Chương 27

Allegra Van Alen đã tỉnh lại. Bà đang ngồi trên giường, mái tóc vàng óng mượt xõa trên bờ vai, chảy dài trên chiếc váy ngủ của bệnh viện.

Đôi mắt xanh lục bảo mở to và sáng rõ.

Rồi bà thốt lên thành tiếng trầm thấp và đầy ám ảnh:

- Hãy cẩn thận, Schuyler. Cẩn thận.

Schuyler giật mình tỉnh giấc. Cô nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh của mẹ cô ở Columbia Presbyterian, nhưng cô không tài nào nhớ ra làm thế nào cô tới được đó. Lúc này đã là quá nửa đêm, và điều cuối cùng cô nhớ được là cô đã thϊếp đi trong lúc đang đọc sách. Cô không nhớ gì về việc đã rời khỏi phòng riêng, rồi còn bắt xe buýt tới Đường 168 và vào trong bệnh viện này. Có lẽ cô mông du chăng, hay là bị ngất giống như kiểu Bliss đã từng kể. Schuyler nhìn xuống mẹ mình. Allegra đang ngủ bên dưới tấm chăn, bất động và yên bình như mọi khi. Vừa rồi chỉ là mơ sao? Vậy mà cứ như thật ấy. Mẹ cô đã tỉnh lại và nói chuyện với cô. Bà bảo cô phải cẩn thận. Nhưng cẩn thận cái gì nhỉ?

- Mẹ ơi. - Schuyler cất tiếng trong lúc vuốt ve một bên má lạnh lẽo của Allegra. Nỗi đau vắng mẹ chưa bao giờ nguôi giảm trong cô. Schuyler hôn lên trán mẹ rồi tắt hết đèn và ra khỏi phòng.

Bữa tối hôm sau, Lawrence đưa cô đi ăn tối ở câu lạc bộ cũ của ông. Câu lạc bộ Những người phiêu lưu là một tổ chức cấp cao do Máu Xanh sáng lập từ hồi đầu thế kỷ mười tám, đây là nơi tụ họp của những người có sở thích đi đây đi đó và cùng chung chí hướng với nhau. Họ thường háo hức bàn luận và chia sẻ những nghiên cứu cũng như lý luận của bản thân về những hiện tượng tự nhiên và địa lý. Câu lạc bộ này nằm bên trong một tòa nhà hiện đại với phong cách thiết kế đẹp mắt trên Đại lộ 5, đối diện với Câu lạc bộ Knickerbocker và cách vài phút đi bộ từ Bảo tàng Metropolitan. Đó là hai trung tâm khác cũng do Máu Xanh xây dựng nhưng có chính sách mở cửa thông thoáng hơn, cho phép cả Máu Đó quyền gia nhập chung với các ma cà rồng khác. Tuy vậy, Câu lạc bộ Những người phiêu lưu vẫn là một cứ địa của riêng ma cà rồng, có lẽ vì con người dường như chẳng có mấy hứng thú đối với đề tài môi trường so với các đề tài xã hội, và cũng có lẽ vì họ cho rằng chẳng có gì hay ho mà phải gia nhập hội với những kẻ có máu phiêu lưu già cỗi và tẻ nhạt. Phòng ăn tụ tập đông đảo các thành viên đến từ các gia đình lâu đời như nhà Carondolet, hay nhà Lorillard và nhà Seligman, những gia đình giống như nhà Van Alen của cô, đều nắm giữ một quá khứ huy hoàng hơn nhiều so với đống của cải của họ ở thời hiện đại này.

Một viên quản lý ra tiếp Lawrence, rồi ông đi lòng vòng quanh phòng bắt tay và tán gẫu với mọi người trước khi cùng ngồi xuống bàn ăn với Schuyler.

Thực đơn ở câu lạc bộ này chẳng hề thay đổi kể từ hồi thế kỷ mười chín. Vẫn là món cá bơn chiên bơ tẩm bột, món thịt bò bít tết Diane và thịt thỏ quay. Schuyler gọi một đĩa cá bơn còn Lawrence chọn thịt bò bít tết. Một lát sau người bồi bàn bưng ra hai khay bên trên có đậy l*иg bạc.

- Xin mời. - Người bồi bàn nói, cùng lúc mở vung cả hai chiếc khay. - Chúc hai vị ngon miệng. Trong lúc xắt miếng cá, Schuyler đã kể cho Lawrence nghe về chuyện xảy ra đêm trước đó. - Cháu bị ngất… lúc tỉnh lại cháu đã ở trong bệnh viện rồi, trong phòng của mẹ. - Cô thú nhận.

- Ngất ư? Ý cháu là sao? - Lawrence hỏi trong khi nhai dĩa bít tết.

- Ông biết đấy, kiểu như ông bị trôi ra khỏi dòng thời gian và rồi khi tỉnh lại, ông chẳng biết mình ở đâu và làm sao tới được đó.

Lawrence đặt dĩa xuống.

- Ta biết quá trình hồi tưởng trí nhớ diễn ra như thế nào. Nhưng thường thì ma cà rồng luôn luôn giữ được trạng thái kiểm soát mỗi khi khơi gợi lại ký ức của bản thân.

- Vậy ạ? - Schuyler hỏi.

Lawrence gật đầu.

- Những gì cháu vừa mô tả rất không bình thường.

- Không bình thường ý ạ? - Schuyler ngừng lại. Nhưng chuyện này vẫn thường xảy ra với Bliss cơ mà, vậy thì không thể nào nó lại không bình thường được. Cô bèn kể lại cho ông ngoại nghe những gì Bliss đã từng nói với cô.

Lawrence tiếp thu luồng thông tin mới, rồi nói:

- Có lẽ các ma cà rồng xuất hiện trong chu kỳ này có điều gì đó mới lạ trong hệ gen của mình khiến cho những việc như vậy xảy ra. Ta không nghĩ rằng đó là chuyện đáng lo ngại, nhưng hãy cho ta biết nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa. - Rồi ông thở dài và lại đặt dĩa xuống. - Giờ thì ta buộc phải nói với cháu một chuyện.

Schuyler gồng mình đón nhận cái tin mà cô luôn kinh hãi mỗi khi nghĩ đến kể từ sau cái ngày ông cô trở về.

- Thẩm phán đã chấp nhận đơn xin nhận nuôi cháu của Charles. Phiên tòa chính thức sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa.

BỆNH ÁN

Viện tâm thần St. Dymphna

Tên: Margaret Stanford

Tuổi: 16

Ngày nhập viện: 5/4/1869

TRIỆU CHỨNG:

Có một số dấu hiệu ở bệnh nhân cho thấy có khả năng tâm thần.

TINH THẦN:

Có quan hệ tình ái theo chiều hướng cuồng tín

THỂ CHẤT:

Tự hành xác

Từng bị tai nạn và chấn thương Mắc chứng động kinh Từng tự tử. Một tuần trước khi nhập viện, bệnh nhân được người nhà tìm thấy với cổ tay bị rạch nát.

Nói nhảm, hoang tưởng.

TIỂU SỬ GIA ĐÌNH:

Không có dấu hiệu của chứng mất trí và cuồng loạn ở bất cứ thành viên nào trong gia đình. Là con độc nhất trong gia đình, ba mẹ vẫn còn sống.

TIỂU SỬ TRƯỚC ĐÓ

Thỉnh thoảng lên cơn động kinh. Bệnh nhân hay kêu đau đầu và gặp các cơn ác mộng. Bị ngất và mất trí tạm thời. Bệnh nhân không có ký ức về một số hành động của bản thân. Trong lúc lên cơn cuồng kinh đã nhắc tới chuyện có quan hệ tình ái với một thanh niên trẻ không môn đăng hộ đối. Tuy nhiên, bệnh nhân thú nhận chưa từng mang thai.

TÌNH TRẠNG HIỆN TẠI:

Trích dẫn từ cuộc phỏng vấn nhập viện với bệnh nhân:

“Nó quá thật. Tôi không thể thoát khỏi nó. Tôi thức dậy và có thể cảm nhận được nó ở trong xương tủy tôi. Nó đang đến, nó nói chuyện với tôi trong những giấc mơ. Nó biết tên tôi. Nó nói nó là một phần của tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được. Hãy giúp tôi, bác sĩ, giúp tôi với. Tôi cần phải trốn thật xa. Tôi cần phải trốn thật xa khỏi nó.”