cánh cửa khác, biết rằng điều đó là vô ích. Sự canh giữ, bảo vệ ở nơi này có nghĩa là không có đường nào để thoát ngoại trừ lên và ra ngoài. Cô sẽ phải thử. Hãy bắt đầu chạy trên tường và nhảy đủ cao để cô lao xyên qua lớp kính.

Jack nhận thấy mắt cô lia về hướng trần nhà.

- Em sẽ phá hủy căn phòng này nếu em thử điều đó.

- Em quan tâm làm gì?

- Anh nghĩ là có. Anh nghĩ em yêu khách sạn Lambert cũng nhiều như anh. Em không phải là người duy nhất đã từng chơi đùa trong chính khu vườn này.

Dĩ nhiên đã ở đây trước đó. Cha anh là cựu Regis. Gia đình Forces có thể đã ở trong cùng 2 căn phòng khách như cô và Cordelia. Nhưng vậy thì sao? Mình sẽ làm điều đó nếu đó là cách duy nhất.

Jack bước 1 bước về phía cô.

- Anh không phải là kẻ thù của em, Schuyler. Cho dù em nghĩ điều gì. Em đả sai. Cách trốn thoát đã mất. Có 1 cách khác mà em không biết, cách mà Lawrence đã không dạy em. Em có thể làm vỡ lớp kính. Và anh sẽ không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào với em được.

- Không.

- Em không có sự lựa chọn. Đi với anh, Schuyler, làm ơn. - Jack chìa tay ra. Đôi mắt ánh lên màu xanh lá cây của anh đột ngột trở nên dịu dàng, van xin. Cái nhìn trên khuôn mặt anh biến mất. Anh trông bị tổn thương và mất mát. Đó cũng là ánh nhìn của anh với cô vào đêm đó. Khi anh yêu cầu cô ở lại.

Cô đã cho anh cùng 1 câu trả lời.

Không.

Trước khi cô có thể hít thở, cô đã chạy sang một bên và lên trên, nhanh đến nỗi cô chỉ là một vết mờ màu hồng trên bức tường vàng, sau đó cô ném mình lên trên để cô đâm xuyên qua trần nhà, tạo nên một trận mưa mảnh pha lê rơi xuống trên sàn đá cẩm thạch. Tất cả diễn ra trong 1 khắc.

Anh đã sai. Cô biết câu thần chú để giữ nó lại, và cô biết câu thần chú ngược để phá vỡ nó. Contineo và Frango. Lawrence đã dạy kỹ lưỡng trong bài dạy của ông. Ít nhất, cô sẽ phụ tấm lòng của ông cô.

Em xin lỗi, Jack. Nhưng em không thể quay về đó.

Không bao h.

Sau đó cô biến mất vào bóng đêm.