Bliss đang lướt qua những học sinh năm nhất đang bình phẩm những chiếc túi xách trên bàn rồi đi vòng quanh căn phòng. Cô cảm thấy nỗi hoang mang trong lòng tăng lên. Cô không thể tìm thấy Dylan ở bất cứ đâu. Người con trai mà cô muốn gặp đang mất tích. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế dài làm bằng da, nhìn ra hành lang dẫn đến các phòng mát sa. Có hai người đang đứng ở sau bức tượng điêu khắc bằng băng. Cái dáng người cao cao ấy trông rất quen - tay áo bằng da trông như đã sờn, những đường viền của chiếc khăn quàng bằng tơ màu trắng - đó chẳng phải là…
- Dylan? - Bliss gọi.
Mimi quay lại. Khỉ thật! Đáng lẽ cô nên kéo anh chàng này vào phòng tắm hoặc là một nơi nào đó để riêng tư hơn. Cô nhanh chóng rút những chiếc răng nanh lại và nở nụ cười có thể coi là sáng chói nhất của cô.
- Bliss yêu quý. Cậu ở đó à? - Mimi ngọt ngào.
Dylan quay lại, đôi mắt cậu trông đờ đẫn như người mất hồn.
- Cậu đang làm gì vậy? - Bliss hỏi Mimi.
- Có làm gì đâu - Mimi nhún vai - Bọn mình chỉ đang nói chuyện thôi. Bliss kéo Dylan ra khỏi góc khuất. Cô kiểm tra cổ cậu xem có dấu vết gì không, may mà không có. Tốt quá. Cô nhìn Mimi một cách giận dữ rồi dẫn Dylan đi khỏi đó.
- Cậu đang làm gì với cô ấy thế? - Bliss gặng hỏi.
Dylan nhún vai. Thậm chí cậu còn không nhận ra là mình đang ở bên Mimi nữa là. Cậu biến mất trong trạng thái mụ mẫm như bị bỏ bùa vậy. Cậu chớp chớp mắt rồi nhìn Bliss.
- Bliss, cậu đã ở đâu vậy? - Cậu hỏi, giọng đột nhiên bình thường một cách đáng ngạc nhiên.
- Tìm cậu chứ còn ở đâu.
Dylan mỉm cười.
- Đi nào, mình muốn chỉ cho cậu xem phòng của mình.- Bliss hồ hởi.
Trông Dylan thật kì lạ khi ở trong phòng của Bliss. Rất đàn ông, hơi bụi… và thực tế. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc giường công chúa màu trắng của Bliss với chăn nhồi lông vũ phủ lông tơ có hình cây cối đến tấm thảm màu xanh nhợt, giấy dán tường màu hồng, những cái ghế làm bằng mây màu trắng, một ngôi nhà búp bê bốn câu chuyện, và những chiếc đèn sân khấu trên bàn trang điểm.
- Được rồi, mình biết. Nó hơi trẻ con một chút - Bliss thừa nhận.
- Một chút á? - Dylan trêu chọc.
- Không phải mình. Mẹ kế của mình làm đấy. Bà ấy vẫn thích mình chỉ mười hai tuổi hay gì gì đó. Dylan cười vẻ chia sẻ. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa và tắt bớt đèn.
Tự nhiên Bliss cảm thấy bồn chồn.
- Thứ lỗi cho mình một giây - Cô nói rồi lủi vào phòng tắm để điều hòa lại nhịp thở.
Đây sẽ là lần đầu tiên của cô vì vậy cô có hơi sợ một chút. Cô sẽ làm điều này… NÓ… Caerimonia Osculor… điều này sẽ trói buộc cậu với máu của cô… cô sẽ trao cho cậu Nụ Hôn Thần Thánh…nhưng cậu vẫn chưa biết việc này. Hình như chỉ khi bạn bắt đầu làm điều này…và họ - loài người- họ sẽ bắt đầu quằn quại trong sự đê mê, sẽ rất nóng và đẫm mồ hôi và…và sau cùng cô sẽ cảm thấy tốt hơn những gì cô từng cảm nhận.
Khi lưng cô bước ra ngoài, Dylan đã nằm sẵn trên giường, lưng cậu dựa vào mấy cía gối phủ lông. Trông cậu rất gầy mà lại quyến rũ trong chiếc áo thun hiệu Ben Folds. Cậu đá văng đôi giày hiệu Nice Dunks và đập đập vào khoảng trống bên cạnh. Bliss nhìn thấy khăn quàng cổ và cái áo khoác da của cậu treo trên một chân giường, nó làm cho cô nảy ra một ý. Cô nhét một bản sao các loại chìa khóa của cô vào túi.
- Cậu đang làm gì vậy? - Dylan hỏi.
- Không có gì, chỉ là đưa cho cậu vài thứ để cậu dễ dàng hơn khi bọn mình bên nhau lần tới ấy mà - Bliss bẽn lẽn nói.
- À… đến đây nào, nhanh lên.
- Mình lạnh - Bliss nói rồi trượt vào trong chăn.
Sau một giây, Dylan kéo cái chăn sang một bên lết đến bên cô. Họ nằm như thế một lúc, lắng nghe âm thanh của một bản nhạc Rap đang rồn rập ở tầng hai. - Đúng là cậu lạnh thật - Dylan ngạc nhiên nói.
- Nhưng da của cậu lại rất ấm - Bliss thì thầm.
Dylan vòng tay ôm lấy người cô. Họ bắt đầu hôn nhau… Bliss biết ơn vô cùng vì lần này cô không ngất đi khi cô cảm thấy tay cậu đang dò dẫm bên dưới cía váy, chạm tới áσ ɭóŧ của cô. Cô mỉm cười, nghĩ cậu trai nào cũng giống nhau. Cậu làm những gì cậu muốn, nhưng không phải trước khi cô có được những gì cô muốn.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy bàn tay ấm áp của cậu đang siết chặt chiếc móc áσ ɭóŧ. Dylan kéo chiếc váy qua đầu cô. Bliss khẽ nhướn mình lên khỏi giường một chút để giúp cậu, và sau đó cô nằm đó, trước mặt cậu với chỉ duy nhất bộ đồ lót Cosabella.
Cô mở mắt nhìn cậu, kéo cậu vào sát hơn. Dylan có một dấu chữ thập ở cánh tay, cậu kéo chiếc áo thun qua ngực. Cậu gầy đến nỗi cô có thể cảm nhận được những chiếc xương sườn bên dưới lớp da. Cả hai thở gấp hơn, và chỉ trong giây lát cậu đã nằm áp vào cô.
Bliss vuốt ve cổ Dylan và cảm thấy cái của cậu dưới quần jean ép vào hai bắp đùi cô. Cô lăn lên người Dylan để nằm lên ngực cậu. Dylan kéo Bliss gần hơn, tay cậu vuốt ve lưng cô rồi trượt xuống chiếc qυầи ɭóŧ. Cô bắt đầu hôn lên môi cậu, lên dọc quai hàm rồi theo đường đó cô liếʍ xuống bên dưới. Bliss cảm thấy những cái răng bắt đầu thò ra, cô sắp sửa làm điều đó… Ngay bây giờ! - Cô cá thể cảm nhận được dòng máu nóng, sền sệt của cậu… cô nhướng hàm lên, đột nhiên căn phòng sáng ánh đèn.
- Cái quỷ gì vậy? - Dylan ngoái đầu khỏi cái chăn lông vịt.
Hai sinh viên năm hai cười khúc khích đứng ở hành lang nhìn họ.
- Oao..!
Bliss ngước lên, răng nanh của cô vẫn đang nhô ra ngoài. Hai cô gái ở cửa hét lên. Bliss nhanh chóng thụt răng lại. Khỉ thật. Ủy Ban đã cảnh báo với họ về việc này - họ không thể cho pháp Máu Đỏ nhìn thấy khi họ đang ở tình trạng tự nhiên thật sự của họ. Hai người kia chỉ là những người mới lớn. Có thể họ sẽ nghĩ họ chỉ đang tưởng tượng mà thôi.
Bỗng một âm thanh khá lớn xuất hiện ngay đằng sau Bliss. Dylan rơi khỏi giường và lăn một cách nặng nhọc trên sàn. Vẫn nằm bên dưới cái chăn lông vịt, cô quay lại để xem điều gì làm cậu phải nhẩy lên như thế. Bố cô đang đứng ở hành lang. Ông ấy từ đâu ra vậy? Làm sao mà họ về nhà sớm thế? Bliss bò ra để láy quần áo ở sau lưng.
- Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? - Ngài thượng nghị sĩ hỏi
- Bliss, con ổn chứ? Kia là ai?
Dylan nhảy lò cò xung quanh, kéo khoaschieecs quần jean lại và lôi chiếc áo thun xuống. Cậu giật mạnh lấy chiếc áo khoác rồi xỏ chân vào đôi giầy.
- Ưm…hân hạnh được gặp ngài.
- Điều này có nghĩa gì? - Forsyth Llewellyn hỏi - Bliss, cậu ta là ai?
Bliss vẫn chưa hết bối rối, cô nghe tiếng bước chân vội vã của Dylan huỳnh huỵch trên các bậc thang. Vậy cho tới lúc này, cậu chưa bao giờ là của cô cả.
- Thưa quý cô, quý cô sẽ giải thích mọi việc chứ? Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Và chuyên gì đã xảy ra với đồ đạc của chúng ta? - Ngài thượng nghị sĩ không kìm nổi cơn tức giận.